• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Yêu tinh

Khi Tống Tiểu Chi còn đang lúng túng, Trần Tinh Phàm, Kim Vũ ngay lập thu lại ánh mắt chú mục, co đầu rụt cổ trở lại vị trí của mình lấy sách tiếng anh che mặt, không dám hé răng.

Chuông vào lớp vang lên.

Từ Tĩnh kẹp sách giáo khoa tiếng anh cùng giáo án đi vào, lớp trưởng Từ Thiếu Khanh hô đứng dậy, những bông hoa của Tổ quốc mọc lên từ đất bắt đầu so le không đồng đều mà chui ra.

“ Chào cô giáo.”

“ Chào các em. Mời ngồi.”

Chào hỏi xong, các bông hoa lại vùi đầu vào trong đất. Học sinh ngoan học, học sinh hư làm việc riêng.

Trước khi đi học, Hứa Anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ hỏi thăm được từ chỗ Đường Thơ mấy ngày mình trốn học hôm nay, những chuyện bát quái về Cố Tinh Trầm. Cô rất ngoài ý muốn, mấy ngày nay nữ sinh gửi thư cho Cố Tinh Trầm thế mà lại nhiều như vậy.

Tiểu muội cao cao ở trong lớp vũ đạo, chỉ là một trong ba nghìn giọt nước mà thôi!

Mẹ nó.

Tiết tiếng anh, Hứa Anh nhìn chằm chằm cái gáy Cố Tinh Trầm đằng trước, nghiến răng.

Trước kia thật là không phát hiện ra, Cố Tinh Trầm lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!

À, đúng rồi, Hứa Anh nhớ lại, hiện tại tính cô hiền như Phật, hồi cấp hai cô so với hiện tại kiêu ngạo hơn rất nhiều, không có ai không biết Cố Tinh Trầm là của cô.

Ai lại dám đưa thư tình cho người của mình.

Cho nên, hiện tại Cố Tinh Trầm đang tự do, bay bổng khắp nơi.

Mẹ nó!

Hứa Anh nâng má nhìn chằm chằm cái cổ sạch sẽ của Cố Tinh Trầm, nhíu mày.

“ Cải trắng của mình, dựa vào cái gì để cho con heo khác ăn mất.”

“ Có là lan cũng là lan của mình! Tốt hay xấu cũng phải chôn xuống đất.”

Hứa Anh lầm bầm lầu bầu, rút ra quyển sách bài tập mới tinh trong đống sách lung tung rối loạn, ào ào viết xuống một loạt chữ.

Xoạt, lại xé xuống.

“Have you ever been to the countryside? What did you see?” Trên bục giảng, Từ Tĩnh sau khi viết xong đầu đề, bắt đầu đọc diễn cảm đoạn văn một lần.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm từ mục unit2 nhìn lướt qua, mấy bài tập này quá mức đơn giản, không cần lãng phí đầu óc. Chính lúc này, có một cục giấy lướt qua vai cậu, nhảy lên trên dòng chữ “did you see”.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm ảm đạm quét một cái, đưa tay cầm bút, ngòi bút nhẹ nhàng đẩy, đem đồ vật chướng mắt đẩy ra.

Tiếp theo lại có một cục, hai cục, ba cục, liên tiếp nhảy qua nhảy lại đây. Tựa như cố tình trả thù cậu không để ý tới.

Cố Tinh Trầm nhớ tới thư tình của nam sinh đội thể dục, trên viết rất nhiều những lời nói thâm tình, miêu tả cậu ta cùng Hứa Anh lãng mạng ngẫu nhiên gặp được như thế nào.

Cùng với, nam sinh kia còn mộng tưởng “ âu yếm”, để Hứa Anh trở thành người “ phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới” của cậu ta.

Ngòi bút nặng nề xoẹt trên sách vở, vẽ ra một đường, Cố Tinh Trầm có chút bực bội, không quan tâm tới cục giấy của thiếu nữ.

Đương nhiên, cậu vì như vậy mà phải trả giá đại giới.

Ghế dựa bị thiếu nữ táo bạo hung hăng đạp một cái.

“ Thông” một tiếng.

Tiếp theo là thanh âm sách vở bùm bùm rơi xuống đất.

Dọa các bạn học run run.

Ngón tay giữa cùng ngón áp út của Từ Tĩnh đầy đẩy mắt kính, giật mình nói: “ Cố Tinh Trầm, làm sao vậy?”

Cố Tinh Trầm từ trên mặt đất đứng lên, lại từng quyển từng quyển nhặt lên sách của mình.

“ Ghế dựa của em bị hỏng, cô Từ.”

Hứa Anh không nghĩ tới cái ghế yếu ớt như vậy, không chịu nổi một cước, chỉ có một chân của cô đã làm cái ghế tan nát, nhịn không được cúi đầu che miệng cười nhạo.

Đường Thơ biết rõ nguyên do đồng tình nhìn Cố Tinh Trầm, lại sợ lại run hơi dùng ánh mắt khiển trách Hứa Anh.

– — Đáng thương cho cỏ gần hang, có một con thỏ bạo lực nhắm tới.

Trần Tinh Phàm nhíu nhíu lông mày nhỏ giọng nói: “ Tiểu Anh, cậu cũng thật thích bắt nạt Cố Tinh Trầm nhỉ. Đáng thương cậu ấy chỉ …”

Hứa Anh dương dương mặt: “ Ai bảo chính cậu ấy không biết kiềm chế, khắp nơi thả thính.”

Trần Tinh Phàm có chút không biết nói gì, lặng lẽ hỏi Kim Vũ:

“ Này, cậu có cảm thấy, tiểu Anh từ lúc gặp gỡ Cố Tinh Trầm liền đặc biệt nghịch, đặc biệt hư, luôn bắt nạt người ta đến chết. Cậu xem, cậu ta còn vì Cố Tinh Trầm mà đưa tớ xe máy đâu?”

Cô sờ sờ cằm, tấm tắc: “ Ai, Cố Tinh Trầm này nói đến cùng thật kì quái, tình tình thật là quá tốt, bị như vậy cũng chưa thấy tức giận.”

Kim Vũ vừa tự hát thầm lại khúc phổ nhạc, nghe vậy ngó Trần Tinh Phàm liếc mắt một cái:

“ Yêu tinh tự mình nuông chiều ra, còn có thể trách ai.”

“ Gì? Có ý tứ gì.”

Trần Tinh Phàm hơi khó hiểu một chút, một lúc sau mới sáng tỏ, xem xét nam sinh ngồi xổm trên mặt đất an tĩnh nhặt lại sách vở của mình, bài tập, đồ dùng học tập — Cố Tinh Trầm.

“ Cậu là nói, Cố Tinh Trầm nuông chiều tiểu Anh sao?”

Kim Vũ hạ mắt một mí, liếc mắt một cái người nội liễm giống cậu ngồi trên đất, thiếu niên trầm tĩnh.

Đại khái là tính cách có phần tương tự, một ánh mắt đã thấy rõ, Kim Vũ nhai kẹo cao su, đeo lại tai nghe không trả lời Trần Tinh Phàm.

Trần Tinh Phàm thần kinh thô, không mẫn cảm như Kim Vũ, ngoáy lỗ tai nhỏ giọng thì thầm:

“ Ghét nhất là cái loại như cậu trầm mặc ít lời, suy nghĩ cũng giữ hết trong người. Nói ra thì chết à …”

Ghế dựa đã hỏng rồi, Từ Tĩnh chỉ còn cách để cho Cố Tinh Trầm đi lấy ghế khác về ngồi.

“ Báo cáo cô giáo!”

Hứa Anh đứng lên: “ Bạn học Tinh Trầm chưa đến chỗ giáo vụ hậu cần bao giờ, em muốn hưởng thụ niềm vui khi giúp đỡ người khác, em sẽ dẫn cậu ấy đi!”

Không chờ Từ Tĩnh đồng ý, Hứa Anh giống như hồ điệp vẫy cánh bám theo Cố Tinh Trầm bay ra khỏi phòng học.

Cuối tháng ba cảnh xuân mênh mông ấm áp, gió nhẹ thổi tới, ánh mặt trời bị bóng cây ngăn cản, lưa thưa chiếu trên đường phố, một mảnh quầng sáng lay động.

Đôi giày vải bạt của thiếu nữ dẫm gót xuống, lộ ra mắt cá chân lả lướt.

Hứa Anh chắp tay sau lưng, chỉ chọn chỗ có ánh sáng mà dẫm.

Nữ sinh mười bảy tuổi, dáng người đã có chút trưởng thành lả lướt, tóc dài đen nhánh buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, chảy trên vòng eo.

Thanh xuân, xinh đẹp đến mức kì cục, giống như một đóa hoa hải đường nở rộ.

Hứa Anh nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tinh Trầm đằng trước.

“ Này học bá, cậu đi nhanh như vậy làm gì vậy. Chỉ như vậy mà đã trở về rồi sao?”

“ Tiết học có gì hay. Chúng ta hẹn hò được không?”

Đôi mắt Cố Tinh Trầm hơi hơi hướng về phía sau sườn, ngắm Hứa Anh một cái, ánh mắt lại lạc về phía trước. Chuyên tâm đi con đường của mình.

Thiếu niên chân dài, bước chân cũng lớn, đi rất nhanh.

Hứa Anh có chút cố đến hết sức, tay chống hông chạy chậm theo sau.

“ Này, cậu đợi tớ được không Cố Tinh Trầm.”

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của thiếu nữ, Cố Tinh Trầm rũ mắt, trước sau cũng không quan tâm, chỉ là bước chân đã thả chậm lại.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ xong có phải nên để cho Hứa Anh một chút sắc mặt tốt liền …

Hứa Anh hướng tới cặp mông có độ cong đẹp mắt vỗ vài cái, lại xoa một phen.

Đón nhận ánh mắt tức giận của Cố Tinh Trầm, Hứa Anh cười hì hì: “ Quần cậu có dính bụi, tớ đã giúp cậu phủi đi rồi.”

Kia có chút nào giống phủi? Rõ ràng là sờ.

Đùa giỡn trắng trợn táo bạo.

Gương mặt thanh lãnh của Cố Tinh Trầm đỏ ửng, bước chân càng nhanh.

“ Đừng đi theo tớ, một cái ghế cũng không cần cậu giúp đỡ.”

“ Thể lực của tớ không bằng anh trai trong đội bóng, nhưng chút sức lực này cũng không thiếu.”

Hứa Anh chớp mắt, nha nha nha, ghen sao? Cố Tinh Trầm đang ghen tỵ hả? Cậu thế mà cũng biết ghen?

Sờ sờ mặt, Hứa Anh cảm thấy có chút thần kì. Lực tự chủ của Cố Tinh Trầm rất mạnh, rất ít khi mất khống chế.

“ Ai nói thể lực cậu không tốt?” Hứa Anh không biết xấu hổ mà nhìn cậu ái muội cười:

“ Thể lực cậu tốt tớ biết rõ, đừng ghen, ngoan.”

Mặt Cố Tinh Trầm hơi nóng, vùi đầu đi.

Hứa Anh giống như chó con dính người, vây quanh đôi chân dài của thiếu niên nhảy nhót. Triền miên không dứt khiến cho Cố Tinh Trầm không thể trái phải thay phiên bước, sợ mình không cẩn thận dẫm lên chân cô.

“ Này, Cố Tinh Trầm, vì sao cậu không trả lời giấy của tớ?”

“ Tớ viết nhiều như vậy, cậu không biết xấu hổ mà trả lời sao? Cậu có phải là muốn tuyệt giao với tớ không?”

“ Thành thật đi, cậu đã thu bao nhiêu thư tình của nữ sinh rồi?”

“ Cậu thích ai?”

“ Cậu coi trọng ai nói cho tớ nghe một chút đi, nếu chẳng may cậu không muốn quay lại với tớ tớ cũng có thể chúc phúc cậu, bất quá nhất định phải là nữ sinh so với tớ xinh đẹp hơn mới được, bị một con trâu xấu xí đánh bại tớ thật mất mặt!”

“ Cậu nói cho tớ tên, tớ sẽ giúp cậu điều tra gia đình thân thế của tiểu cô nương kia có sạch sẽ hay không.”

“ Cậu tuyệt sắc như vậy nữ hài tử bình thường không xứng.”

“ Thôi cậu vẫn là đi với tớ thôi Cố Tinh Trầm.”

“ Tớ là hoa hậu giảng đường, cậu ở bên cạnh tớ tuyệt đối là xứng!”

“ Cả trường tớ xinh đẹp nhất, nhà tớ có tiền, bố mẹ tớ còn thích cậu, cậu nói xem cậu không chọn tớ thì chọn ai?”

Miệng nhỏ thiếu nữ bô bô ba ba mà nói không để yên, náo nhiệt không chịu nổi.

Cố Tinh Trầm lạnh mặt không để ý tới cô, nhưng mà trong lòng, lại có một cỗ sung sướng lưu động.

Cậu cùng với Hứa Anh, là hai người hoàn toàn tương phản.

Tới gần Hứa Anh, Cố Tinh Trầm mới cảm thấy được chính mình đang tồn tại chân thật, sống ở cuộc sống tươi đẹp, được cảm nhận sự náo nhiệt trong đám người.

“ Này, cậu từ từ Cố Tinh Trầm, tớ, tớ không theo kịp bước chân cậu ….”

Hứa Anh ho tới thở không nổi, khom lưng chống đầu gối, nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm.

“ Cố Tinh Trầm, vì sao cậu cứ như vậy, còn không nói cho tớ, vì sao không trả lời giấy của tớ đâu?”

Cố Tinh Trầm đứng yên, quay đầu lại.

Đồng phục Bát Trung khá đẹp, Cố Tinh Trầm mặc sơ mi trắng sạch sẽ, khoác lên một chiếc áo khoác mỏng màu xanh đen, có huy hiệu trường Bát Trung, dưới là quần dài đơn giản màu xanh đen.

Đầu xuân, ánh sáng mặt trời ấm áp dừng trên người thiếu niên rụt rè, vóc dáng cậu cao lại gầy, một thân phong độ tri thức, gương mặt thanh lãnh nổi lên ý cười nhàn nhạt —

“ Chữ cậu quá xấu, tớ không muốn trả lời.”

Chương 18: Thoát khỏi

Mưa xuân rơi tí tách tí tách.

Tiết thể dục chuyển địa điểm từ ngoài sân vào nhà bóng rổ.

Giáo viên thể dục để học sinh lớp bảy ngồi tại chỗ vận động làm nóng thân thể, lại cùng với ủy viên thể dục và mấy bạn học đi lấy thiết bị, nhảy tám trăm cái, lại gập bụng một lúc, sau đó liền tự do hoạt động.

Đêm mai có một nam ca sĩ tuyến hai tên Zs- William, muốn mượn sân bóng rổ để trở thành sân khấu làm một cuộc họp báo album, hôm nay vật liệu trang trí đã được dọn tới, để tứ tung ngang dọc trên sân.

Ca sĩ kia quen biết với Kim Vũ, tặng cậu mấy tờ vé vào cửa, Kim Vũ hỏi Hứa Anh có thích hay không.

Hứa Anh liếc mắt nơi xa nhìn thiếu niên dựa bên cửa sổ đọc sách, lại quay đầu đối với Kim Vũ cười hoạt bát nói:

“ Tốt quá! Nhưng tớ muốn hai cái, được không?”

Kim Vũ cũng liếc mắt Cố Tinh Trầm cách đó không xa một cái, giơ ngón tay OK:

“ Đương nhiên không thành vấn đề.”

Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm đang đánh bóng rổ, Hứa Anh lười biếng dựa vào tường, cùng Kim Vũ nói chuyện phiếm.

“ Cậu thật sự thích Cố Tinh Trầm.” Kim Vũ khẳng định nói.

Hứa Anh nhìn mắt cậu, Kim Vũ thường ngày cao ngạo cáo già, thông thường luôn chướng mắt tình yêu của cô, gọi là “ thứ nhàm chán”.

Nhiều lắm, cậu chỉ cùng với bọn Trần Tinh Phàm đánh cuộc, hơn nữa mỗi lần đều đánh cuộc rằng cô sẽ không theo đuổi được người nào đó.

Đây là lần đầu tiên Kim Vũ chủ động cùng cô nói về vấn đề tình cảm.

Cho nên Hứa Anh nhíu mày, không có ý tốt mà cưỡi bỡn cợt: “ Sao? Tớ thích thì sao, không thích thì sao.”

“ Cậu thích cậu ta, hơn nữa không phải chỉ là một chút.” Kim Vũ âm u nhìn Hứa Anh.

Hứa Anh có chút lớn giọng: “ Tớ không phải chỉ có một chút thích Cố Tinh Trầm. Thích cậu ấy không tốt sao? Học sinh ba tốt, ngoan ngoãn, tính cách tốt, người lớn thầy cô đều rất thích.” “ Thích cậu ấy không tốt sao?”

“ Phải không?”

Kim Vũ không trả lời chính diện, trong lời nói có một chút không tin hài hước: “ Tớ không tin Cố Tinh Trầm đơn thuần như vậy.”

Hứa Anh sửng sốt một chút.

Kim Vũ là người đầu tiên nói Cố Tinh Trầm không phải người đơn thuần, tất cả người khác, đều cảm thấy Cố Tinh Trầm ngoan muốn chết.

Kim Vũ không mặc đồng phục, một thân quần áo Âu Mỹ phong cách hip-hop, áo sơ mi in hình ô vuông lớn, quần bó màu đen, kiểu tóc cũng hỗn độn không vào khuôn khổ.

Cậu nhìn về nơi xa, Giang Hoàn đi đến bên sân mời Cố Tinh Trầm đánh bóng rổ.

“ Tiểu Anh, nhân lúc Cố Tinh Trầm hiện tại đối với cậu còn do dự, không đáp ứng ở bên cậu, cậu còn có cơ hội thoát khỏi cậu ta. Nếu về sau cậu hối hận, cũng đã muộn.”

“ Tớ vì sao lại phải thoát khỏi cậu ấy?”

Hứa Anh cảm thấy nực cười, đẩy bả vai Kim Vũ: “ Tớ thích cậu ấy, theo đuổi cậu ấy còn không kịp đâu, vì sao phải thoát.”

Hứa Anh cũng không che dấu: “ Không gạt cậu, kỳ thực toàn bộ hồi cấp hai, những năm tháng ngây thơ vô tri vô giác, tớ đều cùng ở bên cậu ấy. Cố Tinh Trầm, chỉ có cậu ấy, là bạn trai cũ duy nhất của tớ.”

Kim Vũ ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt cậu đôi khi có một hai phần tương tự ánh mắt Cố Tinh Trầm, lạnh nhạt, xa cách, an tĩnh, là loại có thể thấy rõ năng lực rất nhỏ.

Hứa Anh bị nhìn tới dựng hết lông mao.

Những người như Kim Vũ bí mật trong nội tâm rất nhiều, Hứa Anh có chút xem không thể hiểu nổi những tin tức giấu diếm trong ánh mắt Kim Vũ.

“ Làm sao vậy, nghiêm túc như thế.”

“ Tiểu Anh, nếu hiện tại cậu không thể thoát khỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ giống như dây đằng, vĩnh viễn quấn lấy cậu! Cậu không sợ sao?”

– —

Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm đánh xong bóng rổ, lau mồ hôi, thịch thịch thịch vỗ bóng rổ chạy tới chỗ Hứa Anh.

Giang Hoàn: “ Này, tiểu Anh, Cố Tinh Trầm nhà cậu thật sự không thể nhìn ra được đấy.”

Trần Tinh Phàm: “ Chính là vậy! Ngày thường chẳng bao giờ thấy cậu ta đánh bóng rổ thế mà đánh lên không hề kém. Chạy mệt chết tớ.”

Hứa Anh giương cằm: “ Người thông minh làm gì cũng đều tốt.”

Đây là đạo lý cô tổng kết ra từ người Cố Tinh Trầm.

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn đối với cẩu lương bị bón vào mồm lắc đầu từ chối.

“ Cố học bá thật là soái, những nữ sinh bên cạnh đứng xem đã kích động phát điên, vừa đi ra sân đã thu được bao nhiêu ánh mắt nhìn đăm đăm.”

Trần Tinh Phàm tùy tay chỉ, bên chỗ Cố Tinh Trầm vừa đi, có vài nữ sinh đang cầm nước khoáng, khăn lông vây tới.

Là những nữ sinh cũng có tiết học tại sân bóng rổ.

Cố Tinh Trầm không tiếp lấy, bị vây quanh đi tới khu nghỉ ngơi.

“ À, tớ nên ra trận rồi.”

Hứa Anh cong môi đỏ, tùy tay cướp chai nước Giang Hoàn chuẩn bị vặn ra, còn thuận tay lấy luôn khăn lông của cậu.

“ Này này này, Hứa Anh cậu quá đáng nhé, khăn lông cùng nước là của tớ….”

Giang Hoàn khoanh tay rống to, kết quả bị một bịch nước khoáng của Trần Tinh Phàm đổ vào miệng.

“ Đừng làm chậm trễ chính sự của tiểu Anh, uống của tớ là được rồi!”

Giang Hoàn thấy cái chai nước rõ ràng đã bị uống qua, vội vàng phun ra: “ Mẹ nó, ai muốn uống nước của cậu!”

Trần Tinh Phàm nhíu mày: “ Làm sao vậy, của tớ thì làm sao?”

“ Có nước miếng.” Gương mặt Giang Hoàn đỏ bừng lên kéo lui khoảng cách, cười: “ Này, muốn cùng tớ hôn môi thì nói rõ ra.”

Trần Tinh Phàm mắng một câu mẹ nó.

Hai người đùa giỡn một phen, rốt cuộc sức lực Giang Hoàn lớn, ấn Trần Tinh Phàm trên tường, cười.

Hai người nhìn nhau một trận, ánh mắt an tĩnh lại. Tư thế như vậy, rất giống cường hôn. Sau đó từng người quay mặt đi.

Giang Hoàn thẹn thùng mắng: “ Trần Tinh Phàm, nữ nhân như cậu đừng có cùng lão tử lôi lôi kéo kéo.”

Trần Tinh Phàm trừng cậu.

Kim Vũ nhìn thấu hết tất cả, khẽ cười, cũng không xé toạc ra.

– —

Cố Tinh Trầm ngồi ở đài ghế cột dây giày, bỗng dưng trước mặt hiện lên một đôi giày vải bạt màu đen sạch sẽ, gót chân bị giẫm lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp.

Đồng thời, một chai nước đưa tới trước mặt cậu.

“ Mau uống.”

Hứa Anh mềm mại nói.

Mấy nữ sinh bên cạnh thấy Hứa Anh tới đều ngượng ngùng bỏ đi.

Nữ sinh như Hứa Anh, lớn lên xinh đẹp, gia cảnh tốt, cá tính mạnh mẽ, là một nhân vật nổi tiếng, bên người cũng có những bạn bè nổi tiếng nhất, tự mình mang khí chất rất mạnh, ai thấy đều sẽ không tự giác lui về phía sau một bước.

Bởi vì thấy cô quá lóa mắt, đi gần quá, sẽ bị cô che đi mất những ánh sáng vốn dĩ cũng không nhiều của mình.

Cố Tinh Trầm nâng mặt, cũng không ngượng ngùng, tiếp nhận nước trong tay Hứa Anh, nhưng chỉ uống một ngụm liền thôi.

“ Mệt như vậy, uống nhiều một chút không được sao?”

Hứa Anh ngưng mi, đoạt lấy chai nước đưa đến miệng cậu, Cố Tinh Trầm nghiêng đầu, cô liền lấy năm ngón tay cắm vào tóc ngắn của cậu, bẻ đầu qua, bắt uống.

Mọi người xung quanh đều nhìn.

“ Hứa Anh! Đừng nghịch! Có người.”

“ Nghĩ nhiều như vậy. Mau uống đi, để tớ đút cho cậu! Uống nhiều một chút, tăng cường thể lực.

Không hề ngoài ý muốn Cố Tinh Trầm bị sặc. Thiếu niên khom lưng ho khan đến mặt đỏ lên, có chút chật vật.

Cậu lạnh lùng trừng Hứa Anh, quay đầu sang một bên tức giận không muốn để ý đến cô.

Hứa Anh cười đến không nổi, lôi kéo ngón tay Cố Tinh Trầm, đầu ngón tay kéo chính tay áo mình lên kề sát khóe miệng cậu lau.

“ Cố Tinh Trầm, đồng ý làm bạn trai tớ đi. Chỉ cần cậu đồng ý rồi, tớ sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa!

Hứa Anh buông lời thề son sắt.

Cố Tinh Trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một cái: “ Tớ không dễ lừa như vậy, Hứa Anh. Giữ lại lời nói dối của cậu, lừa người khác đi.”

“ Nha.” Hứa Anh ra vẻ kinh ngạc: “ Học bá quả nhiên thông minh hơn người. Cho dù cậu có quay lại cùng với tớ, tớ cũng sẽ không nhịn được bắt nạt cậu đâu!”

Cùng học ở sân vận động còn có những lớp khác. Lớp mười ba, là một trong số đó.

Hứa Anh ha hả cười, bỗng nhiên phát hiện thân thể Cố Tinh Trầm hơi cứng lại.

Hứa Anh theo ánh mắt cậu nhìn tới.

Một nam sinh vóc dáng cao cao, làn da trắng nõn đứng cách hai ba mét, nhìn bọn họ.

Có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời Hứa Anh không nhớ ra là ai.

“ Bạn trai cũ tìm cậu có việc.” Cố Tinh Trầm cười lạnh một chút, đem cánh tay Hứa Anh trên lồng ngực rút ra, đứng dậy, cầm áo khoác vỗ vỗ bụi: “ Tớ sẽ không quấy rầy các cậu ôn chuyện nữa.”

“ Này …”

Hứa Anh hướng theo bóng dáng thiếu niên đi xa hô một câu, muốn đuổi theo, lại bị Tân Thần chặn lại.

“ Hứa Anh, chúng ta nói chuyện, được không?”

Hứa Anh liếc mắt nhìn nam sinh trước mặt một cái — quầng thâm mắt rất lớn, biểu cảm hơi uể oải, hơi quen mặt.

Rốt cuộc, Hứa Anh nhớ ra tên cậu.

– —

Phòng thay quần áo ở trên hành lang thật dài của sân bóng rổ, bởi vì đang không có ai đánh bóng cho nên phòng thay quần áo cũng không có người, hành lang quạnh quẽ.

Hứa Anh lười nhác dựa vào tường, về sự nhẫn nại, cô không có nhiều,bực bội nghe đối phương nói chuyện.

Tân Thần có chút nản lòng, Hứa Anh để tay lên ngực, thực sự đánh giá cậu, Tân Thần thật ra cũng là thiếu niên không tồi, chỉ là so với Tinh Trầm của cô kém quá nhiều.

“ Hứa Anh, là tớ không tốt. Về sau cậu trốn học đánh nhau tớ đều theo cậu, cậu chơi, tớ sẽ ở bên cạnh làm bài tập. Tớ sẽ không bất hòa tranh chấp với cậu, được không?”

“ Chỉ cần cậu đồng ý một lần nữa ở bên tớ, cái gì tớ cũng nghe theo cậu …”

Hứa Anh nhìn cậu một cái, Tân Thần mông lung cũng có vài phần khí chất của Cố Tinh Trầm.

“ Tớ nhớ rõ lúc ấy đã cùng cậu nói rõ ràng, cậu cũng đồng ý kết thúc đoạn trò chơi kia. Nam nhi bảy thước, dứt khoát tiêu sái một chút có phải tốt không?”

“ Hứa Anh, chia tay cùng cậu tớ rất đau khổ …” Trong ánh mắt Tân Thần có ánh sáng lập lòe.

“ Cậu muốn như thế nào mới bằng lòng cho tớ một lần nữa cơ hội, cậu nói xem, cái gì tớ cũng nghe cả! Cái gì cũng sẽ sửa!”

Hứa Anh âm thầm thở dài trong lòng một hơi, tư thái này, cũng quá thấp, trước kia cô cùng Cố Tinh Trầm chia tay, đôi mắt Cố Tinh Trầm cũng không chớp một cái, cũng chẳng van xin cô trở về.

Hứa Anh không có kiên nhẫn, ôm cánh tay nói: “ Tân Thần, cậu biết vì sao tớ vẫn đồng ý đứng trước mặt câu nghe những lời vô nghĩa này không?”

“ Hứa Anh …”

“ Đó là bởi vì cậu cùng với … —”

Hứa Anh đang muốn nói bởi vì cậu cùng với người nào đó rất giống, nhưng người nào đó thế mà lập tức xuất hiện!

Cố Tinh Trầm đang ở phòng thay quần áo rửa tay một chút, thay đồng phục bóng rổ dính mồ hôi xuống, lấy khăn lau lau, liền đồi diện với tầm mắt kinh ngạc của Hứa Anh.

Tân Thần không để ý tiếng động phía sau, hỏi: “ Vì sao? Tiểu Anh. Lúc trước cậu nói thích tớ, chẳng lẽ là giả?” “ Chẳng lẽ cậu đối với tớ không có một chút thích nào sao? Tớ cho rằng, cho dù chúng ta chia tay cũng có một chút cảm tình.”

Hứa Anh có một cảm giác cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống, cũng không thể làm trò trước mặt Cố Tinh Trầm, thừa nhận mình tìm bạn trai là bởi vì nhớ cậu nên cô đơn, chiếu theo bộ dạng của cậu mà tìm.

Cố Tinh Trầm chắc chắn sẽ cười nhạo cô trong lòng, đắc ý, cô ở trước mặt cậu, chắc chắc không thể tiếp tục diễu võ dương oai.

Hứa Anh đau đầu nghĩ cách xử lý cảnh tượng xấu hổ này, kết quả Cố Tinh Trầm chỉ nhìn một giây đã rời đi tầm mắt, lập tức đi qua cô cùng Tân Thần.

“ Xin lỗi, làm phiền.”

– — Cố Tinh Trầm thế mà coi như không nhìn thấy bọn họ, không đau không ngứa.

“ Này, Cố Tinh Trầm!”

Hứa Anh duỗi tay bắt lấy tay Cố Tinh Trầm, nhưng chỉ chạm được đầu ngón tay tới mu bàn tay lành lạnh của cậu.

Cố Tinh Trầm đi xa.

Tân Thần kinh ngạc một chút, nhìn Cố Tinh Trầm, lại nhìn Hứa Anh đang nhìn theo Cố Tinh Trầm, suy đoán trong chốc lát rõ ràng.

Cậu giữ chặt Hứa Anh đang muốn đuổi theo Cố Tinh Trầm.

“ Hứa Anh, cậu cùng tớ chia tay bởi vì hiện tại cậu đang thich cậu ta sao?”

“ Này này, cậu phiền quá, chia tay thì chia tay, đeo bám như vậy làm gì?” Hứa Anh không kiên nhẫn rút tay về.

“ Bởi vì thành tích cậu ấy so với tớ tốt hơn, thông minh hơn tớ?”

Hứa Anh sốt ruột quá, hơi tà khí mà cười, thuận miệng nói: “ Đúng vậy, thật xin lỗi, tớ chỉ thích hạng nhất thôi.”

“ …”

Hứa Anh đi được hai bước lại quay đầu lại, nhìn Tân Thần đang mất hồn lạc phách.

“ Cho cậu lời khuyên cuối cùng, học tập tốt, đừng chạm vào loại con gái như tớ nữa, được không.”

“ Cậu không chơi nổi đâu!”

Hứa Anh đi theo bóng dáng Cố Tinh Trầm, Tân Thần lạnh giọng hỏi:

“ Kia Cố Tinh trầm chơi nổi sao?”

“ Hạn sử dụng của cậu ta, là bao lâu? Một tuần, hai tuần, hay là một tháng?”

Cách đó không xa, thân ảnh Cố Tinh Trầm hơi dừng lại.

Mà Hứa Anh dừng lại bước chân quay đầu liếc Tân Thần một cái, chẳng phản ứng, lại hướng tới Cố Tinh Trầm.

Tân Thần thần hồn phách lạc lấy đôi tay che mặt, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Tâm của cậu, cô đơn.

Cậu hận Hứa Anh bạc tình, lại cảm thấy may mắn đã cùng với nữ sinh mê người như vậy có hồi ức, cho cậu một giấc mộng hư ảo.

Nếu thời gian chảy ngược, cậu vẫn sẽ thích Hứa Anh sao?

Tân Thần để tay lên ngực tự hỏi một chút, trong tiềm thức cho cậu một đáp án không hề do dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK