Dạ Cao ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi, hai tên người hầu nãy giờ đứng canh ở lối vào đại trướng như hai vị thần giữ cửa cũng theo Dạ Cao ra ngoài. Lúc này trong đại trướng chỉ còn lại hai người Mông Khác và Diệp Hạo Thiên, không còn ai khác, cơn giận dữ trong lòng Mông Khác rốt cục không còn đè nén được nữa bạo phát ra, liên tục giậm chân mắng:
- Vô dụng! Quả thật là bất tài vô dụng! Ngu xuẩn, phế vật! Phế vật!!!
Diệp Hạo Thiên chỉ đứng yên cúi đầu, không dám thở mạnh, đương nhiên hắn biết người mà Mông Khác đang mắng chính là Mông Diễn. Mông Khác đi tới đi lui vài bước, cơn giận vẫn chưa tan hết, quay mặt nhìn Diệp Hạo Thiên gầm nhẹ:
- Năm quân đoàn, hơn năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ ai nấy bò từ trong đống xác chết mà ra, lại không thắng được quân đế quốc Minh Nguyệt yếu ớt, cuối cùng thành ra bộ dạng này! Không ngờ lại thành bộ dạng thế này!!!
- …Thành công vĩ đại, chỉ biết ham thành công vĩ đại!
- …Bản vương đã nhắc nhở hàng ngàn hàng vạn lần, đừng ham cái lợi trước mắt, ngàn vạn lần đừng ham công nhất thời, nhưng hắn không nghe, lại muốn chia quân ba đường xuất kích, muốn chiếm được công đầu. Bây giờ tốt rồi, ba đường đại quân chia ra thì đã có hai đường bị tiêu diệt toàn quân, còn một đường lập được chiến tích huy hoàng, nhưng có ích lợi gì? Chỉ mình Thu Phong Kính có thể đổi lại được năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ cho đế quốc hay sao?
- …Ngu như heo, quả thật là đồ ngu như heo, mặt mũi tổ tiên Hoàng gia chúng ta đã bị hắn làm mất sạch!
- …Nếu không phải hoàng huynh đã lập di chúc từ trước, bản vương bây giờ sẽ lập tức phế hắn! Phế hắn!!!
Diệp Hạo Thiên đứng cạnh đầu càng ngày càng cúi thấp, thầm nghĩ lúc này Yến vương quả thật đã nổi trận lôi đình, trong ấn tượng của hắn, dường như chưa bao giờ Yến vương tức giận như hôm nay. Thực ra đây gọi là thương càng nhiều thì giận càng sâu, lần Tây chinh này Mông Khác đã đặt kỳ vọng rất nhiều vào Mông Diễn, lòng tràn đầy hy vọng Mông Diễn có thể lập nên sự nghiệp thành tựu to lớn mà mấy đời vua trước của Mông gia chưa làm được. Thế nhưng hiện tại, tất cả đã tiêu tan thành bọt nước theo đại quân của Mông Diễn bị tiêu diệt toàn quân!
Tuy rằng nhìn bề ngoài đế quốc Minh Nguyệt đã đến đường cùng, không thể nào phát động xâm lấn với quy mô lớn nữa, nhưng không phải đế quốc Quang Huy cũng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề sao? Hiện tại đế quốc Quang Huy muốn triệu tập quân đội với quy mô để xâm lấn đế quốc Minh Nguyệt trong một khoảng thời gian ngắn là vô cùng khó khăn, chỉ trông vào quốc khố thì không thể nào đủ tiền bạc và lương thực cung cấp cho cuộc xâm lấn với quy mô lớn như vậy…
Đi qua đi lại một hồi, rốt cục Mông Khác cũng đã thấm mệt, bèn đặt mông ngồi phịch xuống ghế, cất giọng áo não than thở:
- Muộn rồi, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Hoàng huynh ôi hoàng huynh, nếu người ở trên trời có linh thiêng hãy giúp cho tiểu đệ, tiểu đệ phải thu xếp thế cục rối tung này như thế nào đây…
Diệp Hạo Thiên nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ xem ra Mông Khác vô cùng thất vọng về Mông Diễn, bằng không cũng không cảm khái mà thốt lên những lời tuyệt vọng như vậy ngay trước mặt hắn. Lại nghĩ dù sao Mông Diễn cũng là cháu ruột của mình, nếu để hắn bị phế mà lập Đại hoàng tử hay Tam hoàng tử lên ngôi, vậy địa vị Diệp gia sau này khó lòng giữ được. Chuyện đã quan hệ đến ích lợi của Diệp gia, Diệp Hạo Thiên sẽ không thể nào làm ngơ cho được, đành phải kiên trì cất lời khuyên nhủ:
- Vương gia, chủ lực đại quân Tây chinh của điện hạ bị tan tác đã là sự thật, nhưng quá trình này hiện tại còn chưa được rõ ràng. Thần nghĩ hay là chúng ta chờ Sử Di Viễn tới đây kể lại quá trình Tây chinh từ đầu tới cuối cho rõ ràng rồi hãy kết luận chăng?
