Địa Linh Sơn.
Mặt trời chiếu rọi, hôm nay là một ngày khá đẹp. Khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn khí hậu vốn rất ôn hòa. Không khí ướt át mà trong lành, tràn ngập khí tức của thực vật cùng với đất đai thanh trong. Đương nhiên, những thứ này nhân loại bình thường vốn không thể hưởng thụ được, bởi vì nơi này chính là lãnh địa của Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước, cho dù là các Thập giai thần thú bình thường khác cũng tuyệt không dám tiến vào khu vực này. Thiên Can Thần Thú, không thể nghi ngờ là ma thú cường đại nhất đương thời.
Nhưng mà, phàm là chuyện gì đều có ngoại lệ. Lúc này ngay trên không trung của vùng cấm địa này, có hai đạo thân ảnh đang bay lượn trên đó.
Hai đạo thân ảnh kia một lớn, một nhỏ, một trắng, một đỏ, đang không ngừng bay múa trong không trung.
Thân ảnh màu đỏ kia chính là một con chim màu đỏ kim nhỏ, chiều cao khoảng chừng hơn một thước, hai cánh dang rộng cũng không đến một thước, chỉ là tốc độ phi hành trên không trung quả thật vô cùng nhanh, không ngừng xoay tròn quanh thân ảnh màu trắng kia, tốc độ nhanh hơn thân ảnh kia không biết bao nhiêu lần.
Thân ảnh màu trắng kia không ngờ lại là một người, nhưng sau lưng lại có hai cánh, ngoài trừ màu sắc bất đồng ra, còn lại cặp cánh chim sau lưng hắn có hình dạng giống như đúc cặp cánh của con chim nhỏ kia. Thân hình hắn trong lúc bay lượn tuy rằng không linh hoạt bằng con chim màu đỏ kim kia, thế nhưng cũng có thể bay lượn dễ dàng trên không trung, hết sức tự nhiên.
- Hỏa Nhi, ta bay không lại ngươi, ma lực của ta sắp tiêu hết rồi.
Thân ảnh màu trắng kia chợt ngừng lại trong không trung, dang rộng hai cánh để ổn định lại thân thể của mình. Hắn đúng là Cơ Động.
Con chim màu đỏ kim kia, được hắn gọi là Hỏa nhi, chợt bay tới, đậu lên trên bờ vai của hắn, cái đầu nho nhỏ của nó khẽ cọ cọ lên trên mặt Cơ Động, có vẻ vô cùng thân thiết.
Cặp cánh sau lưng khẽ thay đổi góc độ một chút, Cơ Động mang theo Hỏa Nhi lướt xuống, xoay tròn hai vòng trên không trung, đã đáp xuống trước cửa động Chu Tước.
Hắn đến đây đã được hơn ba tháng nay. Ngày đó sau khi hắn bằng vào kỹ năng phi hành chưa thành thạo của mình mà trốn thoát khỏi tay Hoàng Lê Minh cùng với đám Ngân giáp cấm vệ truy sát, miễn cưỡng phi hành thêm một khoảng thời gian ngắn nữa đã phải đáp xuống đất. Lúc này đây Cơ Động cũng không dám dừng lại, lập tức dùng hết khả năng chạy thẳng vào sâu trong Địa Linh Sơn.
Hắn vốn là không định đến làm phiền Chu Tước. Nhưng mà, khi hắn tiến vào Địa Linh Sơn đã dùng Phượng Hoàng Vỹ để mở đường, làm thế nào Chu Tước lại không biết đây? Nó lập tức dùng năng lực của mình đưa Cơ Động vào lãnh địa của nó.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, Cơ Động cũng từng vài lần đi ra ngoài xem xét động tĩnh xem sao. Hắn phát hiện, tại các thành trấn phụ cận Địa Linh Sơn, nơi nào cũng dán hình cáo thị truy nã hắn, có thể nói là nửa bước khó rời.
Rơi vào đường dùng, hắn chỉ còn cách quay trở lại trung tâm của Địa Linh Sơn, tạm thời lưu lại trong Chu Tước Động.
Chu Tước đã tiếp nhận truyền thừa kỹ năng của hai đại quân vương, Chu Tước tự nhiên sẽ không dạy hắn ma kỹ gì. Nhưng mà bản thân Cơ Động có Chu Tước Biến, có một thứ mà hắn cần phải học hỏi Chu Trước, đó chính là kỹ năng phi hành. Trong thời gian ba tháng này, ngoại trừ mỗi ngày ở trong Chu Tước Động tu luyện ma lực, Cơ Động đều cùng với Chu Tước con ngày ngày cùng nhau chơi đùa trong lãnh địa của Chu Tước. Hỏa Nhi là tên mà Cơ Động đặt cho Chu Tước con.
Tuy rằng thiên phú kỹ năng phi hành của hắn không có khả năng bằng được với Hỏa Nhi, thế nhưng sau khi hắn thi triển Chu Tước Biến, bằng vào khả năng khống chế ma lực bản thân và khả năng khống chế hai cánh, khi bay lên cũng có thể gọi là phi hành.
Càng tập luyện nhiều Cơ Động cũng dần dần phát hiện ra sự huyền bí của Chu Tước Biến. Lúc trước nhờ có Chu Tước Ma Lực cộng thêm Nhật Thực Âm Hỏa và một vài loại thiên tài địa bảo khác kết hợp với nhau tạo thành bộ Chu Tước Nội Giáp này, đã hoàn toàn trở thành một bộ phận thân thể của hắn, tự thân đã dung nhập vào trong làn da của hắn. Bởi vậy, lực phòng ngự vĩnh viễn vẫn còn tồn tại, cho dù không có thi triển ra, cũng có tác dụng tạo nên lực phòng ngự nhất định. Mà sau khi sử dụng câu chú ngữ do Liệt Diễm dạy hắn để thi triển ra Chu Tước Biến, bộ Chu Tước Nội Giáp trong cơ thể hắn sẽ được ma lực của Cơ Động kích phát hiển thị ra, chẳng những hắn có thể phi hành, đồng thời, ma lực vốn ẩn chứa trong bộ Chu Tước Nội Giáp cũng sẽ cùng với ma lực của Cơ Động dung hợp lại thành một thể, làm cho ma lực của hắn trong khoảng thời gian nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, cũng không phải nói rằng sau khi sử dụng Chu Tước Biến sẽ khiến cho ma lực Cơ Động bị tiêu hao đi hết, mà là phải xem ma lực của hắn có khả năng duy trì việc thi triển Chu Tước Nội Giáp trong khoảng thời gian ngắn hay dài sẽ quyết định thực lực của Chu Tước Nội Giáp như thế nào.
Với thực lực hiện tại của Cơ Động, nếu trong tình huống không tiến hành chiến đấu, Chu Tước Nội Giáp có khả năng hỗ trợ hắn phi hành trong khoảng nửa canh giờ. Tuy rằng tốc độ phi hành của hắn cũng không thể nào so sánh với các loại Phi điểu ma thú, nhưng cũng đã nhanh hơn so với chạy bộ rất nhiều. Bất quá, Chu Tước cũng từng nhắc nhở hắn, trong không trung cũng có những lãnh địa của ma thú, khi phi hành, lúc không cần thiết cũng đừng nên bay quá cao, để tránh bị các loại ma thú phi hành công kích.
Tiến hành phi hành càng nhiều, Cơ Động càng cảm thụ được sự thần diệu của Chu Tước Biến. Là một nhân loại, có thể giống như chim chóc tự do bay lượn trên không trung, loại cảm giác tuyệt vời thế này bất luận là kẻ nào cũng không thể kháng cự lại. Trong khoảng thời gian ba tháng này, ma lực của Cơ Động cũng từ ba mươi mốt cấp tăng lên đến ba mươi hai cấp. Tốc độ tu luyện như thế này mặc dù không quá nhanh, nhưng mà có thêm được khả năng phi hành cùng với những ứng dụng của Chu Tước Biến, thực lực của hắn không hề nghi ngờ là tăng lên một bậc mới.
Chu Tước con Hỏa Nhi đứng trên vai hắn ngó tới ngó lui, hết sức hoạt bát. Có lẽ bởi vì Cơ Động là sinh vật giống đực đầu tiên mà hắn nhìn thấy sau khi nở ra, vì vậy nó vô cùng thân thiết với Cơ Động.
Quay trở vào trong Chu Tước Động, Chu Tước lúc này đang đứng trên ngọn Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc, nhìn thấy bọn họ trở về, trong mắt biểu lộ thần thái ôn hòa, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Hỏa Nhi đã từ trên vai Cơ Động bay vút lên, vùi đầu vào trong lòng của mẫu thân.
Quay đầu nhìn về phía Cơ Động, trong mắt Chu Tước biểu lộ sự cảm kích không hề che giấu:
- Cơ Động, ngươi đã cơ bản nắm vững được kỹ xảo của kỹ năng phi hành, hiện tại chỉ còn thiếu hỏa hầu và ma lực hỗ trợ mà thôi. Ma lực vốn là căn bản của tất cả mọi kỹ năng, phi hành cũng không có ngoại lệ. Chỉ khi nào ma lực của ngươi tăng lên càng mạnh, ngươi mới có thể bay nhanh hơn nữa, cũng mới có thể phi triển thêm càng nhiều kỹ xảo phi hành khác.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu rõ rồi, cảm ơn ngươi, Chu Tước.
Chu Tước nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
- Không cần nói với ta hai chữ cảm ơn. Hai chữ này phải là ta nói mới đúng. Nếu không nhờ ngươi, con ta đã không ra đời, ngươi lại đem cho ta một khỏa hạt sen Hồng liên bổn mạng của Liệt Diễm nữ hoàng. Từ sau khi ngươi quay lại đây, ngươi vì giúp Hỏa Nhi điều trị thân thể, đã làm cho tốc độ tu luyện của mình chậm lại. Mỗi ngày ngươi đều đem một phần ma lực mà ngươi tu luyện được rót vào trong cơ thể Hỏa Nhi, ta quả thật không biết phải cảm ơn ngươi thế nào nữa.
Vốn là, ngày đó sau khi Cơ Động chạy đến Chu Tước Động, hắn kinh ngạc phát hiện, Chu Tước con cũng không có giống như hắn tưởng tượng, sinh trưởng một cách khỏe mạnh, mà là đang gặp phải vấn đề rất lớn.
Chu Tước Con nhiều năm nay bị Nhật Thực Âm Hỏa xâm hại, thủy chung vẫn không thể nở ra, tiên thiên bị thiếu hụt rất nhiều. Về sau được Cơ Động trợ giúp, Nhật Thực Âm Hỏa mới được hút ra hết không còn chút nào, nó cuối cùng cũng không có chết non. Nhưng mà, phần thiếu hụt tiên thiên khiến cho nó trở nên khác biệt rất nhiều so với mẹ nó.
Điều khác biệt đầu tiên chính là khả năng sinh trưởng. Bởi vì hậu quả của Nhật Thực Âm Hỏa ảnh hưởng, thân thể của nó mãi cũng không thể sinh trưởng bình thường. Sau khi nở ra chẳng những không có phát triển lớn lên, mà ngược lại không ngừng co rút lại. Chu Tước càng dùng Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của mình truyền vào cho nó, thân thể của nó cũng càng ngày càng suy yếu hơn. Nếu không phải nhờ ăn được khỏa Bổn Mạng Hồng Liên do Cơ Động đem đến, chỉ sợ Chu Tước Con cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh chết non.
Mãi cho đến khi Cơ Động một lần nữa quay lại, hắn và Chu Tước mới cùng nhau phát hiện ra nguyên nhân của vấn đề. Hóa ra, tình trạng của Chu Tước Con cũng giống như bộ Chu Tước Nội Giáp trên người của Cơ Động vậy, bản thân ma lực của nó đã cùng Nhật Thực Âm Hỏa ẩn chứa trong thân thể nó hơn ba ngàn năm sinh ra hiệu quả dung hợp. Chính bởi vì Cơ Động đem toàn bộ Nhật Thực Âm Hỏa hút sạch hết đi, khiến cho bản thân Hỏa thuộc tính của Chu Tước Con xuất hiên trạng thái cân bằng, lúc này mới có thể sống sót. Nhưng mà, khi Chu Tước dùng ma lực để nuôi dưỡng nó, tự nhiên là chỉ có thể đem Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa mà truyền vào, khiến cho ma lực trong cơ thể Chu Tước Con xuất hiện trạng thái mất cân bằng, chẳng những không có lợi, ngược lại còn có lợi nữa.
Sau khi Cơ Động phát hiện nguyên nhân này, liền dùng ma lực của hắn thay thế Chu Tước tiến hành chăm sóc cho Chu Tước Con. Tuy rằng ma lực của hắn còn rất xa mới so sánh được với Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước, nhưng mà, do thuộc tính của hắn và Chu Tước con giống nhau, thế nên dưới sự chăm sóc ân cần của hắn, mới kéo Chu Tước Con từ bờ vực tử vong quay trở lại.
Trải qua suốt mấy tháng như vậy, rốt cuộc cũng có thể coi như là không còn nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, Chu Tước Con nhiều năm nay đã bị xâm hại quá mức nghiêm trọng, bản thân nó xuất hiện những biến hóa cực lớn so với mẹ nó.
Đầu tiên chính là về mặt hình dáng bên ngoài. Chu Tước Con không có được những sợi lông Phượng trên đỉnh đầu cùng với những sợi lông đuôi xinh đẹp. Nhìn qua chỉ giống như một con Hỏa điểu màu đỏ kim thông thường mà thôi. Trong các ma thú Hỏa Hệ có một loại gọi là Hỏa Liệt Điểu, bộ dáng hiện tại của nó so với loại ma điểu kia không khác nhau cho lắm.
Tiếp theo nữa chính là thực lực. Bính Hỏa Thần Thú bình thường khi sinh ra sẽ có thực lực tương đương Thất giai, còn mạnh hơn một con Cự Long mới sinh bình thường. Chỉ là con Chu Tước Con Hỏa Nhi kia sinh mạng mặc dù mới đoạt lại, nhưng tu vi thực lực của nó chỉ đạt đến Tứ Giai mà thôi, cũng giống như Cơ Động, Hỏa ma lực của nó cũng là Cực Hạn Chi Hỏa, hơn nữa, cũng đồng dạng là Cực Hạn Song Hỏa.
Thời gian ba tháng trôi ra, hiện tại ma lực bản thân của Chu Tước Con cũng đã hoàn toàn được tu chỉnh ổn định lại, cũng không cần Cơ Động phải liên tục truyền ma lực cho nó để phát triển nữa, ma lực tự thân nó cũng có thể theo thời gian mà gia tăng lên. Hằng ngày nó đều cùng Cơ Động chơi đùa và tập luyện kỹ năng phi hành. Có thể tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh mới rốt cuộc khôi phục lại khỏe mạnh, chính là sự kiện vui vẻ nhất của Cơ Động trong suốt ba tháng qua.
- Dì Chu Tước, ngài nói vậy làm gì? Ta xem Hỏa Nhi như là muội muội ta vậy mà.
Cơ Động mỉm cười nói, nhìn vào ánh mắt thỏa mãn của Hỏa Nhi khi được vùi đầu vào lồng ngực của mẫu thân. Cách xưng hô của hắn với Chu Tước cũng đã thay đổi từ ngày đầu tiên hắn đến đây.
Hỏa Nhi kêu to lên một tiếng, tựa hồ như là đáp lại lời Cơ Động vậy, từ trong lòng ngực mẫu thân lại chui ra, hai cánh dang rộng, chớp mắt đã vui đầu vào lòng ngực Cơ Động, không ngừng dùng cái đầu nho nhỏ cọ liên tục lên mặt hắn.
Chu Tước khẽ thở dài một tiếng, từ trên ngọn Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc nhảy xuống:
- Cơ Động, có phải ngươi định rời khỏi nơi này không?
Cơ Động sửng sốt:
- Sao ngài lại biết?
Chu Tước:
- Ta đoán ra khi nhìn vào ánh mắt lưu luyến của ngươi khi nhìn Hỏa Nhi. Cơ Động, trong khoảng thời gian này, ta từ chỗ bi thương cực độ chuyển sang vui mừng cực độ, lại từ vui mừng sang đau khổ, cuối cùng có thể nhìn thấy con gái mình có thể sống lại. Loại cảm giác lo lắng khiến cho ta vô cùng mệt mỏi này lại rốt cuộc tiêu tan mất. Chu Tước Nhất Tộc chúng ta trước giờ xem trọng nhất là ân tình. Hỏa Nhi đã nhận lấy ân huệ lớn như vậy của ngươi, nhất định phải báo đáp lại. Nếu không mà nói, tương lai của nó cũng không được sự thừa nhận của Chu Tước Tộc chúng ta.
Không đợi Chu Tước nói xong, Cơ Động đã dứt khoát ngắt lời nó:
- Dì Chu Tước, ta tuyệt sẽ không để cho Hỏa Nhi trở thành tọa kỵ của ta đâu. Nó chính là muội muội của ta. Ta cũng không cần nó phải hồi báo cái gì, chỉ là hy vọng nó có thể sống an bình khoái lạc mà thôi.
Chu Tước lắc lắc đầu:
- Cơ Động, nghe ta nói hết đã. Ta cũng không muốn để cho nó trở thành tọa kỵ của ngươi, mà là hy vọng ngươi có thể mang nó theo cùng chu du thiên hạ. Tuổi thọ của Chu Tước Nhất Tộc chúng ta dài vô cùng, tính theo đơn vị hàng vạn năm. Tuổi thọ của nhân loại các ngươi ngắn ngủi hơn rất nhiều, để cho Hỏa Nhi ở cùng với ngươi trăm năm, coi như là đền đáp lại ân tình của ngươi vậy. Hơn nữa ta làm như vậy là còn có chút vì nó mà tính toán. Tình huống hiện tại của Hỏa Nhi mặc dù đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng nó cũng không có khả năng phát triển lên nữa, sau này lớn lên đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng thế nào ngay cả ta cũng không đoán ra được. Chỉ khi nào có được ma lực Cực Hạn Song Hỏa của ngươi tác động, mới có thể làm cho nó phát triển một cách bình thường được. Huống chỉ, Liệt Diễm nữ hoàng đã trợ giúp ngươi ổn định lại một chút Hỗn Độn Chi Nguyên, nhưng mà, một chút khí tức do Hỗn Độn Chi Hỏa tản mát ra thôi, đã đủ khiến cho nó hưởng dụng không hết. Tiểu gia hỏa này vốn đã không còn khả năng kế thừa y bát của ta, trở thành Bính Hỏa Thần Thú đời tiếp theo nữa rồi, chỉ là ta cũng vẫn hy vọng nó có thể trở nên cường đại, ít nhất có được năng lực tự bảo vệ mình. Tình huống của nó trong Chu Tước Nhất Tộc chúng ta là lần đầu tiên xuất hiện, nếu như nó bởi vì Nhật Thực Âm Hỏa mà sinh ra,vậy thì cứ gọi nó là Thực Nhật Phượng Hoàng đi.
Thực Nhật Phương Hoàng, bản thân bốn chữ này đã bao hàm sự phẫn nộ tràn ngập của Chu Tước đối với Nhật Thực Âm Hỏa, lại choáng đầy sự chờ mong vào tương lai của con mình.
Hỏa Nhi vẫn còn nằm trong lòng ngực Cơ Động, quay đầu nhìn về phía Chu Tước. Tuy rằng nó còn chưa thể nói được tiếng người, thế nhưng bản thân là hậu duệ của Thiên Can Thần Thú, trời sinh đã có trí tuệ không kém gì nhân loại. Từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng từ trên mắt rơi ra. Đột nhiên kêu lớn một tiếng, lại từ trong lòng ngực Cơ Động bay ra, một lần nữa vùi đầu vào ngực của mẹ nó.
Nhẹ nhàng ôm lấy con mình, hai mắt Chu Tước cũng đồng dạng đẫm lện. Cúi đầu nhìn xuống con mình, nhẹ nhàng êm ái nói:
- Hỏa Nhi ngoan, đừng khóc nữa. Cơ Động ca ca khi rảnh rỗi nhất định sẽ đem ngươi về gặp mẹ mà. Sau này ngươi theo Cơ Động ca ca rời khỏi đây, không nên quá ham chơi, cần phải chuyên cần tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở nên cường đại. Đừng để mẹ phải lo lắng.
Nếu chỉ đơn giản là để báo ân, Cơ Động sẽ tuyệt đối không cho Thực Nhật Phượng Hoàng Hỏa Nhi đi theo mình rời đi. Nhưng mà, Chu Tước đã nói để cho nó đi theo mình sẽ tốt cho việc phát triển của nó, chuyện này làm hắn không thể từ chối nữa. Hỗn Độn Chi Hỏa của hắn còn rất yếu ớt, căn bản cũng sẽ không sử dụng. Chỉ mình hắn có thể cảm giác được, đúng là bằng vào một chút Hỗn Độn Chi Hỏa của mình, khi hắn hấp thu Hỏa nguyên tố trong không trung tiến hành tu luyện, sẽ trực tiếp bỏ qua được quá trình tinh lọc và áp súc. Nếu không phải trong thời gian này phải tiến hành bổ sung ma lực cho Hỏa Nhi, tốc độ tu luyện của hắn một chút cũng không chậm hơn so với lúc từ hai quan đột phá lên ba quan.
Chu Tước nhìn về phía Cơ Động, trong miệng phát ra một tiếng Phượng Hót to rõ, một tầng quang ảnh màu vàng kim chợt từ trên người nó lan tràn ra, hóa thành một hư ảnh kim phượng hoàng giống Chu Tước như đúc, nhưng hoàn toàn là năng lượng hình thái ngưng tụ, bay thẳng về phía Cơ Động.
Không khí lúc này chợt cô đọng lại, khiến cho Cơ Động không thể làm ra bất cứ phản ứng gì. Khi con Kim Phượng Hoàng kia bay đến trước người hắn, Cơ Động chỉ cảm thấy một cảm giác như Khai Thiên Tích Địa chợt xuất hiện trong ý niệm của mình
P/s: Đã gộp thành 1 chương