Beta: Oanh
- ----
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện phiếm." Hắn bày ra tư thế xin mời: "Tôi đã đặt trước phòng rồi, người bên ngoài tìm cô không ít."
"Được." Diệp Thiều Hoa không cự tuyệt.
Cô chuyển kính mắt, hơi nghiêng nghiêng người, nhìn qua chỗ đám người Diệp Thành vẻ mặt ngốc nghếch: "Cha mẹ, cô, đợi lát nữa con đến đón mọi người."
Sau khi hai người đi ra ngoài, sĩ quan trong sân cũng rút đi hơn nửa, còn chừa lại mấy người giải quyết chuyện của Diệp Thành.
Biệt thư to lớn, nhưng lúc này lại không ai dám cản họ.
Cho đến khi Diệp Thiều Hoa rời đi rồi, Diệp Thành mới sững sờ nhìn về phía Đỗ Mạn, "Vừa nãy... người kia... Đó là Thiều Hoa?"
"Ừ, hình như là vậy." Đỗ Mạn cũng có một ít không xác định.
"Diệp tiên sinh, xin đi theo chúng tôi." Lúc này, một người sĩ quan rất lễ phép tiến lên.
Diệp Trinh Trinh nhận ra, đó là thượng tá trước kia của cô.
Trong nội tâm cô run một cái.
"Anh, cháu gái em cuối cùng là ai?" Diệp Trinh Trinh thấp mắt, nhìn bộ quần áo giá rẻ dính bùn đất và mỡ đông của Diệp Thành.
Cô vừa nhìn, cũng có thể nhìn ra, quần áo trên người Diệp Thiều Hoa mặc dù sạch sẽ, cũng không phải là quần áo hàng hiệu.
Nhưng bây giờ... Đây là tình huống gì?
Diệp Thành cũng tỉnh tỉnh mê mê, ngày hôm qua, bà Lý còn ở ngay trước mặt hắn và Đỗ Mạn giễu cợt hắn chuyện của Diệp Thiều Hoa.
"Anh cũng không biết..." Diệp Thành chóng mặt đi theo vị quan quân kia rời đi.
Mà sau lưng, lão phu nhân nhà họ Lý và cả nữ nhân nhà họ Vu, thời điểm người kia đưa Diệp Thiều Hoa đi, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, chuông điện thoại di động của người phụ nữ kia đột nhiên vang lên.
Tiếng nhạc bỗng trở nên chói tai khiến trái tim người phụ nữ run lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Vu tiên sinh - chồng mình.
"Cô vừa làm cái gì đấy?!"
"Mời cô, bây giờ, lập tức trở về nhà họ Vu nhanh lên."
Lão gia nhà họ Vu đã và đang kiềm chế hết sức có thể rồi.
Hắn mới từ hội nghị trọng yếu chạy về, nhà họ Vu bởi vì dựa vào thủ trưởng, một mực xuôi gió xuôi nước, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng cũng là quan hệ bám váy, chỉ có người không có mắt mới dám động đến nhà họ Vu.
Những điều này lại làm cho nhà họ Vu có một tập tục, con hắn và cháu ngoại, vô cùng hung hăng, ngang ngược.
Không ngờ, chưa kịp họp xong thì lại nhận được thông báo của quân khu!
Phía trên muốn kiểm tra hắn!
Bây giờ, mấy ai có thể qua được cuộc kiểm tra cơ chứ.
Lại vội vã chạy về, nhận được con dấu thông báo kiểm tra kỷ luật, mà cũng thông qua thư ký, biết được chân tướng.
Chờ con gái hắn trở về, Vu lão gia không chút suy nghĩ liền vung tay tát cô ta, "Gan mày lớn thật đấy! Uy phong thật đấy, sao mày không nói toàn bộ thành phố S đều là nhà mày đi?"
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy lảo đảo một lần, một tát bị đánh rất hung ác, khóe miệng máu tươi cũng tràn ra.
"Con đã điều tra, Diệp Trinh Trinh chính là một người phụ nữ lạc đường, cô ta dựa vào cái gì mà không nhả vị trí Lý phu nhân ra." Người phụ nữ kia không phục lắm, "Anh trai cô ta đến tìm, sống còn thảm hơn cô ta, là một thằng què, thằng què cha biết không? "
"Mày còn cảm thấy mình không đủ ngu xuẩn hả?" Vu lão gia ném thông báo về việc kiểm tra kỷ luật trước mặt cô ta: "Anh trai là người bình thường? Bình thường mà có thể phát hiện ra rằng Diệp Trinh Trinh đang ở nhà họ Lý. Ở thành phố S?! Mày ngu lắm? Nhìn người khác xem thử xem, con gái của anh trai cô ta là Diệp Thiều Hoa, mười nhà họ Vu cũng không đủ để con bé kia chơi đâu, đó là một đại nhân vật, thậm chí ngay cả thủ trưởng cũng bằng.
"Buộc cô người ta ly hôn, buộc em người ta chịu chết, tao hỏi mày, mày dựa vào đâu mà to gan lớn mật như vậy hả?"
Lúc đi về người phụ nữ còn có chút kỳ vọng, mong rằng người nhà có thể cứu mình.
Nhưng bây giờ nghe lời nói của Vu lão gia, cô ta còn không có che lại nửa khuôn mặt sưng tấy, ngã trên mặt đất không còn chút hình tượng.
"Kết thúc rồi!"
Người nhà họ Vu một mực càn rỡ, những chuyện này trước kia cũng thấy nhiều, những người phụ nữ mà cháu trai ông chơi cùng đều vô tình chết hoặc bị chặn đường vì những lý do khác.
Diệp Trinh Trinh vốn là một quân nhân hết sức bình thường, trước khi kết hôn cũng là một đội trưởng ở một đội nhỏ.
Nếu là ngày trước, người nhà họ Vu căn bản không cần tự mình động thủ, một ngón tay là có thể để cho hai mẹ con Diệp Trinh Trinh ngoan ngoãn dễ bảo.
Cơ mà...
Trên đời luôn có những người mà nhà họ Vu không đủ sức khiêu khích, giống như Diệp Thiều Hoa đã nói, Mafia và Liên minh sát thủ, sợ rằng nhà họ Vu cũng không dám nhắc tới, đáng tiếc Diệp Thiều Hoa lại ở cấp độ này.
Chưa kể thiết kế tiếp theo trên tay cô đã bị vô số đại lão trên thế giới "nhòm ngó".
Người đứng đầu thành phố S cũng muốn có được một bộ phận súng ống đạn dược trong tay cô.
Về phần nhà họ Vu.
Trong con mắt của bọn họ, Diệp Trinh Trinh tiện tay là có thể nghiền chết.
Lại ở trong mắt Diệp Thiều Hoa, bọn họ cũng giống vậy, cô hầu như không cần nhiều lời, những người này của nhà họ Vu cũng sẽ không sống tốt hơn.
Còn tại đây, Diệp Thiều Hoa vẫn đang trò chuyện thân thiết với người đứng đầu quân khu.
"Yên tâm, Diệp tiểu thư, nhà họ bên kia tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô." Thủ trưởng quân đội nhìn Diệp Thiều Hoa, nở nụ cười, "Không nghĩ tới cô vẫn còn có một người cô ở thành phố S của chúng tôi."
Đương nhiên bây giờ chuyện quan trọng nhất là muốn vũ khí, hiện tại không có gì khác hơn là ai mạnh hơn ai và ai có quyền lớn hơn mà thôi.
Diệp Thiều Hoa đưa tay gõ cái bàn, bởi vì trong lòng nhớ tới chuyện của Vân Nặc, cô không nói chuyện khách sáo nữa "Tôi biết quân đội cũng muốn có một bản vẽ thiết kế, nhưng tôi sẽ đưa bản vẽ thiết kế hiện tại cho Jim. Đúng rồi, Jim... Mà này, anh có số điện thoại của hắn không?"
Đương nhiên ông biết rõ, tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất ở FBI.
Trùm mafia.
Đây là một kẻ tàn nhẫn nổi tiếng trên thế giới.
Trên mặt không lộ ra ngoài nhưng lông mày của quân khu trưởng nhảy dựng kịch liệt, trong đời cũng đã từng đưa binh tới biên giới, thật sự không có cơ hội tiếp xúc với những lão đại như vậy.
Chớ nói chi là ông và mafia rõ ràng là hai mặt đối lập.
"Không có, không có." Hắn lập tức khoát tay, sao hắn có thể có số điện thoại của Jim được.
Nếu vậy, Diệp Thiều Hoa lấy điện thoại ra, một mã số xuất hiện: "Nhớ được không?"
Cô đem điện thoại bỏ lên bàn, để thủ trưởng và Biên tham mưu trưởng nhìn dãy số một lần.
Cục trưởng quân khu và tham mưu trưởng liếc nhìn số của Jim, sau khi lấy bút viết ra rất cẩn thận, tham mưu trưởng vô tình nhìn thoáng qua con số.
Phía trên Jim là... Bunche?
Phía dưới là Nolan và... Vân Nặc?!
Không nói về Bunche, người đứng đầu FBI!
Nolan là hacker đã gây chấn động toàn cầu vào thời điểm đó!
Nước M ghét nhất nhưng cũng không thể làm gì nhất.
Về cơ bản là không có khả năng bắt được một hacker hàng đầu trong nền công nghệ hiện đại như vậy.
Vân Nặc... Ai ở quân đội lại không biết tên anh!
Cái này con mẹ nó là giả à?
Bất kỳ ai trong số những người này dậm chân tại đấu trường quốc tế sẽ gây ra một cú sốc cho một bên.
Tham mưu trưởng tay không khỏi run một cái.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng số điện thoại di động của những người này sẽ xuất hiện trên điện thoại di động của cùng một người, nghĩ đến điều này, Tham mưu trưởng không khỏi liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Đúng lúc lúc này, điện thoại di động của Diệp Thiều Hoa vang lên.
Tham mưu trưởng lập tức trả lại điện thoại cho Diệp Thiều Hoa, khi quay lại thì tình cờ nhìn thấy tên người phía trên.
Barney?
Lại là ai đây?
Chưa từng nghe nói qua người này, chắc là bạn của vị tiểu thư này, hắn lập tức đưa điện thoại cho Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa nhìn tên hiển thị trên điện thoại, lập tức đứng lên “Làm đi, nếu Jim yêu cầu, cô cứ nói là tôi liên lạc.”
Vừa nói, cô vừa đi ra ngoài.
Thủ trưởng đưa cô đi ra.
Diệp Thiều Hoa đã bấm nút kết nối, “Xin chào?”
Barney đầu dây bên kia vẫn đang ở trên tàu, lúc đầu nghe thấy giọng nói của Diệp Thiều Hoa, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên, “Y?"
Người khiến mafia chấn động hóa ra lại là một người phụ nữ!
Có quá ít phụ nữ trong Mafia và FBI, tỷ lệ dưới 3%.
Barney vừa trò chuyện với Y trên Internet, hắn biết bên kia có thể làm dao cắt y tế, khi biết điều này, Barney thực sự ngưỡng mộ cô, nên đã nói chuyện riêng với những người như Jim, Nolan về cô.
Nolan còn nói người như Y, không sống mấy chục năm là căn bản không có khả năng thành công, hẳn là một ông chú trung niên.
Barney biết rõ Jim và Y phải có liên lạc qua, cho nên cũng âm thầm hỏi qua Jim, Jim lại chỉ nở một nụ cười khó đoán.
Ai biết được rằng người chú trung niên trong mắt bọn họ là một cô gái, còn trẻ trung như vậy?
Điều này khiến nhóm phải đối mặt như thế nào?
“Barney, bây giờ anh đang ở đâu?” Diệp Thiều Hoa nhớ tới lời của Bạch Huyền Mặc.
Barney tìm một lan can dựa vào, "Biển nhiệt đới."
"Anh có thời gian đến thành phố Bắc Kinh không?"
"Nếu không có thì nhất định phải có! Nhưng sẽ mất một khoảng thời gian."
"Chậm nhất bao lâu?"
"Một ngày."
"Được."
Diệp Thiều Hoa cúp điện thoại, Diệp Thành và Đỗ Mạn bên kia chắc tạm thời không có vấn đề.
Cô nhờ người mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.
Vừa vặn cho Diệp Thành và Đỗ Mạn thời gian để tiêu hóa sự thật này.
Bệnh viện quân khu Bắc Kinh.
Có rất nhiều người đứng ở hành lang chờ Vân Nặc, tất cả đều là một nhóm người nhà họ Vân
Viện trưởng đang nói chuyện với thủ trưởng Vân.
Lúc này, thang máy "Đinh" một tiếng, thủ trưởng Vân vô ý thức nghiêng đầu, liền thấy Diệp Thiều Hoa đang đi đến đây.
Cả ngày hôm nay hắn đều lo lắng cho thân thể của Vân Nặc.
Căn bản không quan tâm đến những việc khác, cũng không biết hiện tại Bắc Kinh đã biến thành một thùng thuốc nổ.
Những nhân vật làm cho quốc tế tranh cãi đều đến Bắc Kinh.
Bệnh viện khu quân sự được hắn bảo vệ không bị rò rỉ, khuôn mặt của Diệp Thiều Hoa cũng chưa từng thấy qua.
Đột nhiên, hắn coi người bên kia như một kẻ tình nghi.
Hắn không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Huyền Mặc và những người khác "Mấy người trông coi kiểu gì thế? Ai cũng có thể cho vào?"
Viện trưởng cũng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, nhận ra đó là người xa lạ xuất hiện đêm qua.
"Thủ trưởng Vân, nghe tôi nói, đội trưởng Vân không thể chờ nữa rồi." Viện trưởng lúc này không có thời gian quản Diệp Thiều Hoa, chỉ nhìn về phía thủ trưởng Vân, nói hết sức nghiêm túc, "Kỹ thuật trong nước của chúng ta không có cách nào chèo chống, xin ngài nghĩ lại."
Viện trưởng vừa nói, người phía sau thủ trưởng Vân lập tức đổ mồ hôi.
Trên quốc tế không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng Vân Nặc.
Không nói đến việc khác, người bên ngoài chắc chắn sẽ xuất thủ, hiện tại Vân Nặc lại hôn mê, thủ trưởng Vân không có giây phút nào căng thẳng như bây giờ.
Hắn siết chặt ngón tay, thấy Diệp Thiều Hoa ở một bên vẫn chưa rời đi, lông mày nhảy dựng, “Bạch Huyền Mặc?”
Bạch Huyền Mặc không nghe theo lời của thủ Trưởng Vân, mà nhìn Diệp Thiều Hoa.
Lần này, hai chữ Thiều Hoa hắn không nói ra miệng, chỉ thấp giọng hỏi một câu, "Cô có biện pháp đưa đội trưởng Vân ra nước ngoài không?"
Diệp Thiều Hoa lắc đầu.
Cô không có ý định đưa người ra nước ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa, Bạch Huyền Mặc cùng một đám người thần sắc mờ đi một lần.
Lúc này, thủ trưởng Vân cũng thấy thuộc hạ của Vân Nặc không nghe lời mình cho lắm, nhìn Diệp Thiều Hoa đầy hy vọng, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Mà một bên Diệp Tư Niên nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa, ngón tay cầm điện thoại gấp gáp vô cùng.
Cô ta thật sự không ngờ rằng khi Diệp Thiều Hoa bỏ kính xuống, lại hoàn toàn thay đổi như một con người khác, bất kể là khí chất hay khuôn mặt đó.
Người bên kia tuy không trang điểm nhưng gương mặt không hề mờ nhạt chút nào, đôi môi đỏ mọng, lông mi dày và dài chớp chớp như cánh bướm, đôi mắt đen láy có chút thủy chung.
Ngay cả ở một nơi như vậy, cô vẫn không sợ hãi, như thể ai đó đã làm một rào cản tự nhiên xung quanh cô ấy.
Để cô tự tạo thành một thế giới.
"Vị này là..." Thủ trưởng Vân rốt cục phân một nhìn Diệp Thiều Hoa.
"Chào chú, dì, cháu là Diệp Thiều Hoa." Nói đến đây, Diệp Thiều Hoa dừng một chút, sau đó mới nói tiếp, "Là bạn qua mạng của Vân Nặc..."
"Bạn qua mạng?" Thủ trưởng Vân sửng sốt một chút.
Đừng nói thủ trưởng Vân, ngay cả Bạch Huyền Mặc và mấy người Diệp Tư Niên cũng bị câu nói này của Diệp Thiều Hoa làm kia ngạc.
Bạn qua mạng?
Đầu năm nay còn có chuyện bạn qua mạng?
Nhất là đối phương lại là Vân Nặc?
Mà Bạch Huyền Mặc và Diệp Tư Niên chợt nhớ tới trước đó Diệp Thiều Hoa từng nói qua, quen biết mấy người bạn qua mạng... Ra ngoài gặp bạn qua mạng.
Có lẽ nào những người bạn qua mạng mà cô ấy đang nói đến là những người như Vân Nặc?
Vân phu nhân là người rất vừa phải, bà cũng biết đoạn thời gian trước Vân Nặc ở trong nhà nghỉ ngơi, suốt ngày ôm cái điện thoại.
Từ nhỏ bà đã không bức bách đứa con trai này làm gì?
Dù sao khi còn bé nó đã gánh vác quá nhiều.
Hiện tại cuối cùng nó cũng có người mình thích, bà cũng vui dùm cho nó.
Nghĩ tới đây, bà cực lực lôi kéo Diệp Thiều Hoa mỉm cười, "Cháu tên... Thiều Hoa có đúng không? Cháu đến xem A Nặc sao?"
Diệp Thiều Hoa nhìn bộ dáng này, liền biết tình huống không tốt lắm.
Cũng không nên như thế.
Đêm qua cô rõ ràng đã có kiểm tra, hắn thoạt nhìn cũng không có vấn đề lớn lắm.
"Vâng ạ." Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vân phu nhân nở nụ cười, sau đó nhìn về phía hướng Vân Nặc, "Hiện tại tình huống anh ấy thế nào ạ?"
Nghe Diệp Thiều Hoa nói tên Vân Nặc, Vân phu nhân thật vất vả nén bi thương lại bùng lên.
Bà nắm lấy tay Diệp Thiều Hoa nói: “Tất cả các y, bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực này trên toàn quốc đều có mặt ở đây, nói rằng với trình độ xét nghiệm hiện tại ở bệnh viện, không thể tìm ra đây là loại virus gì.. "
Khi nghe câu này, Diệp Thiều Hoa thật sự muốn đi vào.
Không thể được, thế giới này cô biết thiết kế cũng có thể giải thích được, dù sao cô cũng là người của khoa vật lý, nhưng nếu cô làm phẫu thuật được. Những điều này, cô cũng không thể giải thích được.
Nhưng virus tồn tại chính là để cho người khác có thể phá giải.
"Không có biện pháp gì sao ạ?" Diệp Thiều Hoa nhìn về phía Vân phu nhân, "Bác cần hỗ trợ gì cứ nói với cháu."
Vân phu nhân nhìn quần áo Diệp Thiều Hoa mặc liền biết đối phương không phải con nhà đại gia.
Mặc dù trên người Diệp Thiều Hoa khí chất không phải tầm thường.
Nhưng bà cũng không có ý xem thường, chỉ vỗ vỗ tay Diệp Thiều Hoa, "Cô gái ngoan, chuyện này cháu không cần phải để ý đến, giao cho cha nó những người này là được rồi."
Diệp Thiều Hoa sửng sốt một chút.
Sau đó mới hậu tri hậu giác, những người này bây giờ còn nghĩ cô là người bình thường.
Cô mấp máy môi, cuối cùng không giải thích cái gì.
"Cháu có thể vào xem không?" Cô nhìn Vân phu nhân.
Nghe vậy, Vân phu nhân lắc đầu, "Không được, viện trưởng nói, ai cũng không thể đi vào, sợ bị lây nhiễm."
Bà và thủ trưởng Vân lo lắng như vậy đều không thể đi vào.
"Chuẩn bị một chút đi." Lúc này, thủ trưởng rốt Vân cục hạ quyết định, "Chuẩn bị chuyên cơ, một nhóm người lên phòng họp trên lầu để thảo luận về chiến thuật, cố gắng bắt đến nước M. Bác sĩ y khoa bên đó có liên hệ với tôi, tôi sẽ tìm người khác thu xếp.”
Viện trưởng kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa, nghe được lời của thủ trưởng Vân, rốt cục thở dài một hơi.
Bệnh viện bọn họ thật sự không có biện pháp, mỗi phút Vân Nặc ở trong bệnh viện của họ, họ đều rất sợ hãi.
Không thể đi vào nhìn, Diệp Thiều Hoa cũng không thể cường ngạnh xông vào xem thân thể đặc thù của Vân Nặc rốt cuộc như thế nào.
Cho nên cô chỉ đón xe về đến nhà.
Nửa đường, hai người Diệp Thành gọi một cú điện thoại cho cô, nói bọn họ đang trở về rồi.
Trở về cùng còn có Diệp Trinh Trinh và Lý Mẫn.
Diệp Thiều Hoa về tới trong phòng mình, chuyện thứ nhất là bật máy tính lên, cắm USB của mình vào, bắt đầu múa phím.
Rất nhanh liền có một khung chỉ thị nhảy ra ngoài, Diệp Thiều Hoa nhập một chuỗi code vào USD.
Cơ hồ là trong nháy mắt liền vào được thông tin bệnh viện.
Tìm được thẻ bệnh án của Vân Nặc.
Sau khi sao chép tài liệu này vào ổ USB, Diệp Thiều Hoa nhanh chóng chuyển màn hình và gửi cho một người.
Barney đang xem một đoạn video trên máy tính trên con tàu du lịch đang trở về bờ thì đột nhiên một hộp thoại hiện lên trên máy tính, anh ta suýt làm đổ cà phê xuống sàn nhà vì sợ hãi.
Y: Đây là tình hình hiện tại của Vân Nặc, anh xem mình có thể chữa được không.
Khóe miệng Barney giật một cái, Máy tính của anh ta có một bức tường lửa do chính Nolan tạo ra.
Có thể chiến đấu với tường lửa của FBI
Diệp Thiều Hoa tấn công dễ dàng như vậy sao?
Khóe miệng giật giật, hắn không tin Nolan nói người bên kia hack rất thành thạo, nhưng hiện tại hắn rốt cục tin tưởng.
Nói đến việc nhận file của Diệp Thiều Hoa, anh ta cũng không xem kỹ, chỉ nhìn lướt qua dữ liệu, gửi tin nhắn cho Diệp Thiếu Hoa--
[ Yên tâm, kiên trì đến lúc tôi đến.]
Diệp Thiều Hoa cũng học qua chữa bệnh, nhìn thấy bệnh án của Vân Nặc là biết anh còn có thể kiên trì hai ngày.
Nhìn thấy tin nhắn của Barney, cô cũng không có kỳ quái.
Chủ yếu là để Barney nghiên cứu tình trạng của Vân Nặc trên đường đến Trung Quốc.
Sau đó, cô lại lục tìm thông tin của Barney trên internet.
Phát hiện ra bên kia quả thật đã giải cứu rất nhiều người khỏi tay thần chết.
Dựa theo phỏng đoán của Diệp Thiều Hoa, y thuật của Barney đã vượt qua mức được mong đợi trong thời đại này.
Trước đó, cô vẫn đang suy nghĩ về cách bình tĩnh nhắc nhở Barney nếu anh ta không thể phát hiện ra virus trên Vân Nặc.
Bất quá bây giờ, tình huống như vậy không tồn tại.
Diệp Thiều Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Diệp Thành và đám người Diệp Trinh Trinh trở lại.
Lý Mẫn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, cô không nghĩ tới, nhà họ Vu hành hạ cô và mẹ lâu như vậy lại bị Diệp Thiều Hoa giải quyết dễ dàng.
Cô luôn có cảm giác chị họ mình quá xinh đẹp rồi.
"Chị đang làm gì vậy?" Lý Mẫn nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi trước mặt máy tính, không khỏi hỏi một câu.
"Đang tìm bạn qua bạn." Diệp Thiều Hoa ấn vào nút máy tính, "Em muốn nghịch máy vi tính sao?"
Tìm bạn qua mạng?
Hóa ra người lợi hại như vậy cũng có bạn qua mạng, Lý Mẫn nhìn Diệp Thiều Hoa, có chút không rõ, sau đó lập tức lắc đầu.
Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.
Diệp Thiều Hoa nghĩ gì đó, trực tiếp từ đầu giường lấy ra một tấm thẻ đen, là lần trước Bunche cho cô, cô để một chút tiền trong tấm thẻ này.
Đã bại lộ rồi, không dấu nữa.
Thấy Diệp Thành, Diệp Trinh Trinh và Đỗ Mạn ở lầu dưới đã mua đồ ăn về rồi, Diệp Thiều Hoa mở cửa, đi thang máy xuống.
Cửa thang máy.
Người tên tiểu Hàn kia đã mang Mỹ Mỹ, người bà Lý giới thiệu về ra mắt gia đình, hôm nay đến đây để cảm ơn bà Lý giới thiệu cho hắn một cô gái tốt như vậy.
Ngoài ra còn có Vu tiên sinh, một quản lý cấp cao 30 tuổi đứng bên cạnh bà Lý.
Nhìn thấy đám người Diệp Thành, bà ta không khỏi nhếch miệng, "Tiểu Vu à, cháu và Lâm tiểu thư phải hạnh phúc đấy, không giống như ít người, điều kiện bản thân không tốt coi như xong, lớn tướng rồi, dì nghĩ, đời này đều không gả được..."
Đang nói, cửa thang máy mở.
Diệp Thiều Hoa liếc mắt liền thấy được ba người Diệp Thành và Diệp Trinh Trinh, "Cha, mẹ, cô."
Những lời còn lại của bà Lý đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Diệp Thiều Hoa sau khi từ thành phố S trở về, không có đeo mắt kính.
- ----