Diệp Hạo Thiên còn chưa dứt lời, Dạ Cao bỗng đi vào bẩm báo:
- Vương gia, Sử Di Viễn tiên sinh đã được dẫn đến!
- Cho hắn vào đây!
Diệp Hạo Thiên khoát tay:
- Lý Vũ đại nhân không cần phải vào.
Dạ Cao đáp lời, lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu sau đã dẫn theo Sử Di Viễn vào trong trướng. Thấy Mông Khác đang ngồi ngay ngắn giữa trướng còn có Diệp Hạo Thiên đứng nghiêm bên cạnh, Sử Di Viễn không khỏi khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung, vái chào thi lễ với hai người, giọng vô cùng đúng mực:
- Thần Sử Di Viễn tham kiến Vương gia!
Mông Khác đang buồn bực trong lòng chỉ hừ mũi một tiếng xem như đáp lại. Sử Di Viễn lại quay sang Diệp Hạo Thiên, hời hợt ôm quyền:
- Tham kiến Diệp đại nhân.
Diệp Hạo Thiên nhanh nhẹn đáp lễ:
- Di Viễn tiên sinh không cần đa lễ.
Tuy rằng Sử Di Viễn chỉ là thầy của Mông Diễn, bây giờ vẫn chưa trở thành đế sư, nhưng trước khi trở thành thầy của Mông Diễn, Sử Di Viễn cũng là danh sĩ nổi tiếng khắp đế đô, tài học uyên bác của Sử Di Viễn ai ai cũng biết. Cho dù địa vị Binh bộ đại thần của Diệp Hạo Thiên rất cao nhưng cũng không dám thất lễ với Sử Di Viễn.
o0o
Đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt.
Hoàng cung Minh Nguyệt xưa kia vốn rất phồn hoa nay đã bị quân đoàn Mãnh Hổ thiêu cháy thành một đống tro tàn, kỳ trân dị bảo trong cung cũng bị đám Hổ Lang Chi Sư này cướp sạch không còn lại thứ gì. Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết cùng với đám cung phi đi theo chỉ có thể tạm thời tị nạn trong nhà dân chúng. Bởi vì e ngại quân đoàn Mãnh Hổ không biết có trở lại chiếm đế đô lần nữa hay không, bọn cung phi vốn thường ngày quen ăn ngon mặc đẹp nay cũng không dám mặc quần áo đẹp ra ngoài, cả bọn chỉ dám mặc quần áo vải như dân chúng bình thường mà thôi, mỗi khi đi ra ngoài cũng phải lấy tro bụi bôi lên mặt, nơm nớp sợ hãi.
Tuy nhiên sau khi Thu Vũ Đường suất lĩnh hai quân đoàn cận vệ, cấm vệ trở về, đế đô Tây Kinh đã dần dần khôi phục lại trật tự ngày nào.
Bởi vì hoàng cung Minh Nguyệt đã bị phá huỷ, Thu Vũ Đường phải nhường vương phủ của mình để bố trí cho Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, đám cung phi và Thái tử Thu Dã ở tạm. Bởi vì quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống chưa có tin tức xác thực truyền về, Thu Vũ Đường cũng không biết rốt cục có cứu được hoàng huynh Thu Phong Kính trở về hay không, cho nên tạm thời vẫn chưa để Thái tử Thu Dã đăng cơ ngôi báu.
Tuy nhiên hôm nay tin tức mà Thu Vũ Đường không muốn nghe rốt cục cũng đã đến!
Trong đại sảnh của Nguyệt vương phủ, hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, Thái tử Thu Dã còn có mười mấy vị phi tần của Thu Phong Kính đang tề tựu. Ai nấy nhìn Thu Vũ Đường với ánh mắt khẩn trương mong đợi, hy vọng Thu Vũ Đường có thể mang tới tin tức tốt cho bọn họ, rằng quân đoàn Thuỷ sư đã chặn đứng được quân đoàn Mãnh Hổ, nghênh đón hoàng đế bệ hạ trở về…
Nhìn ánh mắt tha thiết của Thu Dã và mọi người, tim Thu Vũ Đường chợt nhói lên từng đợt, một lúc lâu sau, Thu Vũ Đường mới cắn răng hạ quyết tâm, cất giọng lạnh lùng bình tĩnh nói với Thu Dã:
- Dã nhi mau đi chuẩn bị, hôm nay lâm triều sẽ làm lễ đăng cơ chính thức…
- Bệ hạ!
- Phụ hoàng!
Thu Vũ Đường vừa dứt lời, cả đại sảnh trong khoảnh khắc vang lên tiếng kêu la thảm thiết, mười mấy vị phi tần cất tiếng khóc gào, ngã nhào xuống đất, Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh hai mắt tối sầm ngất ngay tại chỗ…
o0o
Hạp cốc Hà Tây, trong đại trướng của Mông Khác.
Tuy Sử Di Viễn đã đi khỏi, nhưng những lời bàn luận hùng hồn sống động, vô cùng khéo léo của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai Mông Khác và Diệp Hạo Thiên…
- …Vương gia, Tây chinh có thể thất bại, nhưng Nhị điện hạ không thể nào thất bại!
- …Ai nấy đều thấy rõ ràng, Đại điện hạ và Tam điện hạ đã bị Vương gia cô lập, chỉ có Nhị điện hạ mới là người mà Vương gia dốc sức giúp đỡ kế thừa ngôi báu. Vương gia giao năm mươi vạn đại quân Tây chinh cho Nhị điện hạ chỉ huy, không phải là hy vọng Nhị điện hạ có thể thông qua lần Tây chinh này lập được chiến công để đời, bằng vào đó mà đường hoàng đăng cơ ngôi báu hay sao?
- …Nếu như kết thúc Tây chinh thất bại, có thể quy kết nguyên nhân là do quân của đế quốc Minh Nguyệt chống cự quá ngoan cường, có thể quy kết nguyên nhân là do Thu Vũ Đường quỷ kế đa đoan, càng có thể quy kết nguyên nhân là do trong quân của đế quốc xuất hiện phản đồ. Nhưng nếu nguyên nhân là do Nhị điện hạ mà thất bại, vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó chính là Vương gia đã nhìn người quá kém!
- …Đây vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất!
- …Chuyện đáng sợ nhất chính là nếu kết thúc Tây chinh như vậy sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền!
- …Một khi tin tức Tây chinh thất bại truyền ra khắp nơi, Nhị điện hạ sẽ trở thành tội nhân của đế quốc, thanh danh sẽ bị dân chúng và bọn quý tộc trong đế quốc chỉ trích chửi rủa, uy tín của Vương gia cũng sẽ tổn thương nặng nề. Dưới tình hình bệnh tình của hoàng đế bệ hạ nguy kịch lại chậm chạp không tuyển chọn người kế thừa ngôi vị hoàng đế, các phe nhóm bên trong đế quốc rất dễ phát sinh dao động!
- …Các thế lực vốn chỉ dám âm thầm duy trì Đại điện hạ và Tam điện hạ có thể sẽ công khai gây áp lực với Vương gia, cho dù Vương gia có dùng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ trấn áp các thế lực này, dùng bàn tay sắt ủng hộ Nhị điện hạ đăng cơ ngôi báu, nhưng trong thời gian ngắn không thể nào diệt cỏ tận gốc. Các thế lực đối địch này sẽ âm thầm tích góp lực lượng, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể phản kích, bất cứ lúc nào đế đô cũng có thể rơi vào tình trạng bị xâu xé, từ đó về sau lâm vào tình trạng xảy ra nội chiến không ngừng!
- …Tất cả những lời của thần không phải là hư ngôn nguỵ tạo, nếu như Vương gia muốn đế quốc không bị chia năm xẻ bảy, tránh rơi vào vũng lầy nội chiến, ắt phải đem thất bại Tây chinh đổ lên đầu Mạnh Hổ, đem công lao của Mạnh Hổ đưa sang cho Nhị điện hạ! Chỉ có như vậy, Nhị điện hạ mới có thể được dân chúng ủng hộ, dưới áp lực của dân chúng và dư luận, các thế lực âm thầm ủng hộ Đại điện hạ và Tam điện hạ mới không dám công khai gây ảnh hưởng!
- … Tuy rằng sự thật và dối trá chỉ cách nhau một bức vách bằng giấy mỏng, nhưng nếu không đâm thủng bức vách này qua phía bên kia, rất nhiều chuyện sẽ trở nên hoàn toàn khác hẳn! Nếu như Nhị điện hạ không thể kế vị, chuyện thay mận đổi đào này đương nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, nhưng nếu như Nhị điện hạ đăng cơ ngôi báu, vậy dối trá cũng trở thành sự thật, mà sự thật cũng sẽ trở thành dối trá!
- …Lời thần đến đây đã cạn, xin Vương gia cân nhắc!
……
Mông Khác chắp hai tay sau lưng ngây người nhìn lên nóc trướng rất lâu, bất chợt thở dài một hơi, cúi đầu nhìn Diệp Hạo Thiên:
- Ôi, tất cả sự thật đều đã biết rõ ràng, muốn truy cứu trách nhiệm đã không còn ý nghĩa gì, Hạo Thiên ngươi nói thử xem, rốt cục Tây chinh nên kết thúc ra sao?
Diệp Hạo Thiên thấp giọng:
- Theo ý thần, những lời của Di Viễn tiên sinh cũng có thể xem như một biện pháp!
Mông Khác gật gật đầu tỏ ý tán thành, thở dài buồn bã:
- Ôi, cũng chỉ còn có hạ sách này mà thôi!
- Thế nhưng…
Diệp Hạo Thiên lại nói:
- Nhị điện hạ xử tử hơn hai vạn tướng sĩ… Có phải là hơi quá đáng hay không?
- Không!
Mông Khác lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Mông Diễn có thể hạ quyết tâm xử tử hơn hai vạn tướng sĩ kia hoàn toàn nói lên rằng hắn vẫn còn có thuốc chữa, nói lên hắn còn biết đạo lý muốn thành đại sự không thể có lòng dạ đàn bà! Nếu như ý niệm của hắn bị xiềng xích mà không có được phần quyết đoán kia, lúc ấy cho dù bản vương liều mạng vi phạm di chiếu của tiên hoàng cũng nhất định phải phế hắn!
Diệp Hạo Thiên khẽ kinh hãi trong lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với vẻ lo lắng:
- Nhưng thường hay có câu giấy không gói được lửa, vạn nhất sự thật truyền ra ngoài…
- Sự thật? Cái gì là sự thật?
Mông Khác lạnh lùng:
- Vừa rồi Sử Di Viễn nói rất đúng, sự thật và dối trá tuy chỉ cách nhau một bức vách bằng giấy mỏng, nhưng bức vách bằng giấy này có thể dễ dàng đâm thủng như vậy sao?
- …Cho tới bây giờ lịch sử chỉ do người thắng viết nên, cho tới bây giờ dư luận chỉ do người cầm quyền thao túng. Bất kể sự thực như thế nào, hễ bản vương nói nó là sự thật tức nhiên nó là sự thật, bản vương nói nó chỉ là tin đồn nhảm thì nó chính là tin đồn nhảm! Ai dám châm lửa quạt gió, kẻ ấy chính là quân phản loạn, bản vương sẽ tru di cửu tộc của hắn!
P/s : mấy chương sau file ảnh,không biết cách post,anh em nào làm giúp