• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm dương quang như chiếu xuyên qua cả Hắc Họa Sâm Lâm, mang lại cảm giác vô cùng yên bình. Ngay lúc này tại thủy đàm phía đông cách Xích Quỷ Hội căn cứ của La Minh không quá xa, Giang Thủy nghe được âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên phía trên gò đá cao.


‘’Haha, là La Minh hội trưởng sao?, đã lâu không gặp, khí thế của La hội trưởng không hề suy yếu chút nào ah!’’ Giang Thủy bắt bắt gặp được thân ảnh của La Minh, mỉm cười, thật giả lẫn lộn vấn đạo.


‘’Cũng là Giang minh chủ để ý, ta hiện tại chỉ là tham gia nhìn một chút náo nhiệt ah!, người này Phùng Ngạo ta có gặp qua rất có ý tứ’’ La Minh bình tĩnh hồi đáp, sau đó ánh mắt hắn hơi híp lại, nhìn chằm chằm chiến cuộc phía bên dưới.



‘’La hội trưởng đây là muốn cứu hắn, nhưng mà ngươi nên hiểu là tên này vừa mới mạo phạm ta, ngươi muốn cứu hắn đi thì cần có một sự bàn giao hợp lý cho chúng ta mới được’’. Giang Thủy vừa nói hắn khí thế trưởng thành tam giai đoạn tiến lên một bước bộc phát ra bên ngoài, ngữ khí chất vấn hướng về La Minh nhìn thẳng.



‘’Minh chủ, nói nhiều với tên này làm gì?, để ta tiến lên đánh cho hắn một trận chẳng phải như vậy mới làm cho hắn thành thật hơn sao?’’ Hoành Không ở một bên tức giận vấn đạo Giang Thủy, hắn rất đang rất khó chịu với giọng điệu không coi ai ra gì của La Minh, hắn muốn dạy bảo tên này một bài học thích đáng.


‘’Hoành Không, ngươi im miệng, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, hắn nói chuyện như thế, vì hắn có tư cách cùng lực lượng như vậy, ngươi quản tốt khẩu ngôn của ngươi, hừ!’’Giang Thủy hiện đang không muốn nhất là đối đầu với tên La Minh này, hắn còn rất nhiều chuyện còn phải làm, không nên bị chậm trễ, hắn chỉ là cũng muốn La Minh kiêng kỵ thực lực của hắn, mà cho nhau một bậc thang để xuống thôi, nhưng không ngờ tên thuộc hạ của hắn lại ngu xuẩn đến vậy.


‘’Ta không có chuyện gì, các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi, muốn đánh người cứ đánh, muốn giết hắn cũng được, ta sẽ không nhúng tay vào, cứ tự nhiên,’’ La Minh vẫn ngữ khí rất bình thản, nhìn về hai tên thuộc hạ của Giang Thủy là Đồ Sơn cùng Hoành Không biểu thị cho hai kẻ có thể tiếp tục tấn công Phùng Ngạo.



Lúc này Phùng Ngạo hắn cứ nghĩ rằng La Minh sẽ vì chiêu mộ mình mà ngăn cản hai tên trước mặt này, không ngờ La Minh lại không theo lẽ thường ra bài, hắn hiện tại ngơ ngác còn chưa kịp rõ ràng đã lập tức tiếp liền nhị quyền bay ra xa thêm vài mét nữa, xương ngực dường như bị gãy thêm vài căn, mồm to phun huyết không ngừng, sắc mặt trắng bệch.


Nghe được câu nói của La Minh khiến Hoành Không càng tức giận, hắn vừa bị minh chủ mắng lại bị tên này hắc hàm sai khiến, làm cho hắn vô cùng phấn nộ, tung ra nhị quyền liên tiếp vào lồng ngực của Phùng Ngạo.’’Ngươi đi tìm chết cho ta, Độc Trảo’’. Phùng Ngạo trực tiếp sử xuất ra khí kỹ của bản thân, khí thế lục sắc âm độc vô cùng đậm đặc bám vào thủ chưởng của hắn lao tới gần Phùng Ngạo định một chưởng chụp xuyên đầu lâu của Phùng Ngạo.


‘’Đợi đã!, có thể cho ta hỏi huynh đệ này một chút ý nguyện trước khi chết sao?’’ Bỗng La Minh xuất hiện ngay đối diện của Hoành Không lên tiếng vấn đạo, hắn một tay bắt lấy Độc Trảo của Hoành Không làm cho độc chưởng của hắn không thể tiến thêm một bước nữa, khí kỹ tự động rút lui về, tả thủ của Hoành không biến về nhan sắc bình thường.


‘’Sao, sao có thể?’’ Hoành Không vô cùng kinh ngạc cùng hoảng sợ trước thực lực của La Minh, phải biết rằng Độc Trảo là khí kỹ ban đầu của hắn dù cho như thế nào cũng không thể nhẹ nhàng hóa giải, đẩy lùi khí thế của hắn như vậy.’’Không có gì là không thể cả!’’ La Minh vẫn giữ tả thủ của hắn bóp mạnh nói.

‘’Ahh! Mau buông tay ta ra, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi, mau buông ra,’’ Hoành Không đau nhe răng trợn mắt, ngữ khí cấp tốc nói ra, khi được La Minh bỏ tay ra, hai ngón tay cái và út của hắn đều bị trật khớp, hắn căm tức nhìn La Minh đang tiến lại gần Phùng Ngạo .

‘’Ngươi hiện tại muốn gia nhập vào Xích Quỷ Hội chúng ta sao?, ngươi có hai lựa chọn, một là chết ở đây, hai là theo ta, ngươi sẽ chọn như thế nào?’’La Minh cúi người xuống, một bàn tay túm lấy tóc của Phùng Ngạo xách lên trên đến khi đối diện với hắn, khi Phùng Ngạo nhìn vào ánh mắt của La Minh lúc này hắn nghĩ mình tựa như đang đối diện với một con hung thú đang nhe răng trợn mắt nhìn xem hắn, cơ thể Phùng Ngạo không tự chủ rùng mình một cái.

‘’Có thể cho ta suy nghĩ một chút sao?’’ Phùng Ngạo ánh mắt né tránh La Minh vấn đạo ngược lại, nhưng lúc này La Minh không nói gì cả, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm hắn, không khí bắt đầu kỳ quái lên, nhưng Phùng Ngạo cảm giác được, tên trước mặt này sát khí trên người kẻ này đang tản mác ra từ từ, hắn đoán chỉ cần hắn trả lời chậm một chút hoặc câu hồi đáp lại không vừa ý tên này hắn sẽ chết là cái chắc.


‘’Ta đồng ý, gia nhập vào hội trưởng là ước mơ của ta từ rất lâu rồi, chỉ là trong phút chốc ta chưa thể chấp nhận được sự thật mà thôi!’’ Phùng Ngạo nói cực kỳ nhanh chóng, lại còn vỗ mông ngựa một phát, kỹ năng vô cùng thuần thục, đây có thể là năng khiếu tiềm ẩn của hắn, bản năng sống còn đã nói rằng hắn phải làm như vậy.


La Minh cười cười, lấy một gốc Hồi Khí Thảo từ bên trong y phục ra đưa cho Phùng Ngạo.’’Được lắm, biểu hiện rất là không tồi người được nhận,’’ Nói xong La Minh quay người đứng lên, nhìn vào Hoành Không tiếp tục hỏi ‘’ Hắn bây giờ đã là thành viên của chúng ta, các ngươi vẫn còn muốn giết hắn sao?’’.


Hoành Không lúc này rất bối rối và thù hận, nhưng hắn tự biết thực lực bản thân không thể chống lại tên trước mặt này, hắn quay đầu nhìn sang Giang Thủy ý tứ hỏi là nên làm thế nào.


‘’Đã La hội trưởng thu nạp thành viên mới vậy đều là người một nhà, không nên đánh đánh, giết giết,’’ Giang Thủy không biểu hiện gì lạ, hướng về La Minh công đạo một lời, tiếp theo hắn híp lại ánh mắt ‘’Ầm, Ầm’’ , Bất ngờ xông thẳng về phía La Minh, khí thế nổ mạnh lam sắc khí thế dẫn động cả thủy đàm xung quanh, mọi người xung quanh cảm nhận như là một cơn sóng thần đang phẫn nộ vậy.


‘’La hội trưởng chúng ta hôm nay luận bàn một chút, xem trong hai chúng ta nửa năm qua ai mạnh hơn ai nào!, Thủy Lãng!’’ Giang Thủy song thủ vũ động một cách kỳ lạ lên xuống, sau đó hướng về La Minh chưởng tới, khí thế lam sắc trùng điệp úp lại như một cơn sóng .


‘’Ta cũng đang có ý này, Dạ Chấn!’’ Một dòng khí thế hắc sắc thâm thúy từ hữu thối của La Minh tản mác ra xung quanh, tựa như một cơn địa chấn, địa chấn đi tới đâu nơi đó đều bị mục nát. ‘’Rầm, Phanh’’ Nhị khí kỹ giao nhau một khắc đó, khí thế lam hắc nổ tung lan tràn ra bốn phía, mọi người xung quanh bắt đầu kéo xa khoảng cách ra, đại thụ cùng đất đá bị quấy nát, mục rữa trong phạm vi 10 mét chiến trường hầu như không còn một chút sinh mệnh nào cả.


‘’Bịch, Bịch’’ Hai người bay ngược tách ra, dẫm vào mặt đất, rồi tiếp tục vọt về phía đối phương, ‘’Phanh, Phanh, Phanh,...’’ Cả hai cùng nhau bao bọc lấy khí thế toàn thân, giao chiến quyền cước liên hồi, một lúc sau mới tách ra, La Minh lùi về đằng sau một chút thi triển ra Hắc Độn, dịch chuyển ra đằng sau Giang Thủy, tới là một cước hướng về đầu lâu của kẻ địch công kích, Giang Thủy khá là bất ngờ, không kịp né tránh chỉ có thể dùng hai tay đón đỡ lấy,’’Phanh, Bịch, Bịch’’.


Giang Thủy bị La Minh công kích, lùi về phía sau hai bước, song thủ bị chấn đến run rẩy một chút, La Minh lại xuất hiện phía sau của hắn một lần nữa , lần này hắn đã có chuẩn bị nên đã nghiêng người né được một chân của La Minh, một tay hóa quyền vì chưởng xuất ra Thủy Lãng đập vào bụng của La Minh.’’Phanh, Vèo, Rầm’’ Một tiếng âm bạo vang lên La Minh bị Giang Thủy đập bay đụng ngã một gốc cây, rớt xuống khóe miệng dật huyết nhẹ.


‘’Xem ra La hội trưởng vẫn còn kém rất nhiều ah!’’ Giang Thủy đắc thủ nhất kích, hướng La Minh trêu chọc, khiêu khích. ‘’Nói những lời này còn quá sớm,’’ La Minh lau đi khẩu huyết, ánh mắt băng lãnh lại biến mất tại chỗ xuất hiện tại bên hông của Giang Thủy, dùng khí kỹ Đoạt Mệnh Chân Cây kéo, xoay người khi gần đá trúng Giang Thủy ‘’Thủy Cầu’’ Một quả cầu hình dạng được tạo nên từ khí thế lam sắc chặn trước mặt của hắn, khi La Minh tấn công vào, chỉ thấy bản thân như đang công kích vào một quả bóng cao su lực cản thập phần.


‘’Hắc Độn, đổi chiều!’’ La Minh hét to một tiếng, biến mất một lần nữa ngay tai chỗ, nhưng điều này dường như đã được đối thủ dự đoán trước, Giang Thủy đã tìm ra cách vận hành Hắc Độn của La Minh nên ép cho La Minh dịch chuyển ra phía sau hắn.’’Thủy lãng!’’ Chỉ thấy hắn ra một chưởng hướng về phía sau lưng cùng lúc đó hắc quyền của La Minh cũng tới nơi, hai công kích va chạm vào nhau, khí lãng thổi ra xung quanh, cả hai người cùng nhau mượn lực nhảy lùi lại cách xa nhau ra hai phía.


‘’Luận bàn tới đây coi như kết thúc, ta còn bận việc, lần sau gặp lại, hy vọng lúc đó sẽ được giao đấu nhiều hơn với người La hội trưởng,’’ Giang Thủy không muốn tiếp tục bị kiềm chân ở nơi này, hắn còn phải đi thu thập dược liệu, nói xong hắn quay đầu cùng hai tên thủ hạ biến mất khỏi thủy đàm, chỉ để lại đám người La Minh còn ở đó.



‘’Hy vọng lần sau gặp lại, ta sẽ chính tay bóp nát bàn tay của ngươi!’’La Minh lạnh băng băng nhìn về hướng đám người của Sơn Thủy Minh rời đi đạo, tay phải bị hắn nắm chặc nhưng vẫn có thể nhìn thấy, huyết thủy bắt đầu tràn ra từ hữu thủ của hắn, đúng vậy công kích cuối cùng hắn bại trước Giang Thủy, trên quyền của hắn bị Thủy Lãng đập ra từng đầu khe hở máu tươi trào ra không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK