Thân thể cứng ngắc của Pháo Long đột nhiên chấn động một cái. Từ chỗ cánh tay gãy đột nhiên máu tươi cuồng phun ra ngoài. Những thứ phun ra cũng không chỉ là máu ở chỗ cánh tay bị cắt, mà còn là những máu bầm tích tụ lâu ngày trong cơ thể nữa.
Cơ Động trực tiếp đem tất cả các tạp chất, máu bầm trong cơ thể toàn bộ bức hết ra ngoài. Chỗ kinh mạch tại phần cánh tay cục của Pháo Long lại một lần nữa vỡ ra.
Hay bàn tay đang đặt trên đầu gối của Pháo Long lúc này đã co lại thành trảo, mạnh mẽ bấu chặc vào đầu gối của mình. Hàm răng hắn cắn chặt lại, có thể nhìn thấy rõ ràng hai gò má hắn đang gồng lên mạnh mẽ, đồng thời trên trán nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Hiển nhiên hắn đang thừa nhận thống khổ cùng cực. Nhưng gã hán tử hơn bốn mươi tuổi này lại ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, mạnh mẽ im lặng chịu đựng.
Lúc Pháo Long đang thừa nhận thống khổ, thì ma lực Cơ Động đã toàn diện điều động khắp cơ thể. Những kinh mạch vốn đã bị chèn ép lâu ngày nháy mắt được mở ra. Ma lực khổng lồ tích súc trong cơ thể Pháo Long giống như là tìm được nơi phát tiết vậy, cho dù là vẫn còn Thuộc Tính Áp Chế của Cơ Động, nhưng vẫn toàn lực phóng vọt ra ngoài.
Ma lực cực kỳ tinh khiết mạnh mẽ ngăn chặn ma lực của Pháo Long đánh sâu vào trong kinh mạch của hắn. Đồng thời, tầng ma lực nhu hòa lúc trước Cơ Động bố trí trong cơ thể A Bỉnh cũng toàn bộ được phóng xuất ra, phòng ngừa kinh mạch hắn xuất hiện vấn đề gì.
Ánh mắt Cơ Động đột nhiên trở nên cực kỳ lợi hại, ngọn hỏa diễm màu trắng từ chỗ mi tâm hắn đột nhiên tách ra một tia nhỏ, như tơ như lũ phiêu nhiên bay ra, dung nhập vào chỗ vết thương trên vai trái của Pháo Long.
Thanh âm xuy xuy nhẹ liên tiếp vang lên, bạch quang khẽ lóe ra một chút, miệng vết thương của Pháo Long đã hoàn toàn được phong kín lại. Lúc này Pháo Long cũng không thể nhìn rõ, ngay tại miệng vết thương trên vai trái của hắn, luồng bạch quang vừa dung hợp vào liền biến thành vô số sợi tơ trắng mịn, khâu vá lại toàn bộ các kinh mạch vốn đã bị phá hủy của hắn. Những kinh mạch vốn đã bị bế tắc một lần nữa được đả thông lại. Đồng thời, tia bạch quang thần kỳ kia chỉ thoáng nhẹ nhàng hiện lên một chút thôi, ngay cả miệng vết thương cũng không có lưu lại. Đây chính là Hỗn Độn, lực lượng chân chính của Hỗn Độn, chính là sáng tạo. Hỗn Độn sáng tạo thế giới, chứ không phải hủy diệt thế giới. Dùng Hỗn Độn Chi Hỏa để cải tạo kinh mạch, đây chính là những gì mà Liệt Diễm đã nói với Cơ Động lúc trước, có thể nháy mắt giúp Pháo Long đả thông được vết thương cùng với kinh mạch, mà cũng không khiến cho hắn mất quá nhiều máu. Cũng là nguyên nhân quan trọng nhất vì sao chỉ có mình Cơ Động mới có thể chữa trị cho Pháo Long.
Lúc này, tinh thần lực của Cơ Động đã được mở ra tới cực hạn. Kinh mạch trong cơ thể con người phức tạp đến mức nào? Linh Hồn Chi Hỏa của hắn toàn lực bốc lên, mới có thể khống chế được tất cả các tia tinh thần lực, khiến cho Hỗn Độn Chi Hỏa kia xảo diệu phục hồi lại toàn bộ tất cả các kinh mạch bị tổn hại.
Lúc tất cả các kinh mạch trên tay trái hắn hoàn toàn được khơi thông, vai trái của Pháo Long cũng tự động lành lại. Nhưng mà, hiện tại Cơ Động vẫn còn chưa có ngừng việc ngăn cản ma lực của Pháo Long. Những kinh mạch này dù sao cũng là mới có đả thông lại, mặc dù có được Hỗn Độn Chi Hỏa trợ giúp khiến nó cứng cáp hơn, nhưng vẫn còn chưa đủ kiên cố.
Cánh tay trái xử lý xong, kế tiếp chính là con mắt trái. Kinh mạch trên mắt càng phức tạp hơn tay trái rất nhiều, hơn nữa sự đau đớn cũng càng mạnh mẽ hơn. Pháo Long quả thật cường hãn, lúc Cơ Động phá vỡ những kinh mạch bị ngưng tụ trên mắt của hắn, bởi vì quá đau nhức, cả thân thể của hắn đều kịch liệt run rẩy lên. Quần áo toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Mặc ù như vậy, nhưng hắn vẫn như trước không hề phát ra chút âm thanh nào. Bởi vì dùng sức quá độ, nên răng lợi hắn cũng đã bắt đầu chảy máu ra.
Vì để giảm bớt sự thống khổi của Pháo Long, Cơ Động dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành quá trình chữa trị cho mắt trái của hắn. Lúc tất cả các kinh mạch đều hoàn toàn được khơi thông, mặc dù cánh tay và mắt trái Pháo Long lại hõm xuống thêm một chút, nhưng mà kinh mạch trong cơ thể hắn cũng đã có thể tuần hoàn lại bình thường.
Chậm rãi thu hồi lại Hỗn Độn Chi Hỏa, trước ngực Cơ Động không ngừng phập phồng. Y phục của hắn cũng đã đồng dạng ướt đẫm mồ hôi. Tinh thần hao tổn thật trầm trọng, không khỏi khiến cho đại não của hắn cũng có chút mờ ảo.
- Pháo Long đại ca, mở miệng ra.
Cơ Động trầm giọng quát lên.
Thân thể Pháo Long khẽ gồng lên một chút, nhưng khiến cho Cơ Động có chút khó hiểu chính là, hắn không ngờ lại lắc lắc đầu.
Một tay Cơ Động vẫn tiếp tục đặt sau lưng Pháo Long, khống chế ma lực rót vào trong thân thể hắn, đầu thì khẽ chồm về trước nhìn về phía Pháo Long. Khi hắn nhìn thấy bộ dáng trên mặt Pháo Long, không khỏi vừa sợ vừa bội phục.
Pháo Long không phải không chịu há miệng, mà là hắn hiện tại đã không thể há miệng được nữa. Bởi vì hắn cắn răng quá sức, nên lúc này toàn bộ cơ bắp quanh miệng hắn đã hoàn toàn tê cứng lại hết, căn bản là không thể mở ra được. Có thể nhìn thấy được từng sợi cơ bắp trên miệng hắn gồng lên, cứng rắn như sắt vậy. Hai luồng ma lực nhu hòa từ trong tay Cơ Động rót vào trên hai má hắn, làm mềm hóa hai sợi cơ bắp trên đó. Cơ Động lấy tay sờ sờ một chút, miệng Pháo Long rốt cuộc cũng mở ra. Cái hồ lô xanh trong tay Cơ Động vãi ra, nắp bình cũng trực tiếp bị đánh văng ra. Một cỗ chất lỏng màu xanh biếc tuôn ra, dưới sự khống chế của ma lực Cơ Động, ngưng tụ lại thành một khối cầu màu xanh biếc, trực tiếp rơi vào trong miệng Pháo Long, hóa thành một dòng nước xanh biếc chảy vào trong cơ thể hắn. Đúng là Căn Nguyên Sinh Mệnh.
Dưới sự phụ trợ của ma lực Cơ Động, sinh mệnh khí tức khổng lồ của Căn Nguyên Sinh Mệnh cơ hồ là trong nháy mắt đã thổi quét khắp mỗi một nhánh kinh mạch trong cơ thể Pháo Long. Miệng vết thương chỗ mắt trái, cánh tay trái hắn dần dần khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Một lớp máu khô rơi xuống, lộ ra một lớp thịt tươi, màu tiệp hoàn toàn với lớp da xung quanh. Đồng thời, những kinh mạch gần như rách nát của Pháo Long cũng đồng thời dưới tác dụng của sinh mệnh lực khổng lồ này, một lần nữa khôi phục lại sức sống cùng khả năng co dãn của nó. Những nhánh kinh mạch dần dần trở nên cứng cỏi hơn, thậm chí còn hấp thu một chút ma lực mà Cơ Động rót vào. Giờ khắc này đây, cảm giác mà Cơ Động cảm nhận chính là, thân thể Pháo Long giống như là một lần nữa được hồi xuân vậy.
Đây chính là chuyện mà ngay cả Cơ Động cũng không ngờ tới. Hắn đem hơn phân nửa Căn Nguyên Sinh Mệnh còn lại trong bình hồ lô cho Pháo Long uống hết, hiệu quả của nó còn muốn vượt qua dự tính của hắn nữa. Cứ như vậy, chướng ngại mà lúc trước Liệt Diễm đã từng nói, Pháo Long vĩnh viễn không có khả năng đột phá được Chí Tôn Cường Giả hầu như là không có tồn tại. Dù sao, dưới sự nuôi dưỡng của Căn Nguyên Sinh Mệnh, kinh mạch toàn thân của hắn gần như là khôi phục hoàn toàn, trở thành một chỉnh thể hoàn mỹ bình thường.
Những chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều. Cơ Động bằng vào ma lực cường đại của mình đem những khối ma lực cô đọng trong cơ thể Pháo Long hoàn toàn hòa tan ra, thúc dục những ma lực kia bắt đầu tuần hoàn trong cơ thể Pháo Long. Những ma lực đó bắt đầu cùng với căn nguyên ma lực trong cơ thể Pháo Long hoàn toàn câu thông lại với nhau, trở thành trạng thái tu luyện bình thường của ma sư.
Khi ma lực Cơ Động hoàn toàn rút ra khỏi cơ thể Pháo Long, hắn đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện trầm ổn. Lúc này đây, chẳng những là sinh mạch của hắn đã được Cơ Động khơi thông, hơn nữa những ma lực tích súc nhiều năm trong cơ thể hắn cũng hoàn toàn không có nửa phần lãng phí. Kinh mạch trong cơ thể càng trở nên cứng chắc hơn so với trước khi bị thương rất nhiều. Sinh mệnh lực cũng bổ sung hoàn hảo, khiến cho những tổn thương nhiều năm nay do cánh tay bị gãy đã hoàn toàn khôi phục lại. Có thể nói là hắn được thoát thai hoán cốt.
Nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống, Cơ Động cũng không có quấy nhiễu Pháo Long. Hắn biết rõ, đợi khi Pháo Long từ trong tu luyện tỉnh táo lại, chẳng những thương thế hoàn toàn hồi phục, mà thực lực của hắn cũng sẽ tăng nhanh hơn mấy phần.
Dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán mình. Tuy rằng hắn vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc này tâm tình của hắn lại vô cùng tốt. Loại cảm giác tinh thần và thể xác đồng thời thoải mái như thế này làm cho Linh Hồn Chi Hỏa của hắn càng thêm thông thấu hơn nhiều.
Toàn bộ quá trình chữa thương bất quá chỉ tốn hơn nửa canh giờ mà thôi. Nhìn qua, quá trình này hoàn thành vô cùng đơn giản, nhưng mà, trên thực tế, khắp thiên hạ, có thể trị liệu thương thế này, hơn nữa đối với Pháo Long A Bỉnh cũng không sinh ra bất cứ thương tổn nào, e rằng ngoài Cơ Động cũng không có được bất cứ ai nữa. Nếu nói là Căn Nguyên Sinh Mệnh có thể tìm được đi, như vậy, Hỗn Độn Chi Hỏa cùng căn nguyên với A Bỉnh có thể nói là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Cho dù là Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước cũng không có được năng lực như thế. Căn Nguyên Sinh Mệnh cùng lắm chỉ có thể giúp A Bỉnh chữa trị cho những kinh mạch bị thương tổn, nhưng không thể trị dứt được căn nguyên của tổn thương, duy nhất chỉ có Hỗn Độn Chi Hỏa mới có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề này của hắn mà thôi.
Hai cái Hỏa Nguyên Tố Thể từ trên cơ thể Cơ Động phóng xuống. Hắn cũng không có đem chúng nó thu hồi về, mà là để lại trong căn phòng của A Bỉnh, tiến hành hộ pháp cho Pháo Long. Bản thân Cơ Động thì lặng lẽ mở cửa phòng đi ra ngoài. Hai cái Nguyên Tố Thể hiện tại cho dù không có ma lực của hắn hỗ trợ, nhưng vẫn có thể tồn tại suốt mười hai canh giờ. Để chúng lại bảo vệ Pháo Long tu luyện là tốt nhất.
Một lần nữa quay lại đại sảnh lầu một. Liệt Diễm và A Kim vẫn còn ngồi ở chỗ cũ. Các nàng đã sớm ăn xong thịt nướng, đang uống rượu lúa mạch đợi hắn.
Nhìn thấy bộ dáng toàn thân mồ hô của Cơ Động, Liệt Diễm không khỏi hơi hơi nhíu mày lại, đứng dậy, bước tới đón hắn. Liệt Diễm vừa đứng dậy, A Kim phía sau cũng lập tức đứng dậy, cùng đi theo phía sau nàng.
- Mệt nhọc lắm sao?
Cơ Động mỉm cười lắc đầu:
- Pháo Long đại ca đã không có việc gì nữa. Chúng ta đi thôi. Đầu tiên tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi, tẩy rửa cơ thể một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Buổi sáng lên đường, đến trưa thì tiến hành trị liệu cho Pháo Long, hắn tiêu hao cũng không nhỏ, cần tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi một chút. Hắn sở dĩ không đợi đến khi Pháo Long tỉnh lại rồi mới bỏ đi, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Pháo Long thể hiện lòng cảm kích của hắn. Hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, với sự nhiệt tình, hào sảng của Pháo Long, thân thể bị tổn thương biết bao nhiêu năm một lần nữa khôi phục lại khả năng tu luyện, hắn chắc chắn sẽ cực kỳ hưng phấn, khẳng định là sẽ giữ Cơ Động lại, không dễ gì để hắn bỏ đi. Tốt nhất là chữa thương xong rồi bỏ chạy, để lại hai Hỏa Nguyên Tố hộ thể bảo vệ, Pháo Long A Bỉnh hẳn cũng không có nguy hiểm gì.
Ra khỏi Nhất Khẩu Hương, đi thêm một lúc, cũng đồng dạng là trên đường lớn Bính Hỏa, Cơ Động nhìn thấy một cái khách sạn tên là Chu Tước.
- Chúng ta trọ ở đây đi.
Cảm giác rin rít trên người hắn thật sự vô cùng khó chịu, hơn nữa, càng quan trọng hơn chính là, vừa ra khỏi Nhất Khẩu Hương, bộ áo giáp toàn thân màu vàng chóe của A Kim liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường. Lại thêm khí chế hơn người do Liệt Diễm vô tình phát ra, thật sự là khiến người ta chú ý quá mức. Tốt nhất là kiếm một quán trọ nào đó, tìm cách để A Kim chịu thay quần áo.
Liệt Diễm đối với đề nghị của Cơ Động tự nhiên không có ý kiến gì. Ba người cùng nhau bước vào tòa khách sạn Chu Tước gồm năm tầng lầu kia.
Đi đến chỗ đặt phòng, lúc nhân viên phục vụ hỏi Cơ Động muốn đặt mấy phòng, trong lòng hắn không khỏi có chút khó xử. Nếu thuê hai gian phòng, hắn một gian, Liệt Diễm và A Kim một gian, theo hắn thì đây là sự sắp xếp hợp lý nhất. Nhưng mà, cho dù là thực lực của A Kim cực kỳ cường đại, nhưng Cơ Động cũng tuyệt đối không cho rằng Liệt Diễm ở bên cạnh A Kim sẽ an toàn hơn khi nàng ở bên cạnh mình. Huống chi, A Kim đã mất hết ký ức trước đây, Cơ Động đương nhiên cũng có chút cố kỵ đối với nàng. Hắn làm sao có thể yên tâm để mặc Liệt Diễm và A Kim ở cùng một phòng chứ? Sau khi suy xét trước sau, hắn nói một câu khiến cho nhân viên phục vụ phải trợn mắt há hốc mồm nhìn.
- Ta muốn thuê một gian lớn. Nhất thiết trong phòng phải có một chiếc giường loại lớn.
Nghe xong câu này của Cơ Động, Liệt Diễm không cảm giác được có gì lạ. A Kim càng bởi vì mất hết ký ức nên cũng chẳng có ý kiến gì. Nhưng những lời này vang vào tai nhân viên phục vụ thì lại không giống như vậy. Nhân viên phục vụ ở đây cũng là một tiểu cô nương khoảng mười tám, mười chín tuổi, vừa nghe Cơ Động nói câu này, sắc mặt liền đỏ ửng lên, ngập ngừng nói:
- Thật sự là chỉ một gian sao?
Cơ Động vừa nghe đã biết nàng hiểu bậy. A Kim mặc dù mặc một bộ toàn thân khải màu vàng kim, nhưng hình dáng bề ngoài vẫn là con gái. Một nam nhân mang theo hai nữ nhân, còn thuê một gian phòng trọ, nhất định sẽ khiến người ta hiểu lầm.
- Đúng vậy, chỉ một gian. Nhanh lên!
Toàn thân Cơ Động ướt đẫm mồ hôi, vô cùng khó chịu, có chút không kiên nhẫn, nói.
- Vâng, xin ngài chờ một chút.
Căn phòng bọn họ thuê chính là căn phòng cao cấp nhất, ở tầng năm. Cơ Động cầm chìa khóa, mang theo Liệt Diễm và A Kim bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng ba người bỏ đi, nhân viên phục vụ nói:
- Một nam nhân mang theo hai nữ nhân, hơn nữa lại còn xinh đẹp như vậy, hiện tại xã hội lại suy đồi đến như thế sao?
Cách đó không xa có mấy nhân viên phục vụ khác đang đứng. Nãy giờ bọn họ vẫn len lén nhìn trộm qua bên này, lúc này một cô gái nhân viên mới cười hí hí, nói:
- Ngươi đúng là thiếu kiến thức. Cái này người ta gọi là Song Phi đó. Đám quý tộc rất thích dạng này. Bất quá, xem ra nam nhân kia cũng không giống như một quý tộc. Chẳng lẽ lại là cáo giả làm hổ hay sao?
- Song Phi? Ngươi thật đúng là hư hỏng, ngay cả những lời mắc cở chết người như vậy mà cũng dám nói ra.
- Cái này có gì mà phải mắc cở chứ? Nam nhân kia mặc dù cũng không anh tuấn lắm, nhưng dáng người mạnh mẽ, hẳn là phương diện đó rất là lợi hại, nếu không, chắc cũng đâu thể nào thu phục được đến hai nữ nhân như vậy.
o0o
Cơ Động dẫn theo Liệt Diễm và A Kim rất nhanh đi lên lầu. Rất may mắn là hắn cũng không có nghe những gì hai nhân viên phục vụ kia nói với nhau, nếu không, hắn mà nghe được có người nói mình là Song phi, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Liệt Diễm trong lòng hắn có địa vị gì cơ chứ? Đừng nói là song phi, ngay cả chuyện nghĩ đến hắn cũng chưa từng nghĩ qua nữa...
Không hỗ là phòng cao cấp nhất khách sạn. Căn phòng này cực kỳ lớn, hơn nữa còn có một cái cửa sổ bằng thủy tinh, nghiêng một góc hai trăm bảy mươi độ nhìn trực diện ra đường lớn Bính Hỏa. Từ bên ngoài không thể nào nhìn thấy cảnh trong phòng, nhưng đứng bên trong cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cơ hồ có thể chứng kiến toàn bộ tình huống trên toàn bộ đường lớn Bính Hỏa bên dưới.
Căn phòng này gồm hai phần trong, ngoài, cả hai đều khoảng hơn một trăm thước vuông. Bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ.
Quả nhiên trong phòng có một chiếc giường lớn, lớn đến mức khổng lồ. Hơn nửa cả căn phòng lại là hình tròn, mới nhìn vào sẽ khiến người khác nảy sinh dục vọng trong lòng.
Cơ Động trực tiếp nhảy vào phòng tắm, thống thống khoái khoái tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, thay một bộ quần áo mới sạch sẽ.
Khi hắn bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Liệt Diễm đang đứng bên cạnh cánh cửa thủy tinh nghiêng góc hai trăm bảy mươi độ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Cái mũ trên đầu đã tháo xuống, mái tóc dày đỏ tươi buông thõng sau lưng, phối hợp với dáng người hoàn mỹ. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, nhìn qua nàng giống như là một bức tượng hoàn mỹ hoàn toàn do đá rubi tạc khắc thành vậy.
A Kim vẫn như trước mặc bộ Toàn thân giáp màu vàng kim, cứ như vậy lẳng lặng đứng bên cạnh Liệt Diễm. Nhìn thấy một màn tuyệt mỹ này, hắn có cảm giác như là thời gian hoàn toàn ngưng đọng lại vậy, khiến cho Cơ Động không đành lòng phá hư nó.
- Thế giới Địa Tâm vĩnh viễn không có khả năng phồn hoa như thế này. Thế giới nhân loại thật sự là tốt đẹp hơn rất nhiều.
Liệt Diễm than nhẹ nói.
Cơ Động đi đến bên cạnh nàng, đồng dạng cũng nhìn xuống bên dưới. Cảnh tượng phồn hoa của Trung Nguyên Thành từ trên cao nhìn xuống như thế này, quả thật có một loại cảm giác cực kỳ rung động.
- Liệt Diễm.
Cơ Động khẽ gọi một tiếng.
Liệt Diễm nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía Cơ Động. Trên khuôn mặt nàng toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Nụ cười của nàng dưới sự chiếu rọi của ánh thái dương, nhìn qua vô cùng hoàn mỹ. Mặc dù lúc này đã gần đến hoàng hôn, ánh chiều tà ráng đỏ, nhưng ánh chiều tà kia chiếu rọi lên nụ cười của nàng, cũng phải hoàn toàn ảm đạm thất sắc.
- Cơ Động, ngươi biết không? Ta cùng với ngươi ra ngoài du ngoạn như thế này, cảm giác vô cùng vui vẻ.
Cơ Động có chút kích thích nói:
- Nếu ngươi đồng ý, ta hy vọng có thể vĩnh viễn cứ như vậy cùng ngươi đi du lịch khắp mỗi ngõ ngách trên đại lục, nhìn ngắm tất cả cảnh đẹp trong thiên hạ.
- Nếu được như vậy thì quá tốt.
Liệt Diễm mỉm cười, tựa như một đứa trẻ cực kỳ thuần khiết, cực kỳ hoàn mỹ...