Edit: Hy
Beta: Tố Hiên
【Kí chủ, cô học y khi nào vậy? 】
Cuối cùng hệ thống 008 luôn xem mình là vô hình cũng không nhịn được lên tiếng, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua kí chủ nào như vậy, nó gần như chẳng biết gì về cô cả.
Thành thật mà nói nó đã đồng hành cùng nhiều kí chủ, nhưng chỉ có cô là thần bí nhất.
Diệp Thiều Hoa cúp điện thoại, nhàn nhạt trả lời một câu, "Quên rồi."
An lão gia nhìn nhóm bác sĩ bỗng nhiên vì hưng phấn mà vội lên, có người thấp giọng kích động nói với nhau, có người vô cùng tự hào đi chuẩn bị phòng giải phẫu, dáng vẻ hoàn toàn khác với khi nãy.
Ông chưa từng tiếp xúc với giới y học, nên không biết điều này có nghĩa là gì.
Bác sĩ gia đình nhà họ An nghe thấy tin cũng nhanh chóng chạy tới.
Biết được thắc mắc của cụ An, ông ta im lặng một lúc, sau đó trả lời, ''An lão gia, ngài không biết ý nghĩa của bước đột phá kĩ thuật này là gì đúng không? Nó có nghĩa là y học của Trung Quốc chúng ta đã đạt đến trình độ cao nhất thế giới, có nghĩa là sau năm mươi năm bị lạc hậu, cuối cùng chúng ta cũng có thể bước từng bước lên đỉnh cao thế giới."
Đây là một cột mốc quan trọng để họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Từ năm mươi năm trước, bọn họ phải cầu xin những nước xung quanh để được mua thiết bị y tế, nhưng đến giờ, những nước đó phải tới nơi này của bọn họ khiêm tốn mà học hỏi.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến cấp trên coi trọng Diệp Thiều Hoa, dĩ nhiên nhiều hơn là tiềm lực của bản thân cô!
Lúc Diệp Thiều Hoa đến vừa khéo là nửa tiếng sau, không sớm cũng không muộn, ông cụ An còn chưa kịp bước lên đã thấy cô bị một đám bác sĩ vây quanh.
Ông cụ An đứng một bên, nhìn Diệp Thiều Hoa vừa khoác bộ quần áo chống khuẩn lên người vừa trả lời các câu hỏi một cách ngắn gọn, vô cùng thẳng thắn và dứt khoát, khiến ông có hơi mê man.
"Ông nội!" Khi An Đình Quân và An phu nhân đến, nhóm người Diệp Thiều Hoa đã bước vào phòng phẫu thuật.
Bọn họ chờ ở bên ngoài hơn bốn giờ đồng hồ, đèn trên cửa phòng phẫu thuật cao cấp mới tắt đi, viện trưởng ra ngoài đầu tiên, ông ta cởi khẩu trang, "An lão gia, An tiên sinh đã qua cơn nguy kịch."
Ông vừa nói dứt câu, các bác sĩ trong phòng từng người bước ra.
Sau khi ông cụ An và An phu nhân biết An Lập Quốc không còn nguy hiểm thì thở phào nhẹ nhõm, thấy Diệp Thiều Hoa đi ra sau cùng, còn chưa kịp bước lên nói mấy câu, Diệp Thiều Hoa đã bị viện trưởng và các chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy của giới y học vây quanh.
Bọn họ nhìn Diệp Thiều Hoa, miệng liên tục hỏi những thuật ngữ chuyên ngành mà người nhà họ An hoàn toàn không hiểu.
Những vị chuyện gia bình thường vẫn luôn mang theo vẻ uy nghiêm trang trọng đều không giữ kẽ chút nào khi đứng trước mặt Diệp Thiều Hoa, hơn nữa còn vô cùng khiêm tốn.
Chờ đoàn người đi vào thang máy, An phu nhân há hốc mồm, cho đến khi Diệp Thiều Hoa rời đi bà ta vẫn chưa phản ứng lại được.
Vỏn vẹn ba năm, Diệp Thiều Hoa đã trở thành hội trưởng của liên minh y học toàn cầu, quanh năm bay tới bay lui giữa các nước, thế nhưng cứ cách hai tháng cô lại trở về nhà họ An một chuyến để kiểm tra tim của ông nội An.
Mỗi một nơi cô đến, đều có rất nhiều cảnh sát vũ trang bảo vệ, chặt chẽ đến không còn một kẽ hở.
Cũng không người nào biết những sĩ quan cảnh sát vũ trang kia là ai, người ngoài ngoại trừ biết cô là Đại tiểu thư nhà họ An, thì đều suy đoán sau lưng cô có thể có những thế lực khác.
Cuộc sống của An Đồng Đồng từ khi rời khỏi nhà họ An quay về nhà họ Diệp không hề tốt.
Ban đầu Diệp Quốc Khánh và mẹ Diệp còn vui mừng vì có được một đứa con gái xuất sắc, thế nhưng mới trở về chưa đầy hai ngày đã xảy ra mâu thuẫn, vì cô ta hoàn toàn không giống Diệp Thiều Hoa.
Mặc dù trước kia Diệp Thiều Hoa không nhiều lời, nhưng khi hai vợ chồng bọn họ đi làm về khuya, trong nồi vẫn luôn có cơm nóng.
Nhiệt độ của máy nước trong phòng tắm cũng được chỉnh vừa đủ, hết thảy việc vệ sinh trong nhà đều không cần bọn họ quan tâm.
Nhưng An Đồng Đồng thì khác, cho dù đã trở về nhưng bản tính của cô ta vẫn giống như một Đại tiểu thư, không làm bất cứ việc gì, hai vợ chồng họ Diệp làm hết ca tối về còn phải dọn dẹp nhà cửa, giúp cô ta giặt giũ quần áo.
Quan trọng nhất là, An Đồng Đồng coi trọng sĩ diện, luôn làm ra vẻ bản thân sống rất tốt, lén lút dùng hết toàn bộ số tiền tiết kiệm tích trữ hơn hai mươi năm của cha mẹ Diệp.
Vỏn vẹn ba năm, cuối cùng mẹ Diệp cũng không nhịn được tát vào mặt đứa con mà bà ta xem như là báu vật một cái.
Hai vợ chồng nhìn An Đồng Đồng tức giận ra khỏi nhà, cũng không đuổi theo, chỉ mê man ngồi xuống ghế salon. TV trong phòng khách vẫn còn mở, trên màn hình đang phát lại hội nghị Y học Toàn cầu của Diệp Thiều Hoa.
Mẹ Diệp nhịn không được khóc lên.
Nếu như lúc trước bà ta không khăng khăng muốn đổi lại, thì hiện tại Diệp Thiều Hoa vẫn là đứa con gái luôn lo lắng cho mình đúng không?
An Đồng Đồng cũng thấy tất cả những điều này.
Cha mẹ Diệp đã hoàn toàn ghét bỏ cô ta, cô ta nhìn tấm áp phích của Diệp Thiều Hoa trên màn hình lớn, con ngươi trở nên sâu thẳm...
**
An Đình Quân mơ thấy một giấc mơ, là một giấc mơ vô cùng đáng sợ.
Trong mơ cậu ta và cha mẹ điên cuồng, chê bai Diệp Thiều Hoa khắp nơi còn đem cô ra so sánh với An Đồng Đồng.
Thấy An Đồng Đồng từng bước từng bước kéo cô đến rìa địa ngục, từng bước từng bước dụ dỗ cô trở thành một con nghiện ma túy.
Anh ta muốn lay tỉnh bản thân trong mơ, nói cho bản thân biết bộ mặt thật của An Đồng Đồng, nhưng anh ta lại không thể làm gì được.
Ngoại trừ ông nội ra thì cô chỉ có một thân một mình, cô đã chết trong giấc mơ ấy.
Cuối cùng ông nội cũng chết, An Đồng Đồng gả cho Ngôn Húc, tất cả đều rất tốt đẹp, anh ta và cha mẹ dường như quên mất rằng từng có một người như Diệp Thiều Hoa xuất hiện.
Đó là Diệp Thiều Hoa ư, tương lai sẽ đứng trên đỉnh cao của giới y học, một người xuất sắc như vậy có thể chết ư?
- ----Ngoài lề-----
23 tác giả có lời muốn nói, hôm nay là ngày cả thế giới đi học, ở đây, cám ơn các bạn đáng yêu vẫn luôn theo dõi truyện của Hoa Hoa vẫn luôn ủng hộ Hoa Hoa. Kể từ quyển truyện miễn phí đầu tiên trong mười lăm năm, truyện đó thật sự thảm, không lên bảng xếp hạng cũng không có đề cử, kỳ thực rất cảm ơn những độc giả khi đó vẫn luôn theo dõi tôi, mỗi ngày ủng hộ chương mới của tôi còn cập nhật bình luận với tôi mỗi ngày.
Sau đó khi trở về là một cô gái nhàn rỗi, cuối cùng tôi cũng có cuốn truyện đầu tiên được lên bảng xếp hạng, cuốn đầu tiên nằm trong danh sách. Hậu cung của Hoa Hoa cũng bắt đầu tăng lên, đây là vinh quang các bạn đã tặng cho Hoa Hoa.
Nói nhiều như vậy thật ra chỉ muốn nói với mọi người, Nhất Lộ Phiên Hoa tôi không phải một người có vận may cực kỳ tốt, nhưng tôi rất biết ơn vì các bạn đã xuất hiện trong sự nghiệp viết lách của tôi.