Lúc hắn phát hiện mình bị mắc mưu, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn xấu hổ và giận dữ như thế nào, thân là môn hạ của đệ nhất Chấp Pháp Giả Tu La thần, cho dù ở trong Thần giới thì các Chủ thần cũng phải nể mặt hắn ba phần. Hắn không thể nào ngờ tới hành động lần này của mình vốn dễ như trở bàn tay, vậy mà gặp phải tình cảnh lúng túng như vậy. Đối với hắn, điều này quả thật đúng với câu lật thuyền trong mương.
Lấy thực lực của Sát thần Tu Phổ Nhược Tư, nếu như hắn có ý rời đi thì cho dù là Liệt Diễm dùng hết toàn lực cũng không thể nào ngăn cản được. Nhưng mà Tu Phổ Nhược Tư thật không cam lòng! Nếu như mình cứ như vậy bị bại bởi một tên Thần cách nhỏ nhoi dưới lòng đất, thì sau này làm sao có thể giữ được sự tôn nghiêm của mình trên Thần giới nữa? Sợ rằng ngay cả cái vị trí Chấp Pháp Giả này cũng giữ không xong nữa là.
Sau một hồi buồn bực, Tu Phổ Nhược Tư phản ứng cực nhanh, trước tiên là chặt đứt liên hệ giữa mình cùng năng lượng thủ hộ của Tu La Phụ Thể phát ra lúc trước. Cùng lúc đó, hắn liên tục tích súc lực lượng, mặc dù sự quấy rầy của Liệt Diễm làm hắn hết sức thống khổ, nhưng mà sự sắc bén của Sát Thần kiếm cũng không phải tầm thường. Dù cho ma lực có được từ sự dung hợp giữa Liệt Diễm cùng Địa Tâm Hồ có lớn đến đâu, cũng không cách nào chống lại sự ăn mòn do bản thể Sát Thần kiếm gây ra. Cho nên Liệt Diễm cũng chỉ có thể từng bước làm tiêu hao thần lực của hắn mà thôi. Vấn đề lớn nhất mà Tu Phổ Nhược Tư gặp phải là không tìm được nguyên tố từ bên ngoài bổ sung cho hắn. Vì vậy, nhân thời điểm mà hắn vẫn còn một phần thần lực tương đối, Tu Phổ Nhược Tư quyết định lựa chọn được ăn cả ngã về không.
Mặc dù Liệt Diễm cũng đoán được Tu Phổ Nhược Tư sẽ làm như vậy, nhưng phán đoán của nàng trong thời khắc mấu chốt này lại có chút nhầm lẫn. Theo cách nhìn của Liệt Diễm, thân là Thần giới Chấp Pháp Giả, Tu Phổ Nhược Tư đối với tánh mạng của mình nhất định là cực kỳ quý trọng, vì dù sao, tánh mạng của thần cơ hồ là vô cùng vô tận mà! Cho dù vị Sát thần này lựa chọn được ăn cả ngã về không, cũng chưa chắc sẽ chiến đấu tới cùng với mình mà sẽ lợi dụng thời cơ để thoát khỏi trói buộc, chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng mà, nàng lại không nghĩ đến một điều. Đó là Tu Phổ Nhược Tư cực kì coi trọng tôn nghiêm của Thần giới Chấp Pháp Giả, hơn nữa với tính cách vị Sát thần này thì dù có chết cũng quyết không chịu nhục.
Giờ đây Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư đã quyết được ăn cả ngã về không, hoàn toàn là không có giữ lại chút nào, càng không có lưu lại cho mình nửa phần đường lui. Hắn chẳng những trong nháy mắt đem toàn bộ thần lực còn lại của mình bộc phát ra, thậm chí còn thiêu đốt thần trí của mình. Thông qua bảy chữ Sát to lớn kích phát lực lượng của mình lên tới đỉnh phong.
Thành thần đã được ngàn vạn năm, Tu Phổ Nhược Tư há có thể dễ dàng đối phó sao? Giờ phút này, hắn đã kích phát toàn bộ thần lực trong mình dưới tình huống bình thường tăng lên tới đỉnh điểm. Bởi nếu thần thức có tiêu hao thì có thể dùng thời gian để hồi phục lại, nhưng nếu như thua trong tay ả Thần cách nhỏ nhoi này thì sự sỉ nhục đó hắn vĩnh viễn không có cách nào rửa sạch. Cho nên, lựa chọn của vị Sát Thần chính là dùng tính mạng mình để chiến đấu.
Lựa chọn Cơ Động làm mục tiêu là Tu Phổ Nhược Tư đã trải qua suy nghĩ tường tận, bởi vừa mới đây, hắn mới phát hiện sự tồn tại của Cơ Động, do một tên nhân loại nhỏ bé như vậy căn bản không đáng được hắn chú ý tới mà thôi. Nhưng mà rất nhanh hắn liền nhận ra, linh hồn của Cơ Động lại có sự liên lạc với Liệt Diễm. Nếu hắn là loài người thì sẽ không bao giờ phát hiện được loại liên lạc linh hồn này, nhưng mà hắn lại là thần, thần thức của thần vốn vô cùng cường đại, cho dù Liệt Diễm có che dấu tốt đến đâu, cũng sẽ để lại một ít dấu vết.
Tuy đã quyết ăn cả ngã về không nhưng Tu Phổ Nhược Tư cũng tạo cho mình một đường lui dự phòng, hắn mơ hồ cảm nhận được Cơ Động cùng Liệt Diễm có mối quan hệ không bình thường, nếu không một nhân loại bình thường tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi trọng yếu như Địa Tâm Thế Giới này? Nhân loại này, đối với hắn mà nói là mục tiêu còn trọng yếu hơn cả phá hủy Địa Tâm thế giới trước mắt. Giống như lúc trước hắn bị Liệt Diễm lừa gạt. Khi hắn cảm nhận được Liệt Diễm cùng Địa Tâm Hồ có quan hệ mật thiết, thì thứ lúc trước Liệt Diễm dùng để uy hiếp hắn nay đã không còn tác dụng nữa. Không những thế, nếu uy hiếp tánh mạng đối với Cơ Động, hắn cũng không sợ Liệt Diễm liều mạng tấn công. Điều hắn muốn, chính là để cho Liệt Diễm trực tiếp ngăn chặn một kích toàn lực của mình. Đây cũng cơ hội thắng cuối cùng của hắn.
Tu Phổ Nhược Tư đã thành công, bởi hai đối tượng hắn lựa chọn công kích điều vô cùng quan trọng với Liệt Diễm, một nơi như là mẫu thân, một người khác là người yêu. Nàng còn có sự lựa chọn sao?
Sát Thần kiếm lúc này bộc lộ ra toàn bộ sức mạnh của mình, mũi kiếm tỏa ra hào quang màu đỏ mãnh liệt chói mắt. Vào giờ phút này, Liệt Diễm không ra tay cũng không được. Nhưng sức mạnh của nàng sao có thể ngăn cản được một đoàn toàn lực của Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư được.
Thân ảnh kim sắc màu hồng bay lên trước, kéo theo những cơn lốc xoáy dung nham cuồn cuộn nổi lên, bỗng một âm thanh ầm ầm xuất hiện khiến cả Địa Tâm thế giới rung rẩy. Kim sắc thế giới từ từ biến mất như thủy triều rút đi. Khi linh hồn của Cơ Động khôi phục lại bình thường, trái tim hắn như tan vỡ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cảnh tượng mà hắn thấy là một thanh kiếm màu trắng, từ phía sau đâm xuyên qua lưng áo màu đỏ của Liệt Diễm, lộ ra mũi kiếm bén nhọn.
Liệt Diễm lẳng lặng phiêu phù trước người của Cơ Động, dùng thân thể của nàng che chắn cho hắn. Hai tay của nàng chấp lại thành hình chữ thập, kẹp chặt lấy thanh Sát Thần Chi Kiếm kia đang không ngừng lay động trước ngực mình, quang mang trong ánh mắt càng lúc càng trở nên ảm đạm.
Cơ Động kinh hoàng phát hiện, linh hồn của mình đã không còn cách nào liên lạc cùng thần thức của Liệt Diễm được nữa. Tựa hồ hai người đã hoàn toàn bị chia cách thành hai thế giới khác nhau.
Tu Phổ Nhược Tư cầm Sát Thần kiếm điên cuồng cười lớn giữa không trung:
- Liệt Diễm, tên của ngươi là Liệt Diễm sao? Không tệ, lực lượng của ngươi đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta, còn có thể mượn lấy lực lượng của dung nham trong Địa Tâm thế giới. Nhưng mà, nói về kinh nghiệm chiến đấu trong Thần cấp thì ngươi lại quá kém. Bị Sát Thần kiếm đâm trúng thần thức thì bản thể của ngươi cũng sẽ theo đó vỡ nát. Phá Thần lực trên thân Sát Thần kiếm, sẽ như những con tằm ăn rỗi không ngừng gặm nhắm thần hồn của ngươi, cho tới khi ngươi bị hủy diệt mới thôi.
Ánh mắt của Liệt Diễm vẫn bình tĩnh như cũ. Tựa hồ nàng chỉ đang làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi, mà nàng tuyệt không hối hận. Bởi mình có thể nghe theo lời Cơ Động lên kế hoạch lừa gạt Sát thần Tu Phổ Nhược Tư, lợi dụng tâm tư e sợ tinh cầu bị hủy diệt của hắn, thì ngược lại tại sao hắn lại không thể lợi dụng điểm này chứ? Huống chi mục tiêu của Sát Thần kiếm là người mình yêu. Nàng nhất định phải đứng ở chỗ này, dù cho phải trả giá như thế nào đi nữa.
Ngay trong tiếng cười lớn điên cuồng của Tu Phổ Nhược Tư, thì dị biến xuất hiện, vô số cánh hoa từ trên người Liệt Diễm bay ra, lướt trên Sát Thần kiếm kia mà bay về phía hắn. Quang mang hồng kim sắc rực rỡ một lần nữa lại sáng lên trên người Liệt Diễm.
Tiếng cười lớn của Sát Thần như đông lại, hóa thành nỗi hoảng sợ:
- Ngươi… ngươi điên rồi. Ngươi lại dám dùng Thiên Thần Giải Thể Đại Pháp? Chẳng lẽ ngươi không sợ ngay lập tức bị hình thần câu diệt sao?
Sát Thần Chi Kiếm điên cuồng run rẩy, nhưng lần này không phải để đâm về phía trước, mà là rút ra. Bởi hắn tuy lợi dụng tâm lí của Liệt Diễm, một kiếm đã làm cho nàng bị thương nặng, nhưng ngược lại ma lực trong người hắn chẳng còn bao nhiêu nữa rồi. Hai tay của Liệt Diễm giống như được đúc bằng sắt, dù cho hắn cố sức như thế nào cũng không có cách nào rút kiếm ra được.
Liệt Diễm điềm tĩnh nói:
- Ngươi không phải nói bị Sát Thần kiếm của ngươi đâm trúng, bản thể của ta sẽ phải tan biến, thần trí của ta cũng sẽ bị ăn mòn mà. Vậy kết quả cuối cùng cũng chẳng phải là hình thần câu diệt sao? Nếu đã như thế, thì ta sẽ mời Sát Thần đại nhân nhà ngươi chôn cùng với ta.
Từng cánh hoa lặng lẽ đậu trên thân Sát Thần kiếm. Trong nháy mắt, thanh kiếm này vốn mang màu trắng bình thường lại bị biến thành màu đỏ kim, bị bao trùm trong những cánh hoa màu đỏ kim. Mỗi một cánh hoa sen đều là một bộ phận trong bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm, cũng chính là một bộ phận cỉa thân thể nàng.
Lời nói của Tu Phổ Nhược Tư không hề có chút khuếch đại nào, tình trạng của Liệt Diễm thậm chí còn tệ hơn cả những lời hắn nói. Phá Thần lực lạnh lẽo như băng đã tràn ngập đến từng mảnh nhỏ trong linh hồn nàng, thần trí của nàng vốn được kết nối với bổn mạng Hồng Liên cũng đang nhanh chóng tan rã. Điều này cũng tương đương với việc linh hồn của con người bị tách rời ra khỏi thân thể vậy. Một kiếm này của Tu Phổ Nhược Tư thật sự quá độc ác, Liệt Diễm đã dùng toàn bộ thần lực của mình cộng thêm ma lực có được từ Địa Tâm cũng không thể hoàn toàn ngăn nó lại. Một kiếm này đã đâm thủng thần thức ngưng tụ trong thân thể của nàng, từ lúc đó thì nàng đã biết, tất cả đã kết thúc. Từ lúc chào đời đến giờ, Liệt Diễm chưa bao giờ thống hận một người như hiện nay, nàng thật sự rất hận Tu Phổ Nhược Tư. Nàng tuy sợ hãi tử vong, nhưng nàng càng không muốn mất Cơ Động. Số phận chỉ cho nàng chọn một, thì nàng thà rằng lựa chọn người chết là mình. Nhưng nàng làm sao nỡ rời xa Cơ Động chứ? Hận ý tràn ngập trong lòng, vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua địch nhân đã chia rẽ mình và Cơ Động.
- Không…không được!
Tu Phổ Nhược Tư gào thét điên cuồng, thanh âm tràn ngập sự hoảng sợ.
- Liệt Diễm, không nên xúc động.
Cơ Động muốn xông lên trước, nhưng hắn cũng không làm được gì, bởi thân thể của hắn căn bản không có cách nào di chuyển.
Nổ tung, lại một lần nữa nổ tung, nhưng lần nổ tung này chính là bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm nổ tung. Cơ Động có thể thấy rõ, thân thể Liệt Diễm đang chặn phía trước mình run rẩy kịch liệt, rồi dần dần trở nên mờ nhạt. Tiếng gào thét gần như điên cuồng Sát thần Tu Phổ Nhược Tư bỗng nhiên biến mất. Mũi kiếm đâm xuyên qua người Liệt Diễm cứ như bị Liệt Hỏa hòa tan, hóa thành vô số điểm sáng bay lượn trong không khí và biến mất.
Cuối cùng Tu Phổ Nhược Tư vẫn tính lầm, hắn sao cũng không thể nào ngờ, Liệt Diễm có thể kiên quyết đến thế. Khi Sát Thần kiếm của hắn đâm trúng Liệt Diễm, thì Liệt Diễm đã không còn cách nào phong tỏa ma lực nguyên tố trong nơi này nữa, chỉ cần cho Tu Phổ Nhược Tư thêm một chút thời gian ngắn ngủi trong mấy lần hô hấp, thì hắn đã có thể hấp thu đủ lượng ma lực trong ngoại giới để bổ sung cho mình. Khi đó, hắn chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng mà vào giây phút Liệt Diễm che chắn phía trước người Cơ Động, nàng đã hiểu rõ là nàng sẽ chết, thì sao nàng có thể cho Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư bất kỳ cơ hội nào chứ?
Bổn mạng Hồng Liên tan vỡ, Sát Thần kiếm của Tu Phổ Nhược Tư cũng vỡ tan. Thân thể Liệt Diễm cùng bản thể của Tu Phổ Nhược Tư đều bị phá hủy. Kết cục của trận thần chiến này lại là lưỡng bại câu thương.
Thân ảnh hư ảo màu trắng va chạm mãnh liệt vào vách động phía xa rồi chậm rãi trượt xuống, thân ảnh đó chính là Tu Phổ Nhược Tư, chỉ là bất quá lúc này hắn cũng chỉ còn thần thức mà thôi, thần thức đó lại vô cùng suy yếu.
So với Tu Phổ Nhược Tư thì tình trạng thần thức của Liệt Diễm còn xấu hơn nữa, thậm chí nhìn qua cũng có thể thấy thần thức nàng trong suốt hơn hẳn thần thức của hắn, dường như lúc nào cũng có thể tan biến vậy. Phá Thần lực bên trong Sát Thần Chi Kiếm đã bị Thiên Thần Giải Thể Đại Pháp của Liệt Diễm dẫn động, khi bổn mạng Hồng Liên nổ tung thì chúng đã bị bức toàn bộ ra ngoài cơ thể. Nhưng cho dù thế thì linh hồn của nàng cũng đã suy yếu tới cực điểm rồi.
Trói buộc trên người Cơ Động đã biến mất, hắn cơ hồ xông về phía Liệt Diễm đầu tiên. Nhưng mà khi hắn ôm lấy Liệt Diễm, bàn tay lại ôm hụt vào khoảng không, dường như nàng đã không còn thân thể nữa rồi.
- Liệt Diễm, Liệt Diễm...!
Thanh âm của Cơ Động run rẩy, tim của hắn lại càng tràn ngập sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
Liệt Diễm quay người lại nhìn Cơ Động, trên gương mặt xinh đẹp toát ra một tia mỉm cười giải thoát. Đã đến lúc rời xa hắn rồi sao? Lúc này, nàng không hề muốn khóc. Bởi nàng muốn, ấn tượng cuối cùng hắn về mình, đó là vẻ đẹp hoàn mỹ mà nàng tự hào chứ không phải là bộ dạng yếu đuối ủy mị. Cho nên, nụ cười của nàng vẫn rực rỡ như trước, tựa như những nụ cười trước đây ở cùng hắn.
Thần thức Liệt Diễm vội vàng truyền cho Cơ Động một tin tức:
- Nhanh lên Cơ Động, dùng Hỏa Thần Song Kiếm thu lấy thần thức của hắn, thiếp mặc dù đã phá hủy bản thể của hắn, nhưng thần thức của hắn đã kịp ngưng tụ lại, thiếp đã không còn cách nào tiêu diệt triệt để nữa. Chỉ có thừa dịp hắn đang suy yếu, dùng chủ thần khí Hỏa Thần Song Kiếm nhốt hắn lại, mới có thể từ từ luyện hóa. Chỉ cần hoàn thành quá trình đó, thì Hỏa Thần Song Kiếm của chàng sẽ có thể khôi phục lại toàn bộ sức mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc trước.
Cho dù sắp rời khỏi thế giới này, thì nàng vẫn không quên được việc giúp đỡ Cơ Động. Hỏa Thần Song Kiếm mặc dù không trọn vẹn, nhưng nó vốn là Chủ thần khí chân chính. Một khi thần thức bị nó phong ấn thì cho dù là Sát thần Tu Phổ Nhược Tư có là cường giả mạnh hơn nữa cũng không thể thoát ra được, thậm chí không có lấy một khí tức nào phát ra. Lúc đó sẽ không có ai biết được Phổ Nhược Tư đang ở trong nó.
Ánh mắt của Cơ Động tràn ngập tơ máu, sự tàn bạo, tức giận, còn cả những cảm xúc hỗn loạn khác nữa. Vào giờ phút này, cả linh hồn hắn đã biến thành màu đỏ tàn bạo, ngay cả Linh Hồn Tuyền Qua của hắn cũng thế. Liệt Diễm hận Tu Phổ Nhược Tư một thì hận ý của Cơ Động với Tu Phổ Nhược Tư còn mạnh hơn nghìn lần, vạn lần.
Phượng Vũ Long Xà biến được phóng thích, hai cánh vừa mở thì Thần Hỏa Thánh Vương Khải đã trực tiếp xuất hiện, bao phủ lấy thân thể Cơ Động, chỉ trong nháy mắt khi hắn từ hang động bay ra ngoài thì Hỏa Thần Song Kiếm cũng đã ở trong lòng bàn tay, Cực Hạn Song Hỏa trong nháy mắt bị thúc dục tới cực hạn, làm hai thanh siêu cấp trọng kiếm này tản mát ra kim quang cùng hắc quang chói mắt.
Thần thức của Tu Phổ Nhược Tư trôi lơ lửng ở không trung, bởi đã suy yếu khá nhiều nên trông khá mờ ảo. Bản thể của hắn là Sát Thần Chi Kiếm bị hành động tự bạo bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm hủy diệt, đây là lần đầu tiên trong đời Sát Thần bị thương nặng nhất. Nhưng mà thân là Chấp Pháp Giả, do đó thần thức của hắn vô cùng cường đại, lúc này tuy bị thương tuy nặng, nhưng không giống như Liệt Diễm không có cách nào vãn hồi. Chỉ cần cho hắn thời gian, là hắn có thể tự tiến hành phục hồi thần thức, chỉ cần trở về Thần giới thì chữa trị bản thể cũng cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm.
Nhưng lấy tình trạng hiện tại thì thần thức của hắn không có cách nào rời khỏi nơi đây . Ở trong hồ dung nham ở Địa Tâm này, khắp nơi đều là hỏa nguyên tố cuồng bạo, chỉ bằng thần thức mà muốn rời đi, như vậy ít nhất thần thức của hắn phải khôi phục lực lượng từ một thành trở lên. Nhưng mà, lực lượng thần thức hiện tại của Tu Phổ Nhược Tư thậm chí còn không đạt tới một phần trăm nữa là. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thần thức không bị tan biến mà thôi. Đây là cực hạn mà hắn có thể làm được. Bất quá, hắn vẫn cho mình là người chiến thắng cuối cùng, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng dù sao đi nữa thì hắn cũng đã đạt được mục đích của mình
Thấy Cơ Động bay về phía hắn, Tu Phổ Nhược Tư cũng không thèm để ý, bởi cho dù hắn suy yếu đến thế nào, thì hắn vẫn là thần, thần thức của thần sao có thể bị tổn thương bởi con người chứ? Nhưng mà…