Đêm trên phố cũ, đơn điệu.
Không gian yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, ngoài cửa sổ có xe máy lướt qua, đi qua cái hố run lên, tạo thành một tạp âm.
Cửa sổ mở, bà ngoại nương theo ánh đèn hắt vào từ cửa sổ, khâu khâu vá vá.
Người già có thói quen tiết kiệm, trong phòng không bật đèn.
Bà đẩy đẩy kính lão, thân thể tiều tụy, từ cửa sổ kéo xuống một cái khăn nhăn nhó.
Lầu hai truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, bà thăm dò nhìn nhìn, phỏng đoán là Cố Tinh Trầm tắm rửa xong đang muốn đọc sách, vì vậy tập tễnh đứng dậy đi tắt TV — Là loại TV cầu vồng, trên thị trường đã không còn bán, đồ cổ.
___
Khăn lau sạch sẽ, tóc ngắn thiếu niên ướt đẫm cọ sát vài cái, liền bị gấp lại đặt ở một bên.
Cố Tinh Trầm ở bàn học ngồi xuống, áo hoodie màu đen phần gần cổ bị ướt, nhan sắc càng sâu thêm một ít, nổi bật làn da cực trắng của cậu.
Vừa đọc sách vật lý trong chốc lát, bên chân liền có đồ vật mềm mại cọ tới.
Cố Tinh Trầm khom lưng bế lên.
“ Đã nói bao nhiêu lần rồi tiểu Anh, khi bố vừa tắm xong không được cọ, nhìn xem bàn chân bố đều là lông con.”
Mèo nhỏ: “ Miêu ~”
“ Lại còn mặt dày làm nũng, đang mắng con đấy. Không nghe lời, đúng là ngoan cố thật sự.”
Mèo nhỏ lộc cộc lộc cộc, cố sức gẩng đầu liếm mu bàn tay Cố Tinh Trầm, lưỡi mèo gai gai ma sát tay Cố Tinh Trầm tới đau.
Cố Tinh Trầm cọ cọ mũi nhỏ mèo con, vừa đem nó đặt trên mặt đất, con mèo lập tức lại dính vào chân cậu cọ.
Bất đắc dĩ, Cố Tinh Trầm lại bế lên, đặt con mèo ở giữa lòng. Nó quá thích như vậy, chỉ ước rằng đầu nhỏ của mình luộn bị ngón tay sạch sẽ thon dài của thiếu niên nắm lấy, để ngón tay tinh tế ôn nhuận như ngọc thạch của cậu xoa nắn gương mặt nhỏ của nó.
“ Có phải những người tên tiểu Anh như con đều không nghe lời phải không?” Cố Tinh Trầm thấp giọng lầm bầm lầu bầu.
“ Mỗi lần chơi xong đều rất nhiều ngày không để ý tới bố, hôm nay thật vất vả gặp được lại quay đầu đi mất. Bố cứ cho rằng như vậy, sau đó cô ấy lại nhắn tin cho bố nói tan học cùng nhau về. Bố còn đang vui vẻ liền phát hiện bị người ta cho leo cây. Bố đã chờ tới khi đèn cả tòa nhà đều tắt, người vẫn không đến.”
“ Một tin nhắn cũng không nhắn, một cuộc gọi cũng không gọi.”
“ Chờ cậu, giống như đồ ngốc vậy….”
Tròng mắt thiếu niên sâu thẳm, ánh sáng từ đèn bàn lọt vào trong ánh mắt vỡ thành vô số ngôi sao giống như Hãn Hải khắp trời.
Đôi mắt cậu lưu chuyển, liền có ba quang thoải mái.
Nhưng mà con mèo căn bản nghe không hiểu, vẫn liên tiếp liếm ngón tay, dịu ngoan làm nũng, chọc làm Cố Tinh Trầm cười một chút.
“ Vẫn là tiểu Anh con ngoan.”
– —
Cố Tinh Trầm xem qua điện thoại di động, vẫn không thấy tin nhắn của Hứa Anh, liền đem điện thoại di động tắt âm thanh, ngủ.
Nhưng ngủ tới rạng sáng, cậu đột nhiên tỉnh. Trợn mắt, di động đầu giường vừa tắt đi.
Cậu duỗi tay, lấy di động, hết hồn. Buồn ngủ lập tức biến mất!
– — Mười ba cuộc gọi nhỡ!
Trong hòm tin nhắn còn có mấy tin.
< Nghe điện thoại!>
< Tớ>
< Ở bên ngoài nhà cậu.>
< Mau ra đây>
<!>
< Chờ cậu.>
< ( Hun hun) >
Người gửi: Hứa Anh
– —
Đường phố trống trải, đứng dưới một hàng đèn đường cũ.
“ Hứa Anh!”
Cố Tinh Trầm gọi một tiếng, nôn nóng đi dưới đèn tìm người, bỗng nhiên bên tai có bước chân nhanh chóng tới gần.
Cậu vừa quay đầu lại, ngực liền bị một người thật mạnh xô đẩy, đụng vào đèn đường. Cậu không kịp thấy đau, cổ đã bị một cánh tay mềm mại ôm lấy, đồng thời một đôi môi ôn nhu nhiệt liệt đáp tới.
Không khí có nhàn nhạt hương vị nước hoa.
Nháy mắt hôn môi, Cố Tinh Trầm đã nhận ra là ai.
Hai môi tách ra, Hứa Anh buông ra miệng thiếu niên, giận dỗi: “ Sao tới bây giờ cậu mới ra, tớ đã chờ mệt nhọc!”
Cố Tinh Trầm nhất thời không biết nói gì, còn đang thở hổn hển.
Không thể tin được, trước mắt thật sự là Hứa Anh!
Kì thật, Cố Tinh Trầm sớm đã có thói quen làm theo sự chỉ huy của Hứa Anh, cũng không hề hy vọng xa vời, Hứa Anh sẽ vì cậu chủ động trả giá gì đó.
Cố Tinh trầm hoãn một chút, mặt trở nên nghiêm túc: “ Đêm hôm khuya khoắt một mình đi loạn làm gì? Gặp được người xấu thì phải làm sao bây giờ!”
Trời mới biết khi cậu đọc được tin nhắn của cô, nói ở trên phố chờ cậu, có bao nhiêu lo lắng!
Cố Tinh Trầm nắm chặt tay Hứa Anh, còn đang hơi sợ.
“ Lại còn dám nói vậy, chính cậu là người đối với tớ xấu nhất….”
Hứa Anh nắm cằm Cố Tinh Trầm, mị nhãn như tơ, lời nói ái muội.
Cô nhìn đến ánh mắt thiếu niên lập lòe một chút, sau đó tùy thời mà động, mũi chân hơi kiễng đem môi đỏ đáp xuống chỗ da thịt mẫn cảm nhất bên gáy của cậu, nhẹ nhàng hôn:
“ Tinh Trầm, chúng ta thuê phòng, làm tình đi….”
Cô là có chủ mưu mà đến, hai tay quấn ở cổ thiếu niên.
Đèn xa chiếu xuống thanh lãnh, tưới xuống gương mặt Cố Tinh Trầm cùng đầu vai chút ánh sáng.
Ánh mắt cậu rung chuyển, hô hấp cũng trở nên nóng hơn, trong mắt có ngọn lửa đốt cháy lên.
Một lát sau, cậu túm lấy ót cô, lại hạ môi xuống.
Hứa Anh nhắm mắt chờ hôn, cũng không nghĩ được Cố Tinh Trầm chỉ ngửi ngửi miệng cô, lạnh như băng nói: “ Cậu uống rượu?”
Không rảnh lo câu dẫn, Hứa Anh lập tức giật mình, luc túng, nuốt nước miếng.
“ …….. Một, một chút thôi.”
Sắc mặt Cố Tinh Trầm cực khó coi: “ Không phải lần trước tớ đã nói với cậu, tớ không ở đó không được phép uống sao!”
“ …… Nhưng, lần trước tớ cũng nói có đôi khi là tình huống bất đắc dĩ….” Thanh âm Hứa Anh càng thấp xuống, không dám biện hộ.
“ Lấy cớ!”
Giọng Cố Tinh Trầm cực kì lạnh, cậu đang rất tức giận, Hứa Anh cảm giác được, vì thế cúi đầu cắn môi, cô thật sự cũng không thể hiểu nổi hành vi đêm nay của mình.
Hứa Anh nhỏ giọng oán giận: “ Tớ ngồi nhai kẹo cao su một tiếng, còn xịt nước hoa, cậu vẫn có thể ngửi được. Mũi cậu là mũi chó sao Tinh Trầm…..”
“ Hóa ra là cậu không nghe lời tớ, cùng người khác ăn nhậu chơi bời, còn uống rượu đến quá nửa đêm!”
Cố Tinh Trầm hoàn toàn có thể tưởng tượng mấy học sinh bất lương kia chơi cùng nhau sẽ là bộ dạng gì, cùng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm Hứa Anh hận không thể đốt ra lỗ thủng
“ Uống tới quá nửa đêm không nói, lại còn một mình chạy tới nhà con trai mở miệng tuyên bố muốn thuê phòng làm tình.”
“ Hứa Anh, cậu cũng dám!”
“ Cậu xem cậu từ đầu tới chân có chỗ nào giống học sinh!”
Tay Hứa Anh bị nắm đến đau, ngượng ngùng dãy dụa: “ Tớ cũng không phải tìm người con trai lạ, tớ tìm cậu không phải sao….”
“ Vậy trừ bỏ tớ, cậu còn muốn tìm ai?”
“ ….. Không muốn tìm ai hết…”
Ý tứ cậu là gì vậy, cảm thấy bạn trai cũ của cô nhiều, nghĩ cô là người đa tình sao? Phi, không phải ý tứ này còn là ý tứ gì!
Rõ ràng chính là ý tứ này.
Hứa Anh bĩu môi, cảm thấy chính mình nói cái gì Cố Tinh Trầm cũng không nghe, dứt khoát liền không nói.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiêt, cô thật vất vả hạ mặt mũi, làm bộ dạng đáng thương, mắt to ướt đẫm nhìn chằm chằm thiếu niên.
Cố Tinh Trầm nghẹn một hồi lâu, chỉ phun ra hai chữ: “ Không ngoan!”
Hứa Anh chớp chớp mắt, giống như cún con bị chủ nhân mắng, kéo kéo ngón tay thiếu niên lắc lắc.
“ Vậy sao, tớ nhận sai là được rồi, được không?”
“Đừng giận nữa?”
“ Bộ dạng của cậu thật đáng sợ….”
“ So với cha mẹ tớ còn đáng sợ hơn.”
“ Nếu không, tớ sẽ trở thành con gái cậu luôn….”
Hứa Anh vừa chịu thua, tức giận của Cố Tinh Trầm như bay mất, không thể phát nổi, nhưng cũng không muốn nói chuyện.
Hứa Anh: “ Cậu làm sao vậy?”
“ ….. Không có gì.” Cố Tinh Trầm nghiêng sườn mặt.
Rõ ràng chính là “ Có cái gì”, còn giả bộ….
Hứa Anh trong lòng nói thầm, trong miệng vẫn kiên nhẫn nịnh nọt: “ Cậu không vui sao?”
“ Không có.”
Rõ ràng có. Hứa Anh nhíu mi chớp chớp mắt không biết rõ ràng Cố Tinh Trầm bực ở chỗ nào.
Bất quá, có một chút cảm xúc không thể thu lại!
Ai lại còn không vui?
Hứa Anh bĩu môi, cười như không cười: “ Nữ sinh bên cạnh cậu lúc giữa trưa, hình như có chút nhiều?”
“ Nhiều cái gì, rõ ràng chỉ mấy người.” Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói. Còn không nhiều bằng mấy chàng trai đẹp trai xun xoe bên người cô đâu.
“ Đến ‘ mấy người’, còn không nhiều sao?” Ánh sang ngẫu nhiên rơi xuống, khuôn mặt Hứa Anh ý vị thâm trường: “ Khó trách người khác nói con trai đàn ông là sinh vật sống bằng nửa người dưới! Gương mặt đều là dùng để gạt người.”
Cố Tinh Trầm liếc cô một cái, cau mày: “ Cậu muốn nói cái gì?”
“ Không muốn nói cái gì hết….” Hứa Anh nhướn mày, hai tay quấn lên cổ Cố Tinh Trầm: “ Liền hỏi một chút anh trai học bá, rốt cuộc anh sống bằng nửa người trên hay nửa người dưới?”
Ánh mắt cô ái muội vô cùng, dùng sức cọ trong lòng cậu, đôi chân xoa chân cậu, ngứa ngáy.
Hô hấp Cố Tinh Trầm chợt nặng nề, trong thân thể có chút nóng bỏng sôi trào, sắp thiêu cháy cậu, ánh mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp tươi cười, trong đầu lại hiện lên một ít hình ảnh trong mộng trẻ em không thể thấy.
Cậu quay mặt đi, đẩy cô ra, tự mình tránh ra xa.
“ Này…..”
Hứa Anh kinh ngạc một chút, không nghĩ tới chính mình thế mà bị cự tuyệt.
Tư duy của con giá luôn nhanh nhạy, cô trái phải đi tới bên người Cố Tinh Trầm: “ Cậu đi gì vậy Cố Tinh Trầm? Trong lòng chắc chắn có suy nghĩ hư?”
Cố Tinh Trầm: “ Tớ không có!”
“ Cậu đã tức giận thế này còn nói không phải chột dạ!”
Cố Tinh Trầm: “ ………. Tớ không tức giận.”
Hứa Anh không kiên nhẫn:
“ Bớt làm màu đi! Thật không chịu nổi cậu! Cậu giận hay không giận tớ còn không biết sao Cố Tinh Trầm!”
“ ………”
“ Cậu chính là một tên sắc lang. Phi!”
“ Văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú!”
“ Không phải cậu thích mấy cái đó sao.”
Hứa Anh chống nạnh đứng yên, nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm nói không hề lựa lời.
Bước chân thiếu niên dưới ánh đèn dừng lại, áo hoodie màu đen, tóc ngắn chỉnh tề, lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn sạch sẽ.
Bóng dáng Cố Tinh Trầm, thoạt nhìn có hương vị sạch sẽ tinh khiết.
Hứa Anh chạy chậm tới.
“ Cố Tinh Trầm!”
“ Tớ không tin cậu thấy nữ sinh xinh đẹp hơn tớ sẽ không nhìn nhiều hơn hai lần.”
“ Cậu dám nói, nếu như mỹ nữ cho cậu ánh mắt quyến rũ, cậu một chút cũng không động tâm?”
“ Ví dụ như hôm nay nữ sinh ngoan ngoãn ngồi đối diện cậu.”
“ Cô ấy cùng tớ hoàn toàn không giống nhau, sạch sẽ, thanh tú thoát tục, chuyên gia trên mạng đều nói con trai luôn muốn tìm kiếm những người như vậy.”
“ Cậu dám nói nếu như cô ấy hôn cậu một chút, nói muốn cùng cậu làm tình, cậu sẽ giống như vừa rồi cự tuyệt tớ dứt khoát quyết đoán sao?”
“ Cậu dám nói sao—“
Cố Tinh Trầm đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm Hứa Anh.
Hứa Anh rụt rụt cổ.
Cậu đỡ lấy gáy cô, thật mạnh hôn cô một chút.
Cố Tinh Trầm khó có được thô lỗ như vậy.
Không tính là hôn.
“ Cậu lại tiếp tục nói linh tinh, tớ sẽ tức giận!” Cố Tinh Trầm cắn răng.
Hứa Anh lúc túng, chớp chớp mắt.
Thời điểm Cố Tinh Trầm lạnh như băng phát giận, cô vẫn là sợ. Cho dù, hiện tại cô muốn chọc tức cậu.
Cố Tinh Trầm: “ Tớ sẽ không để người khác hôn tớ! Cũng sẽ không cùng nữ sinh khác làm cái gì, đừng có đoán bừa!”
Cố Tinh Trầm: “ Còn có, về sau đừng có xem mấy chuyên gia linh tinh rối loạn trên mạng, thừa thời gian thì đọc nhiều sách vào.
Cố Tinh Trầm tức giận đến muốn ăn thịt Hứa Anh.
Không có biện pháp gì với cô, thật là, Hứa Anh rốt cuộc vẫn chỉ muốn bắt nạt cậu.
Cậu kì thật chỉ là một con hổ giấy, trong thời điểm nhất thời không thể khống chế, mới phông trương chút khí thế ít ỏi, hù dọa một chút, hy vọng cô ngoan lại, chỉ cần ngoan một chút là được.
Hứa Anh nhìn đôi mắt sạch sẽ nghiêm túc của thiếu niên chốc lát, không hề cợt nhả, cô ôm lấy gương mặt cậu, cọ hai cái trán vào nhau: “ Tinh Trầm, vậy cậu thành thật một chút, cậu có muốn tớ không?”
Hứa Anh như ý nguyện cảm giác được hô hấp thiếu niên hơi run lên, trái tim nôn nóng, rốt cuộc cũng vững chắc lại một chút.
“ Tớ sẽ cho cậu, ngay buổi tối hôm nay…..”
Con ngươi Cố Tinh Trầm tối đi, hiện tại giờ khắc này, người con gái trong lồng ngực cậu hoàn toàn bộc lộ bản tính, cô nguy hiểm, lại mê người, cậu đối với cô không thể phản kháng, luôn bị câu dẫn trong lơ đãng.
Cậu chỉ giống như một con cá ngốc, vì chút ngon ngọt này, cam tâm tình nguyện toi mạng.
Cố Tinh Trầm quả thức sắp quên mất lời cảnh cáo của Tô Dã, chìm xuống hố sâu ngọt ngào.
Lúc này, Hứa Anh lại nói: “ Thật xin lỗi, hai ngày nay bận quá nên không quan tâm tới cậu, tớ không cố ý. Đừng giận tớ được không, đêm nay tớ bồi thường cho cậu, được không?”
Ở thời điểm thần trí mông lung mê ly, lời nói này như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Cố Tinh Trầm chợt thanh tỉnh.
“ Bồi thường?”
“ Ừm ừm!”
Hứa Anh phe phẩy đuôi, chờ khen ngợi, kết quả không nghĩ tới đôi mắt như lửa của thiếu niên đột nhiên lạnh xuống, trở nên lãnh đạm.
Gió đêm thổi quét tới, Cố Tinh Trầm thở dài một chút.
“ Hứa Anh. Chỉ có người bị thương tổn, mới yêu cầu bồi thường.”
Cậu lại nói: “ Tớ không hy vọng cậu bồi thường tớ, bất luận hiện tại, hay là tương lai.”
Đánh một cái tát, lại cho một trái táo ngọt ngào, cậu sẽ không bao giờ chấp nhận.
Gọi thì tới đuổi thì đi, cậu cũng không thể chấp nhận.
Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Cậu, cậu có thể nói rõ một chút không? Cậu biết thành tích tớ không tốt, đừng có đánh cờ đấu trí cùng tớ.”
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh, thật lâu cô đã không gọi điện thoại cho cậu, không nhắn tin, giống như đã quên cậu mất rồi.
Bên người cô luôn có những trò chơi mới mẻ để hưởng thụ, những người mới mẻ, chỉ cần cô muốn chơi, căn bản sẽ chẳng cần cậu, trước đây là như thế, hiện tại, phảng phất cũng là.
Cậu chỉ có thể chờ, chờ cô chơi tới mệt mỏi, chờ cô nhớ tới, trở về tìm cậu, cô chỉ cần hơi nịnh nọt một chút cậu liền không chịu nổi, ngoan ngoan ngốc ngốc mà chờ.
Ngẫu nhiên, cũng đợi không được, giống như lần trước chia tay cô nói rằng nhạt nhẽo.
Tình yêu này, không cần nói.
Tư vị ngày hôm đó, Cố Tinh Trầm hiện tại cũng không dám nghĩ lại.
Cố Tinh Trầm không nói lời nào, Hứa Anh nhỏ giọng hô một chút: “ Này, Cố Tinh Trầm? Cậu nghĩ gì vậy…..”
Thở dài một hơi, Cố Tinh Trầm bỗng nhiên nhận ra — Cả buổi tối đi so đo cùng với đồ ngốc không tim không phổi này thật là mệt.
Thôi được!
Tay Cố Tinh Trầm vịn lấy cổ Hứa Anh, ngón tay cái vuốt ve gương mặt cô.
“ Đồ ngốc, cậu còn muốn cùng tớ làm tình? Chỉ muốn đơn phương thỏa mãn tớ dục vọng xấu xa này, bồi thường cho tớ một chút tham lam?”
Cố Tinh Trầm rũ mắt, không tiếng động hơi cười một chút.
“ Tớ muốn nói cho cậu, Hứa Anh, tớ không hạ lưu giống như cậu luôn nghĩ.”
Chương 32: Càng thêm để ýĐồ ăn đến miệng còn từ chối!
Hứa Anh tức giận mà nghĩ.
“ Đi chỗ nào?” Cố Tinh Trầm kéo lấy tay Hứa Anh.
“ Đi tìm khách sạn thuê phòng ngủ!” Hứa Anh trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng nói.
“…… Không được.”
“ Tớ ngủ một mình! Không cần cậu!” Tâm tình Hứa Anh bực bội: “ Phiền chết mất, ngủ một giấc còn phải quản tớ…… tớ bất lương như vậy sao? Giống như người luôn tìm trai ngủ cùng sao…..”
Cố Tinh Trầm nắm cánh tay Hứa Anh hướng về phía nhà: “ Một đứa con gái hơn nửa đêm còn đi tìm khách sạn cái gì.”
Nói xong Cố Tinh Trầm lập tức lôi cô về nhà, Hứa Anh hơi há mồm, dùng sức giãy giụa: “ Này, không không không được đâu!”
“ Có cái gì không được? Cũng không phải chưa từng tới.”
“ Lúc ấy bà cậu không ở nhà.”
Hứa Anh khẩn trương không chịu được —- Hơn nửa đêm, một thân đầy mùi rượu, còn lon ton chạy theo bạn học nam về nhà ngủ.
Nếu cô là người nhà của cậu, cũng sẽ mang chổi ra đuổi.
Đồ thiếu nữ xấu xa.
Hơn nữa lại còn là rất xấu xa.
Tuy rằng…… đây đúng là bản sắc của cô thật.
“ Cậu xác định bà cậu sẽ không đánh tớ một trận, rồi đuổi tớ đi sao?”
“ Sẽ không.”
“ Cậu chắc chắn thật sao Cố Tinh Trầm?”
“ Ừm!”
“ Vẫn là thôi đi….. Tớ sợ lắm.” Hứa Anh lúng túng.
“ Cậu đánh nhau trốn học cũng không sợ, còn sợ một bà lão đang ngủ sao?”
“ Tớ……” Hứa Anh cắn cắn môi: “ Bà là người nhà của cậu, tớ không muốn để cho bà lưu lại ấn tượng xấu với tớ.”
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh trầm mặc một chút: “ Bà không quản tớ bao giờ, cậu yên tâm.”
Hứa Anh nhìn Cố Tinh Trầm liếc mắt một cái: “ Làm gì có bà nào mà mặc kệ cháu của mình.”
Hứa Anh cảm thấy Cố Tinh Trầm lời nói hơi kì quái. Làm gì có người lớn dễ dãi như vậy? Cháu trai của mình mang con gái về nhà ngủ, còn có thể thản nhiên đối mặt?
Bất quá tưởng tượng lại, hình như Cố Tinh Trầm trong mắt người lớn luôn là đứa trẻ người gặp người thích, cực kì bản lĩnh, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh một cái, cũng không giải thích.
– —
Cuối cùng, Cố Tinh Trầm túm cô vào nhà, kéo lên lầu, cầm quần áo nhét vào lòng cô bắt đi tắm, nói cô không xóa sạch mùi rượu nồng nặc thì không được phép bước ra khỏi nhà tắm nửa bước!
Hứa Anh ôm quần áo tức giận tới trợn trắng mắt lầm bầm, mắng cậu là bạo quân, nhưng rốt cuộc không dám đối kháng với Cố Tinh Trầm.
Ngày thường bắt nạt Cố Tinh Trầm thế nào cũng được, nhưng thời điểm Cố Tinh Trầm tức giận cô luôn có chút lúng túng, không dám làm gì.
Cố Tinh Trầm tính tình cực tốt, nhưng một khi nghiêm túc lên, không giận tự uy làm người khác sợ hãi.
So với tùy tiện tranh luận cái nhau với ba mẹ, có đôi khi, Hứa Anh càng sợ Cố Tinh Trầm hơn.
Vòi hoa sen bọt nước ngày càng nhỏ, đến khi tí tách.
Hứa Anh ngẩng đầu đem tóc hất tới sau đầu, nhìn nhìn, trong gương là chính mình.
Bởi vì câu dẫn bị cự tuyệt tâm tình có chút không tốt.
– —
Đã tới nhà vài lần, Hứa Anh đối với bố cục trong phòng chính là ngựa quen đường cũ.
Bởi vì trong lòng có chút khó chịu, cô cố ý phát ra tiếng bước chân rất lớn đi vào, nhưng Cố Tinh Trầm cũng không để ý. Hứa Anh nhíu mày, ném khăn lông qua, vừa lúc trùm lến đầu thiếu niên, cực kì buồn cười, làm cô phụt cười một cái.
Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái đem khăn lông sửa sang vuốt phẳng, lại treo lên.
Hứa Anh nói chăn cậu hôi, tất cả đều là mùi mồ hôi. Cố Tinh Trầm nói đêm này vừa mới đổi mới, không có khả năng bẩn, Hứa Anh liền lấy tay áo dài quá bàn tay che mũi nói: “ Dù sao cũng hôi.”
Cố Tinh Trầm tính tình cực tốt, mới không phát tác, lại yên lặng đi tới tủ quần áo cầm khăn trải giường mới, đổi lại một lần cho cô.
Hứa Anh dúi đầu lên giường, lắc lư chân nhìn Cố Tinh Trầm.
Thật là thần kì, một nam sinh lại làm những chuyện đó, đến cô cũng sẽ không bao giờ làm….. Chẳng lẽ người thông minh làm gì cũng thông minh sao?
Nhìn trong chốc lát, Hứa Anh thò lại gần: “ Tinh Trầm, cậu nói xem, kết hôn có phải chính là loại cảm giác này hay không? Ở trong một cái phòng, nhìn người khác làm việc nhà vụn vặt, sau đó không hề cảm thấy nhàm chán?”
Tay Cố Tinh Trầm dừng lại, chăn ở trong tay cậu nắm chặt: “ Lời nói này của cậu….. Có ý tứ gì?”
Kết hôn sao, cùng cậu?
Hứa Anh có chút kinh ngạc, cũng không biết Cố Tinh Trầm kích động cái gì.
Cô cũng không hề biết, một câu nói vô tình của chính mình, đã làm nỗi lòng của thiếu niên cuồn cuộn.
Sau này rất nhiều năm sau, Hứa Anh hỏi Cố Tinh Trầm lần đầu tiên muốn cầu hôn cô là vào lúc nào. Cố Tinh Trầm lưng dựa vào ghế, rũ mắt lắc lư ly rượu vang đỏ suy nghĩ, “ Lúc mười bảy tuổi.”
Nhưng giờ phút này đối với tâm sự của thiếu niên, Hứa Anh không tim không phổi, hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại cô nhớ vừa rồi thiếu niên nói chính mình không hạ lưu như cô nghĩ, lại nổi lên ý xấu muốn đùa dai.
Cố Tinh Trầm vừa mới thay xong vỏ gối, đang muốn đặt lại, bỗng nhiên quần bị túm lấy, dưới thân đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm vài cái, làm cậu kinh ngạc lùi về sau, còn đụng đổ ghế dựa!
“ Hứa Anh!!”
“ Phốc, ha ha ha…..” Hứa Anh hết sức vui vẻ, chỉ vào thiếu niên đang xấu hổ cười tới không thở nổi.
“ Cố Tinh Trầm, thế mà cậu lại có cái kia!”
“ Ha ha, mất mặt thật! Ai vừa mới nói chính mình không hạ lưu như vậy?”
“ Cậu thử chính mình nhìn lại xem bộ dạng này của cậu không hạ lưu sao?”
Thiếu nữ không biết rụt rè, lại cợt nhả hết lần này tới lần khác dùng sức bỡn cợt cười nhạo đối phương: “ Cố Tinh Trầm cậu thật mẫn cảm, háo sắc! Ở bên tớ cậu thích nhất không phải là mấy cái đó sao, còn giả bộ cái gì?
“ Hứa Anh!” Cố Tinh Trầm tức giận đến ong ong đầu óc, nhìn chằm chằm Hứa Anh thở dốc, nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu mắng cô, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “ Con gái rụt rè một chút không được sao?”
Những lời nói đó, cậu nghiêm túc cùng cô nói, hy vọng cô có thể hiểu được thâm ý trong đó. Biết được rằng khi cậu ở bên cạnh cô, những cái đó không phải là quan trọng nhất.
Kết quả là, cô chẳng những không hiểu còn lấy cái này cười nhạo cậu, đùa giỡn cậu!
– — Thật xấu xa!
– — Hứa Anh.
– —
Cố Tinh Trầm rời đi trong chốc lát, Hứa Anh cũng không biết cậu đang làm gì, chờ cậu trở về, mới thấy tóc cậu có chút ướt.
Hóa ra là đi tắm rửa.
Cố Tinh Trầm lạnh băng cực hạn nhìn chằm chằm Hứa Anh một cái, ngủ trên mặt đất, cậu đại khái thật sự rất tức giận, không muốn để ý tới cô nữa.
Hứa Anh nằm nghiêng lặng lẽ nhìn cậu, không tiếp tục làm trò, khó có được mà lâm vào trầm tư, mày nhăn chặt.
Cố Tinh Trầm nằm thẳng, sườn mặt loáng thoáng, mũi thẳng cao, khá xinh đẹp.
Hứa Anh nhìn trong chốc lát, gương mặt cười đùa tức giận chậm rãi trầm tĩnh đi xuống.
“ Tinh Trầm, chúng ta không náo loạn nữa, tớ có vấn đề nghiêm túc muốn hỏi cậu.”
Ánh mắt Cố Tinh Trầm nhìn cô đánh giá một chút: “ Ừ.”
Hứa Anh cắn môi suy nghĩ vài giây, mới có tâm tư nhỏ nghiêm túc hỏi ra câu hỏi cô sớm muốn hỏi.
“ Tinh Trầm, cậu đừng vòng vo, nói rõ ràng cho tớ, vì sao không muốn cùng tớ làm cái kia….”
“ Có phải cậu….”
Cố Tinh Trầm lại cho rằng cô muốn không tâm không phổi đùa giỡn, nhắm mắt lười nhìn, xoay người đưa lưng về phía cô: “ Mau ngủ! Ngày mai không phải muốn hát sao, ngủ không tốt giọng sẽ khó nghe.”
Sau đó không khí liền an tĩnh xuống.
Thiếu niên buồn ngủ mông lung nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả đêm bị Hứa Anh lăn lộn, Cố Tinh Trầm xác thật có chút mệt mỏi. Trong thời điểm sắp đi vào giấc ngủ, đầu óc cậu chợt hiện lên một ý niệm, cảm thấy Hứa Anh an tĩnh hơi kì quái.
Nhưng cậu quá mệt nhọc, trong nháy mắt liền đã ngủ.
Hứa Anh không ngủ, nhìn góc nghiêng của Cố Tinh Trầm trầm tư.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng gặp nam sinh thứ hai có khí chất giống Cố Tinh Trầm.
Bằng không, cô cũng sẽ không vì sau khi chán ngấy chia tay cậu còn nhớ mãi không quên lâu như vậy, còn ngỏ ý với cậu vươn tơ lòng, nối lại tình xưa.
Nhưng dù sao, nữ sinh không tâm không phổi cũng có mặt tâm tư tinh tế. Đại khái, nữ sinh như nào đi nữa, vẫn luôn có một mặt yếu ớt.
Mấy năm nay, cô thật sự quá kiêu ngạo tùy ý không biết trời cao đất dày, khó tránh có một ít lời đồn đại vớ vẩn.
Bất quá từ trước tới nay Hứa Anh không để bụng, cùng với những ác ý hãm hại cực nhỏ kia căn bản chẳng làm gì được cô.
Chỉ là, khi cô từng cho rằng Cố Tinh Trầm đã biến mất ở sinh mệnh mình, cậu lại lần nữa đi vào trong tầm mắt, cô bỗng nhiên có chút hối hận, không muốn, không muốn để cậu nghe được những lời nói bậy ấy.
Thời điểm giữa trưa ở nhà ăn, bạn bè tới nói cho cô, ở buồng vệ sinh nghe được hai nữ sinh nói với Cố Tinh Trầm những lời vớ vẩn về cô, nói cô tác phong lăng nhăng đa tình, cùng rất nhiều nam sinh có những thứ linh tinh….
Nếu như trước kia, cô khẳng định sẽ chẳng thèm để ý, nhiều lắm chỉ đem người bịa đặt ra trừng trị một lần. Những loại chuột kiến nhát gan chỉ cất giấu những suy nghĩ âm u hại người khác cô căn bản chẳng thèm bỏ trong mắt.
Nhưng hiện tại, ngày càng để ý, Cố Tinh Trầm có phải nghe được hay không, có phải để ý hay không.
Giữa trưa Hứa Anh nhìn thấy nữ sinh ngồi đối diện cậu, sạch sẽ, điển nhã, rụt rè, cô hỏi bạn bè, nói nữ sinh kia họ Điền, gia cảnh cũng không tồi, là nữ sinh năng khiếu dương cầm, cực kì có tu dưỡng.
Nhìn cô cùng Cố Tinh Trầm nói đùa như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô rất không thoải mái, bằng không cũng sẽ hơn nửa đêm còn chạy tới tìm cậu.
Hứa Anh vẫn luôn biết mình là loại mặt hàng gì, trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, trong nhà có tiền, còn có sở trường gì đâu?
Học tập không tốt, chữ thì khó coi, là đối tượng bị người lớn phỉ nhổ, nói thục nữ, rụt rè, ngoan ngoãn thì khỏi cần bàn tới!
Trừ bỏ gương mặt xinh đẹp cùng dáng người tạm tính là nóng bỏng, cô thật sự không nghĩ ra Cố Tinh Trầm sẽ còn thích cô ở chỗ nào.
Kì thật sau khi gặp lại không lâu, cô liền lần lượt làm ra vẻ mặt dày thử cậu.
Nhưng cậu luôn cự tuyệt.
Có ý tứ gì?
Hứa Anh xuống giường, tay chân nhẹ nhàng dán vào thiếu niên nằm xuống, duỗi tay ôm cậu: “ Cậu không muốn cùng tớ làm cái kia, có phải bởi vì nghĩ rằng tớ kết giao nhiều bạn trai, cảm thấy tớ….. không sạch sẽ.”
Từ này thốt ra, chính là cô ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng người nói xấu sau lưng.
Hứa Anh đem chóp ngũi ghé vào tóc ngắn của thiếu niên nhắm mắt hít sâu một hơi, toàn bộ xoang mũi đều là hương vị nhàn nhạt của dầu gội.
“ Đừng không để ý tới tớ…….”
“ Tớ chỉ luôn, có một người đàn ông là cậu, Tinh Trầm.”
– —
Sáng sớm, ánh mặt trời từ song của sổ tiến vào.
Khi Cố Tinh Trầm tỉnh lại, Hứa Anh thế mà lại đi rồi.
Quần áo ngủ đưa cho cô, đang ở bên gối cậu.
Vị trí bên cạnh, mơ hồ có dấu vết người nằm qua, sờ tới, còn đang ấm áp, trên gối, còn có một sợi tóc dài đen nhánh.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô….
Cố Tinh Trầm hơi sửng sốt một chút.
Cửa mở ra, bà vẫn nhẹ nhàng gõ cửa, trong tay còn cầm theo một cái cặp sách nữ sinh.
“ Tinh Trầm……….”
Hơi thở người già yếu ớt, Cố Tinh Trầm nghe thấy.
Bà ngoại đẩy đẩy kính lão nhìn xung quanh xem thiếu niên đang làm gì, sau đó nhìn thây, xúc động.
Thiếu niên ngồi trong nắng sớm, rũ mắt mỉm cười, không hề có bộ dạng thâm trầm lạnh băng.
Hóa ra khi cậu cười lại ấm áp đẹp đẽ như ánh mặt trời vậy.
Giờ phút này cả người Cố Tinh Trầm đầy sức sống, trên người có một loại không kể ôn nhu như dòng suối.
Nghe thấy âm thanh ho khan, Cố Tinh Trầm mới ngẩng đầu thấy bà cụ, vì thế gọi một tiếng.
Bà cười rộ lên, nếp nhăn giống như gợn nước trên dòng lưu động, già nua lại hiền từ: “ Đứa trẻ kia cũng quá vô ý, đi học đến cặp sách cũng không mang.”
Cố Tinh Trầm cười một cái, nhận lại cặp sách Hứa Anh: “ Bà ngoại, cô ấy không thích đi học.”
“ A? Không thích đi học không tốt lắm, tương lai không đỗ đại học thì làm sao bây giờ?” Bà ngoại sốt ruột.
“ Không sao, tùy cô ấy. Cũng không thể ai cũng thi được hạng nhất, dù sao cũng phải có người lót đế, cô ấy cũng coi như vì các bạn học khác hi sinh.” Cố Tinh Trầm nói, trong lòng còn có một chút ấm áp không tan đi, làm miệng lưỡi cậu hơi mang mùi vị sủng nịch.
Bà ngoại gật gật đầu, người đã tới số đủ tuổi kia, chuyện gì cũng bình thản. Bà dùng tay chống eo, hỏi Hứa Anh có phải là nữ sinh làm cậu từ phương Bắc ngàn dặm xa sôi tìm tới hay không, Cố Tinh Trầm hơi chần chừ.
Bà ngoại cười ngâm ngâm, gật gật đầu: “ Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp, người cũng rất lễ phép, chỉ là tâm hơi thô, lại hơi hồ đồ, ha hả. Làm học sinh sao lại có thể đem cặp sách để quên…..”
Bà lão một bên cười ha hả nói, một bên chống lưng đi xuống lầu. Vừa đi còn vừa nhắc mãi chân tay không nhanh nhẹn vân vân, nhưng cũng không trách cứ cái gì.
Hứa Anh đã nói hôm nay sẽ không đi học. Cố Tinh Trầm cũng không mang cặp sách của cô đi theo, mở giá sách, để vào giữa ngăn.
Cặp sách vừa đặt lên, đè xuống một tập giấy khen dày cộp, cùng một ít giấy chứng nhận vinh dự.
Nhưng, những giấy khen đó cũng không phải tên Cố Tinh Trầm.
Mà là một nam sinh tên Cố Hiểu Đông.
Thời gian, cũng đã bảy tám năm trước.
Không chỉ là giấy khen này, cả một ngăn tủ sách, trừ bỏ một bộ phận nhỏ là Cố Tinh Trầm tự thêm vào, còn lại toàn bộ bìa sách đều viết “ Cố Hiểu Đông.”
Còn có cây dương cầm kia.
Cố Tinh Trầm cũng hoàn toàn chưa từng động.
– —
Thu dọn chỉnh tề, Cố Tinh Trầm đẩy xe đạp ra cửa, vừa mới đi không xa, bà ngoại liền đuổi theo ra, trong tay cầm lấy một xấp tiền Cố Tinh Trầm để lại trên bàn, nhét trở lại vào tay cậu.
“ Đứa nhỏ ngốc, lại còn phải đưa tiền thuê nhà, cũng không phải người ngoài.”
Cố Tinh Trầm đẩy trở về: “ Nhận đi bà ngoại, tiền thuê nhà trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Bà không cần, cháu sẽ dọn đi.”
Bà ngoại rất khó xử, nhưng Cố Tinh Trầm kiên trì: “ Bà bị bệnh phải bỏ tiền, so với cháu bà càng cần tiền hơn.”
Bà lão ho khan xua tay: “ Lần trước bà là sinh bệnh đã hoàn toàn dựa vào hỗ trợ của cháu…… Tiền này…… Bà thế nào cũng không thể nhận được nữa.”
Bà ngoại cố khăng khăng đem tiền bỏ vào cặp sách Cố Tinh Trầm, chậm rì rì nói: “ Mẹ cháu năm đó tới nhà của bà ở tạm, bà đã rất muốn nhận làm con gái nuôi… Đáng tiếc không có duyện phận, hiện tại cháu có thể tới đây chăm sóc bà, bà đã rất hạnh phúc.”
Bà lau nước mắt một phen: “ Tinh Trầm, nhìn thấy cháu, thật giống như nhìn thấy cháu trai bà thời điểm vẫn còn sống…. Bà cho rằng bà làm cho cháu miếng độn giày, dùng tốt không?” Tay Cố Tinh Trầm bị bà lão cầm lấy, lòng bàn tay thô ráp, nhưng khô ráo cùng ấm áp: “ Tinh Trầm, về sau hãy coi chỗ bà chính là nhà của mình, được không? Tiền thuê nhà không cần nhắc lại.”
Thân thể bà ngoại Cố không tốt, Cố Tinh Trầm cũng không muốn cùng bà lôi kéo thoái thác, nghĩ tới chờ khi bà sinh bệnh lại tiếp tục cho bà.
Thấy Cố Tinh Trầm không nhét tiền trở lại, bà ngoại Cố mới thở dài một hơi, nắm tay Cố Tinh Trầm có chút nghẹn ngào:
“ Cuộc sống thật khổ, thiếu niên thất thân, lão niên tang tử. Cháu trai, hai chúng ta, đều là người mệnh khổ….”
Bà ngoại Cố đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Cố Tinh Trầm, bước đi tập tễnh, về nhà.
Nhìn theo bóng dáng lẻ loi một mình của bà lão, trên mặt Cố Tinh Trầm cũng không có chút động dung.
Cậu cũng không có tư cách đồng tình bất luận ai hết.
– —
Đường phố hai bên dậy sớm, các của hàng rong đều đã đã bận bịu mở cửa, sớm một chút, quán đồ ăn, quán cá….. các loại hương vị hỗn tạp thể hiện ra trăm ngàn sắc thái nhân sinh.
Cố Tinh Trầm ăn mặc đồng phục ngăn nắp sạch sẽ, dắt xe đạp, nhàn nhạt đi qua khu ầm ĩ.
Hứa Anh đã lầm, bà ngoại Cố không phải là bà ngoại ruột của cậu. Cậu làm sao có nhiều thân thích như vậy, chỉ là vừa lúc bà cùng ở một thành phố, gần trường học.
Bà ngoại Cố, chỉ là một người xưa năm đó mẹ cậu quen biết.
Cậu cũng không phải là vì thân thích mà tới, cậu chỉ là vì cô mà tới.
Vẫn luôn là như vậy
Thế giới này, không có chỗ nào quyến luyến, nếu còn có, chỉ có một mình cô.