Một góc hẻm tâm tối, Thánh Phàm sau khi tìm nơi ẩn nấp cho Tiểu Đa thì vội vàng tạo ra âm thanh hấp dẫn lấy đám người .
‘’Lạch cạch!’’ Hắn dùng một khúc gỗ nhỏ ném về phía sau.
‘’Bọn chúng ở phía trước! Mau bắt lấy bọn hắn!’’ Một nam hài hai mắt hãm sâu, dáng người gầy gò do thiếu dinh dưỡng thường xem rống to, trên tay hắn còn cầm một thanh gỗ ngắn mài nhọn.
Đoàn người đuổi theo Thánh Phàm đến một con hẻm nhỏ, ‘’Hộc.. hộc!’’ Hắn bỗng dừng bước chân thở gấp, phía trước là một bức tường vây bằng gỗ thô to cao 10m.
Thánh Phàm hoảng hốt quay người nhìn lại, thì trước mặt hắn bị 6 người ốm yếu cầm lấy vũ khí bằng gỗ sắc nhọn bao vây lấy.
‘’Các ngươi không sợ Xích Vệ bắt lấy sao, ngươi nên biết vi phạm lệnh của thôn này bọn ngươi đều không có một kẻ nào thoát được!’’ Thánh Phàm tay phải cầm chủy thủ siết chặt.
‘’Vi phạm? Chúng ta sắp chết đói đến nơi, cho dù có chết cũng phải làm một con ma no!’’ Nam hài gầy ốm vừa từ từ lại gần Thánh Phàm vừa nói, ánh mắt điên cuồng trong hắn nói lên hiện tại hắn không sợ gì cả, kể cả có là cái chết.
‘’Bây giờ nếu ngươi giao ra Khí Tinh, xem như hôm nay chúng ta không có gì, cả ngươi và bọn ta đều không tổn thất gì ‘’ Tên gầy gò này tên là Mịch Thần Viễn là một phàm nhân bôn ba lăn lộn nhưng vẫn không được một bữa cơm, hắn cầm đầu một số nam nữ hài bên trong khu dân nghèo cướp bóc lấy thức ăn của kẻ khác, nhưng hiện tại do Xích Vệ tuần tra quá gắt gao, hắn cùng 5 tiểu đồng bọn đã đói vài ngày, nếu còn không có thức ăn nữa chỉ có thể chết vì đói.
Xích Vệ là một tổ chức giữ gìn trật tự cho Xích Quỷ Thôn, tổ chức này được Triệu Hàn chiêu mộ từ các Khí Thế Nhân độc hành bên ngoài, bọn hắn chỉ có nhiệm vụ khống chế quy tắc của Triệu Hàn đề ra, ngoài ra không phải là tư quân của Triệu Hàn.
‘’Ngươi đang dụ trẻ con hay sao! Ta giao đồ vật ra các ngươi còn không diệt khẩu ta?’’Thánh Phàm bị khí đến nổi giận đùng đùng la hét về hướng Mịch Thần Viễn, vì là khu dân nghèo nên dù có người nghe được âm thanh của Thánh Phàm họ vẫn không quan tâm cho lắm, cho dù Xích Vệ có phát hiện ra thì thi thể của Thánh Phàm cũng đã lạnh.
‘’Rượu mời không uống, lại muốn ta ra dùng rượu độc! Mọi người giết hắn đoạt lấy Khí Tinh!’’ Mạch Thần Viễn gằn từng chữ, sau đó hạ lệnh cho mọi người cùng nhau xông lên.
‘’Ta cho! Khí Tinh là ta giữ, thả ca ta đi ta sẽ đưa cho các ngươi nếu không ta thà vứt nó đồng quy vu tận cũng không làm các ngươi toại nguyện!’’ Lúc này từ phía sau âm thanh của Tiểu Đa vang lên, nàng giữ lấy 3 viên khí tinh trên tay, ánh mắt kiên định nhìn về hướng Thánh phàm rồi lại hung ác lên nói với Mạch Thần Viễn.
Tiểu Đa trốn bên trong chiếc sọt nghe thấy âm thanh đi xa của đám người cùng ca ca nàng liền chui ra đi theo, quan sát tình hình hiện tại của Thánh Phàm vô cùng nguy hiểm nên lấy hết dũng cảm đứng ra giải nguy cho hắn.
Mạch Thần Viễn từ đầu đã không có ý định chiến đấu với Thánh Phàm, hắn biết rõ chủy thủ trên tay Thánh Phàm vô cùng sắc bén, nếu chẳng may tên này điên lên liều chết cũng phải giết hắn, lúc đó hậu quả khó lường được.
‘’Mọi người dừng tay trước! Tiểu muội muội ta chỉ là muốn Khí Tinh trên tay của ngươi ah... còn vấn đề sát huynh muội ngươi gì đó, ta cũng không muốn... vậy thỏa thuận như vậy ngươi đưa Khí Tinh cho ta, ta thả hai người bọn ngươi đi, được không?’’ Mạch Thần Viễn bỗng trở nên thân thiện, cười hiền hòa đến gần Tiểu Đa, hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho 5 tên thủ hạ tránh đường để Thánh Phàm tiến gần lối ra.
Thánh Phàm cẩn thận từng bước đi lại gần muội muội của hắn, khi gần đến nơi ánh mắt của hắn dấy lên hy vọng muốn nắm lấy tay của Tiểu Đa chạy trốn,’’Đi chết!’’ Nhưng lúc này Mạch Thần Viễn tiến lên đâm cây gỗ nhọn về phía sau lưng của Thánh Phàm.
‘’Ca cẩn thận!’’ Tiểu Đa hét lớn, tay phải vung lên 3 viên Khí Tinh về phía trước thu hút sự chú ý của đám người, ôm lấy Thánh Phàm lăn một vòng tránh thoát công kích của Mạch Thần Viễn.
‘’Trốn!’’ Thánh Phàm ngồi dậy, nắm lấy tay Tiểu Đa chạy về hướng đại môn của Xích Quỷ Thôn.
‘’Đại ca bọn hắn trốn... có cần truy đuổi không?’’ Tên thủ hạ nhặt xong 3 viên Khí Tinh liền quay sang hỏi Mạch Thần Viễn.’’Không cần, chúng ta cướp tài, tránh giết người được thì tốt.. không kinh động đến đám chó săn Xích Vệ’’ Hắn ánh mắt căm thù nhìn lên thiên không, một đoàn người áo choàng xích sắc, trùm kín cả cơ thể, trước ngực có tiêu chí của Xích Quỷ Thôn đang di chuyển trên nóc nhà tiến lại gần nói.
.... .
‘’Bịch! Rắc!’’ Tiểu Đa chạy phía sau của Thánh Phàm vấp phải một góc cây té nhào xuống đất, Tiểu Đa ngã làm hắn đang chạy vội phía trước dừng bước lại.
‘’Muội trèo lên lưng ta, ta cõng muội, nhanh lên!’’ Thánh Phàm dìu Tiểu Đa ngồi dậy, quỳ một chân xuống đất, trên đời này chỉ có muội muội của hắn mới khiến cho một người cố chấp như hắn làm như vậy.
‘’Muội có lạnh không? Sao cơ thể muội lạnh vậy?’’ Được một quảng đường thì Thánh Phàm quay ra sau hỏi lấy nàng.
‘’Không có.. được ca ca cõng rất ấm áp ‘’ Tiểu Đa nằm trên lưng của Thánh Phàm mỉm cười đáp lại.
‘’Là muội đổ mồ hôi sao? Lưng của ta ướt ướt?’’ Thánh Phàm vừa đi lại tiếp tục hỏi Tiểu Đa.
‘’Không phải.. là do ca hồi hợp quá nên tưởng tượng ra thôi’’ Tiểu Đa hay tay vòng lấy cổ của Thánh Phàm siết chặt một chút, đầu cuối vào vai của hắn.
‘’Muội sao vậy? Sao ta thấy giọng nói của muội có chút cố sức!’’ Lúc này Thánh Phàm thấy có chút không đúng, bình thường Tiểu Đa rất nghịch ngợm, lúc nào cũng năng lượng tràn đầy.
‘’Không sao đâu ca... chắc do muội buồn ngủ’’ Tiểu Đa thấy Thánh Phạm định quay ra đằng sau nhìn nàng, Tiểu Đa liền vội lấy hai tay cố định đầu của Thánh Phàm lại,’’Bây giờ huynh đang là ngựa của ta, không cho phép cãi lệnh của ta... tiến lên!’’ nàng cố hết sức nói ra.
Nhưng tiên huyết đã chảy xuống y phục của Thánh Phàm, hắn nhìn thấy ánh mắt co rụt lại, nước mắt không kìm được chảy ra mà hắn vẫn đi về phía trước không dừng lại, hai tay siết càng ngày càng chặt tới nổi huyết chảy ra do móng tay đâm sâu vào thịt hắn.
‘’Ca ca làm ngựa cho muội.. cõng muội chạy mãi... muội không được dừng lại đâu đó, phải điều khiển ngựa chứ?’’ Tiểu Đa gục đầu vào trong vai của Thánh Phàm không lên tiếng nữa, thì ra Tiểu Đa không tránh được công kích của Mạch Thần Viễn mà là đỡ cho hắn.
‘’Nè! Muội không trả lời ca ca sao?’’ Răng của hắn nghiến lại với nhau, chân run run tiến lên từng bước.
‘’Muội không trả lời ta.. muội là một cô gái không ngoan!’’ Hắn bắt đầu rống to lên.
‘’Xoạc! Xoạc!’’ Hai tay của Tiểu Đa buông cổ của hắn ra rơi vô lực xuống, tiên huyết theo dọc cơ thể chảy xuống đôi tay nhỏ bé đó.
‘’Ca ca sai rồi! Muội đánh ta đi... đừng ngủ như vậy nữa... muội nói ôm lấy cổ ca ca rất ấm mà.... rất ấm mà!!!’’ Thánh Phàm bi thương rống lớn ngã xuống kế bên một góc cây đại thụ, rồi ôm lấy cơ thể đang mỉm cười của muội muội hắn khóc thê lương.
‘’Các ngươi Mạch Thần Viễn! Xích Quỷ Thôn!!’’ Thánh Phàm hai mắt đỏ bừng không biết là vì khóc quá nhiều hay là do điên cuồng của hắn,’’đến khi ta quay trở về.. một kẻ trong đó cũng đừng chết quá sớm.. chính tay ta sẽ giết sạch các ngươi tế lấy linh hồn của Tiểu Đa.’’
‘’Ahhhhhhhh!!!!’’.
Tiếng gào thét vang vọng cả sâm lâm, ngay cả dã thú nghe thấy cũng có một chút sợ hãi.
Một ác ma trước khi nó tha hóa cũng từng là một thiên thần, một người khi mất hết những điều quý giá nhất của hắn sẽ trở nên điên cuồng, tại sao người tốt lúc nào cũng không được thượng thiên chiếu cố, chỉ cần mắc một sai lầm sẽ vạn kiếp bất phục, còn kẻ xấu tại sao lại chỉ vì một việc làm tốt mà trở thành thánh nhân được người tôn sùng, vậy thì làm người tốt, giữ lấy tín niệm đó còn có ích lợi gì, vậy thì từ bây giờ để hắn đọa nhập làm ma tàn sát hết những kẻ bẩn thỉu đó.
.... .
Xích Vệ đội, đội trưởng Tĩnh Văn, nữ tính, cảnh giới tam giai đoạn sơ giai, do tính cách băng lãnh và dung mạo che giấu bên trong mặt nạ nên được mọi người gọi là Băng Tuyết Vệ Nữ.
Tĩnh văn cùng 4 tên đồng đội tiến lại chỗ của Mạch Thần Viễn, do chiều cao của Tĩnh văn đã là 1m7 nên cao hơn hắn 1 khoảng lớn.’’Nơi này có chuyện gì? Ngươi trả lời!’’ Tĩnh Văn giọng điệu ra lệnh với Mạch Thần Viễn, điều này làm hắn rất khó chịu nhưng không thể chống đối lại Xích Vệ.
‘’Nơi này chỉ là cả đám chúng ta có chút xích mích nên đánh nhau thôi, haha không có gì đâu Xích Vệ đại nhân’’ Hắn cung kính cúi đầu đáp lại câu hỏi của Tĩnh Văn, hắn sợ đối mặt với đám người này sẽ bị lộ ra một vài điểm gì nên cố tình cúi thấy người xuống.
‘’Theo ngươi nói vậy 3 viên Khí Tinh này là của các ngươi, mà không phải là từ nơi nào đoạt được!’’ Nàng lại ngữ khí nghiêm túc lên, hạch hỏi Mạch Thần Viễn.
‘’Đại nhân quá lời, chúng ta một đám người phàm lại còn ốm yếu như vậy lấy đâu ra sức để đánh cướp’’ Ánh mắt hắn đảo liên tục khéo léo nói ra.
‘’Đừng để ta phát hiện ra các ngươi giở trò quỷ gì bên trong thôn này!’’ Một người nam thanh niên 1m8 vạm vỡ từ phía sau nóng nảy cảnh cáo Mạch Thần Viễn.
‘’Đi thôi! Chúng ta còn rất nhiều việc’’ Tĩnh Văn nhìn sâu sắc Mạch Thần Viễn liền quay đầu bỏ đi, đoàn người biến mất khỏi tầm mắt của, Mạch Thần Viễn trong tích tắc.
‘’Con đàn bà thối!’’ Hắn chửi nhỏ một tiếng, phun một ngụm nước bọt xuống đất rồi mang theo đám thủ hạ đi xa.
Nhưng tất cả mọi người đều không phát hiện ra một thân ảnh đang đứng trên một đỉnh của một căn nhà gỗ, toàn thân bao vây hắc bào đã quan sát toàn bộ quá trình Mạch Thần Viễn làm từ đầu đến hiện tại.
‘’Phật!’’ Một tiếng y phục vũ động hắc ảnh từ đằng xa đó bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK