Cố Tinh Trầm tắm xong, tắt chốt vòi hoa sen, duỗi tay trên giá lấy xuống khăn lông, nghiêng đầu thoáng nhìn mới phát hiện cửa đã mở ra một khe. Lạ thật. Rõ ràng lúc trước đã đóng cửa rồi mà. Cậu mặc quần áo, từ trong phòng tắm đi ra, mới thấy Hứa Anh trên sopha đang ăn đồ ăn vặt xem TV. Hứa Anh đang thả một miếng khoai lát vào miệng “ Crắc” cắn một cái, nhìn chằm chằm thiếu niên chớp mắt, không nói gì, bộ dạng rất lén lút. “ Hứa Anh?” Cố Tinh Trầm dùng khăn lông lau tóc: “ Sao cậu lại ở đây?” Sau đó cậu bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cửa phòng tắm….. Trong lòng hốt hoảng! Chẳng lẽ là……. Cố Tinh Trầm: “……….” Hứa Anh đem ánh mắt nóng bỏng từ trên người thiếu niên rời đi, giả vờ đứng đắn nói: “ Sắp khai giảng rồi. Tớ….. Bài tập của tớ chưa làm xong, cần phải tìm cậu hỗ trợ.” A, thật sự là cậu ấy! Cố Tinh Trầm nhìn đôi mắt to né tránh của thiếu nữ, đã có thể nhìn thấu cô. Cậu nhíu mày, mặt có chút nóng lên, không tự nhiên mà đem khăn lau tóc đặt trên khuỷu tay, trái phải nhìn xuống, nhất thời cảm thấy hoảng loạn không biết nên làm gì, dứt khoát tới bên cạnh bàn đổ nước uống. Miệng ấm trà chảy ra một dòng nước trong suốt, rót vào ly pha lê, có bọt khí nóng chậm rãi bốc lên. Hứa Anh vô tư xem TV, nghe thấy bên kia có tiếng nước chảy nhỏ, liếc mắt nhìn bóng dáng thon dài của thiếu niên. Trong đầu thoáng qua, thiếu niên ở trong phòng tắm ban nãy — Da trắng tóc đen, thân thể rắn chắc. Cô nhớ lại bộ dạng cậu không có một mảnh vải che thân, vậy mà lại….. Có hương vị thuần khiết sạch sẽ. Đại khái là do làn da quá tốt sao? Suy nghĩ vài giây, Hứa Anh nhịn không được cong môi: “ Cố Tinh Trầm, mới sáng sớm cậu đã tắm rửa sao?” Cậu quay người, trong mắt cậu có chút nghiền ngẫm, bất mãn. Hứa Anh khịt mũi cười nhẹ, có rất nhiều lời cất giấu trong miệng nhưng không dám nói. Cố Tinh Trầm bị ánh mắt cô nhìn tới da đầu có chút tê dại: “ Đừng nhìn tớ như vậy!” Hứa Anh mới rời tầm mắt đi. Buổi sáng, Cố Tinh Trầm giúp Hứa Anh làm bài tập. Hứa Anh chép một lúc liền cảm thấy thất thần, bắt đầu dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cậu, Cố Tinh Trầm nhịn không được nữa, trầm mặt: “ Hứa Anh, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” “ Cậu….. Thật sự muốn nghe sao?” “………” Hứa Anh lại khịt mũi cười nhẹ, tay đặt bên miệng, kề sát bên tai Cố Tinh Trầm: “ Không, nói, cho, cậu!” — Bài tập chép được một nửa, Hứa Anh liền không muốn chép nữa. Mùa đông phương Nam mưa bụi rất nhiều, khó có được hôm ánh mặt trời ấm áp. Liếc mắt ra ngoài thấy ánh sáng nhu hòa ngoài cửa sổ, Hứa Anh không thể chép nổi bài tập, nói muốn tìm Tô Dã cùng An Tiểu Thuần đi chơi. Cố Tinh Trầm khuyên một lúc không được, cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đồng ý. Buổi sáng Hứa Anh được chú Đàm đưa tới, cô thường xuyên tới Cố gia, bố mẹ đều biết, còn nói cô hãy tới học tập Cố Tinh Trầm nhiều hơn chút. Cho nên chỉ cần là đi tới Cố gia, trong nhà ai cũng không ngăn trở. “ Chú Đàm, chú về đi. Chúng cháu đi ra ngoài chơi, buổi tối cũng không cần tới đón, Tinh Trầm sẽ đưa cháu về.” Hứa Anh hướng về phía cửa sổ xe phất phất tay với chú Đàm. Chú Đàm cúi đầu, từ cửa sổ xe thoáng nhìn thiếu niên đứng ở phía sau thiếu nữ, Cố Tinh Trầm gật đầu, chú Đàm mới đồng ý đánh xe rời đi. Mùa đông phương Nam hòa lẫn ý xuân, những nụ hoa đào đầu tiên sau Tết bắt đầu nở rộ. Hứa Anh ôm eo Cố Tinh Trầm, ở phía sau xe đạp thỉnh thoảng lại lay động hai chân. Đế giày quệt vào cỏ dại ven đường làm rung rinh những giọt sương sớm mềm mại. “ Cố Tinh Trầm.” “ Ơi” “ Cố Tinh Trầm.” “…… Ơi.” Hứa Anh dán mặt vào lưng cậu, cảm nhận hơi ấm của ánh nắng mặt trời trên quần áo cậu. Cậu mặc rất ít, da mặt Hứa Anh cảm nhận được rõ ràng lưng cốt mảnh khảnh của cậu, từng bước từng bước, hơi động, rắn chắc: “ Cố Tinh Trầm.” Thiếu niên hơi ghé mắt, nhìn về đằng sau: “ Cậu gọi tớ làm gì, Hứa Anh.” Thời điểm cậu nói chuyện, Hứa Anh cảm nhận được sự rung lên trong thân thể của thiếu niên, cảm thấy có chút thú vị, hơi khịt mũi nhẹ nhàng cười, miệng lại vẫn không buông tha cho người ta: “ Thì sao, không có việc gì thì không thể gọi cậu sao? Thích gọi cậu đó.” “……” Sau đó Cố Tinh Trầm không để ý tới cô nữa, tự mình đạp xe, có đoạn đường sườn núi dốc, đạp thật sự rất mệt. Hứa Anh khẽ cười, nghiêng đầu áp mặt dựa vào lưng Cố Tinh Trầm, thấy ánh thái dương nhàn nhạt phía bên kia bầu trời, sáng ngời, ấm áp, lại hơi chói mắt. Nhẹ nhàng, tới cả gió cũng nhẹ. Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, đang ở tuổi ngây thơ, bắt đầu muốn bắt chước người lớn. Hứa Anh không biết vì sao, bỗng nhiên nghĩ tới những việc sau khi lớn lên. Có lẽ là bởi vì buổi sáng đã không cẩn thận nhìn trộm phong cảnh không tiện nói ra của bạn trai mình. “ Cố Tinh Trầm.” Lần thứ tư cô gọi cậu, nhưng thiếu niên vẫn trả lời: “ Ừ, tớ đây.” Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh ôm chặt bên hông thiếu niên hơn chút, Hứa Anh nói: “ Cậu nói xem, sau khi trưởng thành chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau sao?” “ Đương nhiên.” “ Cậu không suy nghĩ chút nào sao?” Hứa Anh ngẩng mặt nhíu mày, thấy tóc ngắn của Cố Tinh Trầm: “ Quá chủ quan.” Thiếu niên trầm mặc: “ Cậu muốn nói gì, Hứa Anh.” Hứa Anh xác thật cũng không muốn nói gì, cô dừng lại vài giây: “ Tớ chỉ cảm thấy, dường như lớn lên còn rất xa, nhưng có đôi khi, lại là không xa. “ Cậu có thể dễ dàng nhìn thấy những gì cô cố che giấu: “ Sau đó thì sao?” “ Sau đó.” Hứa Anh nghĩ nghĩ: “ Không có sau đó.” “ A.” Gió từ bên mặt thổi qua, tới nhà Tô Dã cần phải đi qua một bãi cỏ rộng, thiếu niên mỉm cười, hàm răng trắng tinh lộ ra nhiễm gió xuân cùng với hơi thở của cỏ cây. Cố Tinh Trầm âm thầm nghĩ: Bạn gái ngây ngốc, khá là tốt. Cô suy nghĩ cái gì, cậu đều biết. — Trong sách nói, những biểu hiện này chính là sự hoang mang cùng phản nghịch của tuổi dậy thì. “ Cố Tinh Trầm cậu cười cái gì!” Hứa Anh gãi tóc. “ Không cười gì hết.” “ Này!” Cô nắm chặt tay hung hăng đấm vào vai của cậu: “ Rõ ràng là có.” Cố Tinh Trầm đột nhiên không kịp phòng, hừ nhẹ một tiếng, phương hướng xe đạp mất khống chế, Hứa Anh sợ tới mức thét chói tai, nhanh chóng ôm chặt cậu, cậu lại cười: “ Cậu ngoan một chút, ôm chặt tớ nào!” “ Ừm ừm.” Tuy rằng cô ngốc, nhưng vẫn đáng yêu. Cố Tinh Trầm nghĩ, tâm tư của cậu Hứa Anh không bao giờ biết được. Không thể để cô biết được những ý nghĩ của cậu, nếu cô biết, khẳng định sẽ giận. Dù sao, chỉ cần cô không rời đi, cái gì cũng có thể. — Xui xẻo một đường mới tới nơi, Tô Dã cùng An Tiểu Thuần thế mà lại không ở nhà. Trên tầng trệt nhỏ ổ khóa khóa chặt. Hứa Anh gõ cửa một chốc, cũng không thấy có ai mở. Bọn họ liền dứt khoát quay đầu trở về bên bãi cỏ đi dạo, vừa lúc mặt trời lên cao. Cố Tinh Trầm dắt xe đạp, Hứa Anh chắp tay nhảy nhót phía sau lưng, có đôi khi hái đóa hoa, có đôi khi lại dẫm dẫm lên cỏ, không hề nhàn rỗi. Thiếu niên không chạm vào cái gì hết, chỉ nhìn cô chơi đùa, thời điểm cô vui vẻ cười lên, cậu cũng theo đó lộ ra một nụ cười. Bỗng nhiên Cố Tinh Trầm nhớ tới hai ngày nay có đọc một quyển sách, trong sách viết: Có một loại người, họ chỉ có thể sống ở trong tịch mịch, nhưng lại vẫn luôn muốn hướng tới những nơi náo nhiệt. Chính bọn họ không thể làm những việc náo nhiệt, nhưng lại luôn chú ý tới những người có thể làm. Đại khái, cậu chính là loại người này. Lần đầu tiên Cố Tinh Trầm có thể nhận thức chính mình rõ ràng như vậy. — “ Náo nhiệt” của cậu. — Là Hứa Anh. Hứa Anh có tính cách yêu những thứ mới mẻ, không có khả năng sẽ chơi trên bãi cỏ cả một buổi trưa. Chơi bời trên bãi cỏ không được bao lâu, cô nói muốn đi trượt băng, sờ di động, gọi bạn bè, lập tức mời được một đống người. Bọn họ tập trung ở trung tâm trượt băng, Cố Tinh Trầm ở ngoài sân nhìn cô, thay Hứa Anh đem quần áo giày cùng một đống đồ hữu dụng vô dụng trông nom. Kỳ thật cũng có chỗ gửi đồ, chỉ là cậu không có quá nhiều hứng thú đi chơi, vậy thì ngồi bên xem Hứa Anh chơi là được. Trượt băng được một nửa, Hứa Anh đang cao hứng phấn chấn, sợi tóc bay bay cùng bạn bè kéo tay, bỗng nhiên nghe thấy bên sân có tiếng nói trầm thấp gọi cô: “ Hứa Anh.” Cô quay đầu lại nhìn: “ Sao vậy Cố Tinh Trầm.” Cố Tinh Trầm hơi hơi mỉm cười, cùng cô giơ bàn tay: “ Cậu lại đây.” “ Sao vậy?” “ Lại đây, cậu sẽ biết.” “ Thần thần bí bí như vậy……” Thiếu niên nói mấy câu, thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Hứa Anh. Cô quả nhiên rời khỏi sân trượt băng, cùng cậu đi ra ngoài. Bên sân trượt băng có một con đường nhỏ tối tăm, bọn họ thường xuyên tới chỗ này, Cố Tinh Trầm đã quen. Cậu đi đằng trước, nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Anh đi theo vào, khẽ cười một tiếng: Thật ngoan. “ Cậu gọi tớ tới chỗ này làm gì?” Hứa Anh ngẩng đầu, không gian u tối, ánh mắt cô giống như mang theo ánh sáng. Cố Tinh Trầm nâng lên tay, lòng bàn tay sờ vào gương mặt Hứa Anh, lưu luyến trên cổ cô, cúi người xuống, hôn lấy đôi môi mềm mại: “ Nhắm mắt lại, ngoan nào.” Nhìn cô ở trên sân trượt băng, giống như một tiểu tinh linh vui vẻ, đẹp như vậy. Tim cậu liền ngứa tới không thể khắc chế được. Không được, cần phải hôn cô thật đủ, rồi mới có thể để cô tiếp tục chơi. Môi Hứa Anh bị chiếm lấy, mồm miệng không rõ lời oán giận: “ Lằng nhằng nửa ngày hóa ra là chỉ muốn hôn tớ….. A, tớ còn tưởng chuyện gì thần thần bí bí ~” “ Nào, chuyên tâm.” Hô hấp trong không gian tối tăm càng trở nên rõ ràng. Môi lưỡi triền miên, lần này nụ hôn của thiếu niên, so với bất luận lần nào trong quá khứ đều dài hơn. Qua vài phút, cậu mới thở dốc, buông ra cô: “ Hứa Anh…..” Thiếu niên cong eo, trán hai người cụng vào nhau, Hứa Anh chỉ cảm thấy hô hấp mình quá dồn dập, trái tim giống như bị âm thanh khàn khàn của cậu câu mất: “ Ừm.” “ Vậy….. Buối sáng cậu đã nhìn tớ đủ chưa.” “ A?” Cố Tinh Trầm khẽ cười một tiếng: “ Đừng giả ngu, tớ biết rồi, cậu nhìn rất lâu…..” “ Ách….” “ Cậu tò mò, đúng không.” Mặt Hứa Anh nóng lên, “ Ừm ~” Âm u, nghe thấy thiếu niên cười thật nhẹ một tiếng, cậu nghiêng đầu ở bên tai cô nói nhỏ: “ Vậy….. Muốn sờ không.” Trước khi trời tối, Cố Tinh Trầm đạp xe đưa Hứa Anh trở về đến cửa nhà. Sắp chia tay, Hứa Anh từ trước cửa quay đầu lại, mặt có chút hồng, không biết là bởi vì gió quá lạnh, hay là bởi vì những rung động vừa rồi làm cô nóng máu lên. Cố Tinh Trầm cùng cô phất tay: “ Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị cảm.” “ Ừm.” Hứa Anh chắp tay sau lưng đi hai bước, lại bỗng nhiên quay đầu, chạy nhanh tới ôm mặt Cố Tinh Trầm, ở trên môi cậu ấn xuống một nụ hôn, cười: “ Về ngủ sớm một chút. Ngày mai, tớ lại tới nhà tìm cậu.” “ Mấy giờ.” “ Hừng đông sẽ tới!” Ánh mắt thiếu nữ có ánh sáng do đèn đường hắt xuống, tràn ngập tình cảm cùng kích động ngượng ngùng. Cố Tinh Trầm trong lòng hơi xúc động, có sự vui sướng lan tràn từ máu tới đầu quả tim…… Vì cái gì, ánh mắt của Hứa Anh….. Giống như rất thích cậu? “ Nhìn chằm chằm tớ như vậy làm gì? Cậu ngốc sao?” Hứa Anh hơi cười trêu chọc một chút, nhanh chóng câu lấy cằm cậu, sau đó ngay trước khi Cố Tinh Trầm định ôm lấy cô, chạy nhanh ra phía sau. Hứa Anh ở nhà quay đầu lại, cười hì hì phất tay với thiếu niên: “ Đi nhanh nào, trời tối rồi! Tạm biệt!” “ Tạm biệt.” Thời điểm Cố Tinh Trầm nói ra hai chữ này, thiếu nữ đã chui vào nhà mất tích. Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ cười một cái, quay đầu xe đạp, về nhà. Trong đầu, là hình ảnh động tình cùng ngượng ngùng của Hứa Anh vừa nãy, gương mặt tuấn tú thanh thoát khẽ lan tràn một nụ cười tươi. A. Hừng đông đã tới sao. Cậu đã bắt đầu nóng vội với tớ vậy sao, Hứa Anh?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK