- --
"Tôi là Adolf, rất xin lỗi Diệp tiểu thư, cô không thể rời khỏi đây được." Người đàn ông mặc áo đen vừa nói vừa cản lại Diệp Thiều Hoa.
Thời gian còn lại không đến một tiếng nữa.
Diệp Thiều Hoa cũng không biết liệu có thể tới đấu trường kịp hay không, cô bóp bóp ngón tay nghĩ ngợi. Quả thực nếu cô dùng sức mạnh thì có thể đi ra.
Nhưng nếu như vậy thì chỉ cần sau năm phút, FBI nhất định sẽ phong tỏa toàn bộ đấu trường.
Dù sao, trước đây cô cũng đã từng công kích FBI.
Nhưng cô không hề để lại dấu vết. Có lẽ chứng cứ hiện giờ bọn họ có được chỉ là thủ đoạn của Nhện Đỏ cố ý để lại nhằm đánh lạc hướng FBI.
Trừ phi cô giúp bọn họ tìm ra Nhện Đỏ. FBI và Thẩm Vi Vi không biết vị trí cụ thể của Nhện Đỏ, nhưng cô biết.
Thế nhưng cứ vậy mà giúp bọn họ tìm người, Diệp Thiều Hoa cảm thấy không cam lòng.
Cô đưa tay chống dưới môi, đây là động tác thể hiện sự mất kiên nhẫn của cô.
"Cảnh sát Adolf." Bên trong cửa thủy tinh xoay tròn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Người tới mặc áo sơmi màu trắng, khuôn mặt góc cạnh, dù đang cười nhưng con ngươi thâm thúy lại vô cùng lạnh lẽo.
Lúc Adolf nhìn thấy Tô Vân Hiên liền vô cùng sững sờ: "Là anh?!"
Ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ cực kỳ vui sướng: "Không phải anh bảo không xuất ngoại sao? Có phải là nghe nói đến Nhện Đỏ và Thẩm tiểu thư nên mới chạy tới không? Thẩm tiểu thư, cô vừa tiếp xúc với vụ án nên có lẽ không biết, cậu Tô chính là tiền bối của cô. Năm đó phần tử khủng bố nguy hiểm nhất là do người Trung Quốc các người bắt được đó. Lần này hai người lại cùng nhau hợp tác......"
Anh ta còn chưa nói hết một nửa, Tô Vân Hiên đã đi ngang qua anh ta đến chỗ Diệp Thiều Hoa và giám đốc Tô đang đứng.
Sắc mặt Adolf trắng nhợt: "Anh đây là......"
Tô Vân Hiên xác nhận hai người không có việc gì xong mới nhìn Adolf. “Không phải giới tính của Nhện Đỏ là bí mật sao? Giam cầm người khác phi pháp như này không tốt đâu?"
"Cậu Tô, đó là hiểu lầm......" Vẻ mặt Adolf lập tức biến đổi, nhanh chóng giải thích.
Tô Vân Hiên trực tiếp ngắt lời anh ta, giải quyết dứt khoát: "Giấy triệu tập đã đưa đến tổng bộ của các người, có chuyện gì ngày mai tới toà án nói chuyện."
Thời gian diễn ra cuộc thi đấu không đến một tiếng, hiện tại giao thông trên đường rất tắc.
Trên đường đi, trợ lý nhìn tổng giám đốc Tô nhà mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Chính ông ta cũng không hề hay biết, tổng giám đốc Tô của bọn họ biến thành một người khiến FBI sợ hãi.
Ngược lại Diệp Thiều Hoa lại bình tĩnh hơn nhiều.
[Tiểu tỷ tỷ, từ trường xe của chị hình như có sự thay đổi?] Giọng nói của 008 chợt vang lên.
Diệp Thiều Hoa dừng tay lại: "Nói rõ xem nào."
[Hệ thống rách nát kia sử dụng đạo cụ gây rủi ro.]
008 vừa dứt lời, Diệp Thiều Hoa liền thấy một chiếc xe khách ngay bên cạnh đang đi bình thường bỗng nhiên thay đổi quỹ đạo lao về phía bọn họ.
Diệp Thiều Hoa theo bản năng chặn cho Tô Vân Hiên.
[Có điều hệ thống rách nát này đối với hệ thống xịn như em đây cũng chỉ là thứ tầm thường thôi.]
Chiếc xe khách kia cứ thế hung mãnh lao tới, nhưng Tô Vân Hiên lại không bị tổn thương gì quá lớn.
“Đi bệnh viện.” Anh nhìn chằm chằm cánh tay trái của Diệp Thiều Hoa. Máu trên tay cô đã thấm ướt tay áo màu trắng chảy ra ngoài, vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt của anh tối sầm lại.
Diệp Thiều Hoa lắc đầu, cô trực tiếp đẩy cửa xuống xe, chặn lại một chiếc taxi, nói địa chỉ cho tài xế rồi định lên xe. Máu đã chảy dọc theo đầu ngón tay cô rơi đầy trên mặt đất.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, giám đốc Tô nhíu mày: "Diệp tiểu thư, chúng ta đi bệnh viện trước......"
"Không cần, bọn lão đại còn đang chờ tôi." Diệp Thiều Hoa rất tỉnh táo.
Đây là vinh quang của bọn họ, cô nhất định sẽ không từ bỏ.
Tô Vân Hiên không nói gì, chỉ tùy ý tháo đồng hồ trên tay ném cho tài xế taxi. Sau đó mạnh mẽ lôi tài xế ra ngoài, tự mình ngồi vào vị trí ghế lái đưa cô đến đấu trường.
Tại đấu trường quốc tế.
Trận đầu tiên là cuộc tranh tài giữa Nước H và Trung Quốc. Do địa điểm tổ chức là Nước H, cho nên trọng tài cũng là người nước H. Hiện tại bọn họ đang tiến hành giải thích trước khi thi đấu.
Trước đó cũng đã nói, tất cả mọi người ở trong nước đều đang chăm chú chờ đợi sự xuất hiện của Y. Vốn dĩ đều cho rằng Y sẽ tham gia vào đội của Trung Quốc để thi đấu giải lần này. Nhưng lật xem toàn bộ danh sách cũng không có Y, ngược lại chỉ có một đội mà đa số các thành đã quá tuổi.
Trong lúc giới thiệu, người của nước H đều dùng từ ngữ vô cùng khinh thường.
"Chúng ta có thể thấy đội Trung Quốc còn thiếu một người." Tên trọng tài giải thích còn đặc biệt ra hiệu cho ống kính chuyển tới chỗ lão đại đang đứng. "Có lẽ là sợ rồi cũng nên. Nhưng mà cũng đúng, đội ngũ này của nước H chúng tôi đã lọt vào vòng bán kết mùa giải năm ngoái."
Trên video phát sóng trực tiếp tại Trung Quốc, khán giả lại càng nôn nóng ầm ĩ hơn.
"Diệp Thần! Cô đâu rồi, thật sự sợ rồi sao?"
"Làm chúng tôi quá thất vọng!"
"Không mong các người giành giải nhất, nhưng ít nhất cũng nên có can đảm tham gia một lần chứ. Các người còn nhớ rõ tín ngưỡng của mình không hả?!"
......
Trong khách sạn quốc tế, Thẩm Vi Vi cũng đang dùng điện thoại xem trực tiếp, “Không sai, chính là như vậy, đừng có tới. Đây mới thích hợp với thân phận của cô......”
Một phút cuối cùng.
Chính vào lúc này, ống kính bỗng nhiên chuyển động mạnh hai cái, chiếu về phía cánh cửa đối diện.
Mọi người có thể nhìn thấy có một bóng người mảnh mai đang từ từ đi tới, trên cánh tay còn có vết thương được băng bó sơ sài nhuộm một mảng máu đỏ tươi.
"Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn." Diệp Thiều Hoa chậm rãi đi đến ghế ngồi của mình.
Bọn người lão đại thấy vậy đều vô cùng lo lắng: "Diệp tiểu thư cô......"
"Không sao.” Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại lên.
"Chúng tôi thấy trạng thái của tuyển thủ Trung Quốc không được tốt lắm”, Tkrọng tài viên nói tiếp, “Mọi người còn nhớ đội ngũ lần trước không? Thua rồi lại nói là trạng thái không tốt, tôi thật sợ những ma bệnh người Đông Á......"
Hiện trường xem thi đấu có rất nhiều người dân của nước H, nghe vậy đều cười vang.
Những người Trung Quốc đang xem trực tiếp đều hận không thể xông vào đè tên trọng tài viên đó xuống đánh cho một trận.
"Mọi người còn nhớ đội Trung Quốc trên sàn thi đấu năm ngoái không? À, xin lỗi nha, tôi quên mất." Ánh mắt của tên trọng tài viên kia tràn đầy châm chọc: "Năm ngoái bọn họ không có tư cách dự thi."
Tất cả các tài khoản game lúc trước Diệp Thiều Hoa dùng trong giai đoạn mất việc đều do nước H phát cho.
Lần trước thi đấu ở trong nước, cô cũng chơi bằng tài khoản game được phát. Trong khi đó trên thực tế, những người có danh tiếng đều có tài khoản chuyên dụng của mình.
Lúc nghe thấy trọng tài viên nói ra những lời này, cô dừng tay lại một chút, rồi ấn nút xoá bỏ từng chữ từng chữ cái trên tài khoản này.
Trọng tài viên và tổ đạo diễn đều chú ý tới hành động này, "Các bạn xem, chúng tôi nhìn thấy tuyển thủ đội Trung Quốc có trạng thái không tốt lắm. Không phải là không muốn đánh nữa nên tìm đồng đội dự bị lên thay đấy chứ ha ha. Nhưng mà phải đối đầu với các tuyển thủ xuất sắc như thế, bọn họ sợ hãi cũng đúng......"
Sắc mặt đám người lão đại đỏ bừng, ai nấy đều đang cố gắng nhẫn nhịn sự tức giận. Diệp Thiều Hoa vẫn lặng im không nói một lời. Sau khi xóa hết tên tài khoản cũ, ngón tay thon dài của cô chậm rãi nhập vào một chuỗi chữ số khác.
"Ồ, cô gái người Trung Quốc này hình như muốn đi về. Chúng ta cùng xem liệu có phải cô ấy đang sợ không." Trọng tài viên tưởng là Diệp Thiều Hoa sợ, còn đặc biệt cho ống kính quay cận cảnh chỗ cô, muốn quay được khuôn mặt tràn ngập sợ hãi của cô.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy qua ống kính là một gương mặt không tỳ vết.
Và cả biểu tượng đăng nhập tài khoản trên màn hình.
"Vị tuyển thủ Trung Quốc vẫn còn là một cô gái nhỏ, không biết tố chất tâm lý của cô ấy phải như thế nào mới có thể được tuyển vào......" Tên trọng tài viên còn đang cười cười khinh bỉ đột nhiên khựng lại, con ngươi co rút.
Vì muốn quay lại bộ dáng hoảng hốt lo sợ của cô nên ống kính vẫn còn đang chiếu về phía cô, đúng lúc quay được khoảnh khắc cô đăng nhập vào tài khoản thành công.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tài khoản bên trong ống kính...
Y!?