Mục lục
[Dịch] Tạo Hóa Tiên Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm!

Dấu bàn tay lớn giống như núi thần cùng một quyền kia va chạm vào nhau, tựa như ngôi sao va chạm vào mặt đất. Một mảnh bão táp thần quang khủng khiếp mang theo tất cả cuốn ra khắp nơi. Hư không từng mảng lớn rạn nứt, khí hỗn độn vô tận tràn ngập, khí thế vô cùng kinh người.

Nhưng một quyền kia tuy rằng thanh thế lớn, lại không có ngăn cản được dấu bàn tay lớn trong hư không hạ xuống. Chỉ nghe được một tiếng rên rỉ truyền đến. Một bóng người trực tiếp bị ném bay. Mà dấu bàn tay kia lại tối tăm như mực, tràn ngập ánh sáng phù văn rực rỡ mênh mông, lao về phía màn trời lôi quang.

- Hắc Thủy Lôi Ma? Đây rốt cuộc là người nào? Vì sao sức sống mạnh như vậy?

Trong lòng Khương Tư Nam chấn động, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc khó có thể tin được. Thân thể hắn cũng trở nên căng thẳng, cố gắng vận chuyển bí thuật che trời, ẩn nấp ở trong biển sấm sét, vẫn không nhúc nhích.

Hắn cảm giác được, người vừa ra kia, khí tức cường đại vô cùng, tuyệt đối là một vị cường giả Chí Tôn, nhưng không tiếp nổi một chưởng của Hắc Thủy Lôi Ma, trực tiếp bị đánh bay.

- Không ngờ là hắn?

Âm thanh khiếp sợ không gì sánh được của Long Hoàng vang lên ở trong lòng Khương Tư Nam. Trong âm thanh mơ hồ có vẻ kích động.

Khương Tư Nam còn chưa kịp hỏi Long Hoàng về thân phận của Hắc Thủy Lôi Ma, đã cảm giác được phía xa, sâu bên trong biển sấm sét trở nên sôi trào kịch liệt. Dường như từ trong hư vô đưa ra một cánh tay gầy khô, nhẹ nhàng nghênh đón về phía dấu bàn tay lớn.

Ầm!

Không có âm thanh kịch liệt giống như trong tương tượng vang lên. Chỉ có một tiếng động. Dường như có pháp tắc kỳ dị trực tiếp phá hết lực lượng nòng cốt của dấu bàn tay lớn, trong nháy mắt lại ở trong hư không hóa thành một mảnh bọt nước.

- Hắc Thủy, trải qua thời gian lâu như vậy, ngươi còn muốn dây dưa không ngừng sao?

Một giọng nói già nua từ sâu bên trong biển sấm sét vang lên, mang theo một tia thở dài.

- Hừ, các ngươi cũng biết qua lâu như vậy? Ta cũng thương xót huynh đệ sinh tử không biết, tất cả đều là bị các ngươi hại. Tuy rằng ta bây giờ còn không có cách nào làm gì được các ngươi, nhưng sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ dâng nước ngập Thần Tiêu sơn, giết sạch đám ngụy quân tử các người!

Trên hư không, biển sấm sét bốc lên. Từ trong đó đi tới một người nam tử đầu trọc mặc trang phục màu đen, thoạt nhìn vô cùng khôi ngô hùng tráng, khuôn mặt cuồng dã, một đôi mắt dường như ẩn chứa hai vòng xoáy tối tăm, nhìn chằm chằm sâu bên trong biển sấm sét.

Hắn vừa xuất hiện, biển sấm sét xung quanh nóng hừng hực dường như lại trở nên vô cùng nhu thuận, hóa thành từng dòng chất lỏng lôi kiếp trong suốt, ở trong hư không bồng bềnh lưu chuyển.

- Thật sự là ngươi, Hắc Thủy...

Long Hoàng thì thào tự nói, ánh mắt trong nháy mắt cũng có chút ướt át.

- Hắc Thủy Lôi Ma, ngươi đừng vội càn rỡ. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi nắm giữ thân thể bất tử, lại dám ở Thần Tiêu Cung ta dương oai sao? Chỉ cần chúng ta mời ra Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Một người trung niên sắc mặt tái mét từ phía xa phóng tới. Toàn thân hắn mặc đạo bào màu tím, khuôn mặt thoạt nhìn có chút hung ác nham hiểm, cánh tay run nhè nhẹ, trong ánh mắt nhìn về phía Hắc Thủy Lôi Ma đầy ánh sáng thù hận.

Nghe được giọng nói của hắn, Khương Tư Nam đã biết người trung niên này, lại là người mới vừa bị một chưởng của Hắc Thủy Lôi Ma đánh bay kia. Tuy rằng đều là cường giả Chí Tôn, nhưng chênh lệch trong lúc vẫn còn rất lớn.

Lúc này Khương Tư Nam đồng thời vận chuyển Hồng Mông Tạo Hóa Kinh và bí thuật che trời, hoàn toàn thu liễm khí tức trên người mình. Toàn thân không buồn không vui, dường như thật sự hóa thân thành tia chớp, trôi lơ lửng ở bên cạnh hồ sen Bát Bảo.

Dù sao ở dưới ba Chí Tôn lớn nhìn chăm chú, hắn không thể không cẩn thận. Bằng không một chút sơ sẩy, chỉ sợ sẽ là chết không có chỗ chôn.

Nhưng thời khắc này tâm tư Khương Tư Nam cũng trở nên linh hoạt. Hắc Thủy Lôi Ma này thoạt nhìn chính là một nhân vật lợi hại. Hơn nữa người tới không có ý tốt. Nếu như bọn họ chiến đấu ác liệt, mình không phải có thể mượn cơ hội này cướp đoạt được một gốc cây Sinh Thân Kim Liên sao?

Hắc Thủy Lôi Ma cười giễu cợt một tiếng nói:

- Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm? Không sai, nếu như ngươi thật sự có thể khống chế Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, quả thật hoàn toàn có thể giết chết ta. Nhưng các người thật sự có thể khống chế Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm sao?

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Thần sắc người trung niên kia nhất thời đại biến, vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Hắc Thủy Lôi Ma.

- Hắc hắc, Lôi Càn Khôn, ngươi chắc hẳn là rõ ràng nhất? Rõ ràng đã có thể Độ Kiếp phi thăng, nhưng vì thèm muốn Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, mạnh mẽ lấy màn trời lôi quang này làm đại trận. Còn ngươi nữa. Lấy tu vi toàn thân tới áp chế Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, nhưng đồ không phải là của ngươi, vĩnh viễn cũng không phải là của ngươi. Thử hỏi ngươi bây giờ còn có thể áp chế được mấy năm?

Hắc Thủy Lôi Ma nhìn thẳng vào sâu bên trong biển sấm sét, trong ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.

Ầm ầm!

Một mảnh lôi quang nóng hừng hực nổ tung. Ở nơi sâu nhất trong biển sấm sét, xuất hiện một lão già râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt. Chỉ là lão giả kia thoạt nhìn vô cùng già nua, có một loại tử khí nồng đậm, dường như không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn thối nát.

Ánh mắt của hắn rất thâm thúy, lúc này lại giống như hai tia chớp sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hắc Thủy Lôi Ma.

- A? Xem ra thứ ngươi biết còn không ít! Chỉ có điều nếu ngươi biết ta đang trấn áp Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, ngươi cũng có thể biết tuy rằng ta không thể hoàn toàn thu phục nó, nhưng phát động một lần chém giết ngươi, vẫn là dư sức. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết hay sao?

Trong giọng nói của lão già ẩn chứa một tia sát cơ mỏng.

- Lão đầu Lôi Càn Khôn này, là chưởng giáo Thần Tiêu Cung đời trước. Người trung niên này là con hắn Lôi Anh, là thái thượng trưởng lão Thần Tiêu Cung. Chưởng giáo Thần Tiêu Cung đương thời lại là đại đồ đệ của Lôi Càn Khôn. Lôi Càn Khôn năm trăm năm trước vốn có thể độ kiếp phi thăng tiên giới, nhưng hắn ở trong một chỗ di tích tiên đạo, nhận được Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm. Sau đó, vì áp đảo tiên khí vô thượng này, lại bỏ qua cơ hội phi thăng. Mấy năm nay hắn vẫn muốn luyện hóa Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, nhưng lại không có biện pháp gì!

- Chỉ có điều tuy rằng năm trăm năm, không khiến cho hắn luyện hóa Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, nhưng cũng để cho hắn có thể thi triển ra vài phần uy năng của Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm! Trong năm trăm năm này, Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm tổng cộng ra tay ba lần. Lần đầu tiên một kiếm chém giết chín vị ma tôn. Lần thứ hai bởi vì Thần Tiêu Cung hành sự bá đạo, ba thánh địa lớn phái ra ba đại Chí Tôn tuyệt thế, trong tay cầm ba món tiên khí đến đây, nhưng lại bị Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm chém nát ba món tiên khí, đồng thời giết ba đại Chí Tôn tuyệt thế, gây chấn động kinh ngạc thiên hạ.

- Mà lần thứ ba...

Long Hoàng chậm rãi giải thích rõ ràng. Nhưng thời điểm nói xong lời cuối cùng, hắn lại có chút trầm mặc.

- Không sai, ngươi quả thật có thể lợi dụng Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm trong thời gian ngắn, ở trong năm trăm năm này, Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm ra tay ba lần, mỗi lần đều gây chấn động kinh ngạc thiên hạ. Nhất là một lần cuối cùng, ngươi một kiếm chém giết ba đại long tôn của Tổ Long Cung, đồng thời trục xuất Ngao Liệt. Mười mấy năm qua hắn sống chết không rõ. Ta ngược lại muốn hỏi một câu, ngươi không làm Ngao Thánh tiền bối thất vọng sao? Nếu như không phải nhờ hắn, Thần Tiêu Cung các ngươi đã sớm ở nghìn năm trước, lại chắc hẳn tan thành mây khói!

Giọng nói của Hắc Thủy Lôi Ma có chút kịch liệt, nhìn thẳng vào Lôi Càn Khôn, tức giận đầy bụng hóa thành sấm sét cuồng bạo, ngang dọc tám phương. Cảnh tượng dường như muốn diệt thế, xuất hiện ở trên khoảng không.

Trong ánh mắt già nua đục ngầu của Lôi Càn Khôn, lộ ra một tia xấu hổ, nhưng vừa lóe lên liền biến mất. Hắn hờ hững nhìn Hắc Thủy Lôi Ma nói:

- Ngao Thánh tiền bối quả thật có ơn lớn đối với Thần Tiêu Cung ta. Nhưng có trách chỉ trách Ngao Liệt này, chí lớn nhưng tài mọn, vừa quản lý Tổ Long Cung, lại vọng tưởng lấy Thần Tiêu Cung ta ra khai đao. Chính hắn đâm đầu vào chỗ chết, có thể trách được ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK