• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75: Có cơm?

Mùa xuân phía nam mưa nhiều, liên tục kéo dài. Mưa không lớn, nhưng cũng không ngừng, làm cho sương mù mênh mông.

Trợ lý bị Hứa Anh cho nghỉ.

Cô không thích có người đi theo mình, có chút cảm giác không tự do, làm gì cũng không tiện. Một người thì tự do tự tại hơn.

Sáng sớm, Mason liền gọi điện thoại tới, nói chương trình truyền hình cô vừa nhận kia do nguyên nhân tài chính nên sẽ lùi lại một tháng.

Nói cách khác, lần này Hứa Anh có những hai tháng để nghỉ ngơi.

Hai tháng….

Hiện tại mới được nghỉ hai ngày thứ bảy Hứa Anh đã ngồi không yên.

Cô ôm mèo già, xoa nhẹ vài cái, ở ban công nhìn ra cảnh sắc nhuốm màu mưa của khu nhà. Buồn tới mốc cả người!

“ Meo ~”

“ Gọi cái gì. Đói bụng sao?”

“ Meo.”

“ Ha ha, con đói bụng à, mẹ vẫn còn chưa ăn đâu.”

Con mèo lộc cà lộc cộc, bỗng nhiên Hứa Anh cảm thấy mình ở một mình quá nhàm chán, vậy mà còn phải nói chuyện với con mèo.

Di động của cô đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, còn có cả áo khoác, son môi, hai chiếc găng tay nhỏ…. Những đồ vật linh tinh vụn vặt. Chẳng ai thu dọn. Trước kia ở nhà có người giúp việc, cô luôn sống trong trạng thái thế này.

Hứa Anh vuốt di động, lướt một vòng thông tin, không biết tìm ai.

Ngày thường bạn bè chơi cùng nhau rất nhiều, hiện tại đều đang bận rộn đóng phim.

Thở dài, Hứa Anh một tay chống cằm khuỷu tay dựa vào tay ghế vịn, móng tay lục tung thông tin trong di động.

Một đám liên hệ nhảy qua mi mắt cô.

Sau đó, một cái tên xuất hiện, trong khoảnh khắc đôi mắt có tiêu cự.

Ngón tay nhanh chóng giữ lại màn hình, cái tên kia, chuẩn xác không sai mà dừng lại ở móng tay Hứa Anh.

– — Cố Tinh Trầm.

Hứa Anh đem cái tên này nhìn trong chốc lát, có ý nghĩ gợi qua, nhưng rất nhanh liền xua đi. Tắt di động.

Đã chia tay rồi, bây giờ liên hệ người ta mời đi chơi thật quá xấu hổ.

Thôi đi.

Lại nói, cô với Cố Tinh Trầm cũng chẳng có gì để nói với nhau.

Anh là lưu học sinh tinh anh, tri thức cao thâm, mấy năm nay học những thứ ở bên nước ngoài không giống như của cô.

Mà chính mình, chỉ là dựa mặt ăn cơm, những thứ anh biết cô cũng không hiểu, anh gọi điện thoại có thể một ngụm nói tiếng anh lưu loát, mà tiếng anh của cô chỉ nhớ rõ Hello how are you, I’m fine and you.

( #Salim: Tình trạng chung(*´﹀”*))

Trước kia thời điểm đi học, chênh lệch của bọn họ đã rất lớn, trừ bỏ chuyện tình yêu linh tinh chẳng có gì để nói với nhau, hiện tại…. Đến tình yêu cũng không thể nói.

Càng chẳng có gì để gặp.

Sau đó, Hứa Anh ngồi ngốc trong chốc lát, bởi vì từ buổi sáng tới giữa trưa vẫn chưa ăn cơm đàng hoàng, cả người hơi rét run.

Khu nhà có một gác chuông kiểu Pháp, hiện tại kim đồng hồ chỉ hướng sáu giờ.

– — Sáu giờ tối rồi, cũng nên ăn cơm….

Hứa Anh có chút đau đầu.

Cô trở lại nhà ở, ở trong một đống loại tạp vật linh tinh lộn xộn trên sopha tìm một vị trí ngồi xuống, tính toán xem nên gọi cơm hộp ở đâu, nhưng mở ra app tìm một vòng, lại phát hiện những quán ăn gần đây đều đã ăn qua rồi.

Quả thực chẳng biết nên ăn gì.

Hơn nữa, có mấy quán ăn ăn xong còn bị tiêu chảy….

“ Trời ạ, mình nên ăn gì đây???”

Hứa Anh dang cánh tay, đảo trên sopha, nhìn chằm chằm trần nhà thập phần đau khổ: “ Nên, ăn, sao, à….”

Kết quả là, buổi tối cũng nhịn.

Hứa Anh tự nói với chính mình: Coi như giảm béo.

Cô từ trong tủ lạnh cầm ra chút đồ ăn vặt còn sót lại, tùy tiện ăn, lại uống một lon Coca, sau đó liền đi tắm rửa đắp mặt nạ.

Trước khi ngủ có chút đói, cô liền nhanh chóng ngủ luôn.

– — Ngủ xong, liền sẽ không đói bụng.

– —

Công ty mới ở thành phố C tên Úc Dung, địa điểm là trong khuôn viên của khu tài chính mới. Office building còn đang được trang trí sắp xếp, Cố Tinh Trầm sau giờ làm đi qua nhìn thoáng, mặt khác, Cao Dịch cùng Triệu Vũ đang xuống tay để kêu gọi công nhân, chẳng qua những việc đó anh không cần tham dự tới.

Trù bị cho một công ty mới là một công việc vừa phức tạp lại cần cơ sở.

Kỳ thật rất nhiều việc cũng không cần CEO ra mặt. Cố Tinh Trầm chỉ cần theo dõi mấy quản lý cấp cao, chỉ huy bọn họ làm việc là được.

Cho nên, Cao Dịch cùng Triệu Vũ nhìn cũng không hiểu, vì sao Cố Tinh Trầm phải tới. Hiện tại anh một bên còn đang phải xử lý viễn trình công tác ở thành phố G, một bên còn phải tiếp tục giải quyết hậu quả từ bên nước Mỹ, hơn nữa công ty mới ở thành phố C có nghiệp vụ mở rộng, phương diện về thương mại quan hệ cần phải ứng phó.

Cường độ làm việc này, nếu đổi thành người khác chỉ sợ rằng sẽ vội tới mức bị tâm thần phân liệt!

Chẳng qua, tinh anh được lão chủ tịch đào về nước quả không giống người thường. Mỗi ngày Cố Tinh Trầm đều giữ được trạng thái tinh thần ổn định.

Văn nhã, thanh lãnh, ổn trọng.

Cho dù Cao Dịch cùng Triệu Vũ đều là đàn ông, cũng nhịn không được cảm thấy tin tưởng, ỷ lại vào Cố Tinh Trầm.

Người đàn ông này, trong nghịch cảnh cũng luôn có bộ dạng nhạt nhẽo thanh lãnh, lù lù bất động. Cho dù thoạt nhìn rất văn nhã, nhưng tính cách cùng với cách làm người cực kỳ đàn ông.

Đương nhiên, khuyết điểm lớn nhất của ông chủ này cũng chính là quá thanh lãnh. Không dễ tiếp cận. Thoạt nhìn…. Rất cô độc.

Cao Dịch cùng Triệu Vũ ngẫu nhiên nói vài câu chuyện phiếm, nói tới Cố Tinh Trầm, đều cảm thấy anh không có chút khí vị gì của người sống.

Cố Tinh Trầm giống như một bộ công thức, dựa theo logic để sinh hoạt, khuyết thiếu cảm xúc.

Hơn nữa, có chút trầm trọng….

Hôm nay là thứ hai, buổi chiều hơn bốn giờ, Cố Tinh Trầm mới từ khuôn viên của tòa nhà đi ra, tính toán gọi xe.

Còn chưa tới thời điểm tan tầm cao điểm, con đường vẫn được thông suốt.

Xe BMW đi trên đường cũng không tính là quá nổi bật, có loại khí chất trầm thấp nội liễm. Nhưng thật ra lại rất phù hợp với tính cách của Cố Tinh Trầm.

Trong xe có chút nóng, Cố Tinh Trầm nhân lúc thời điểm chờ đèn xanh đèn đỏ cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng.

Đèn xanh bật lên, ngón tay sạch sẽ của anh quay tay lái, quẹo vào một con đường cái khác.

Sau đó di động liền vang lên.

Tiếng chuông độc đáo, ngay lập tức làm đôi mắt nhạt nhẽo bình tĩnh của anh sáng rực lên.

(#Salim: đặt cả nhạc chuông riêng cho chị nhà cơ đấy:)))

Xe đỗ vào bên đường.

Cố Tinh Trầm điểm vào nút nghe, chậm rãi đặt bên tai.

Anh hít vào một hơi, không khí mạnh mẽ tràn vào khoang miệng, ở giữa môi răng đạm sắc của anh có âm thanh cọ sát rất nhỏ.

Sau đó anh vững vàng mở miệng:

“ Alo.”

Cái tên mỗi ngày anh đều luôn chờ đợi kia, rốt cuộc cũng từ tiếng nói hơi khàn của anh thoát ra:

“ Hứa Anh.”

Cửa sổ phòng ngủ mở rộng, bên ngoài cách vách có mùi rau xào của hàng xóm lọt qua, Hứa Anh mềm như bông dựa vào chăn ở mép giường, hữu khí vô lực cầm di động nói chuyện: “ Cố tổng đang bận sao?”

An tĩnh một giây.

Cố Tinh Trầm xem đồng hồ thấy còn hơn nửa giờ: “ Không có.”

“ Tôi…. Sẽ không quấy rầy anh chứ.”

“ Ừm.”

Âm thanh Cố Tinh Trầm mỗi khi ừm, giống như thời niên thiếu, có cảm giác rung lên từ hầu kết truyền tới từ tính rất thấp.

Hứa Anh không có tâm tình bình luận về giọng nói đàn ông, cô rối rắm một hồi lâu. Cố Tinh Trầm kiên nhẫn chờ qua điện thoại, cũng không thúc giục.

“ Lần trước anh nói…. Nếu tôi không có cơm ăn thì tìm anh, có còn tính không?”

Cố Tinh Trầm cầm điện thoại, nhìn thấy phía trước có một đôi tình nhân đang đi qua đường, sau đó, môi anh chậm rãi cong lên.

Đôi mắt vừa thanh vừa đen, rung chuyển dấy lên ánh sáng mê người.

“ Đương nhiên là có.”

“ Đại nam nhân, nói chuyện phải giữ lời.”

– —

Tuy rằng thời điểm ở nhà gọi điện thoại, Hứa Anh vẫn đang đi dép lê bọc nhung cùng với áo ngủ lỏng lẻo, nhưng tới khi Cố Tinh Trầm lái xe tới gara dưới lầu, cô đã biến thân thành một con sói xinh đẹp.

Hứa Anh khóa lại cửa, tiến vào thang máy, xuống lầu hai gara.

Gara chỉnh tề đỗ một chiếc xe, xe của Cố Tinh Trầm rất dễ tìm — Chỉ cần tìm chiếc sạch sẽ nhất thì chính là nó.

Ngó thấy đầu chiếc xe BMW sạch sẽ, Hứa Anh không cần nghĩ ngợi liền đi qua.

Cô mặc váy đuôi cá dệt kim, giày cao gót, thời điểm bước đi, có âm thanh tiết tấu thanh thúy từ giày cô truyền ra.

Hứa Anh đi qua mới phát hiện, Cố Tinh Trầm không ở trong xe.

Cô ôm tay, nhìn trái nhìn phải.

Sau đó, thấy cạnh lỗ thông gió trên vách tường trắng của gara, có một người đàn ông mặc quần tây vóc dáng cao đang dựa vào.

Anh mặc áo sơ mi trắng, hơi ngửa đầu. Đang phun ra một ngụm khói trắng của thuốc lá.

Cố Tinh Trầm?

Hứa Anh có chút ngoài ý muốn, Cố Tinh Trầm lại có thể hút thuốc thành thục như vậy sao.

Ở trong ấn tượng của cô, Cố Tinh Trầm vẫn đang dừng lại bộ dạng của thiếu niên sạch sẽ thuần khiết kia. Không nghĩ tới hiện tại Cố Tinh Trầm, còn có thể hút thuốc như vậy.

Hiện tại Cố Tinh Trầm văn nhã sạch sẽ, ngẫu nhiên biểu lộ chút biểu cảm suy sút, lạnh nhạt.

Hứa Anh đánh giá người đàn ông thật lâu.

Cố Tinh Trầm cong lưng dựa vào tường hút thuốc, sau đó bỗng nhiên thấy dưới chân có bóng dáng lại gần.

Anh vừa mới nâng mặt, đối diện với môi đỏ cong cong tươi cười của Hứa Anh.

Một đôi tròng mắt vừa đen vừa sáng, nhìn anh còn có ý cười kinh động.

“ Vài năm nay lặn lộn xã hội, đến học sinh tốt cũng biết hút thuốc rồi sao?”

“ Ha hả, cuối cùng cũng trở nên hư rồi?”

Hứa Anh lấy đi điếu thuốc là cháy dở trên tay Cố Tinh Trầm, giơ lên trước mặt nhìn nhìn, cười cười, sau đó đặt vào giữa môi mình hút một ngụm.

Thuốc lá từ đôi môi đỏ từ từ tản ra, trắng cùng đỏ, sinh động lại mĩ diễm đánh sâu vào thị giác.

Xuyên qua làn khói mê mang, Cố Tinh Trầm nhìn thấy đốt ngón tay trắng nõn của người phụ nữ, anh và cô đã có một nụ hôn gián tiếp qua điếu thuốc ở trên môi cô.

Đôi mắt Cố Tinh Trầm nóng lên, sau đó dời đi nơi khác: “ Người trưởng thành rồi, hút điếu thuốc có là gì.”

“ Ừm hứ.” Hứa Anh cười không tỏ ý kiến, xem như tán đồng anh, sau đó nói: “ Vậy bây giờ anh định cho tôi ăn cái gì, người trưởng thành? Tôi rất đói bụng rồi.”

Đuôi mắt cô trời sinh có loại cảm giác dụ dỗ, đặc biệt câu lấy người thời điểm cười lên, gương mặt hơi hơi nâng, đôi mắt sáng rất có thần.

Rõ ràng là lời nói rất bình thường, ở trong miệng cô, làm cho người khác hiểu sai.

Cố Tinh Trầm âm thầm cảm thấy mình thật may mắn, anh đã không còn là thiếu niên, cho nên, cho dù trong lòng có những ý nghĩ khác thường lan tràn, anh vẫn sẽ giữ được dáng vẻ khéo léo, xử lý bình tĩnh.

“ Em muốn ăn gì đều có thể.”

“ Hiện tại tôi muốn ăn gì đó thật gấp được không?”

Hứa Anh đem túi quai xích, vung trên vai, nhẹ nhàng nói: “ Mua đồ ăn, hoặc là đi nơi nào đó ăn? Yêu cầu tôi làm gì thì anh cứ nói.”

“ Em chỉ cần….” Cố Tinh Trầm đem điếu thuốc trên ngón tay cô lấy đi, cười một chút: “ Đi theo tôi.”

– —

Cố Tinh Trầm mở khóa xe, để cho Hứa Anh lên xe chờ trước. Anh đi tới thùng rác tắt thuốc lá.

Gara an tĩnh, có thanh âm giày cao gót của phụ nữ thanh thúy vang lên.

Cố Tinh Trầm mắt nhìn Hứa Anh, kéo bước chân tới bên cạnh tàn thuốc, ấn tắt tàn thuốc trên bàn đá cẩm thạch. Thời điểm muốn ném đi, lại sửa lại chủ ý.

Tàn thuốc nằm trong lòng bàn tay anh, ở chỗ ngậm, có chút dấu vết son môi nhàn nhạt.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm tối xuống.

Cuối cùng, điếu thuốc lá đã sắp hút hết cũng không bị ném xuống.

Cố Tinh Trầm từ trong quần tây móc ra một chiếc khăn tay tơ tằm trắng muốt, đem tàn thuốc bỏ vào, cẩn thận bọc, bỏ vào trong túi.

– —

Hứa Anh ngồi trên ghế phụ, một đường tới nhà Cố Tinh Trầm.

Khu nhà rất an tĩnh, người ra người vào không nhiều lắm.

Dọc theo đường đi Cố Tinh Trầm cũng không nói gì, Hứa Anh mang khẩu trang nhìn đông nhìn tây, ngẫu nhiên hỏi hai câu, nhưng rốt cuộc cũng vì quan hệ của hai người còn chút lúng túng, cô tuy rằng trời sinh có thuộc tính hay lảm nhảm, cũng sẽ không phải không biết thu liễm như vậy.

Cho nên, cô cũng chỉ an tĩnh đi theo bên người Cố Tinh Trầm.

Dọc theo đường thang máy đi ra, Cố Tinh Trầm mở cửa, Hứa Anh theo vào.

– — Quá trống trải.

Ấn tượng đầu tiên của Hứa Anh. Nhà rất lớn, lại là không gian mở, cho nên có loại cảm giác lạnh lẽo cùng cô độc.

Hơn nữa màu sắc trang trí chủ yếu lại là sắc lạnh. Làm cho cảm giác lạnh lẽo này tăng lên gấp bội.

Rất khó tưởng tượng, một người lại có thể sinh hoạt ở nơi này.

Hứa Anh bất giác nhìn sang Cố Tinh Trầm.

Anh đang cong eo, từ trên tủ giày bên cạnh lấy ra một đôi dép lê phụ nữ.

“ A, nhà anh còn có đồ của phụ nữ à!”

Hứa Anh thuận miệng nói, người trong giới giải trí tương đối cởi mở, hơn nữa tính cách cô cũng hoạt bát, liền buột miệng thốt ra: “ Xem ra Cố tổng không chỉ học được hút thuốc, sinh hoạt cá nhân cũng thật phong phú. Tôi đi dép của bạn gái anh, đối phương sẽ không tức giận chứ?”

Cố Tinh Trầm đem dép lê đặt bên cạnh chân cô, vóc dáng anh cao, khom lưng rất mệt, liền ngồi xổm xuống, nghe vậy anh ngẩng đầu, giữa mày hơi nhíu: “ Chuẩn bị cho em.”

Hứa Anh: “…..”

Hơi xấu hổ một chút, cô gãi gãi mặt.

Thấy bộ dạng Hứa Anh, mí mắt Cố Tinh Trầm rũ xuống, bình tĩnh giải thích: “ Thời điểm em gọi tới, tôi vừa vặn đang ở bên cạnh siêu thị, thuận tay mua.”

“ Ồ, tôi nói này, chỉ số thông minh của anh cho dù cao cũng sẽ không biết trước rằng tôi sẽ đến chứ….”

Cố Tinh Trầm hạ thấp con ngươi, không nói gì.

Không phải là biết trước.

Là anh đã sớm có dự mưu….

Hứa Anh sờ sờ mặt, cởi giày cao gót, ở trong ánh mắt của người đàn ông nhét chân vào cặp dép lê bọc nhung màu hồng phấn.

– — Sao lại chọn màu hồng phấn?

– — Sến chết mất.

Hứa Anh âm thầm phỉ nhổ. Thẩm mĩ của thẳng nam, thật là bệnh chết đi được.

Cố Tinh Trầm đứng lên, đi vào phòng bếp. Hứa Anh cũng đi theo, cô quá đói bụng, vài ngày chắp vá cứu vớt cái bụng đói, cô cũng gấp không chờ nổi muốn xem buổi tối có thể ăn cái gì.

Cửa tủ lạnh bị người đàn ông kéo ra, bên trong đầy đủ rau dưa mọi thứ.

Hứa Anh chú ý tới, ngón tay Cố Tinh Trầm đặt trên tủ lạnh vừa sạch sẽ vừa thon dài.

Là đôi tay thật xinh đẹp.

Trong bếp rất vệ sinh, vệ sinh tới mức không chút vị khói dầu.

Hứa Anh cũng chưa từng chạm vào việc nhà, không phát hiện ra điểm này rất dị thường.

Ngón tay cô chạm vào nồi, chỉ là cảm giác mấy thứ này đều rất mới.

“ Muốn ăn đồ ăn nào?”

Cố Tinh Trầm đang mở tủ lạnh.

Hứa Anh nghe tiếng quay đầu lại, thấy Cố Tinh Trầm đứng dưới đèn phòng bếp, cao cao lớn lớn, quần tây áo sơ mi trắng, bên ngoài lại mặc thêm một chiếc tạp dề màu xám.

Rõ ràng là một người đàn ông rất lạnh lẽo cao lãnh, lúc này trên người lại có một loại…. Cảm giác khôn kể ôn nhu.

Bất quá, Hứa Anh càng muốn cười: Thụ chết mất.

“ Ha hả. Tùy tiện thôi, nấu món nào anh giỏi nhất đi. Anh biết đấy, nấu cơm thì tôi chẳng giúp được gì đâu.”

Ánh mắt Hứa Anh hơi nghiền ngẫm, nhịn không được hơi cười.

Sau đó lại nhìn nhìn tủ lạnh: “ Cà chua, đậu bắp, còn có đậu que…. Ồ, đều là những thứ tôi thích, anh cứ tùy ý mà nấu thôi.”

“ Được.”

Hứa Anh rời ánh mắt trên mặt người đàn ông, rơi xuống, thấy anh đang kéo tay áo sơ mi trắng, ở cổ tay còn rõ ràng vết cắt.

Ánh mắt rũ xuống, thần sắc Hứa Anh bất động.

“ Trong phòng khách có TV, em ngồi một lát. Khi nào ăn được sẽ gọi em.”

Tiếng nói Cố Tinh Trầm rất bình ổn, thời điểm nói chuện có nhìn cô một cái, sau đó liền vùi đầu làm bếp.

Hứa Anh ôm cánh tay, cong lưng dựa trên khung cửa bếp nhìn bóng dánh Cố Tinh Trầm đang rửa chén rau dưa trong chốc lát.

Trong đầu, vẫn nhớ rõ vết sẹo trên cổ tay kia…..

Đứng trong chốc lát, Hứa Anh ra khỏi phòng bếp.

Vòi nước bị mở ra, cũng không biết lớn nhỏ, nước máy ào ào rửa bụng cá.

Cố Tinh Trầm rũ mắt, dùng ngón tay rửa sạch niêm mạc màu đen trong bụng cá.

Dép lê anh đã chuẩn bị sớm. Không chỉ có dép lê, tới phòng tắm cũng có cả khăn lông, bàn chải đánh răng…. Anh cũng biết. nhưng thứ kia chuẩn bị có lẽ sẽ không dùng được.

Hứa Anh tới hay không còn có thể đoán, nhưng, có lẽ cũng sẽ không ở lại qua đêm.

Rốt cuộc, hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.

Lúc ấy khi nhận điện thoại Hứa Anh anh liền lập tức đi tới siêu thị chuẩn bị rau dưa cùng cá tươi.

Đêm nay làm canh đầu cá đậu phụ.

Cố Tinh Trầm sớm đã nghĩ kỹ rồi.

Hứa Anh quá gầy, lại yêu thích sự xinh đẹp, ăn cá là tốt nhất.

Sau khi rửa sạch cá lại đặt trên thớt, Cố Tinh Trầm cầm đạo cụ, cẩn thận chặt đầu cá. Hành tay cùng gừng cũng được cắt sạch sẽ. Bên cạnh, còn chuẩn bị nước chấm cùng gạo kê cay.

Hứa Anh kén ăn, không thích ăn thanh đạm, nhất định phải có gia vị thật nặng, cô mới bằng lòng động đũa.

Bằng không, cô sẽ quăng chén mắng người.

Tính tình cô hư như vậy đấy.

Miệng dẩu lên, mắt trừng to nghiêng người, nhìn chằm chằm tới mức làm người ta tê dại da đầu.

Khi còn nhỏ, chỉ cần anh nấu mà cô không thích ăn, cô sẽ cảm thấy anh đang cố ý chỉnh mình. Sau đó sẽ mắng anh: “ Cố Tinh Trầm, cậu là đồ đầu heo lớn, không biết nấu cơm còn bắt tớ phải ăn! Muốn đầu độc chết tớ à?”

A.

Cô chính là người con gái hư như vậy.

Nước sôi, nắp nồi lập tức bốc lên hơi nóng.

Cố Tinh Trầm đem đầu cá bỏ xuống.

Thời gian đứng bên bếp chờ đợi, anh xoay người, muốn nhìn một chút Hứa Anh đang làm gì.

Cửa phòng bếp pha lê mở ra, bên ngoài là phòng khách, lại ngoài nữa là một ban công lớn.

Thanh âm TV trong phòng khách rất lớn, nhưng không ai xem. Lúc này Hứa Anh đang ở ban công, ngửa đầu, đánh giá quần áo anh đẫ giặt đang phơi ở ban công.

Cô giống như một du khách, nhìn rất tò mò hơn nữa còn nhập tâm, cũng không biết là áo sơ mi cùng quần của anh có gì mà đẹp.

Cố Tinh Trầm dựa vào bên bếp, vóc dáng cao, bộ dạng hơi khom người có chút lười biếng mê ly. Cô đang nhìn quần áo anh, máy giặt, còn có bồn lục la. Mà, anh đang nhìn cô.

Chín năm qua đi, Hứa Anh trở nên thành thục, từ thiếu nữ biến thành một người phụ nữ.

Cô mặc một bộ váy đuôi cá ôm người màu đỏ rượu, đang ôm cánh tay, động tác ngửa đầu làm cho mặt mày cô thoạt nhìn có chút hương vị thiên chân.

Là hình ảnh quen thuộc trong mộng, ba phần thanh thuần, bảy phần đẹp tới mĩ lệ.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm xẹt qua bộ ngực no đủ của người phụ nữ, chú ý tới xương quai xanh gầy tinh tế của cô, xuống chút nữa, thấy mắt cá chân trắng nõn tinh tế.

Nhíu mi thật sâu, nghĩ:

Chút nữa chắc chắn Hứa Anh sẽ tái phạm bệnh cũ, không ngoan ngoãn ăn cơm thôi.

Nhưng, mình không thể mềm lòng.

Cần phải để cô ấy ăn cơm thật no.

Chương 76: Dứt không xong Trên bàn cơm có mùi đậu que truyền tới, Hứa Anh kết thúc chuyến thăm quan nhà bạn trai cũ. Cố Tinh Trầm bưng canh đầu cá từ phòng bếp đi ra, vừa lúc thấy Hứa Anh đang cắn môi đi quanh bàn ăn, mắt mở to nhìn chằm chằm đồ ăn băn khoăn. Làm anh nhớ tới…. Cố Tinh Trầm âm thầm cười trong bụng. — Một con cún nhỏ chờ anh bón cơm cho. Trên nóc bàn ăn có ba chiếc đèn treo, ánh sáng thanh thúy rơi xuống tóc ngắn đen thuần của Cố Tinh Trầm. Đầu tiên anh để một miếng lót lên bàn, mới đặt canh đầu cá lên. “ Thơm quá! Ngửi được đã thấy đói.” Hứa Anh cũng không nhìn anh, cô thật sự rất đói. “ Ngồi đi. Không cần khách khí.” Anh nhàn nhạt nói. Cố Tinh Trầm cầm chén đũa đặt ở trước mặt Hứa Anh, Hứa Anh đầu tiên chú ý tới đôi tay trắng nõn cầm chén sứ màu trắng, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tinh Trầm. Anh đã cởi ra tạp dề màu xám, tay áo sơ mi trắng kéo lên, cổ áo hơi mở rộng, có thể thấy chút xương quai xanh….. Cố Tinh Trầm thấy cô nhìn mình: “ Sao vậy.” Hứa Anh từ xương quai xanh của anh rời đi tầm mắt, nụ cười trở nên ý vị: “ Không có gì.” Cô cười, bổ sung một câu: “ Nhìn bừa thôi.” Cố Tinh Trầm sửng sốt, sau đó rũ mí mắt. Nhìn bừa….. A. Anh cũng đâu phải là người tùy tiện. Không phải ai cũng có thể nhìn phong cảnh của anh đâu…. Cố Tinh Trầm tự trong lòng mình rõ ràng. Ánh mắt kia của Hứa Anh, anh đã từng…. Vô cùng quen thuộc. Vừa rồi cô nghĩ cái gì, anh thừa biết…. Sau đó, hiện tại trong lòng anh có chút mừng thầm: Vậy nên…. Cô vẫn còn thích xương quai xanh của anh như trước kia sao… — Bàn bốn cạnh, bọn họ ngồi đối diện nhau, đỉnh đầu có ánh đèn vàng nhạt rơi xuống. Sau khi Hứa Anh động đũa, Cố Tinh Trầm mới đem chiếc đũa của mình nhẹ nhàng đẩy trong bát. Hứa Anh nhìn động tác của người đàn ông, nhớ tới thời thanh xuân cấp hai cấp ba, bọn họ thường ở nhà cùng nhau ăn cơm, Cố Tinh Trầm sẽ nhất định để bát đũa thật chỉnh tề mới bắt đầu động đũa. Cố Tinh Trầm ăn cơm ít nói chuyện, cô thường xuyên cảm thấy nhàm chán, chống cằm nhìn đông nhìn tây, ăn tới mức cơm lạnh rồi vẫn không được mấy miếng. Cố Tinh Trầm liền lạnh mặt nhìn cô, nhưng mỗi lần như vậy anh đều sẽ kiên nhẫn chờ cô ăn xong, cho dù đi học muộn, anh cũng sẽ nhất định chờ cô chậm rì rì mà ăn no. Có đôi khi, cô sẽ trêu anh, nói anh văn văn tĩnh tĩnh giống như phụ nữ, sau đó Cố Tinh Trầm sẽ tức giận, lạnh mặt không nói lời nào với cô. Sau đó vừa thấy gương mặt lạnh lùng của thiếu niên, cô sẽ cười thật vui vẻ. Bắt nạt Cố Tinh Trầm, là một chuyện vô cùng thú vị. Trước kia cô không rõ là vì sao, hiện tại, cô đã hiểu. — Bắt nạt một người thông minh rất nhiều so với mình cùng với nhiều người khác, nam sinh ưu tú, thật sự là có cảm giác chinh phục! “ Em ăn nhiều một chút.” Giọng Cố Tinh Trầm rất đạm, chén canh cá thứ hai được múc xong, đẩy tới phía đối diện anh. Hứa Anh nhíu mi: “ Tôi không muốn ăn….” Anh thừa biết. “ Em rất gầy.” “ Không còn cách nào, gầy mới đẹp.” “ Nhưng em đã rất đẹp.” “ Nhưng tôi muốn đẹp nhất.” “……” Hai người ngồi đối diện, ai cũng không chịu nhường ai. Cố Tinh Trầm nhìn động tác chớp mắt của Hứa Anh, trầm ngâm trong giây lát: “ Em chính là đẹp nhất.” Hứa Anh đang ninh mày chợt buông lỏng, kinh ngạc, sau đó ánh mắt né tránh, hạ thấp đầu. Cố Tinh Trầm cũng ý thức được mình có chút mất khống chế, hơi ảo não, không nói gì. Hai người tự mình ăn cơm, không giao lưu. — Cơm nước xong, Cố Tinh Trầm thu dọn phòng bếp, Hứa Anh ở phòng khách ngồi ghế sopha trong chốc lát, xem TV. Trong miệng hơi nhàm chán, cô thế mà thấy trên bàn trà có cả đồ ăn vặt. Hứa Anh hơi nghi ngờ, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp…. Cố Tinh Trầm rửa sạch chén đĩa, úp xong, sau đó quay đầu lại nhìn ra phòng khách. Nhà trống trải, bởi vì có người phụ nữ tới, âm thanh TV ầm ĩ, còn có túi xách được cô ném loạn ở trên sopha, di động rơi xuống đất, chìa khóa, còn có trên bàn trà có trái cây cùng đồ ăn vặt bị cô làm lộn xộn lên. Hứa Anh có một loại bản lĩnh, đó chính là mặc kệ trong phòng có bao nhiêu đồ vật, cô đều có thể nhanh chóng làm cho mọi thứ loạn hết cả lên, sau đó thoạt nhìn nơi nơi đều thật bừa bộn. Nhưng mà, vốn dĩ là căn phòng trống trải lạnh băng, đột nhiên phảng phất lại có chút hơi thở con người. Ánh mắt Cố Tinh Trầm đen xuống, giống như lốc xoáy. Bên trong có kích động, là khát vọng được châm lên từ tro tàn, còn có…. Sự ôn nhu thâm trầm. Hứa Anh ăn đồ ăn vặt, một bên lại xem TV, một lát sau liền tới buồng vệ sinh rửa tay bị khoai tây lát làm dính dầu mỡ. Nước trôi tới tay, đứt quãng mà vang lên ào ào. Nước ấm vẫn chưa có, nước mùa xuân có chút lạnh. Ngón tay Hứa Anh bị lạnh, bỗng dưng thấy giật mình. Lau khô tay, Hứa Anh theo thói quen soi gương kiểm tra lại gương mặt chính mình, hơi sửng sốt. — Phía dưới chiếc gương là chiếc kệ nhỏ đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân, dụng cụ rửa mặt có hai bộ. Nhìn kiểu dáng cùng hình dạng, một bộ là cho nam, một bộ là cho…. Nữ? Hứa Anh lặng lẽ thấy kinh ngạc trong lòng, cảm thấy chính mình dường như…. Phát hiện được bí mật không nên biết tới. Hóa ra Cố Tinh Trầm, có phụ nữ. — “ Để tôi đưa em về.” Cố Tinh Trầm cầm chìa khóa xe trên bàn trà đi tới. Hứa Anh ở cửa đổi giày, vội khách khí mà nói: “ Không cần không cần, quá phiền toái anh rồi. Tôi sẽ tự mình tìm xe là được.” Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn cô một cái, không biết vì sao cô đột nhiên trở nên khách khí như vậy. “ Trời tối rồi, không an toàn. Lại nói, em còn là nhân vật của công chúng, bị quay chụp cũng không tốt.” Cố Tinh Trầm không cho phép từ chối, Hứa Anh cũng không thể chối từ. Trên đường hai người tùy tiện nói chuyện hai ba câu, Hứa Anh liền im lặng. Giữa bọn họ, tồn tại khoảng cách là những chuyện cũ, trước sau khó có thể bình thường ở chung. Ngẫu nhiên sẽ có chút hồi ức tuôn ra, bất đắc dĩ kéo ra khoảng cách với đối phương. Cố Tinh Trầm đưa Hứa Anh đi tới gara khu nhà, Hứa Anh mới xuống xe. Sau đó cùng nhau nói tạm biệt. Gara rất an tĩnh, có âm thanh giày cao gót của Hứa Anh. Cô đi được một đoạn đường, vẫn chưa nghe thấy thanh âm xe nổ máy, sau đó dừng lại, quay đầu. Quả nhiên, chiếc xe BMW màu đen vẫn đang đỗ ở đó. Cách qua lớp cửa kính, cô thấy Cố Tinh Trầm dường như đang nhìn về hướng này. Hứa Anh đứng tại chỗ vài giây, sau đó lấy đôi tay tinh tế trắng nõn đặt bên miệng. “ Cố Tinh Trầm!” Cô gọi. “ Anh có phụ nữ.” “ Phải không?” Thanh âm Hứa Anh vang dội, ở trong gara nghe rất rõ ràng. Xe bên kia liền an tĩnh một lát. Sau đó, cửa chiếc xe BMW được đẩy ra, Cố Tinh Trầm rất cao lớn, bước từ trên xe xuống dưới. Trong lòng Hứa Anh hơi thấy khẩn trương, sau đó thấy Cố Tinh Trầm hướng về phía cô đi tới. Rốt cuộc anh cũng đứng yên trước mặt, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt thuần đen, không có chút tạp sắc, rất khiết tịnh. Cố Tinh Trầm đem áo khoác âu phục khoác trên vai Hứa Anh, tiếng nói hơi khàn. “ Tôi không có.” “ Hứa Anh.” Nếu, không tính em. — Ấn bật đèn. Ngay lập tức phòng ngủ liền sáng ngời. Mèo già đang nằm lộn xộn trong chăn, ngủ gối cằm, thoạt nhìn rất thanh thản. Hứa Anh cười tủm tỉm ngó nó một cái, tùy tay đem túi xách khoác trên giá áo, đem con mèo bế lên, để cho mình nằm lên chỗ đó. Con mèo già rất không vui vẻ, lộc cộc rên hừ hừ yết hầu híp mắt, nhìn Hứa Anh. “ Bé nhỏ, đói bụng hay không?” “ Mẹ vừa đi tới nhà chủ trước của con ăn rất no đấy.” “ Ha ha.” “ Meo.” Con mèo già đã sống mười năm, cũng đã sắp sống thành yêu quái. Hứa Anh không biết nó có nghe hiểu hay không, dù sao nhìn bộ dạng cũng không vui vẻ cho lắm, móng vuốt đang cào loạn. Hứa Anh đem nó giơ lên trước mắt, nhăn mũi cụng đầu nó vài cái. Con mèo vừa ngủ dậy, cái mũi hơi nóng. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm mặt con mèo, nhưng trong đầu, lại là cổ áo hơi mở ra của Cố Tinh Trầm cùng bóng dáng anh bận rộn trong bếp. — Đôi chân thẳng tắp, cùng áo sơ mi trắng sạch sẽ, chiếc eo rắn chắc lại có lực. Cố Tinh Trầm mặc quần tây cùng áo sơ mi, rõ ràng rất chỉnh tề, không lộ gì hết, lại có chút phảng phất…. Gợi cảm tới muốn mạng. Cho con mèo già ăn xong, Hứa Anh liền đi tắm rửa một cái, khoác khăn lông lên người, một bên lau tóc một bên đi ra. Sau đó di động trên giường vang lên. Cô nhanh chóng bỏ khăn lông xuống, đi lấy. < Để quên đồ rồi> Sau đó là một bức ảnh chiếc vòng mắt mèo bằng thạch anh. Thời gian gửi tin nhắn là mười lăm phút trước. Hứa Anh ngã trên giường, giơ di động lên trả lời. — Cố Tinh Trầm ngồi ở bàn sách, mở ra máy tính làm việc. Notebook bằng kim loại màu xám siêu mỏng, bàn phím là màu đen chocolate, ngón tay anh đang nhẹ gõ, sạch sẽ, hơi trắng. Cánh tay đặt trên bàn, di động hơi rung. Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, trên màn hình có tin nhắn mới tới: < Không sao, lần sau tới ăn cơm sẽ lấy> Hứa Anh. Lông mi chỉnh tề của người đàn ông hơi hạ, tròng mắt đen thuần ánh lên ánh sáng của màn hình di động, sâu trong màu đen có chút ánh sáng. Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc, trong ánh mắt có sự rung động mạnh mẽ. — Cô ấy nói “Lần sau” Cho nên, bọn họ vẫn còn có lần sau. — Hứa Anh tiếp tục nhận công việc, làm khách mời cho một chương trình truyền hình tạp kỹ một tập. Địa điểm quay là ở cổ thành Tây Bắc. Chương trình vốn là chỉ mời cô, nhưng vừa lúc đang quay << Bình minh ánh vàng >>, liền đề cử thêm Đường Đường. Nói cũng thật trùng hợp, khách mời nam của chương trình này vốn là một nam diễn viên Hàn Quốc, nhưng vì đang thời kỳ mẫn cảm chính trị nên bị rút lui, đúng lúc đó thay Chu Tư Minh vào. Kết quả là ba người lại đụng vào nhau. Tháng tư, Tây Bắc vẫn còn thực sự lạnh, biên độ nhiệt trong ngày cũng rất lớn. Các minh tinh vẫn đang mặc áo lông vũ, nhưng phải cởi kính ra, mỗi người đều bị lạnh tới trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì. Vốn dĩ Hứa Anh rất gầy, càng không thể chịu được lạnh, trên mặt thì cười hì hì, trong lòng thì đã hỏi thăm tổ tông mấy đời của chương trình. Chờ quay xong phân đoạn yêu cầu trò chơi, Hứa Anh cùng Đường Đường đi vào lều bên cạnh nghỉ ngơi. Hai người còn mặc hán phục tiểu thư quan gia, bên ngoài có áo lông vũ che chở. Hứa Anh mắt nhìn bốn phía, cánh đồng hoang vu, trừ bỏ vài cọng cỏ khô trên tường thành, tất cả đều là cát vàng sa mạc. Gió vừa thổi liền dấy lên một trận cát bụi, cô cầm di động chụp một bức, một bên phát ra vòng bạn bè một bên nói: “ Cậu cùng Chu Tư Minh xảy ra chuyện gì rồi? Tớ thấy tổ tiết mục có ý định muốn xào CP của tớ với cậu ta, hai người muốn công khai hẹn hò thì nhanh lên, đừng để tớ lại bị bôi đen.” Đường Đường phụt cười một cái, ôm túi sưởi ấm: “ Sao có thể haha. Mới quay phim cùng nhau hai lần là có thể hẹn hò sao?” Cô lại nói tiếp: “ Lúc trước mối tình đầu của tớ yêu nhau lâu như vậy, còn không phải vẫn chia tay.” “….” Hứa Anh giơ ngón tay cái: “ Không hổ là bạn tốt nhiều năm của tớ.” “ Đúng rồi, cậu và Cố Tinh Trầm còn liên hệ không?” Hứa Anh uống trà sữa nóng, dùng ống hút, miễn cho son môi bị trôi lại phải trang điểm lại: “ Vẫn còn liên hệ, lần trước còn đi tới nhà anh ấy cơm.” Đường Đường đang uống nước, lập tức bị sặc tới đỏ mặt, Hứa Anh nhanh chóng đưa khăn giấy qua, Đường Đường lấy lau chút môi dưới, nhìn chằm chằm Hứa Anh vài giây. “ Làm gì mà nhìn tớ như vậy.” “ Còn nói cậu nói anh ấy không muốn nối lại tình xưa đi.” Hứa Anh nhíu mi: “ Chỉ là ăn một bữa cơm, nối cái gì mà nối.” “ Thật sự sao?” “ Thật mà!” Hứa Anh buông trà sữa, suy nghĩ một chút, cô nghiêm túc nâng mặt: “ Cho dù tớ thỉnh thoảng còn cảm thấy anh ấy rất quyến rũ, nhưng vẫn không thể có khả năng lại ở bên nhau.” Đã từng nghiêm túc ở bên nhau như vậy, lại vẫn chẳng thế giải quyết được gì, thật là đau đớn. Lực chiếm hữu của Cố Tinh Trầm lớn thế nào, cô vẫn biết, anh ôn nhu nhưng lại có thể mang bộ dạng đáng sợ…. Cô thật sự….. Vẫn có chút sợ. Đường Đường nhìn Hứa Anh vân đạm phong khinh, dường như không sao cả vài giây: “ Tiểu Anh, tớ có lời muốn nói với cậu.” Hứa Anh nâng mắt lên, Đường Đường rất nghiêm túc: “ Nếu là một đôi tình nhân, chia tay hai lần còn có thể ở bên nhau. Vậy thì đời này của bọn họ chắc chắn sẽ không tách rời.” “ Có chết, cũng sẽ ở bên nhau.” — Bởi vì bão cát ở sa mạc hơi lớn, chương trình này bị quay đứt quãng, giằng co tới một tuần. Khô ráo, rét lạnh, bão cát. Đối với Hứa Anh giảm béo trường kì luôn ăn không đủ no, thể trạng nhu nhược như vậy, thật đúng là tai nạn. Tổ tiết mục rất áy náy, quyết định cho cô thêm thù lao đóng phim, Hứa Anh từ chối. Vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cô cũng chẳng thiếu chút tiền này. Hứa Anh ở trong vòng rất vị thế, một phương diện là vì có quan hệ tốt với rất nhiều ảnh đế ảnh hậu, còn có quan hệ tốt với các ông lớn trong vòng, một phương diện là do cô có EQ cao, tính cách cũng rộng rãi. Chờ quay xong tiết mục, Hứa Anh bay trở về thành phố C đã là hơn một tuần sau. Cô không thích trợ lý theo mình, khi không có công việc nghỉ ngơi liền cho phép Lisa nghỉ. Hứa Anh đi Tây Bắc lăn lộn một chuyến, vốn dĩ đã đói lại suy yếu thêm thân thể, sắp sửa không đi nổi. Buổi chiều cô trở về nhà, buổi tối đầu liền đau nóng lên, ngã vào giường cả người mệt mỏi, không thể nhúc nhích. Cô ở trong danh bạ lục tìm thông tin, Lisa nói cô ấy về quê, vì thế Hứa Anh liền tìm tới số điện thoại Mason, định gọi anh ta tới trông nom mình một chút. Điện thoại vừa kết nối, mới được hai hồi chuông, Hứa Anh liền nhíu mi tắt điện thoại. Cô nằm trên giường ngửa người, dại ra nhìn trần nhà trong chốc lát. Sau đó đem điện thoại giơ lên trước mắt. Danh sách liên hệ trượt trên tay cô, sau đó ngừng ở một người: Cố Tinh Trầm. Trong đầu Hứa Anh, lại vang lên câu nói tuần trước của Đường Đường: Nếu một đôi tình nhân, chia tay hai lần còn có thể ở bên nhau. Vậy thì đời này của bọn họ đều sẽ không tách rời. Có chết, cũng sẽ ở bên nhau. Thật sự sẽ sao. Cô chỉ là…. Cùng anh làm bạn bè bình thường. Giữa bạn bè liên hệ một chút, ăn một bữa cơm, giúp đỡ, cũng không có gì bất thường, đúng không? Nghĩ nhiều không phải là tác phong của Hứa Anh, bây giờ cô chỉ muốn gọi điện thoại. Sau đó cô liền gọi. — Bóng đêm ở ngoài cửa sổ rơi xuống một mảnh màu lam, nơi xa có những ánh đèn rời rạc cùng cảnh đêm của thành thị. Cửa sổ thư phòng mở ra một nửa, rèm cửa mỏng bị gió cuốn bay lên. Cố Tinh Trầm ngồi ở bàn làm việc trước cửa sổ, đang xem văn kiện. Bởi vì là chủ nhật, không cần đi làm, anh mặc áo sơ mi hưu nhàn cùng một chiếc áo khoác nhung đen mỏng bằng lông dê, làn da anh trắng nõn, tóc ngắn thuần đen. Anh nắm bút máy, chấm vào mực nước, ở bên văn kiện ký vào tên của mình: Cố Tinh Trầm. Chữ viết thanh tú, cứng cáp, rất xinh đẹp. Sau đó di động vang lên. Đôi mắt Cố Tinh Trầm vẫn nhìn văn kiện, tùy tay lấy di động đặt bên tai. “ Alo, xin chào.” Bên kia cũng không ai trả lời, Cố Tinh Trầm mới đặt chút lực chú ý ở trên lỗ tai mình: “ Alo?” Bên kia an tĩnh xong hai giây, có tiếng ho khan rất nhỏ. Là thanh âm của cô gái, có chút mềm mại, tên của anh bị cô gọi ra có chút tủi thân. “ Tinh Trầm…….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK