• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95: Nồng đậm Hứa Anh đứng ở cửa sổ, Cố Tinh Trầm lại từ cửa sổ xe nhìn cô. Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu, nhìn pháo hoa rực rỡ trong bầu trời đêm. Âm thanh ầm ĩ, lập lòe ánh sáng soi sáng gương mặt Hứa Anh. Cố Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt Hứa Anh nhìn xuống. Anh kinh ngạc một chút, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, nhưng trong hai ba giây, anh bình tĩnh lại. — Hứa Anh không phát hiện ra anh, chỉ là tùy tiện nhìn lướt qua mà thôi. Cố Tinh Trầm bây giờ mới nhớ tới, mình ở trong bóng tối, hẳn là cô không nhìn thấy. Hứa Anh dường như mất đi hứng thú với pháo hoa, lui về phòng. Cửa sổ trống không, Cố Tinh Trầm xuống xe, dựa vào bên xe hút một điếu thuốc lá. Áo khoác ngoài màu đen dài quá đầu gối, không có một chút nếp nhăn, dung hợp cùng bóng đêm an tĩnh. Chỉ có ngũ quan đoan chính của anh, trong bóng tối vẫn có thể nổi bật rõ ràng. Mũi, hốc mắt, đôi môi, ánh sáng đen xen, sạch sẽ như tuyết ở Thương Sơn, hương vị lại cứng cáp, dính một chút lạnh nhạt từ khói thuốc bốc lên. Cố Tinh Trầm ngửa đầu, nhìn về phía cửa sổ Hứa Anh, chậm rãi phun ra điếu thuốc. Trong chớp mắt kia, anh không muốn bị cô phát hiện, nhưng sau khi thật sự không bị cô phát hiện, lại có chút mất mát. Ôi, thật nhiều mâu thuẫn. Vé máy bay đi Anh quốc vẫn còn trong túi áo. Mấy ngày sau sẽ đi. Đến mười hai giờ đêm, những âm thanh pháo hoa chúc mừng năm mới bắt đầu nổ vang dày đặc. Từng nhà đều vui vẻ cùng nhau chơi đùa, chúc mừng năm mới. Cố Tinh Trầm ở trong xe, thấy Hứa Anh xuất hiện ở cửa sổ, cô nhìn trái nhìn phải, bộ dạng tâm tình không tốt lắm, hẳn là bị pháo hoa đánh thức giấc ngủ. Sau đó cô bực bội mà kéo bức màn xuống, hẳn là đã đi ngủ. Vừa tùy hứng, lại vừa đáng yêu như thế. Cố Tinh Trầm cười cười, mắt nhìn di động, Hứa Anh vừa phát tin lên vòng bạn bè: < Aizz,già rồi già rồi, không thể chịu nổi ầm ĩ này ~ (vừa cười vừa khóc)> Bức ảnh đính kèm là ảnh chụp pháo hoa cô tự chụp lúc đứng ở cửa sổ vừa rồi. Đại khái là không trang điểm, cô chỉ chụp nửa khuôn mặt. “ Mới từng đấy tuổi, đã nói già.” Cố Tinh Trầm phóng đại ảnh lên, thấy xe mình mơ hồ mà chiếm một vị trí trong bức ảnh của cô. Anh hơi cười, cẩn thận mà lưu lại. — Năm mới của bọn họ, đây là bức ảnh chung đầu tiên. — “ Làm sao vậy Anh Anh?” Mẹ Hứa đi vào khu hàng Tết, nhìn con gái liên tục ngoái đầu ra sau. Người tới siêu thị rất nhiều, Hứa Anh mang mũ khẩu trang, quay đầu nhìn ai đó. Mẹ Hứa: “ Có paparazzi sao?” Hứa Anh thu hồi ánh mắt từ sau lưng: “ Không biết. Chỉ là có chút….. Cảm thấy có người đi theo.” “ Vậy chúng ta mau chóng về nhà.” “ Vâng.” Hứa Anh thay mẹ đem đồ đạc cất vào cốp xe, tài xế lái xe, hai mẹ con ngồi ở ghế sau. Hứa Anh không nói nhiều, mẹ Hứa cảm thấy khác thường, nắm lấy tay cô hỏi cô có tâm sự hay không. Hứa Anh lắc đầu: “ Không…. Chỉ là mấy ngày nay anh em bạn bè tới quá nhiều, có chút mệt.” Mẹ Hứa vỗ vỗ mu bàn tay cô, để cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi qua nhà bà nội sẽ thuận tiện lấy luôn đồ mở khóa. Kỳ thật Hứa Anh cũng không thấy làm sao. Cô ấn hạ cửa sổ xe, gió lạnh dưới 0° ngay lập tức đập vào mặt, làm người ta giật mình. May mà tốc độ xe cũng không quá nhanh, vẫn có thể chịu nổi. Cô quay đầu nhìn lại, trên mặt đường tuyết dày 10 20cm, có chút ngập úng, đằng sau có hai chiếc xe, một chiếc là một bác trung niên lái, chiếc còn lại là một nữ sĩ, không có gì khả nghi. Đóng lại cửa sổ xe, Hứa Anh dựa vào ghế dựa, nghi hoặc chớp chớp mắt. Kỳ quái, hai ngày nay luôn có cảm giác có người theo dõi. Thời điểm đi tới nhà bà nội cầm ra đồ mở khóa, hai mẹ con đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Mẹ Hứa đứng bên đường cái, bị cướp đi xe máy giật mất vòng cổ, hoa tai và túi, vành tai bị kéo chảy máu. Hứa Anh ngay lập tức báo cảnh sát, sau đó cả buổi chiều đều bị việc này hoãn lại, tới bệnh viện để cho mẹ xử lý vết thương ở lỗ tai, sau đó hai người tới cục cảnh sát ghi chép. Chạng vạng đi từ cục cảnh sát ra, Hứa Anh một bên an ủi mẹ một bên trách cứ: “ Mẹ, đã nói rồi mẹ đừng ăn mặc khoa trương như vậy. Vừa vàng vừa áo lông chồn, không cướp mẹ thì cướp ai….” “ Mẹ con bị người ta cướp, con không an ủi lại còn trách cứ.” Mẹ Hứa trắng mắt liếc con gái một cái, hai mẹ con đều có cá tính nghĩ sao nói vậy, bật thốt lên: “ Chỉ có mỗi Tinh Trầm tính tình tốt, cái gì cũng nhường con, chiều con. Loại con gái kiêu căng lười nhác xấu tính như con, làm sao có người con trai tốt nào đồng ý chiều chuộng.” Sau đó Hứa Anh hơi sửng sốt, mẹ Hứa cũng sửng sốt theo, ý thức được mình vừa nói sai chuyện gì. May mắn là Hứa Anh chỉ liếc nhìn bà một cái, cũng không có phản ứng khác, tiếp tục trách cứ: “ Cuối năm là thời gian trộm cướp bóc lột hoành hành, mẹ nếu không muốn bị hao tiền mất của thì ăn mặc mộc mạc giản dị một chút. Đừng có để đến khi xảy ra án bắt cóc tống tiền gì đó, như vậy thì biết làm sao…..” “ Được được được, không mặc áo lông chồn, được chưa?” Hiện tại tài xế trong nhà đã đổi thành con trai của chú Đàm, người trong nhà đều gọi là “ Tiểu Đàm”. Tiểu Đàm chờ ở bãi đỗ xe. Hai mẹ con chưa cãi nhau được hai câu đã tới bên cạnh xe Land Rover. Kết quả tiểu Đàm hưng phấn mà xuống xe, đem một túi đồ đưa qua: “ Phu nhân, phu nhân, đồ được người ta đưa trả.” Hai mẹ con đều phát ngốc. Ngồi trên xe, Hứa Anh cầm túi đồ mở ra: “ Hoa tai, vòng cổ, còn có ví. Mẹ, mẹ xem đồ còn thiếu thứ gì không.” “ Không thiếu không thiếu. Tới tiền mặt trong túi cũng không thiếu. Ai nha đúng là gặp được người tốt.” Tiểu Đàm quay đầu lại, cười hì hì: “ Không chỉ là người tốt đâu phu nhân, còn là một đại soái ca chất lượng siêu tốt.” Hứa Anh trầm mặc một giây: “ Trông như thế nào?” Tiểu Đàm tự hồi tưởng: “ Vóc dáng cao, da trắng, tóc rất sạch sẽ, ừm…. Còn đeo một khung kính rất mỏng, thoạt nhìn rất văn nhã. Nói chuyện cực kỳ có khí chất.” “ Cháu cũng thật là.” Mẹ Hứa nói: “ Không giữ người ta lại, chờ chúng ta ra phải cảm ơn thật tốt. Đưa chút tiền thù lao, mời một bữa cơm, không thể nào thiếu lễ nghĩa.” “ Cháu nói! Phu nhân.” Tiểu Đàm cảm thấy oan uổng: “ Nhưng người ta không muốn. Cháu nhìn thấy xe của anh ấy, quần áo của anh ấy, khẳng định rất quý giá, khả năng cũng không để bụng chút tiền này.” Xe trở về nhà, Hứa Anh vẫn luôn an tĩnh, sau đó đột nhiên hỏi tiểu Đàm: “ Người đàn ông kia….. Sau cổ có nốt ruồi hay không?” “ Là loại màu lam.” “ Giống đóa hoa.” — Ban đêm, Hứa Anh nằm trên giường, mở vòng bạn bè xem. Mở ra WeChat của người kia đã rất lâu không mở. Trạng thái mới nhất là ở mấy tháng trước. Vòng bạn bè cá nhân của Cố Tinh Trầm, thông thường chỉ có một bức ảnh đại diện chụp chưa chỉnh sửa, cùng chút lời giới thiệu, không giống như người khác, phong cách cực kỳ đơn giản. Mấy trạng thái này, Hứa Anh sớm đã xem qua nhiều lần, cho nên nhìn lướt qua liền tắt di động. Ở trong bóng tối, đầu cô đặt trên gối mềm mại, lẩm nhẩm tự nói. “ Là mình suy nghĩ nhiều sao.” “ Vì sao, có chút cảm giác…. Anh ấy ở đây.” — Năm nay các bạn lớp bảy cũng giống như năm trước. Mùng năm sẽ cùng nhau tập hợp ở trường học vào lúc hai giờ. Ngày hôm trước biệt đội xấu xa đã ầm ĩ náo loạn trong group, vui vẻ vô cùng, Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm ầm ĩ không ngừng, còn có vợ chồng Tống Tiểu Chi, Đường Đường, các bạn nhỏ đều chờ không nổi muốn trở về trường cũ một lần. Đề nghị rằng phải chơi suốt cả đêm. Nhưng Hứa Anh rõ ràng là người luôn muốn đi những nơi náo nhiệt, năm nay lại đơn giản ngoài ý muốn. Cô không lên tiếng, mặc cho mọi người an bài. Sáng sớm mùng năm, cách thời gian tập hợp còn sớm, vườn trường không có ai. Hứa Anh không đi cùng bạn bè, một mình lái xe tới Bát Trung, ở nhà gửi xe đỗ xe thật ngay ngắn. Sau đó liền tự một mình tản bộ trong vườn trường, khi thì đi, khi thì dừng. Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi, quả nhiên, Hứa Anh vừa tới bên đài kéo cờ, những bông tuyết liền um tùm rơi xuống. Ngẩng mặt, từng mảnh tuyết say sưa dừng trên mặt cô, hô hấp lẫn lộn trong môi răng hóa thành khí nóng màu trắng. Hứa Anh nhắm mắt lại, lỗ tai phảng phất nghe được bài hát kéo cờ đã từng nghe vô số lần << Khúc quân hành giải phóng nhân dân Trung Quốc >> Cô nhẹ nhàng theo hồi ức thở ra một tiếng. Hình ảnh trong đầu, là một thiếu niên mặc đồng phục chỉnh tề đứng ở trên đài chịu sự chú ý của vạn người, đại biểu cho toàn bộ thầy cô cùng học sinh phát biểu. Rất nhiều hình ảnh của thiếu niên ở những mùa khác nhau, cậu cao hơn, tiếng nói ngày càng trầm thấp, đôi mắt ngày càng sâu, cũng ngày càng ưu tú. Mà tự mình dường như chẳng có gì biến hóa. Chỉ ôm cánh tay đứng ở dưới đài, đồng phục mặc lung tung rối loạn, áo khoác không kéo khóa, váy cũng bị cắt rất ngắn. Trong miệng bận rộn nhai kẹo cao su, nghe thấy trong đám người có tiếng nghị luận về cô rằng “ Quá hư hỏng”. Ngẫu nhiên, thiếu niên trên đài kéo cờ sẽ hướng theo cô nhìn xuống, đôi mắt thâm trầm cất giấu chút ôn nhu cùng cuồng nhiệt uyển chuyển. Sau đó, cô sẽ nâng lên cằm, đắc ý, kiêu ngạo, cười chớp chớp mắt cùng cậu, hoặc là lấy đầu lưỡi liếm hàm răng…. Hứa Anh mở mắt ra, hình ảnh trong óc tan hết. Trong mi mắt là những bông tuyết dày đặc, từ trong không trung xám trắng rơi xuống. Cô sâu kín thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước. Lễ đường thật lớn, khu dạy học, nhà ăn, hồ nhân tạo, hoa viên….. Một đường đi, một đường hồi ức. Bất tri bất giác, tới đường cây xanh cách khu dạy học không xa. Mùa đông, cây diệp tẫn chi trọc lóc, phía trên còn phủ một lớp tuyết mỏng. Vỏ cây sờ lên có cảm giác rất thô ráp, Hứa Anh nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay liền đỏ lên. Đã từng, sau những buổi tối tiết tự học, bọn họ đứng trộm tại đây hôn môi. Nụ hôn của thiếu niên, từ khi còn bé hàm súc ngây thơ, tới khi lớn hơn nhiệt liệt, thâm trầm…. “ Cố Tinh Trầm.” Hứa Anh nhẹ nhàng nỉ non, đôi mắt hơi ướt. Thật xin lỗi. Đã từng, không hiểu được cách phải yêu anh thế nào. — Anh nhất định, rất vất vả. Hứa Anh ngửa đầu nhắm mắt, nước mắt từ trên khóe mắt rơi xuống. Không khí rất an tĩnh. Sau đó bỗng nhiên cô nghe thấy sau lưng có âm thanh cành khô bị dẫm lên. Lông mi rung động mở ra, Hứa Anh đột nhiên quay đầu lại. Tuyết rơi mù mịt, đường cây xanh không một bóng người, hóa ra chỉ là con mèo nhảy nhót. Hứa Anh hơi thất vọng, cảm thấy mấy ngày nay mình có chút nghi thần nghi quỷ, tự mình thấy buồn cười. Sao Cố Tinh Trầm có thể ở chỗ này. Bọn họ đều trưởng thành, mỗi người đều có quỹ đạo của riêng mình, sẽ không trùng lặp giao nhau nữa. Hứa Anh tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn đi vào rừng cây nhỏ kia. Một đôi giày da màu đen của đàn ông, đứng trên con đường nhỏ trong rừng. Dấu chân của cô gái đã biến mất. Hiển nhiên cô không đi con đường này. Trong rừng an tĩnh, không khí rất lạnh, bỗng nhiên vang lên tiếng chất vấn lạnh băng. “ Ai? Vì sao phải đi theo tôi.” Hứa Anh xuất hiện từ phía sau, đứng ở trên con đường nhỏ phủ kín tuyết. Người đàn ông cao lớn đứng đưa lưng về cô. Tựa hồ như anh hít sâu một hơi, nhưng không quay đầu lại. — Áo khoác màu đen, trên vai còn chút tuyết, tóc ngắn rất đen, chỉ lộ chút da thịt sạch sẽ trắng nõn sau cổ. Tuyết rơi dào dạt, anh giống như một nét bút cứng cáp nồng đậm, vẽ trên tờ giấy trắng. Một bóng dáng, có thể làm kinh diễm toàn thế giới. Hô hấp Hứa Anh nặng nề, ngón tay che miệng, đôi mắt bắt đầu đỏ lên. “ Cố Tinh Trầm…….?” Chương 96: Vây thành (Hoàn chính văn)

Tới thời gian tập hợp buổi chiều, các bạn học lớp bảy đều đã tới, chỉ còn mỗi Hứa Anh.

Xe cô ở chỗ gửi xe, người lại không biết ở đâu, điện thoại cũng không tiếp. Trần Tinh Phàm, Đường Đường cùng Tống Tiểu Chi lo lắng sắp chết, một đường dọc theo trường học đi tìm, cuối cùng ở rừng cây tìm được Hứa Anh.

Trên đầu là khí lạnh cùng tuyết rơi nặng nề.

Hứa Anh đang ôm cánh tay dựa vào thân cây hút thuốc, bộ dạng có chút chết lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“ Tiểu Anh, sao cậu lại ở chỗ này hút thuốc.”

“ Bọn tớ tìm cậu đã rất lâu.”

“ Đúng vậy, điện thoại cũng không nghe, còn cho rằng cậu đã xảy ra chuyện gì đó.”

Mọi người vây lại, Hứa Anh cũng không phản ứng, tới tận khi Trần Tinh Phàm nhéo nhéo mặt Hứa Anh: “ Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì.”

Hứa Anh lúc này mới phát hiện ra các cô, ánh mắt chậm rãi nâng lên, môi đỏ phun ra một vòng thuốc: “ Tớ không sao, chỉ là….. Tản bộ một chút. Làm sao vậy?”

Trần Tinh Phàm cùng Tống Tiểu Chi bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn bên cạnh giày cao gót của Hứa Anh, có vài tàn thuốc. Hiển nhiên đã đứng hút thuốc rất lâu.

“ Còn nói làm sao vậy, tự cậu nhìn xem bọn tớ đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại.” Tống Tiểu Chi nói: “ Còn tưởng rằng cậu bị người ta cướp sắc đấy.”

Hứa Anh từ trong túi áo khoác lấy ra di động, quả nhiên có một chuỗi cuộc gọi nhỡ.

Khẩu khí cô có chút áy náy: “ Xin lỗi, tớ tắt tiếng, không nghe thấy.”

Kỳ thật cũng không phải tắt tiếng, nhưng, cô không nghe thấy cũng là sự thật.

Những người khác đã đợi trong lớp học, trong nhóm WeChat vẫn đang hỏi đã tìm thấy chưa, nói là chủ nhiệm lớp Từ Tĩnh đã tới rồi.

Mấy người Trần Tinh Phàm nhanh chóng quây quanh Hứa Anh dắt cô ra ngoài cánh rừng.

“ Tiểu Anh à, không có việc gì cậu tới chỗ này làm gì?” Tống Tiểu Chi nói: “ Cuối học kỳ năm ba kia, cậu không phải ở chỗ này gặp đươc người xấu sao? Còn dám một mình tới….. Lá gan cậu cũng quá lớn!”

Ánh mắt Hứa Anh nhìn Tống Tiểu Chi giật giât.

Trần Tinh Phàm cùng Đường Đường lần đầu tiên nghe được việc này, tò mò hỏi, Hứa Anh không nói gì, nhưng Tống Tiểu Chi lại nói không ngừng.

Đêm đó năm đó, cô thất hồn lạc phách, lung tung rối loạn, đi ra từ cánh rừng vừa lúc gặp được Tống Tiểu Chi trốn học.

Lúc ấy Tống Tiểu Chi hỏi, cô liền thuận miệng nói là…. Gặp phải “ Người xấu”.

– —

Lịch trình họp lớp năm nay và năm ngoái cũng giống nhau.

Buổi chiều mọi người cùng nhau đi quanh trường học, sau đó buổi tối tới nhà hàng ăn đồ ăn.

Bạn bè cũ gặp mặt, lại còn là dịp Tết, một phòng đều náo nhiệt.

Hứa Anh an tĩnh dị thường, chưa nói hai câu. Toàn bộ hành trình chỉ nghe Giang Hoàn không ngừng chăm sóc Trần Tinh Phàm, luôn miệng gọi “ Tinh muội muội” cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, hết thảy là vì em bé. Vợ chồng Tống Tiểu Chi cũng ầm ĩ không yên.

Tính cách Kim Vũ quái gở cao ngạo, vẫn vắng họp giống như năm vừa rồi, Đường Đường lại không phải là học sinh lớp Bảy.

Hứa Anh ngồi giữa náo nhiệt, một người, thất thần.

Bữa tiệc được một nửa, đại bộ phận mọi người đều đã kính rượu cho nhau, Hứa Anh thẫn thờ bên góc cửa sổ, đứng một lát.

Gió dưới lạnh âm 0° từ cửa sổ thấm vào, phất ở trên mặt vừa lạnh vừa rát.

Đây là lầu hai, Hứa Anh xuyên qua cửa kính, nhìn xuống bên đường cái.

Nơi đó, dưới ánh đèn đường cao cao, có một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại.

Cửa sổ xe mở ra, có một cánh tay của người đàn ông, nằm trong một chiếc áo màu đen rất đẹp, chỗ gần cổ tay lộ ra chút áo sơ mi, chiếc đồng hồ màu lam đậm. Mu bàn tay cùng ngón tay mảnh khảnh, khớp xương thoạt nhìn rất có lực.

Còn có thuốc lá lượn lờ giữa các ngón tay.

Giữa mày Hứa Anh nhíu lại, ánh mắt tối đen.

Cố Tinh Trầm ở bên trong xe, cũng nhìn thấy cô.

Ánh mắt lẫn nhau cách một tầng không khí giao hợp.

Tĩnh lặng, không tiếng động.

Hứa Anh đứng trong chốc lát, Trần Tinh Phàm liền tới kêu cô đi.

“ Đi thôi Hứa Anh, tiếp tục tới KTV nào!”

“ Phải lăn lộn đến hết đêm nay…..”

Thu lại ánh mắt, Hứa Anh rời đi cửa sổ, tới chỗ ngồi cầm túi xách của mình, nhưng trong đầu, lại là hình ảnh không gian tối đen trong chiếc xe kia, có một đôi mắt giống như con sói cô độc ẩn núp phía trong.

– — Cố Tinh Trầm, anh vẫn luôn đi theo cô.

Vẫn là KTV năm trước. Các giáo viên ăn cơm xong liền về, không có tới. Hứa Anh không có hứng thú, hơn nữa còn ngại thân phận minh tinh, đi một vòng liền về trước.

Nhân vật công chúng có nhiều điểm bất lợi, các bạn học cũ đều hiểu cho, chỉ giữ lại một lúc rồi không khó xử cô nữa.

Sửa sang lại khẩu trang cùng mũ, Hứa Anh mới từ KTV đi ra. Trong lúc này Mason có gửi WeChat hỏi khi nào cô trở về thành phố C, cô chỉ đọc, không trả lời.

Hứa Anh một mình đứng bên đường cái trống rỗng một lát, nhìn chiếc xe hơi đứng dưới cột đèn cao cao, sau đó đi về hướng trái ngược.

Đi được một đoạn đường, cô giả vờ lấy gương chiếu sửa sang lại tóc.

Chiếc gương bầu dục, ánh lên đuôi xe cách mấy mét màu đen.

Lông mi nồng đậm nhíu nhíu, Hứa Anh thu lại gương.

Cô một đường từ từ đi, phía sau, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi, cực kỳ kiên nhẫn theo cùng.

Bên trong xe hơi ánh sáng rất tối, trên vô lăng màu đen có một đôi bàn tay trắng nõn của đàn ông lạc vào không gian, đánh sâu vào thị giác.

Xuyên qua cặp kính mỏng nằm trên mũi, Cố Tinh Trầm nhìn thấy giày cao gót của Hứa Anh từng chút từng chút đạp trên nền tuyết, lưu lại một chuỗi dấu chân tinh xảo.

Nửa giờ sau, Hứa Anh bắt một chiếc xe, đi tới tận bên ngoài khu nhà.

Khoác túi xách lên vai, Hứa Anh kéo cao khăn quàng cổ, đi vào phía khu nhà.

Mùa đông phương bắc sau nửa đêm liền không còn ai ra đường. Trên đường chỉ có tuyết loang lổ, chính giữa đường tuyết được quét đi lộ ra mặt đường bê tông ướt dầm dề.

Cô đi trong chốc lát, dừng lại, sườn mặt hơi nghiêng liếc ra sau. Đèn đường từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp nấp dưới lông mi u ám.

Xe đi theo phía sau, cũng dừng lại theo.

Cô bất động, tôi bất động. Gió rất lạnh, giằng co hồi lâu Hứa Anh có chút không thể chịu nổi mùa đông lạnh. Cô ôm cánh tay chậm rãi vuốt ve, ngưng mi cắn môi oán hận, sau đó nhanh bước chân đi vào trong khu nhà.

Phía sau bỗng nhiên có âm thanh cửa xe mở ra, cùng với tiếng nói thanh lãnh rất nhỏ của người đàn ông.

“ Hứa Anh —”

Thanh âm quen thuộc, sau khi xa cách đã lâu lại lần nữa rơi vào trong lỗ tai.

Hứa Anh không muốn dừng lại, nhưng thân thể lại không nghe theo lý trí. Cô đưa lưng về người phía sau: “ Chuyện gì.”

“…….”

Gió cuốn tuyết bay, dính vào ống quần Cố Tinh Trầm. Anh đứng trên tuyết loang lổ, nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái phía trước. Cô rất đẹp, tới bóng dáng cũng đẹp, tóc hơi uốn cuốn khúc, áo khoác ấm áp màu đỏ tươi đẹp, hai chân tinh tế thẳng tắp. Gió giữ lại hương nước hoa của cô, hỗn hợp thành hương vị mê người. Cô là cô gái sẽ làm cho người đàn ông phải khát vọng.

Ngón tay nắm chặt trong tay áo, Cố Tinh Trầm thấp giọng nói: “ Còn ba tiếng đồng hồ.”

Hứa Anh hơi nghiêng sườn mặt: “ Cái gì?”

“ Em, còn ba tiếng đồng hồ.”

Hứa Anh tự hỏi trong chốc lát, không hiểu. “ Không thể hiểu nổi…..”

Cô đi hai bước liền dừng lại: “ Còn có, anh đừng đi theo tôi nữa…. Thật biến thái.”

Hứa Anh rất mau biến mất ở cửa của khu biệt thự.

Cố Tinh Trầm nhìn cô đi xa, thân thể dựa vào cửa xe, run rẩy lấy một điếu thuốc ra hút.

Anh cúi đầu nhìn bóng dáng của mình in trên nền tuyết.

Cách thời gian đăng ký lên chuyến bay, còn ba tiếng đồng hồ.

Còn ba tiếng đồng hồ. Hứa Anh.

Thật sự, đây là cơ hội cuối cùng.

Bỏ qua.

Em có lẽ…… sẽ không bao giờ có anh được nữa……

– —

Kéo ra bức màn phòng ngủ, Hứa Anh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Dưới đèn đường trống không, không còn chiếc xe hơi màu đen.

Hứa Anh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có chút loạn.

Ở trong rừng cây khi cô nhận ra Cố Tinh Trầm, cô bỏ chạy. Chờ tới khi cô trở về Cố Tinh Trầm đã không còn ở nơi đó.

Cô không biết anh có ý tứ gì. Rõ ràng, hai lần chia tay đều là anh chủ động….. Năm ba lần đó, còn có nửa năm trước nữa.

Anh còn nói rằng anh thích con gái văn tĩnh rụt rè, cảm thấy bọn họ không hợp.

Đây chẳng phải là Cố Tinh Trầm tự nói sao.

Vậy nên, hiện tại anh lại trở về theo dõi cô là muốn làm sao?

Hứa Anh ôm đầu gối, dựa vào đầu giường, tâm loạn như ma.

Đầu giường có đồng hồ báo thức, kim giây từng chút từng chút, một vòng, hai vòng, ba vòng…..

Thời gian đã gần nửa đêm, Hứa Anh suy nghĩ, xoay quanh hồi ức.

Con mèo già ở trên giá sách nằm lên hộp gỗ nhỏ, cuộn thành một vòng ngủ.

Ánh mắt Hứa Anh phát ngốc, vô tình dừng đúng chỗ đó.

Đi chân trần xuống giường, xỏ dép lê, cô tới trước bàn ôm con mèo xuống, vỗ vỗ mấy sợi lông mèo dính trên hộp, cầm lấy ổ khóa hoa mai.

Chưa từng phá khóa bao giờ, Hứa Anh cậy phải hơn nửa giờ.

Khóa hoa mai kiểu cổ xưa rốt cuộc cũng kêu ca một tiếng mở ra, rớt trên sàn nhà. Làm con mèo hoảng sợ.

Hứa Anh hít một hơi thật sâu, tim đập có chút nhanh.

Cố Tinh Trầm khóa cẩn thận như vậy, có lẽ nhất định là, bí mật tương đối quan trọng.

Vứt đi cảm giác hơi hơi phạm tội, Hứa Anh dùng ngón tay run run cầm lấy rương gỗ.

Cái rương từ từ mở ra.

Lập tức có hương vị gỗ tùng cùng hương giấy cổ xưa bay ra.

Hứa Anh rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng sẽ là chút văn bằng quan trọng hoặc là tiền bạc. Lại không nghĩ rằng, là những thứ không thể tưởng tượng.

Đại bộ phận đều là đồ của con gái đã dùng qua.

Móc treo điện thoại, kẹp tóc, dây buộc tóc, lắc tay linh tinh. Tất cả đều là đồ cũ, có chút dấu vết mài mòn. Phong cách từ ấu trĩ tới thành thục, nhìn ra được, dòng thời gian không phải một năm hai năm.

Hứa Anh cảm thấy quen mắt, sau đó kinh ngạc nhớ tới, đây không phải đều là đồ vật cô từng dùng qua?

Còn có ảnh chụp, một bức, hai bức, ba bức…. Tất cả đều là cô.

Từ mười hai mười ba tuổi, tới khi trưởng thành thành thiếu nữ. Mỗi một bức, đều đang cười. Người cất giấu nó, tựa hồ rất cố chấp đối với nụ cười của cô.

Ngón tay Hứa Anh cắm trong tóc, tâm rất loạn.

“ Cố Tinh Trầm…… Anh…….”

“ Làm cái gì vậy……”

Tạm dừng trong ngắn ngủi, động tác Hứa Anh lại tiếp tục.

Lục lọi đồ vật của Cố Tinh Trầm cô làm đến lành nghề, cũng kệ loạn hay không loạn, mười đầu ngón tay, chỉ lo đào phía dưới.

Dưới ảnh chụp có một xấp giấy rất lớn, Hứa Anh mở ra, không hề ngoài ý muốn thấy những con chữ như móng chó viết của mình. Là cô viết khi còn đi học.

< Tinh Trầm, tớ không làm được, làm sao bây giờ? ( mặt khóc)>

< Cố Tinh Trầm cậu dám không để ý đến tớ, tớ, tớ liền…. Không cho cậu hôn nữa! ( mặt cười)>

< Tớ không muốn uống sữa bò, tớ muốn uống Coca>

< Cố Tinh Trầm cậu cắn cổ tớ đau quá!>

…….

Giấy quá nhiều, Hứa Anh chỉ tùy tiện xem một lúc liền bỏ qua. Xuống chút nữa, có một con dao, sau đó ở chỗ khuất nhất, cất một quyển nhật ký.

– —

Cửa sổ hơi hé, không có gió thổi vào. Không khí lạnh chậm rãi tiến vào bên trong, lại có khí nóng từ dưới mặt đất dâng lên, một lạnh một nóng tỏa vào người Hứa Anh.

Cô dựa vào tường, ngã xuống ngồi trên ảnh chụp rối loạn vung vãi đầy đất, dùng ngón tay, từng tờ từng tờ, lật ra.

Ngày 29 tháng 2 thời tiết ôn hòa

Vui vẻ

Hôm nay cô ấy hôn tôi

Ngày 13 tháng 3 thời tiết âm u

Hôm nay

Mơ thấy mẹ….

Hứa Anh, tôi nhớ cậu

Ngày 13 tháng 5 thời tiết ôn hòa

Tôi muỗn, vĩnh viễn cùng cậu ở bên nhau

Tôi sẽ yêu cậu cả đời

Ngày/ thời tiết

Nếu, cậu biết con người thật của tôi

Sẽ vẫn thích sao……

Nhất định…… Không thể nào

Ngày/ thời tiết

Tôi, rất dơ bẩn…..

Con mèo từ trên đầu giường bò xuống, phát hiện ra chủ nhân hơi khác thường, nhảy xuống dùng cái đuôi lông xù xù xoa cẳng chân Hứa Anh.

Lông mi Hứa Anh rung động, đôi mắt hơi đỏ lên, hô hấp nghẹn ngào, sau đó nhìn con mèo bên cạnh.

Mèo của Cố Tinh Trầm.

Là con mèo, ở trong đêm tối tận cùng, duy nhất bên cạnh anh….

Hóa ra, Cố Tinh Trầm không phải là con trai riêng của Phí Lương Sơn. Mẹ anh là bị tên cầm thú kia cưỡng hiếp ngoài ý muốn sinh ra anh.

Trời ơi!

Đầu Hứa Anh có chút đau, nhật ký rất dày, nhưng mỗi tờ chỉ có vài chữ, Hứa Anh tiếp tục đọc.

– —

Ngày/ thời tiết

Cậu ấy giống như bắt đầu thấy phiền về tôi

Không sao

Tôi có thể sửa

Ngày/ thời tiết

Tôi giống như

Sắp mất đi cậu ấy…..

Ngày/ thời tiết

Thật lạnh

Tôi…. Dường như mệt mỏi

Ngày/ thời tiết

Thật ra chết, cũng không hề đáng sợ chút nào

So với mất đi cậu ấy

Ngày/ thời tiết

Cậu ấy nói, vĩnh viễn không cùng tôi chia tay

Vậy nên tôi có thể tin tưởng không

Ngày/ thời tiết

Hứa Anh

Thật xin lỗi. Không phải tớ cố ý nói ra câu đó

Tớ sẽ không giết cậu…..

Ngày/ thời tiết

Tôi, giống như sắp điên rồi

Hứa Anh che miệng, lật tới tờ cuối cùng kia. Tờ này, ngoài ngày cùng thời tiết tất cả đều là chữ, từng nét bút, rất tinh tế.

Ngày 16 tháng 4 thời tiết âm u

Tôi không phải người tốt

Tình yêu tốt nhất tôi có thể trao cho cậu, chính là để cho cậu được tự do…..

Hẹn gặp lại

Hứa Anh

Tôi buông tha cho cậu

Cũng buông tha cho chính mình

“ Ca”

Tiếng notebook rơi trên mặt đất, làm con mèo già lo sợ không yên.

Hứa Anh dùng đôi tay che miệng lại, trong mắt tất cả đều là ánh nước, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn chằm chằm quyển sổ nhật ký khép lại trên mặt đất.

Trong nhà, bố Hứa mẹ Hứa đều đã ngủ sớm.

Hứa Anh biểu tình hoảng hốt đi xuống lầu, té ngã dập đầu gối cũng không thèm quan tâm.

Cô mờ mịt ở trong phòng khách tối tăm đánh giá.

Mơ hồ có thể nhớ tới, năm kia, thiếu niên ấy ngồi trên sopha, cùng bố mình nói chuyện.

Sau đó ở hoa viên, thiếu niên rụt rè dùng tiếng nói khàn khàn nói với cô: “ Chú Hứa nói bóng nói gió, không thể làm cậu mang thai….”

Quá nhiều hình ảnh trong hồi ức, giống như cơn mưa to tầm tã, cọ rửa trong óc của cô. Suy nghĩ tựa mưa rào, hỗn loạn, đổ ập xuống.

Trong đầu, vẫn luôn dừng ở những hàng chữ trong nhật ký kia:

Tôi không phải người tốt

Tình yêu tốt nhất tôi có thể trao cho cậu, chính là để cho cậu được tự do…..

Tôi buông tha cho cậu

Cũng buông tha cho chính mình

…….

Hứa Anh ôm lấy đầu, sau đó thấy đồng hồ trong phòng khách, 12:58.

Cô mở ra di động, hai giờ trước, có một tin WeChat từ Cố Tinh Trầm gửi tới.

Ngón tay click mở.

Là một bức ảnh chụp vé máy bay, thời gian đăng ký là…..

Mấy giờ trước, Cố Tinh Trầm nói: “ Cậu còn ba tiếng đồng hồ.”

Hóa ra là……

– —

Đường cao tốc tới sân bay trong đêm khuya, xe rất ít.

Xe Porsche màu lam chạy với tốc độ gần một trăm tám mươi.

Hứa Anh nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp phía trước, đôi mắt đỏ lên.

Sau khi trưởng thành, đã rất lâu cô chưa từng lái xe điên cuồng như vậy!

Nhưng tốc độ dù nhanh, cũng không thể đuổi kịp bước chân thời gian.

Đến sân bay, đã là rạng sáng một giờ.

Vẫn là chậm.

Hứa Anh dựa vào cửa sổ xe thở dài, có chút mông lung, ngón tay bật lửa hút một điếu thuốc.

Ngửa đầu phun ra khói, nhìn bầu trời đêm, ánh sáng máy bay lập lòe dần xa xa, biến mất không còn thấy.

Cô chớp chớp mắt, đem nước mắt nuốt trở về.

– — Vậy nên…. Em vẫn nhận ra quá muộn, phải không?

Cố Tinh Trầm, anh cũng đủ tàn nhẫn. Một mình anh biết, một mình anh cất giấu, không cho em biết gì hết.

– —

Thời gian lái xe trở về rất lâu, Hứa Anh sau khi đỗ xe dưới lầu, đã là rạng sáng hơn hai giờ.

Không có tâm tình, cô liền tùy ý đem xe dừng ở hoa viên.

Nửa đêm không khí lạnh tới rát mặt, Hứa Anh rũ đầu, thất hồn lạc phách đi vào nhà.

Tuyết đọng từ mấy ngày trước, trắng ngả màu xám, nhiễm nước bùn rất dơ bẩn. Đế giày dẫm lên, cũng cứng đờ.

Gió thổi làm Hứa Anh có chút đau đầu, cô hơi nhíu mắt, sau đó bỗng nhiên có một mùi hương bột giặt quần áo nhàn nhạt lọt vào lỗ mũi.

Cô dừng bước chân lại.

Thấy, một bóng dáng đứng trước gót chân cô.

“………”

Tất cả sự hỗn độn trong đầu óc trong một khắc này giống như bị sự kinh ngạc đuổi bay đi, Hứa Anh đột nhiên nâng lên mặt. Cô hít một hơi thật sâu, lùi về sau một bước.

Đứng đằng trước là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu đen, đứng ngược sáng dưới đèn đường. Ở trên con đường đầy tuyết đọng dơ bẩn hỗn loạn, sạch sẽ, không nhiễm chút bùn.

“ Anh….. Không phải đã đi rồi sao?”

Tiếng nói người đàn ông khàn tới tận cùng, giống như đang cười khổ:

“ ……… Em vẫn ở nơi này, anh có thể đi đâu..”

Nơi có em, mới là thế giới.

Cách bóng tối ban đêm, Cố Tinh Trầm nhìn sang bên kia.

Hứa Anh che miệng lại, nước mắt đầy mặt, nhào vào trong lồng ngực Cố Tinh Trầm: “ Thật xin lỗi thật xin lỗi…. Em vẫn luôn không biết anh vất vả như vậy, em vẫn luôn cho rằng…..”

Cô lắc đầu: “ Lần này, chúng ta không chia tay. Thật sự, không chia tay….. Vĩnh viễn.”

Ánh mắt Cố Tinh Trầm nặng nề, đôi mắt sâu hơi hơi đỏ lên, buộc chặt cánh tay mình. Anh cao lớn, cho nên Hứa Anh ở trong lồng ngực anh thật sự rất nhỏ bé.

“ Hứa Anh, em phải suy nghĩ thật rõ ràng. Tình yêu của anh, giống như một ổ khóa, sẽ khóa em lại…..”

“ Vậy cứ khóa thôi.”

Hứa Anh ngẩng mặt, nước mắt vẫn rơi: “ Đừng có tiếp tục thành toàn như kiểu tự cho là đúng nữa. Em không cần anh thành toàn cho em! Em chỉ muốn ở bên anh….”

“ Anh vẫn còn bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, Hứa Anh, anh không phải người bình thường.”

Nước mắt nóng bỏng rơi lã chã, Hứa Anh nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ lắc lắc đầu, lung tung hôn lên vết sẹo uốn lượn trên cổ tay anh: “ Em yêu anh, Cố Tinh Trầm….. Em yêu anh…..”

Cố Tinh Trầm hơi hơi hé miệng hồi lâu, cuối cùng không thể nói gì. Anh chỉ cười, sau đó, chậm rãi cúi người.

Bị sự ôn nhu cuồng dã đã lâu không được cảm nhận của Cố Tinh Trầm bủa vây, Hứa Anh choáng váng đầu, không thể tự hỏi. Giống như quay trở về tùy hứng xúc động như khi còn là thiếu nữ.

Bọn họ hôn môi.

Thật sâu, thật mãnh liệt. Hận không thể cùng nhau hòa lại thành một.

Cố Tinh Trầm mở ra hai mắt, thấy Hứa Anh nhắm đôi mắt lại, cô vẫn giống như lần đầu tiên bọn họ hôn môi, xinh đẹp như vậy, nhiệt liệt như vậy. Hoàn toàn cởi mở chính mình, không hề phòng ngừa mà tiếp nhận lấy anh, sưởi ấm cho anh.

Cô nói: “ Cố Tinh Trầm, nếu anh là tù ngục, em nguyện bị giam giữ cả đời. Nếu anh là tòa thành, em nguyện….. Bị vây lại trọn kiếp.”

Cố Tinh Trầm dùng đôi mắt sạch sẽ thuần đen nhìn xuống, hai tay hữu lực, đem cô gái ôn nhu giam cầm trong ngực: “ Được, Hứa Anh. Anh nhớ kỹ.”

Thật xin lỗi.

Hứa Anh.

Anh vẫn không thể…. Buông tha em.

Cố Tinh Trầm chậm rãi mỉm cười, hôn lấy đôi môi thơm nồng của Hứa Anh.

Bạn gái ngốc của anh, nhất định không thể chú ý tới sơ hở.

Cái rương kia.

Là anh cố ý để lại, để cô nhìn thấy.

A, thật tốt, chờ đến cuối cùng, rốt cuộc anh vẫn thắng cược.

– — Thật xin lỗi, Hứa Anh.

– — Anh sẽ dùng thời gian cả đời mình, dùng tất cả những gì anh có, để bồi thường cho em, được không.

Bầu trời đêm sâu đen.

Ngôi sao băng rơi xuống.

Là ngôi sao vỡ vụn, nhưng lại thắp lên hy vọng sáng ngời.

( Hoàn chính văn)

______

29/3/2020 -> 28/8/2020

Nể tốc độ edit của mình ghê (^_^♪)

Thật sự khi đọc bộ này, cảm nhận rõ ràng và sâu sắc nhất với mình là Cố Tinh Trầm thật sự — rất, rất đáng thương.

Hứa Anh gần như là ánh sáng, là hi vọng duy nhất trong cuộc đời trải dài bất hạnh của Cố Tinh Trầm.

Cũng như vậy, Cố Tinh Trầm cũng là tình yêu duy nhất, cố chấp nhất của Hứa Anh.

Thật may là tác giả đã để họ về bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang