Mục lục
Nữ Đặc Công Toàn Năng - Diệp Thiều Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhị phu nhân lúc này cũng mở miệng, nàng ta không chớp mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, “Ta còn có thể cho ngươi đến Huyền Tông môn! Chỉ cần ngươi đồng ý cứu con trai ta!”

Diệp Thiều Hoa không trả lời bọn họ, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Dung đại sư, “Được, nhưng hiện tại ta không tiện, chờ ta đến Lưu gia xong, ta sẽ đến bái sư.”

Sau khi nói xong, mới nhìn sang chỗ Nhị phu nhân, “Nhị phu nhân, bà mất trí nhớ nhanh vậy sao? Nếu như bà không mất trí nhớ, hẳn còn nhớ, bà cho dù kiếp sau cũng sẽ không cầu xin tôi?”

Nhị phu nhân sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Nhưng mà Diệp Thiều Hoa căn bản cũng không nhìn nàng ta, trực tiếp rời khỏi Bạch gia.

Bạch lão gia còn kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa nàng đến Lưu gia.

Diệp Thiều Hoa rời đi, nghĩ đến vừa rồi Diệp Thiều Hoa nói muốn đến gặp Lưu gia trong thành, Bạch lão gia chợt nhớ tới cái gì, “Phái mấy người đi một chuyến tới Lưu gia.”

Một nhóm được huấn luyện nghiêm chỉnh mang theo quà tặng mà quản gia Bạch chuẩn bị mà xuất phát!

**

Diệp Thiều Hoa đến Lưu gia, hộ vệ giữ cổng vẫn biết nàng.


Nhưng hộ vệ biểu lộ rất lười nhác, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, “Hóa ra là ngươi à, ngươi muốn gặp lão gia, chờ chút đã, ta đi vào hồi báo cho người.”

Sau khi hắn nói đi vào báo cáo, mười phút sau vẫn chưa ra.

Diệp Thiều Hoa nhéo nhéo lông mày, ngay tại thời điểm cô nhịn không được muốn đánh người một trận, hộ vệ mới ra ngoài, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Diệp Thiều Hoa: “Đi vào đi.”

Hộ vệ nhìn bộ dạng bất động thanh sắc của Diệp Thiều Hoa, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Lúc trước hắn biết rõ Diệp Thiều Hoa là người có thiên phú tốt nhất trong đám người kia, về sau còn có thể là tiên sư, cho nên đối với cô rất tốt, nhưng bây giờ đối phương là một người có thiên phú linh hồn phế.

Không thành được tiên sư, đến cuối cùng vẫn chỉ là một người hạ đẳng.

Hắn có thể cho sắc mặt tốt chắc?

Nguyên chủ đời trước cũng trải qua loại cảm giác này, đối với nàng ấy nó mang tính đả kích rất lớn, nhưng Diệp Thiều Hoa hoàn toàn không có loại cảm giác kia.

Chỉ là từng bước một đi vào.

Cô nói với hộ vệ rằng mình muốn vào để nói lời cảm ơn với Lưu lão gia, nhưng thời điểm cô đi vào, không thấy Lưu lão gia đâu, ngược lại gặp được Đại tiểu thư Lưu gia.

“Thiều Hoa thật sư tới rồi sao?” Lưu Nguyên nhìn qua phương hướng cửa chính.

Đại tiểu thư Lưu gia nhìn thấy bộ dạng này của đệ đệ, biểu lộ lập tức lạnh xuống, “Không sai, nhưng nàng ta trở về sẽ lập tức phải rời đi, trở về nơi dành cho người hạ đẳng, ngươi thu hồi tâm tư của bản thân cho ta.”

Lưu Nguyên nghe được lời nói của tỷ tỷ, vẻ mặt có chút thất lạc.

Nhìn thấy bộ dạng này của đệ đệ, Lưu đại tiểu thư đối với Diệp Thiều Hoa càng thêm chán ghét.

Từ khi quản sự Lưu mang Diệp Thiều Hoa trở về, còn nói nàng ta rất có thể trở thành tiên sư, địa vị của Diệp Thiều Hoa ở Lưu gia cao vô cùng.

Lưu Nguyên năm ngoái cũng từng kiểm tra qua, cũng là thiên phú linh hồn phổ thông.

Lưu lão gia sau khi biết rõ chuyện Diệp Thiều Hoa có thiên phú cao, còn cố ý để Lưu Nguyên và Diệp Thiều Hoa bồi dưỡng tình cảm.

Đến mức một người hạ đẳng như Diệp Thiều Hoa, những hộ vệ kia đội nàng ta vậỵ mà so với khi đối với Đại tiểu thư còn tôn kính hơn!

Cái tư thế cao cao tại thượng kia làm Đại tiểu thư muốn đến làm phiền cũng không được.

Bây giờ tốt rồi, Diệp Thiều Hoa không đo ra thiên phú, cũng không thể trở thành tiên sư.

Lưu lão gia vô cùng tức giận, lúc trước còn không bằng để cho Lưu Nguyên và Phó Tuyết ở chung.

Hiện tại Phó Tuyết và Nhạc Thanh Ninh nhất phi trùng thiên, lại không thân thiết quá với Bạch gia.

Thư mà Lưu gia đưa đến Huyền Tông Môn cho hai người họ cũng không được đáp lại.

Chuyện này khiến Lưu lão gia cùng người nhà họ Lưu rất tức giận, tất cả phẫn nộ không khỏi chuyển đến trên người Diệp Thiều Hoa.

Những người khác mặc dù không được tuyển chọn, nhưng còn có thể ở lại Lưu gia làm công.

Nhưng Diệp Thiều Hoa lại bị Lưu gia trực tiếp đuổi ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Lưu đại tiểu thư liền không nhịn được cười.

Diệp Thiều Hoa nhìn hai tỷ đệ trước mặt, không khỏi hỏi, “Lão lão gia cùng Lưu quản gia đâu?”

Lưu đại tiểu thư thấy nghe lời này, khóe miệng cũng có chút trào phúng.

Lưu Nguyên nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, vô ý thức nói: “Cha ta nói không muốn gặp ngươi, bảo ta đem cái khế ước này đưa cho ngươi...”

“Khế ước?” Diệp Thiều Hoa híp mắt.

Ý thức được bản thân lỡ miệng, Lưu Nguyên lập tức bịt miệng lại, “Không... không phải... Cha ta bây giờ không ở nhà, Thiều Hoa ngươi đừng...”

“Được rồi, còn định nói cái gì?” Lưu đại tiểu thư cười lạnh một tiếng, nàng ta trừng Lưu Nguyên, đem khế ước trên tay hắn giấy trực tiếp ném cho Diệp Thiều Hoa, “Khế ước này không còn giá trị rồi, ngươi về sau đừng nghĩ có thể ỷ lại Lưu gia chúng ta. Xem như lần này ngươi rơi xuống vách núi là đền bù tổn thất đi, mấy tháng này ngươi ở chúng ta ăn không ở không không tổn một đồng, cầm giấy khế ước này cút đi, đừng từ cửa chính đi, từ cửa sau đi, tránh khỏi khắp nơi cho ta mất mặt!”

Còn tiên sư, ngươi kiếp sau cũng không khả năng trở thành tiên sư!

Diệp Thiều Hoa nghe rõ, nàng lúc đầu muốn tự mình biểu đạt một lần đối với Lưu lão gia cảm tạ, bất quá đối phương nếu không muốn gặp nàng, quên đi a.

Nàng thấp mắt, nhìn giấy khế ước trên tay.

Sau đó đạm mạc gấp giấy lại, cất đi, sau đó nhìn Lưu Nguyên gật đầu, trực tiếp quay người đi về phía cửa chính.

Mà lúc này đây, Lưu lão gia từ hậu viện đi tới, “Hai đứa đi với ta ra ngoài cửa lớn tiếp khách quý!”

Lưu lão gia vội vàng nhìn Lưu Nguyên và Lưu đại tiểu thư nói.

Nghe được là khách quý, Lưu Nguyên và Lưu đại tiểu thư đều hết sức nghiêm túc đứng lên.

Một đoàn người vội vàng đi ra hướng ngoài cửa lớn, Lưu lão gia căn bản cũng không nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đứng ở một bên.

Diệp Thiều Hoa đi theo một đoàn người đằng sau, từ cửa chính đi ra ngoài, căn bản cũng không nghe lời nói của Lưu đại tiểu thư.

“Bạch quản gia, hộ vệ trưởng, không nghĩ tới các người lại đại giá quang lâm.” Lưu lão gia nhìn về phía hai người kia, cười nịnh nọt.

Trong thành không có gì nổi bật, chỉ có nhà họ Bạch chiếm ưu thế!

Không chỉ ở Huyền Tông môn có trưởng lão, Bạch gia còn có mấy vị cũng là đệ tử Huyền Tông môn, đây là điều mà các gia tộc khác thúc ngựa cũng đuổi không kịp, Lưu lão gia trước kia cũng chỉ dám quan sát Bạch quản gia từ đằng xa.

Không nghĩ tới lần này Bạch quản gia vậy mà đích thân đến.

“Có phải là vì Phó Tuyết cùng Thanh Ninh ca, ” Lưu gia đại tiểu thư nói, “Hai người bọn họ đều có thể trở thành tiên sư.”

Lưu lão gia gật gật đầu, hắn cảm thấy không sai biệt lắm cũng chính là như vậy.

Vẻ mặt nịnh nọt nói với Bạch quản gia: “Mời vào bên trong, hai vị mời vào bên trong.”

Lúc xoay người, vừa hay nhìn thấy Diệp Thiều Hoa từ bên trong đi ra, hắn biến sắc, nghiêm nghị nói: “Nàng ta tại sao lại ở chỗ này! Mau đưa nàng ta mang đi, đừng để đụng phải hai vị khách quý!”

Lưu đại tiểu thư sắc mặt cũng không không tốt.

Hộ vệ Lưu gia đã chầm chậm đi tới muốn đem Diệp Thiều Hoa đi.


Nhưng mà, ngay vào lúc này, lúc đầu Bạch quản gia biểu lộ lạnh nhạt, đột nhiên cười đến xuân hoa xán lạn, bay thẳng đến chỗ Diệp Thiều Hoa, “Diệp tiểu thư, ngài rốt cục cũng ra, xe linh thú của chúng tôi chờ ở bên ngoài.”


Sau khi Diệp Thiều Hoa gật đầu!


Bạch quản gia mới ôn hòa nhìn về phía Lưu lão gia nói: “Lưu lão gia, Diệp tiểu thư là khách quý Bạch phủ của chúng tôi,  Luyện Đan Sư ở phủ vẫn còn đang chờ thu nàng làm đồ đệ, chúng ta mang Diệp tiểu thư trở về trước.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK