Cơ Động rõ ràng cảm thấy, cứ mỗi lần tay Lâm Thiên Vũ đánh ra, ma lực của hắn lại nhanh chóng tăng lên theo cấp số nhân.
“Đây là Thiên Diệp Chưởng của Lâm gia, một loại đa trọng tổ hợp ma kỹ đơn thuộc tính. Thiên Nhân Thiên Long tổ hợp kỹ của Diệt Tuyệt quân đoàn sau khi cải tiến cũng có bóng dáng của Thiên Diệp chưởng này.”
Lời nhắc nhở của Trần Tư Tuyền tức khắc truyền vào tai Cơ Động. Lúc này nàng đã tỉnh táo lại, Cơ Động đấu với Lâm Thiên Vũ, về cơ bản nàng không có gì phải lo lắng. Lâm Thiên Vũ tuy là thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài trăm năm có một của Lâm gia, nhưng giờ đây trước mắt của hắn lại là Cơ Động. Về mặt thiên phú cùng sự nỗ lực, đều vượt qua hắn.
Không thể phủ nhận, ở Lâm gia, Lâm Thiên Vũ có địa vị cực kỳ quan trọng. Ngay cả hai lão tổ tông của Lâm gia đều nói tư chất của Lâm Thiên Vũ còn tốt hơn cả họ. Nhưng nếu để cho Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đánh giá Cơ Động, thì chắc chắn bọn họ sẽ nói: thiên phú của tên nhóc này căn bản không thuộc về con người. Nếu còn là người thì hoàn toàn không thể so sánh với hắn.
Đối mặt với Thiên Diệp Chưởng của Lâm Thiên Vũ, hai tay đang chắp sau lưng của Cơ Động cuối cùng cũng thả ra. Sắc mặt của vợ chồng Lâm Bách Xuyên đồng thời đại biến.
Thứ bọn họ thấy chỉ là một thân ảnh như hồ điệp bay trong rừng hoa. Cả người Cơ Động giống như một tia chớp huyễn lệ, dù là Lâm Bách Xuyên cùng Lâm Loan cũng không nhìn rõ động tác của hắn. Hào quang chợt lóe lên, Thiên Diệp Chưởng mà Lâm Thiên Vũ đang nhanh chóng tăng thêm kia đã biến mất.
Đằng Xà Thiểm giúp Cơ Động có được tốc độ tiếp cận thuấn di, mà Ám Nguyệt Vũ thì cho hắn khả năng né tránh gần như hoàn mỹ. Hai thứ này dung hợp lại, uy lực tự nhiên sẽ không tầm thường.
Nếu là nửa năm trước, Cơ Động tuyệt đối sẽ không ứng đối thế này. Nhưng sau nửa năm bị Long Hoàng tra tấn, năng lực thực chiến của Cơ Động cũng đột nhiên tăng mạnh. Dưới uy áp mạnh mẽ của Long Hoàng hắn cũng có thể phát huy ra thực lực mạnh mẽ, huống chi đối thủ lúc này ma lực tu vi còn kém hơn mình?
Đằng Xà Thiểm, Ám Nguyệt Vũ, lại thêm Minh Dương Liệp… ba kĩ năng liền mạch lưu loát. Động tác của Cơ Động thực sự quá nhanh, ma lực mà Lâm Thiên Vũ phát ra không chút ảnh hưởng đến hắn. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, sau đó đã xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Vũ, tay phải chộp vào yết hầu hắn. Mà lúc này, ma lực của Thiên Diệp Chưởng do Lâm Thiên Vũ phát ra lại ở phía sau lưng Cơ Động. Nói cách khác, nhờ vào Đằng Xà Thiểm và Ám Nguyệt Vũ, Cơ Động vừa tránh được ma lực đang súc thế của Thiên Diệp Chưởng, vừa ngăn cách thân thể Lâm Thiên Vũ với ma lực mà hắn phát ra, đồng thời tay phải sử dụng Minh Dương Liệp chộp vào yết hầu của Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ không hổ là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ ở Lâm gia, khi không thấy rõ động tác của Cơ Động, lại càng không biết thực lực chính xác của hắn, thân thể liền phản ứng theo bản năng mà không cần suy nghĩ. Hắn cong người ngả về phía sau, cùng lúc đó quyết đoán bỏ đi sự khống chế với Thiên Diệp Chưởng. Hai tay đưa về phía trước, thanh quang dày đặc hội tụ thành một quang cầu màu xanh, chắn phía trước người mình
Đáng tiếc, người mà hắn đối mặt lại là Cơ Động, Minh Dương Liệp là kỹ năng của Hỏa Diễm Quân Vương. Năng lực của nó thậm chí còn vượt qua Liệt Dương Tam Liên Kích, sao có thể dễ dàng né tránh như vậy?
Cơ Động trượt người về phía trước, tay phải hóa thành màu vàng, mạnh mẽ phá vỡ vòng sáng che trước người Lâm Thiên Vũ. Vẫn chuẩn xác chộp vào cổ hắn như dự định ban đầu, đem thân thể đang ngả ra sau kia trực tiếp kéo lên, trôi nổi giữa không trung.
Một chiêu, đúng vậy, chỉ có một chiêu, chiến đấu đã kết thúc. Đây không phải do Lâm Thiên Vũ quá yếu mà do cách tấn công của Cơ Động chính là như vậy. Khi chiến đấu với hắn, thắng bại thường chỉ quyết định trong tích tắc. Nhưng cách phân thắng bại như vậy, gây ra sự chấn động cực lớn cho những người đang xem.
Bàn tay phải màu vàng của Cơ Động nội hàm ma lực, khi bắt lấy Lâm Thiên Vũ cũng đã phong bế toàn bộ kinh mạch của hắn, làm hắn có muốn giãy dụa cũng không được. Tuy nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất, nhưng ánh mắt của Cơ Động vẫn bình tĩnh như trước, giống như mình chỉ đang làm một việc nhỏ như con thỏ vậy.
Biến hóa lần này diễn ra quá nhanh, cho dù vợ chồng Lâm Bách Xuyên muốn cứu viện nhi tử cũng đã không kịp. Mắt thấy Lâm Thiên Vũ đã rơi vào tay Cơ Động, bọn họ lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần Cơ Động khẽ dùng lực, cái mạng nhỏ của Lâm Thiên Vũ nhất định sẽ đi tong ở đây.
Lúc này, Cơ Động đã trở thành tiêu điểm của mọi người trong cung điện. Đám cung đình ma sư xung quanh đều không chút do dự phóng thích ra uy áp của mình. Bọn họ muốn gây ra một áp lực nhất định cho Cơ Động, nhưng lấy tu vi của họ, sao có thể tạo được chút uy hiếp gì với Cơ Động đây?
Cơ Động tiện tay ném Lâm Thiên Vũ về phía vợ chồng Lâm Bách Xuyên, đồng thời cũng giải phóng sự phong bế trong kinh mạch hắn. Lâm Bách Xuyên đón lấy nhi tử, đem Lâm Thiên Vũ đặt xuống bên người, rồi cảm ứng một chút tình trạng hiện tại của nhi tử, sau khi xác nhận hắn không sao, hắn mới yên lòng lại.
“Yêu pháp, chắc chắn là yêu pháp.”
Lâm Thiên Vũ rốt cuộc cũng không thể giữ được bình tĩnh như lúc mới gặp Cơ Động. Cả người kích động đến run rẩy như một kẻ bị thần kinh. Cũng khó trách hắn, từ nhỏ đến lớn, hắn đều là niềm kiêu hãnh của gia tộc, là thiên tài xuất sắc nhất. Năm nay mới chỉ có hai mươi bảy tuổi cũng đã trở thành người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ, thực lực lại càng đuổi bậc cha chú, đả kích lần này phải nói là quá lớn đối với hắn.
Cơ Động mang cho hắn một cảm giác vô lực, không có nửa phần cơ hội để mà hoàn thủ.
“Đủ rồi.”
Lâm Bách Xuyên quát khẽ, vung tay tát một cái vào mặt Lâm Thiên Vũ làm hắn lảo đảo suýt ngã, lời nói cũng theo đó mà dừng.
Lâm Thiên Vũ ngơ ngác nhìn cha mình, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị cha đánh như vậy. Cảm giác chênh lệch làm cả người hắn đứng như trời trồng tại chỗ, không nói ra lời.
Hai vợ chồng Lâm Bách Xuyên cùng Lâm Loan chậm rãi tiến lên rồi dừng ở vị trí cách Cơ Động mười trượng. Dưới ánh mắt chăm chú của rất đông cung đình Ma sư, Đông Mộc hoàng đế Trần Hiểu Phong cùng Thiên Lộc thân vương. Lâm Bách Xuyên lại hơi cúi người hành lễ với Cơ Động, trầm giọng nói:
“Đa tạ các hạ đã hạ thủ lưu tình.”
Lâm Thiên Vũ là người trong cuộc nên mất bình tĩnh, còn Lâm Bách Xuyên thì lại khác, hắn đứng ngoài nhìn rõ tất cả những việc đã phát sinh. Tuy cũng rất khiếp sợ vì thực lực của Cơ Động, nhưng đây chắc chắn không phải yêu pháp gì gì đó. Thực lực, sự chênh lệch giữa con trai hắn và người này hoàn toàn là do thực lực. Người trẻ tuổi này cũng không phóng thích ra bao nhiêu ma lực, nhưng trong lòng Lâm Bách Xuyên đã tràn đầy cảm giác áp lực. Từ Cơ Động, hắn cảm thấy một sự uy hiếp phát ra từ tận đáy lòng. Tình huống như vậy hắn cũng rất ít gặp phải, thân là gia chủ của Lâm gia, tuy không có thực lực tuyệt đỉnh, nhưng ngoại trừ chí tôn cường giả, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy áp lực đến như vậy khi đối mặt với người khác.
“Ta với hắn không thù không oán, tự nhiên sẽ không hạ sát thủ. Nhưng nếu hắn cứ tiếp tục quấn lấy làm phiền thì cũng đừng trách ta không nói lý.”
Cơ Động thản nhiên nói. Trần Tư Tuyền từ hôn vì mình nên trong lòng Cơ Động vẫn có một chút áy náy với Lâm Thiên Vũ, vì vậy hắn cũng không ra tay nặng, từ đầu đến cuối đều không hề sử dụng ma lực để va chạm, sợ làm đối phương bị thương. Đương nhiên, lòng khoan dung của hắn cũng có hạn, tính tình của bạo quân có thể tốt sao?
Trên người vợ chồng Lâm Bách Xuyên và Lâm Loan phân biệt hiện lên quang mang ma lực của Giáp Mộc và Ất Mộc. Lâm Bách Xuyên trầm giọng nói:
“Tuy các hạ hạ thủ lưu tình tha cho con ta. Nhưng việc hôm nay đã liên quan đến danh dự của Lâm gia, lại càng là nỗi nhục lớn nhất từ trước tới giờ của Lâm gia. Nếu không thể giữ được các hạ ở lại đây, vậy xin các hạ hãy lấy mạng vợ chồng chúng ta. Nỗi nhục này, chỉ có dùng máu của một trong hai bên để rửa sạch.”
Cơ Động lạnh lùng nhìn Lâm Bách Xuyên, từ ngữ khí của hắn có thể nghe ra được sự quyết tuyệt trong lòng. Rất rõ ràng, khi Cơ Động thể hiện ra thực lực của mình, Lâm Bách Xuyên đã hiểu hắn không có một chút phần thắng nào nên mới nói ra những lời như vậy.
Lâm Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía Trần Hiểu Phong, chỉ thấy vẻ xin lỗi chân thành trong mắt người kia. Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn đi vài phần, thản nhiên nói:
“Thiên Vũ không cưới được Tư Tuyền cũng chỉ có thể trách nó kém cỏi. Ta và bệ hạ vẫn mãi là huynh đệ. Hôn sự của bọn nó không thể ảnh hưởng đến tình huynh đệ giữa chúng ta.”
Nghe Lâm Bách Xuyên nói vậy, cả Trần Hiểu Phong và Trần Tư Tuyền đang đứng phía sau Cơ Động đều thở phào nhẹ nhõm. Dù đang giận dữ, nhưng vẫn có thể quyết định mọi việc một cách tỉnh táo, không hổ là gia chủ một nhà.
“Nhưng…”
Nói đến đây, Lâm Bách Xuyên đổi giọng, hắn nâng tay chỉ về phía Cơ Động:
“Người này và Tư Tuyền từ hôn ngay trước mặt bệ hạ, mang đến nỗi nhục rất lớn cho gia tộc chúng ta, Lâm gia không thể chấp nhận điều này. Bệ hạ, nếu người còn coi ta là huynh đệ thì xin đừng nhúng tay vào việc này. Để Lâm gia tự tay giải quyết, nếu không, Lâm gia sẽ không còn mặt mũi ở lại Đông Mộc đế quốc nữa.”
“Hiền đệ, ngươi cần gì phải làm vậy? Để ta sai người bắt hắn rồi để ngươi xử lý là xong.”
Trần Hiểu Phong thở dài một tiếng. Hắn bội phục từ đáy lòng cách xử lý mọi chuyện của Lâm Bách Xuyên, vì vậy lại càng thêm tức giận cách làm của Cơ Động và Trần Tư Tuyền.
Lâm Bách Xuyên lắc đầu đáp:
“Thực lực của người trẻ tuổi này mạnh đến mức nào ta cũng không đoán được, nhưng có một điều chắc chắn là ở đây trừ khi vợ chồng ta ra tay, nếu không sẽ chẳng một ai có thể bắt được hắn. Huống chi vừa rồi hắn còn hạ thủ lưu tình, tha cho khuyển tử một mạng, ít nhất cũng phải cho hắn một cơ hội quyết đấu công bằng.”
Giờ phút này, trong lòng Trần Hiểu Phong chỉ có một ý nghĩ, đó là dù thế nào cũng không thể để Lâm Bách Xuyên Thua. Nếu không sẽ mang đến rất nhiều khó khăn cho Đông Mộc đế quốc.
Nhưng khi nghĩ đến đây, Trần Hiểu Phong cũng không khỏi líu lưỡi đánh giá Cơ Động. Người trẻ tuổi mà nữ nhi mình mang về này có thân phận gì? Mới hơn hai mươi tuổi đã có thể đánh bại Lâm Thiên Vũ một cách dễ dàng, lại càng có thể làm cho vợ chồng Lâm Bách Xuyên phải coi trọng như vậy, không thể đoán được tu vi đã cao đến mức nào. Tiềm lực của người trẻ tuổi này chẳng cần nói cũng biết, nếu mình có hai đứa con gái là Đông Mộc Thánh Nữ thì gả một người cho hắn cũng không thành vấn đề. Phải nói người này là tiền đồ vô lượng a!
Dù nghĩ vậy, nhưng Trần Hiểu Phong chỉ có thể chọn một, và hiển nhiên Cơ Động không phải người mà hắn chọn.
Lâm Bách Xuyên nhìn về phía Cơ Động:
“Nơi này là hoàng cung, không tiện động thủ. Chúng ta ra ngoài chứ?”
Cơ Động thản nhiên đáp: “Tùy ngươi, thế nào cũng được.”
Vừa nói, hắn đã xoay người đi ra ngoài. Trên người như có một áp lực vô hình khuếch tán ra làm đám cung đình ma sư xung quanh không dám ngăn cản.
Khi Cơ Động đi tới bên cạnh Trần Tư Tuyền, vẻ mặt nàng quan tâm nhìn hắn. Cơ Động liền mỉm cười lắc lắc đầu.
Trần Tư Tuyền nhất thời hiểu ý, gật đầu với hắn. Tuy hai người không nói lời nào, chỉ trao đổi qua ánh mắt, nhưng bọn họ đã hiểu ý nghĩ của nhau.
Cho nên Trần Tư Tuyền cũng không đi cùng Cơ Động ra ngoài mà vẫn nhàn nhã đứng đấy, lặng lẽ đợi phụ hoàng cùng mẫu hậu mình bước ra rồi mới đi theo bên người.
Trần Hiểu Phong hung hăng trừng mắt nhìn con gái: “Con bé này, con bảo phụ hoàng nên làm gì lúc này đây?”
Vẫn là mẹ thương con gái nhất, hoàng hậu ôm Trần Tư Tuyền vào lòng, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, việc đã tới nước này thì chỉ có thể được đến đâu hay đến đó. Người có trách Tư Tuyền cũng không giải quyết được a.”
Nhìn vợ chồng Lâm Bách Xuyên đã đi ra ngoài theo Cơ Động, Trần Hiểu Phong mới thấp giọng hỏi con gái:
“Tư Tuyền, con nói cho phụ hoàng biết, người tên Cơ Động mà con dẫn về này rốt cuộc có thân phận như thế nào?”
Trần Tư Tuyền lắc lắc đầu, đáp:
“Con xin lỗi. Phụ hoàng, con không thể nói được. Nếu Cơ Động muốn thì hắn sẽ tự nói. Còn nếu hắn không nói thì con cũng chẳng thể nhiều lời, hắn sẽ không vui.”
Nhìn vẻ ngoan ngoãn của con gái mình, Trần Hiểu Phong không khỏi cảm thấy mờ mịt, thì thào nói: “Nữ đại bất trung lưu*, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu a! Chẳng lẽ tên nhóc đó có yêu pháp thật sao? Có thể làm cho tiểu ma nữ của Đông Mộc chúng ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”
(*Nữ đại bất trung lưu: Câu tục ngữ của TQ, nói về việc con gái lớn sẽ nghĩ cho người yêu của mình nhiều hơn gia đình)
“Phụ hoàng!” Trần Tư Tuyền thấp giọng nhõng nhẽo.
Lâm gia chính là khách quen của Đông Mộc hoàng cung, tự nhiên sẽ rất quen thuộc nơi này. Khi ra khỏi Ất cung, Lâm Bách Xuyên làm ra một thủ thế mời, cùng thê tử dẫn Cơ Động đi về phía tây của hoàng cung.
Ở phía tây hoàng cung có một khu diễn võ trường. Nơi này là chỗ tu luyện của con cháu trong hoàng thất, có diện tích khoảng một công lý vuông. Đây chính là khu đất trống lớn nhất trong hoàng cung, dùng nó để quyết đấu là thích hợp nhất.
Đi vào diễn võ trường, vợ chồng Lâm Bách Xuyên dừng lại, Cơ Động cũng đứng ở vị trí đối diện bọn họ. Lúc này, khuôn mặt Lâm Thiên Vũ tái nhợt không chút huyết sắc, hắn đứng nhìn Cơ Động từ phía xa, hai đấm nắm chặt lại, trong mắt không ngừng toát ra vẻ oán độc.