Bóng tối ấp ủ thành một trận mưa to, sau khi tan tầm, tòa nhà lớn dần dần an tĩnh lại.
Cố Tinh Trầm vẫn ở văn phòng, không bật đèn, tối tăm. Màn hình máy tính có ánh sáng leo lắt, ánh lên ngũ quan khắc sâu của anh nửa tối nửa sáng.
WeChat Hứa Anh vẫn đang mở giọng nói, lặp đi lặp lại trong phòng yên tĩnh.
“ Anh là ác ma, được thả ra, để em sở hữu…..”
“ Anh là ác ma……”
Một buổi chiều, Cố Tinh Trầm nghe không biết bao nhiêu lần.
Anh tắt WeChat Hứa Anh đi, thanh âm đột ngột im bặt.
Nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, Cố Tinh Trầm cảm thấy tức ngực cực kỳ, sau đó rất muốn hút thuốc. Nhưng duỗi tay bắt được hộp thuốc trên bàn lại phát hiện bên trong trống rỗng. Bên cạnh gạt tàn có một đống tàn thuốc.
Anh nhíu mi, một buổi chiều, vậy mà mình có thể hút nhiều tới vậy.
Dường như….. Thật suy sụp.
Anh bỗng dưng có chút chán ghét, tùy tay đem hộp thuốc cùng bật lửa ném xuống.
Cố Tinh Trầm dựa vào ghế da ngửa đầu nhìn trần nhà, lông mày chậm rãi trói chặt lại.
– — Hứa Anh…. Chẳng lẽ phát hiện ra điều gì?
– — Ngày hôm đó, không phải cô ấy đã mở được hộp gỗ chứ.
– —
Hứa Anh chưa nói mấy giờ trở về, Cố Tinh Trầm cũng không hỏi. Cô không ở đây, trong nhà trở nên rất an tĩnh.
Trên tường kim đồng hồ chỉ chín giờ.
Cố Tinh Trầm mở một chai rượu vang đỏ, cầm chiếc cốc chân dài, một mình dựa vào sopha phòng khách đọc sách. Anh thất thần, nhấp mấy ngụm rượu, ngửa đầu dựa vào sopha gỡ xuống mắt kính, trong đầu cân nhắc lại câu Hứa Anh nói, có ý khác hay không.
Anh liếc mắt về hướng phòng ngủ, ngửa đầu uống xong ly rượu trong tay, đem ly nhẹ nhàng buông xuống, hướng tới phòng ngủ mà đi.
Cửa tủ quần áo bị tay người đàn ông kéo mở, sau đó lập tức lăn ra vài món quần áo của Hứa Anh.
Ồ, quần áo của cô ấy thật sự nhiều!
Mới tới không bao lâu, tủ quần áo cũng đã không để nổi nữa.
Cố Tinh Trầm xem vài món quần áo đáng thương của mình sớm đã bị dồn tới tận trong góc. Đại bộ phận không gian đều dành cho Hứa Anh.
Anh ngồi xổm xuống đem chiếc hộp gỗ sâu trong tận cùng mang ra, chậm rãi mở.
Có hương gỗ cùng hương giấy cổ nhàn nhạt bay ra.
Ảnh chụp, nhật ký, những vật dụng thời học sinh, di vật của mẹ, còn có….. Một con dao.
Chính là con dao năm đó mẹ dùng, cũng là con anh đã dùng vào đêm hôm đó.
Cố Tinh Trầm cầm dao ra. Tuy đã lâu, nhưng vẫn sắc bén như cũ. Mạ bạc chiết xạ ánh đèn, hơi chói lọi.
Cố Tinh Trầm nhíu mày, bỗng nhiên có chút đau nhói, tinh thần hốt hoảng. Anh biết không thể nhớ lại những hồi ức xưa nữa, nếu không sẽ không thể khống chế nổi cảm xúc…..
Nhân lúc lý trí vẫn còn, anh nhanh chóng thu hồi lại mấy thứ này.
Lỗ tai anh dường như nghe thấy rất nhiều thanh âm, có đôi khi là tiếng mẹ, có đôi khi là tiếng Hứa Anh, còn có đôi khi là của Phí Lương Sơn hoặc là ông lão kia, cũng có những người xa lạ…..
Tựa như có rất nhiều ánh nhìn chằm chằm anh, hoặc là cười nhạo anh, giống nhà hàng xóm cách vách thời thơ ấu, hoặc những người khác.
Cố Tinh Trầm nhanh chóng thu thập đồ vật, đem hộp gỗ lần nữa khóa lại cất đi.
Anh nhanh chóng đi tắm rửa, mặc kệ tầm mắt mình ngày càng dày đặc những điểm đen, tự cưỡng bách mình bình tĩnh lại, tới giường ngủ.
Anh dùng chút lý trí cuối cùng bắt mình gắt gao nhắm mắt lại, không nghĩ gì hết.
Những thứ đó chỉ là ảo giác.
Trong lòng, chỉ có một ý niệm duy nhất: Tồn tại.
Bên cạnh tủ đầu giường, di động có tin nhắn từ “ Bác sĩ Lý.”
( Cố tiên sinh, trước mắt tình trạng của anh tôi đề nghị phải uống thuốc, nếu chỉ dựa vào khắc phục tâm lý rất khó khỏi hẳn. Trước tiên anh cứ chậm rãi tự kiểm soát chính mình, giải trừ những mâu thuẫn tâm lý đối với thuốc, chúng ta lại tiếp tục trị liệu…..)
Sau khi tin nhắn của bác sĩ Lý rung lên, điện thoại di động tụt pin từ 2% xuống 1%.
Chuông cửa vang lên rất nhiều tiếng, phòng khách lại vẫn tối đen như cũ.
Ngoài cửa, Hứa Anh ném rương hành lý, chống nạnh tức giận tới không chịu nổi:
“ Cố Tinh Trầm làm gì vậy ~”
“ Chẳng lẽ không ở nhà sao…..”
Cô móc di động ra, một bên nói thầm trong oán giận, một bên lục số Cố Tinh Trầm gọi, chưa được vài tiếng liền bị cúp. Cô lại gọi tiếp, sau đó thanh âm nghe được chính là: “ Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…..”
Hứa Anh có chút phát cáu.
“ Mẹ nó! Cố Tinh Trầm anh có ý gì, muốn đem em đuổi ra khỏi nhà sao?”
“ Mẹ nó, đồ lăng nhăng!”
Khi còn nhỏ, Hứa Anh mỗi khi phát giận, chín con trâu cũng kéo không lại. Sau khi lớn lên, cô rất ít khi làm những việc “ Ngốc” như vậy, nhưng mà…..
Đem ba lô vứt trên mặt đất, Hứa Anh ngồi dựa vào tường, chống cằm, nhớ tới hai câu hôm đó Đường Đường thần bí nói với cô:
“ Hứa Anh, tớ phát hiện….. Cậu ở trước mặt Cố Tinh Trầm, giống như bé gái vậy, rất thích làm nũng!”
“ Anh ấy hẳn là, rất cưng chiều cậu.”
Hít sâu một hơi, Hứa Anh dựa vào tường ngồi, vỗ vỗ đầu gối ngửa đầu. Trên đỉnh đầu, đèn tròn của hành lang rơi xuống một tầng ánh sáng, cũng không phải quá sáng.
Kỳ thật, tự cô cũng phát hiện, mỗi khi gặp Cố Tinh Trầm cô liền trở nên rất tùy hứng.
Bởi vì.
Cô biết anh sẽ cưng chiều yêu thương mình…..
Càng bắt nạt anh, càng cảm nhận được tình yêu của anh. Rốt cuộc Cố Tinh Trầm gì cũng không thích nói, anh chỉ muốn đem tâm sự của mình giấu thật kỹ. Anh thông minh như vậy, cô không thể nhìn thấu được.
Chỉ có khi bắt nạt anh, trêu cợt anh, chịu sự ôn nhu cùng dung túng của anh cô mới biết được: Cố Tinh Trầm thích cô.
Hứa Anh nhìn di động, 01:12.
Cô vốn có thể tìm khách sạn để ở, nhưng bỗng dưng tùy hứng mà không muốn đi, chỉ muốn canh giữ trước cửa nhà người đàn ông này.
Cũng may lập hạ, ban đêm không lạnh.
Hứa Anh xem vòng bạn bè, thế nhưng phát hiện hai phút trước mẫu hậu đại nhân của mình phát một trạng thái — Cùng bạn bè ở “ Mã trường thành”! Vừa có trái cây, lại có điểm tâm rượu vang đỏ, chơi tới bến.
“ Thật là….. Cuộc sống thường ngày của đại gia đúng là…..”
Hứa Anh phỉ nhổ hai câu, gọi điện thoại cho mẹ Hứa.
Bên kia kết nối rất nhanh.
“ Mẹ, hơn nửa đêm rồi mẹ còn chơi mạt chược.”
Ống nghe truyền tới vài tiếng xoa bài cùng âm thanh vui đùa ầm ĩ rất xa, đại khái là bố mẹ lại mời bạn bè tới nhà đánh bài. Ngày thường của dân nhà giàu, cũng không có gì hay ho cao nhã. Đã trải qua mấy năm trước khai thác quặng trở nên tiêu điều, mấy năm nay lại bắt đầu kiếm tiền lại, bố mẹ cô cũng lại bắt đầu tiêu xài hoang phí.
Mẹ Hứa dùng bả vai kẹp di động: “ Ồ, là Anh Anh à.”
Bà cùng bố Hứa vẫy tay, để ông tới cầm hộ: “ Sao vậy, mẹ đánh bài mà con cũng có ý kiến sao đại minh tinh?”
Hứa Anh mắng một tiếng, có chút hài hước: “ Làm sao con dám, đại gia!”
“ Hay thật, trưởng thành cánh cứng cáp? Còn dám trêu mẹ?”
“ Mẹ trêu đùa con mười hai mươi năm, hiện tại con chỉ trêu lại vài câu cũng không quá phận.”
“ Phải phải phải….. Con là thiếu nữ lớn tuổi phản nghịch bất lương.”
Hứa Anh: “……..”
Cô dùng ngón tay cào cào trán, mày nhíu lại: “ Thật ra mẹ không phải mẹ ruột của con đúng không. Lại còn “ Lớn tuổi”, “ Bất lương”, không thể khen con câu nào tốt hơn à? Tốt xấu gì hiện tại mỗi ngày con đều kiếm tiền so với con cái của bạn bè mẹ nhiều hơn rất nhiều.”
Sau đó mẹ Hứa liền cười ha hả nói phải phải.
Hai mẹ con mẹ nói con đáp vài câu, sau đó bỗng nhiên Hứa Anh an tĩnh trong chốc lát, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “ Mẹ…. Con tìm được Cố Tinh Trầm rồi.”
Bên kia không nói gì.
Hứa Anh có thể nghĩ tới phản ứng của mẹ Hứa, rốt cuộc năm đó, việc chia tay của cô thật sự ầm ĩ tới thương gân động cốt…..
“ Con nghĩ kỹ rồi? Anh Anh.”
“ Vâng. Con đã nghĩ kỹ.”
Thanh âm đánh mạt chược rất ầm ĩ, mẹ Hứa tránh ra ngoài một chút, thở dài: “ Aizz. Hai đứa con, từ nhỏ đã bắt chước người lớn yêu đương, phân phân hợp hợp lôi lôi kéo kéo, đã mười mấy năm.
“ Hoặc là vui vẻ ở bên nhau, hoặc là….. Thật sự chặt đứt đi.”
“ Hai người cũng đều là người lớn rồi, đừng có đùa giỡn nhau mãi.”
Hứa Anh nhấp môi, cũng không biết xúc động từ đâu tới: “ Mẹ, không phải chơi đùa. Con muốn cùng anh ấy kết hôn!”
Cố Tinh Trầm, là cô đoạt được.
Trên cổ anh còn có hoa anh túc bị “ Nguyền rủa” do cô khắc.
Mặc kệ có như thế nào….
Hiện tại cô có thể xác định, mình thích anh.
Cho dù đôi khi vẫn còn chút bóng ma từ năm đó…. Vậy nhưng, vẫn là thích.
Chính là vậy.
Cô vẫn luôn không phải là người rụt rè yếu đuối. Nguyên tắc Hứa Anh thờ phụng chỉ có một: Thích, phải nhích!
Mặc kệ những điều khác.
– —
Sáng sớm, 08:15, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Cố Tinh Trầm đẩy cửa ra, hơi hơi kinh ngạc. Anh nhìn thấy bên cạnh chân mình có một cô gái đi đôi giày vải bạt màu đỏ, đang ôm đầu gối, tóc rối tung. Bên cạnh là rương hành lý cùng ba lô.
Anh chớp chớp mặt mày thanh lãnh, không thể xác định được có phải ảo giác của mình hay không.
“……. Hứa Anh?”
Hứa Anh ngẩng đầu, híp mắt, hữu khí vô lực: “ Cố Tinh Trầm, sao bây giờ anh mới mở cửa…..”
Cố Tinh Trầm hít vào một ngụm, thật sự là cô ấy!
“ Em ngồi suốt một đêm?”
“ Không vậy thì sao!”
Hứa Anh tức giận, núi lửa muốn phun trào, cô trợn trắng mắt với người đàn ông, sau đó thử đứng lên, nhưng chân đã tê rần, lại ngã xuống.
Mắt thấy cô sắp ngã, may mắn Cố Tinh Trầm kịp thời vươn cánh tay, đem cô ôm vào lồng ngực: “ Thật xin lỗi, anh….. Anh không biết em đã trở về.”
Đêm qua, bệnh tình anh có chút nặng…..
Hứa Anh chống trong ngực Cố Tinh Trầm, lòng bàn tay truyền tới xúc cảm, rất rắn chắc, rất dày rộng: “ Cố Tinh Trầm anh thật xấu xa, em tặng hoa cho anh, anh lại nhốt em bên ngoài! Không có lương tâm gì hết!”
Cố Tinh Trầm chịu đựng tính tình của cô, đem Hứa Anh bế lên, có chút đau lòng cô, lại có chút tức giận: “ Em là đồ ngốc sao! Gọi không được cho anh thì không biết tìm khách sạn, tùy hứng như vậy là tự làm tự chịu!”
Hứa Anh: “ Em thích ngồi ở chỗ này đấy, sao anh quản nhiều như vậy!”
Hứa Anh rầm rì mà phát giận, dùng sức đấm vào ngực người đàn ông. Sức lực còn không nhỏ.
Ngực phía trong áo sơ mi của Cố Tinh Trầm bị đánh đỏ lên, anh hơi rên một tiếng, rốt cuộc vẫn nhẫn nại, chịu đựng cơn giận của cô.
Anh ôm cô đi vào phòng ngủ, tóc dài của Hứa Anh nhẹ nhàng rũ xuống bên tay Cố Tinh Trầm, theo bước chân của anh mà vung vẩy.
Có một loại cảm giác…. Khá đáng yêu.
Cố Tinh Trầm rũ mắt, người phụ nữ trong lồng ngực vẫn còn đang oán giận, tức giận xì hơi, tính tình cực kỳ xấu. Ở trong mắt anh lại là mềm mại vô hạn, nhưng……cũng lại là một trận đau.
Cố Tinh Trầm đem Hứa Anh đặt trên giường, vừa muốn đứng dậy cổ lại bị cô quấn hai tay câu lại.
Hứa Anh nhắm mắt, có chút quen thuộc đến từ mùi hương bột giặt quần áo nhàn nhạt của anh, theo xoang mũi tới hô hấp thâm nhập vào tim phổi.
“ Cố Tinh Trầm, chúng ta không dừng lại.”
“ Được không?”
Hứa Anh hơi hơi nghiêng sườn mặt, đầu mũi cọ sát da thịt bên gáy của anh: “ Anh cũng yêu em, em biết. Bằng không anh sẽ không ôm em tiến vào, cũng sẽ không….. ngủ cùng em….”
– —
Hứa Anh ngủ rồi.
Cô ngồi một đêm, mệt không chịu nổi. Hơn nữa hiện tại vì muốn được đẹp, giảm béo quá đà, người gầy như tia chớp, tố chất thân thể không thể so với thời học cấp ba, cho nên có hơi phát sốt.
Cố Tinh Trầm nằm xuống bên cạnh cô, Hứa Anh ngủ, lại không tự giác mà chui vào trong lồng ngực anh, giữ chặt vạt áo anh mà cọ cọ gương mặt.
Từ nhỏ cùng nhau yêu đương, lớn lên có cảm giác quen thuộc, đã khắc sâu vào bản năng.
Cố Tinh Trầm hơi hơi thở dài, ở trên trán cô rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
“ Hứa Anh…..”
“ Anh yêu em.”
“ Chỉ là, em chưa thấy được tình yêu chân thật của anh….”
Cố Tinh Trầm dang cánh tay, nhẹ nhàng lướt xuống từ cổ Hứa Anh, dùng chút lực, ôm cô vào trong lồng ngực.
“ Bởi vì có khả năng….. So với em tưởng tượng, anh còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Không có ý nghĩ tồn tại, không có tâm linh sinh động lạc quan, không có ấm áp cùng tình yêu.
Chút tình cảm tốt đẹp nhất còn sót lại, tất cả đều bày ra cho em hết.
Anh không ôn nhu, cũng không thuần khiết.
Không cần gần anh thêm nữa.
Bằng không, em chỉ có thể thấy, những thứ không tốt đẹp của anh….
Chương 92: Đường mậtMột đêm không ngủ, giấc này Hứa Anh ngủ thật lâu.
Cố Tinh Trầm sợ cô tỉnh dậy không có cơm ăn, liền không tới công ty nữa, một buổi trưa đều ngồi trong thư phòng, dùng laptop để xử lý văn kiện được bí thư gửi tới, lại cùng mấy nhà đầu tư nói chuyện một lúc.
Bọn họ muốn rủ anh tới quán bar tụ tập, Cố Tinh Trầm cự tuyệt.
“ Cố tổng cả ngày ru rú trong nhà, chẳng lẽ có kim ốc tàng kiều?”
Cố Tinh Trầm hơi cười, thanh âm rất đạm: “ Chỉ là có chút việc cần xử lý.”
“ Ha ha, trước kia tôi nghe Từ ca nói cậu cấm dục vốn dĩ cũng không tin, đàn ông hai tám tuổi làm sao cấm được!” Đối phương nói: “ Hiện tại tôi tin!”
“ Tôi không cấm dục, chỉ là đúng lúc vội vàng mà thôi….”
Cố Tinh Trầm nói.
Ứng phó xong những người đầy bụng thủ đoạn này, Cố Tinh Trầm có chút mệt, nhìn trời đã chạng vạng.
Anh khép lại máy tính, trở lại phòng ngủ.
Hứa Anh vẫn chưa tỉnh.
Cố Tinh Trầm ngồi xuống ghế ở mép giường. Anh không bật đèn, nương theo ánh sáng lạc từ cửa sổ trong màn đêm đi vào, nhìn Hứa Anh.
Không bao lâu, di động lại có người gọi.
Cố Tinh Trầm vừa liếc mắt đã nhận ra, dãy số gần đây vẫn luôn quấy rầy anh.
Người đàn ông này là người nhà nạn nhân của Phí Lương Sơn, đã từng làm phóng viên.
“ Alo.”
Cố Tinh Trầm đi ra ngoài đóng cửa phòng ngủ lại, tiếp điện thoại ở ban công.
Hiện tại là hơn sáu giờ tối, khu nhà có không ít người ra vào. Người già trẻ nhỏ cùng các đôi tình nhân đi tới đi lui.
Có một người đàn ông mặc áo gió màu quân phục, đứng độc một người, vẻ mặt rất lén lút.
Tay không biết đang làm gì, trên mặt có nụ cười quỷ quái, một bên gọi điện một bên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ căn nhà — Cửa sổ đen tối, không bật đèn.
“ A ha, Cố tổng, trời đã tối rồi còn không bật đèn à? Làm việc gì không dám để người khác biết sao.”
Cố Tinh Trầm đứng ở ban công, đèn đường ở dưới khu nhà đã mở ra, người đi tới đi lui như những con kiến.
“ Anh ở dưới tầng nhà tôi?”
“ Ha, anh đoán đúng rồi.”
“……… Anh muốn làm gì.”
“ Tôi chẳng làm gì cả.” Tiếng nói người đàn ông trong điện thoại có chút khoái ý: “ Tôi chỉ nói cho anh một tiếng, địa chỉ công ty anh, địa chỉ gia đình anh còn có cả bạn gái anh, toàn bộ tôi đều đã tra được rành mạch! Anh làm tài chính, đúng không, cho nên anh giúp cha anh rửa không ít tiền?”
Cố Tinh Trầm nhíu chặt mi: “ Đừng nhiều lời, muốn cái gì. Bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho.”
“ Ha ha.” Thanh âm đối phương giống như trúng độc: “ Không hổ là cha con cầm thú, phong cách không có gì khác biệt.”
“………”
Cố Tinh Trầm trĩu mắt, cho tới tận khi nghe hắn ta nói hết lời.
Người đàn ông trong điện thoại, giống như có chút mất lý trí nổi điên.
Ngoài cửa sổ trời đã đen thật sâu, Cố Tinh Trầm trở lại phòng ngủ, ấn bật chiếc đèn nhỏ trên đầu giường.
Ánh đèn ấm áp trong nháy mắt liền chảy xuống, chiếu sáng lên mu bàn tay người đàn ông.
Da thịt trắng nõn có mạch máu màu xanh nhạt quấn quanh, móng tay có màu trắng trăng non.
Cố Tinh Trầm ngồi ở mép giường trong chốc lát, trong đầu lại là thanh âm có chút điên cuồng kia…..
Trên giường, Hứa Anh ngủ rất say, hồn nhiên không biết gì.
Cố Tinh Trầm nới cổ áo sơ mi, vươn ngón tay, đem tóc dính vào má cô đẩy ra.
Gần đây Hứa Anh rất nhiệt tình chủ động, dường như cô đã hạ quyết tâm, không cho anh được lùi bước.
Có lẽ….. Chính mình không nên về nước, cũng không nên lại gần cô thêm nữa.
Cố Tinh Trầm dùng khuỷu tay chống đầu gối, tinh thần có chút mỏi mệt. Trong đầu hiện lên ý nghĩ: Hoặc là, nên kết thúc ở thời điểm tốt đẹp nhất. Dù sao so với việc kết thúc trong đau đớn cũng tốt hơn….
Suy nghĩ rất loạn, Cố Tinh Trầm suy nghĩ thật lâu.
Ví dụ như, ngày mai có nên đề đơn từ chức với hội đồng quản trị hay không, sau đó, lại xuất ngoại, rời đi nơi này…..
Anh tự hỏi đến mức tẩu hỏa nhập ma, tới tận khi mắt cá chân bị một vật lông xù cọ vào, mới trở lại hiện thực.
“ Meo~”
Con mèo già bên chân hình như đói bụng, chạy tới làm nũng.
“ Tiểu Thần.” Anh thuận tay bế nó lên, vuốt vuốt lông.
Mèo già rồi, lông vừa ngắn lại khô khốc.
Vuốt ve vài cái, Cố Tinh Trầm bỗng dưng sửng sốt.
Con mèo lại một lần nữa dùng đầu mình cọ vào cánh tay anh. Nó nâng cằm, lộ ra một vết sẹo bỏng dài bằng đầu ngón út.
Trong nháy mắt đầu óc Cố Tinh Trầm giống như bị ngốc, vài giây sau theo bản năng gọi nó: “…… Tiểu Anh?”
Nghe tiếng, con mèo hơi nhíu mắt, ngẩng đầu: “ Meo.”
“……..” Hô hấp Cố Tinh Trầm có chút loạn.
Con mèo trong lồng ngực vẫn đang cọ, giống như buổi đêm năm đó, ở trong lồng ngực anh làm nũng.
Hô hấp Cố Tinh Trầm loạn lên, cả người bị kéo vào hồi ức xa xăm.
Ban đêm hôm đó.
…..Ánh mắt thất vọng lạnh nhạt của Hứa Anh trong rừng cây, cô vứt lại áo khoác của anh, đi phóng sinh mèo, anh viết xuống đoạn nhật ký cuối cùng, còn có nước ấm áp trong bồn tắm…..
Cố Tinh Trầm nhắm mắt xoa nhẹ huyệt thái dương.
Thời khắc này, anh cảm giác được thời gian đang chảy ngược, anh lại biến thành thiếu niên kia.
– —
Phòng khách, có động tĩnh rất nhỏ: 22:14
Hứa Anh tỉnh ngủ rời giường, đi chân trần dép lê tới phòng khách.
Phòng khách có mùi thuốc lá rất nặng, cô dùng tay phẩy phẩy, thấy người đàn ông đưa lưng về phía cửa sổ ngồi trên sopha.
Cố Tinh Trầm mặc áo sơ mi trắng, lộ ra bả vai cùng đoạn cổ sạch sẽ và tóc ngắn.
“ Cố Tinh Trầm?”
Xuyên qua tầng khói mỏng, Hứa Anh thấy Cố Tinh Trầm quay đầu lại, đôi mắt rất sâu. Cô đi qua. “ Làm sao vậy, hút nhiều như thế.”
Cố Tinh Trầm đặt tay trên đầu gối, giữa các ngón tay kẹp điếu thuốc đang lượn lờ khói.
Đôi mắt anh rất đen, ánh mắt có chút suy sụp, hờ hững. Hứa Anh cảm thấy xa lạ, lại giống như đã từng quen biết…..
Thời điểm học năm ba cấp ba, ở trong rừng cây trường học, ánh mắt của thiếu niên kia…..
“ Con mèo, là trước đây anh nuôi, đúng không?”
Hứa Anh nhớ lại từ hồi ức. Trước kia không nói, là bởi vì cô không nghĩ sẽ hợp lại cùng với anh, hiện tại đã nghĩ khác, đương nhiên có thể nói: “ Đúng vậy, chính là con mèo cũ của anh!”
Cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh, đem con mèo ngồi trên sopha đuổi đi xa một chút: “ Không nghĩ tới em đã nuôi nhiều năm như vậy, nó vẫn thân thiết với anh. Lạnh lẽo ghẻ lạnh em. Thôi đi đi đi, phiền chết mất, đừng chiếm địa bàn của tao.”
Cố Tinh Trầm hút một ngụm thuốc lá, từ từ phun ra, cả người cứng nhắc, thâm trầm, cùng với bộ dạng ôn hòa ngày thường không giống nhau: “ Cho nên, năm đó em đi tìm anh…….”
Hứa Anh không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “ Phải, đi tìm. Hai tuần sau đi tìm anh…..”
Cô vẫn chưa từng nói ra, đề tài mẫn cảm ấy: “ Sau đó em ở dưới lầu thấy mèo của anh, liền mang về.”
Người bên cạnh vẫn luôn im lặng, Hứa Anh quay đầu lại.
Cố Tinh Trầm vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt vừa lạnh vừa thanh, ánh mắt sắc bén, nhưng hốc mắt….. Tựa như có chút hồng.
Người đàn ông trước mặt cao lớn thành thục, nhưng bỗng dưng Hứa Anh lại nhớ về rất nhiều năm trước, bóng dáng đứng trong mưa nhìn cô rơi lệ, nói: “ Cậu sắp mắt đi tớ.”
Trong lòng Hứa Anh có tư vị chua xót không nói nên lời, vươn tay, vuốt ve mặt anh: “ Cố Tinh Trầm anh làm sao vậy?”
“ Anh đang đau đớn sao.”
Cố Tinh Trầm: “ Không có.”
Làn da cùng môi răng của anh đều rất nhạt, cho nên thời điểm cười luôn có hương vị sạch sẽ lại lạnh lẽo. Tiếng nói cũng rất lạnh: “ Không có đau……”
Hứa Anh.
Em như vậy, anh có thể đi như thế nào được…….
– —
Ngày hôm sau chạng vạng, Hứa Anh tụ hội với hội bạn gái hồi cấp ba.
Thời điểm xuống xe, cô mang kính râm cùng khẩu trang.
Đối diện đường cái, Trần Tinh Phàm cùng Tống Tiểu Chi vẫy vẫy tay với cô. Bên cạnh còn có một người phụ nữ chụp mũ cùng khẩu trang, là Đường Đường.
Đèn đỏ đếm ngược ba hai một, đèn đi bộ xanh lên, Hứa Anh xen lẫn trong dòng người qua đường.
Trần Tinh Phàm: “ A, đại minh tinh, cuối cùng cũng chờ được cậu.”
“ Đúng vậy, nữ thần cậu quá chậm.”
Tống Tiểu Chi đáp lời: “ Khó trách Cố Tinh Trầm không đồng ý quay lại, tớ thấy anh ấy là ngại chăm sóc cậu vì cậu quá phiền toái.”
Hứa Anh: “ Hai người còn lớn tiếng như thế à, nhìn xem nơi này có bao nhiêu fans của tớ?”
Đường Đường: “ Được rồi được rồi, mấy người đừng nói nữa, nếu bị phát hiện thì cuộc hội tụ bạn thân khó có khi được một lần của chúng ta sẽ bị ngâm nước nóng mất!”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba mọi người đều ước định với nhau mỗi một năm sẽ tụ hội một lần, năm nay cũng không ngoại lệ.
“ Vẫn là Đường Đường hiểu chuyện.”
Hứa Anh nhướn mày mà cười không đứng đắn.
Các cô thuê một căn phòng, ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó tới KTV uống rượu, cùng nhau ca hát.
Sau khi chơi mệt, ngồi xuống cùng nhau nói về tình hình gần đây.
Tống Tiểu Chi trải qua những ngày tháng an ổn vui vẻ khoan thai, sinh hoạt của Đường Đường cũng tương đối ổn định, trước mắt người sốt ruột nhất chính là Trần Tinh Phàm cùng Hứa Anh.
“ Vậy nên rốt cuộc bây giờ cậu với Giang Hoàn là thế nào?”
Hứa Anh tự mình rót nửa ly rượu, cùng Trần Tinh Phàm cụng ly: “ Mỗi lần nhận được điện thoại của cậu ta nói không tìm thấy cậu, tớ liền thấy thương hại cậu ta, cậu đừng tra tấn người ta tới điên nữa.”
Trần Tinh Phàm nuôi tóc dài, biến thành ngự tỷ, cô vẫy vẫy tay: “ Được rồi nói sau, tớ đã đồng ý với cậu ta rồi, nếu năm 35 tuổi tớ vẫn chưa kết hôn, sẽ gả cho cậu ta.”
Sau đó Hứa Anh cùng mấy người trợn trắng mắt, mắng rằng thật xấu xa.
“ Tiểu Anh, cậu cùng Cố Tinh Trầm thì sao? Không phải cậu nói hai người ở chung sao?”
Tống Tiểu Chi hỏi: “ Nói thật, tớ cảm thấy Cố Tinh Trầm cũng khá tốt, cậu cũng nên quý trọng người ta.”
“ Tớ quý trọng mà!” Hứa Anh nuốt xuống một ngụm rượu đáp: “ Vấn đề hiện tại là, anh ấy không đồng ý…..”
“ Không thể nào, Cố Tinh Trầm thích cậu tới muốn điên, lại còn không đồng ý?”
“ Đó là trước kia, hiện tại…..”
Hứa Anh nhướn mày, ngửa đầu uống rượu, môi đỏ ánh lên ánh đèn cùng màu rượu lam nhạt, giống như con yêu tinh săn thú giữa đêm khuya.
Cô cười, đôi mắt đều là sự vũ mị cùng tự tin: “ Nhưng cũng không sao, Cố Tinh Trầm không phải chính là loại cần phải theo đuổi cần phải nịnh nọt sao. Tớ lại tiếp tục theo đuổi hai tháng, thu phục anh ấy!”
Cô buông chén rượu.
Mấy người khác đều tỏ vẻ chịu phục.
Sau khi nói chuyện tình cảm một lúc, bỗng nhiên Đường Đường nhớ tới sự kiện gì: “ Việc của Phí Lương Sơn gần đây cậu còn chú ý không?”
“ Không chú ý, nhưng tin tức vẫn thường xuyên đọc.”
Hứa Anh nói.
“ Cậu không thể không chú ý đâu. Đó là Từ Viện Viện đấy!”
Giọng điệu của Đường Đường có chút khẩn trương, Hứa Anh giương mắt nhìn cô: “ Ừm, Từ Viện Viện sao vậy?”
“ Cô ta muốn trả thù cậu. Dường như đã biết là cậu ở sau lưng chỉnh cô ta. Hiện tại cô ta ở trong giới giải trí sắp sửa tiêu đời, danh dự cả đời cũng bị hủy hoại, không biết hận cậu bao nhiêu đâu.”
Đường Đường nói: “ Chương Ngọc Lộ cùng phòng làm việc paparazzi số một không phải quan hệ với nhau rất gần sao, ngẫu nhiên tớ nghe được cô ấy nói, dường như Từ Viện Viện tìm người theo dõi cậu, cũng không biết chụp được cái gì.”
Đôi mắt Hứa Anh hơi ánh lên tia sắc bén, buông chén rượu: “ Khi nào?”
“ Gần một tháng này. Cậu có phát hiện điều gì dị thường hay không?”
Hứa Anh thoáng nhớ lại. Trước kia cô có chút cảm giác cổ quái. Nhớ lại trong lòng còn nổi da gà.
Trần Tinh Phàm cùng Tống Tiểu Chi hỏi Đường Đường sao lại thế, có nghiêm trọng không, nhưng các cô không phải người trong vòng giải trí, cũng không giúp được gì.
Cuối cùng Hứa Anh hơi cười, vẫn là một bộ dạng không sợ trời đất: “ Không sao đâu. Tớ xuất đạo bị bôi đen cũng không ít, xe chấn, phá thai đều có, còn có cái bôi đen nào có thể át được nữa? Không lo lắng đâu các chị em.”
“ A, chỉ có cậu là vững vàng nhất!”
Hứa Anh cười cười, vừa vũ mị lại sáng lạn ấm áp: “ Tâm không vững, chị đây có thể làm chị đại của khối nhiều năm như vậy sao?”
Đường Đường nói: “ Tiểu Anh, lại nói tiếp việc Từ Viện Viện cùng Phí Lương Sơn vẫn là do cậu làm ra, lần này không biết phong ba bao giờ mới bình ổn. Từ Viện Viện bị mắng rất thảm, cuối tuần tiết mục của cậu có phải cũng có cô ta hay không? Cậu cẩn thận chút.”
Hứa Anh gật gật đầu.
Sau đó mấy người thuận tiện lại nói về chuyện bát quái của Phí Lương Sơn. Mấy năm trước có một cô gái bị hại nhảy lầu tự sát, chồng của cô ấy là một phóng viên, hiện tại ở trên diễn đàn TY đăng tin nóng lột gốc gác gia đình, nghe rợn cả người. Cũng không biết thật hay giả.
Hứa Anh chống cằm không có hứng thú, suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua, sau khi phát hiện ra con mèo chính là Tiểu Anh bị phóng sinh xong, Cố Tinh Trầm ngồi trên sopha nói với cô một câu rất kỳ quái:
Anh nói: “ Hứa Anh, nếu em không chắc chắn rằng có thể bỏ qua tất cả mà cùng anh bên nhau, thì đừng lại gần anh nữa.”
Lúc ấy cô thật sự nghe không hiểu nổi.
Cố Tinh Trầm muốn nói gì?
Dù sao cũng có cảm giác, lời nói này của anh có ẩn ý.
Não có chút đau, Hứa Anh dùng tay gõ gõ mặt: Vậy nên, rốt cuộc Cố Tinh Trầm có ý tứ gì. Có phải hay không anh ấy không yêu mình, cho nên muốn mình biết khó mà lui?
Hứa Anh suy nghĩ trong chốc lát, liền nghĩ muốn gọi điện cho Cố Tinh Trầm.
Điện thoại vừa kết nối, Đường Đường liền thò qua: “ Đúng rồi, Kim Vũ nói Cố Tinh Trầm cùng Phí Lương Sơn trông rất giống nhau, có ý tứ gì.”
Hứa Anh: “ Cái gì?”
Tống Tiểu Chi cùng Trần Tinh Phàm vây lại, đem điện thoại đưa cho Hứa Anh: “ Phóng viên trên diễn đàn kia đăng tin nóng, nói Phí cầm thú còn có một đứa con riêng, làm tài chính, vẫn luôn thay ông ta rửa tiền.”
Hứa Anh mắt nhìn diễn đàn, sau đó nhăn mi lại thật sâu, đem di động Trần Tinh Phàm ném trả: “ Cậu muốn nói gì Trần Tinh Phàm!”
Trên bàn sách hộp gỗ mở ra, Cố Tinh Trầm cầm những bức ảnh cũ của Hứa Anh đặt trước bàn nhìn, gương mặt thiếu nữ tươi cười xinh đẹp. Trên bàn còn cắm hoa Hứa Anh tặng anh.
Điện thoại gọi tới, Cố Tinh Trầm tùy tay đặt điện thoại bên sách vở, mở loa ngoài.
Anh há mồm chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên kia, xa xa còn có thanh âm nói chuyện của Hứa Anh cùng các bạn —
“ Cậu muốn nói gì Trần Tinh Phàm! Đừng đem Tinh Trầm của tớ cùng với loại con trai của cầm thú xấu xa này đánh đồng với nhau, ok? Tinh Trầm nhà tớ sạch sẽ đoan chính, là đàn ông tốt, biết không!”
Thanh âm của một cô gái khác: “ Ha, đúng đúng đúng, đàn ông nhà cậu sạch sẽ thuần khiết. Cũng không biết thời điểm cấp ba cậu không dám lộ cổ ra là vì sao?”
Đôi mắt Cố Tinh Trầm trừng to lên, cả người cứng đờ, ảnh chụp từ trong tay rơi đầy trên mặt đất.
Mũi anh từ từ hít vào một hơi thật sâu, cố bình ổn trong lòng, không thể hít thở nổi.
Hứa Anh nói chuyện xong với Trần Tinh Phàm, mới phát hiện điện thoại đã kết nối mười mấy giây, cô nhanh chóng tiếp lấy: “ Alo, đang làm gì vậy anh trai Tinh Trầm….”
“….. Xem chút tài liệu.”
“ Tối đến nơi rồi còn tăng ca à, đừng làm việc nữa.”
Hứa Anh ở trong điện thoại da mặt dày làm nũng: “ Mắt bị thương em đau lòng lắm đó.”
“ Ừm.”
“ Ừm là đồng ý?” Hứa Anh chịu đựng ánh mắt cự tuyệt cẩu lương của mấy người Trần Tinh Phàm, tới buồng vệ sinh cùng Cố Tinh Trầm nói chuyện điện thoại.
– —
Cố Tinh Trầm cũng không biết vì sao mình có thể bình tĩnh tới vậy.
Chờ Hứa Anh đem anh đùa giỡn đủ, mới treo điện thoại.
Hứa Anh ở trong điện thoại nói thật lâu thật lâu, trong lúc đó có điện thoại của bí thư cùng cổ đông công ty gọi cho anh.
Sau khi tắt máy, trên màn hình di động có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cố Tinh Trầm trước nay làm việc nghiêm túc nghiêm cẩn, trên người cũng mang trách nhiệm trọng đại. Nhưng hiện tại anh không có hứng thú quản.
Khuỷu tay Cố Tinh Trầm chống lên bàn, xoa bóp huyệt thái dương, bỗng nhiên cảm thấy tức ngực cực kỳ.
Giống như, mất đi khả năng hô hấp.
Anh cố bình ổn, từ bình hoa rút ra một bông hoa hồng, lòng bàn tay nắm chặt lấy, máu nhỏ giọt trên bàn.
Nhưng tựa hồ Cố Tinh Trầm hồn nhiên không cảm thấy gì, chỉ nhìn đóa hoa mĩ lệ, nhíu mi thật sâu.
Là đường mật, hay là thuốc độc.