Diệp lão gia tử hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo Diệp Thiều Hoa tiếp tục gặp khách của hắn.
Trong phòng khách, Diệp Như Tuyết đánh một khúc nhạc có độ khó cao, nhận được một tràng vỗ tay khen ngợi.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu một chút âm nhạc và nghệ thuật, trình độ Diệp Như Tuyết đã đến cấp bậc diễn tấu, bọn họ cực kỳ hưởng thụ âm nhạc của buổi thịnh yến
“Một bài nữa đi.” Có người nhịn không được nói.
Diệp Như Tuyết nhìn thấy ánh mắt của những người đó cuối cùng cũng chuyển từ Diệp Thiều Hoa sang mình, ả ta mỉm cười.
Ông à, ông có thích con mập kia như thế nào đi nữa thì sao?
Thấy không, người mà những người này thưởng thức vẫn là cháu thôi!
“Mọi người im lặng một chút.” Diệp Như Tuyết ôn hòa nhìn người trong đại sảnh, “Mọi người có phải còn muốn nghe một khúc dương cầm nữa phải không?”
“Không sai! Một bài nữa đi!”
Diệp Như Tuyết chớp chớp mắt, hoạt bát nói: “Vậy thì tôi sẽ mời chị gái Diệp Thiều Hoa mang đến cho mọi người một khúc sonata piano* [là bản sonata được viết cho piano solo. Các bản sonata piano thường được viết với ba hoặc bốn chuyển động, mặc dù một số sonata piano được viết với một động tác duy nhất, những bản khác có hai chuyển động, một số có năm hoặc thậm chí nhiều hơn.] Mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Tiếng vỗ tay giống như là thuỷ triều ập tới.
Diệp Như Tuyết đứng ở một bên của đàn dương cầm, có chút châm chọc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
========================
Diệp Như Tuyết nói xong câu này, không khí liền trở nên lúng túng.
Diệp Minh và Diệp Duệ mặc dù rất không thích Diệp Thiều Hoa, nhưng họ không thể để Diệp Thiều Hoa mất mặt trước công chúng trong hoàn cảnh như vậy.
“Như Tuyết, chú Lý vẫn muốn nghe con diễn tấu đàn dương cầm, con đánh một khúc cho ông ấy đi.” Diệp Minh đáy lòng cực kỳ không vui, trên mặt vẫn cười híp mắt nhìn Diệp Như Tuyết, “Như Tuyết tuần trước vừa lấy được huy chương vàng ở cuộc tranh tài quốc gia, nghe nói khúc nhạc đó cấp bậc D, nghe nói rất khó đàn.”
Chú Lý là một nghệ sĩ dương cầm cấp quốc gia và kỹ năng biểu diễn của chú ấy cũng đạt đến trình độ quốc gia.
Đã từng được mời tham gia một buổi hòa nhạc ở nước M.
“Có thể nghe Như Tuyết đàn một khúc cấp D cũng không tệ.” Chú Lý tiếc nuối mở miệng, “Tôi còn tưởng rằng có thể nghe được con gái lớn đàn một khúc.”
Những người khác cũng biểu thị phụ họa.
Đối với những người này mà nói, nghe đàn dương cầm là một loại hưởng thụ.
Diệp Minh tự mang một đống bạn của mình đến gặp ông Diệp.
Nghe vậy, Vân tiên sinh cũng mở miệng, “Đúng vậy, không thể nghe Thiều Hoa đàn, có chút...”
Vân phu nhân bóp tay hắn.
“Không sao, tôi không hiểu đàn dương cầm.” Khóe miệng Vân tiên sinh nhếch lên một chút, sau đó nói.
Diệp Duệ và Diệp Minh biết rõ lúc 5 tuổi Diệp Thiều Hoa học đàn, nhưng từ năm 8 tuổi cô béo lên, gia sư nói cô không còn động vào đàn lần nào nữa.
Hiện tại có lẽ ngay cả thang âm* cơ bản còn không nhớ nổi.
(*) Thang âm trưởng gồm có 7 nốt (trước khi quảng tám cao hơn lặp lại) và tạo thành bởi một vong lặp nửa cung (hai nốt liền kề) và một cung ( các nốt cách nhau hai lần nửa cung).
Mọi người có chút lúng túng nói: “Được rồi, Như Tuyết bắt đầu biểu diễn đi, mọi người mau đến đây mà nhìn Như Tuyết diễn tấu, những người khác nhất định phải nhìn một chút, nếu không sợ là Như Tuyết trong lòng có chút không thoải mái.”
Diệp Minh chưa từng xấu hổ như vậy.
Cũng may những vị khách này không nói gì thêm, mà ánh mắt Diệp Như Tuyết nhìn Diệp Thiều Hoa vô cùng thâm trầm.
Tất cả mọi người đều che chở cho nó.
Ả ta thuần thục đàn xong một khúc điệu trưởng D có độ khó cao.
Đàn xong, ả ta đứng lên, nhìn Diệp Thiều Hoa được rất nhiều người vây quanh, thấp mắt cười lạnh một tiếng.
Cười đi, nhìn mày hiện tại cười đến thống khoái như vậy, mày có biết tiếp theo chính là địa ngục đang chờ mày hay không.
Mày không phải rất đắc ý sao? Mày không phải đại tiểu thư nhà họ Diệp sao? Tất cả mọi người đều che chở mày, nhưng mày có biết đằng sau cái bộ dạng ngăn nắp của mày nó làm tao kinh tởm cực độ hay không?
“Chị, chị thật sự không đàn sao?” Diệp Như Tuyết mở miệng lần nữa.
Mà lần này, Từ Bội Bội đã sớm chờ ở một bên cũng mở miệng giúp con gái của mình, “Đúng vậy, mọi người có phúc, Thiều Hoa khi còn bé đánh đàn giỏi, ngay cả gia sư cũng đều khen không dứt miệng.”
Ông Diệp lần này thực sự nổi giận.
Lần đầu tiên ông dùng ánh mắt nghiêm nghị như vậy nhìn Diệp Như Tuyết.
Nếu như trước kia thi Diệp Như Tuyết còn có thể sợ hãi, nhưng bây giờ Diệp Như Tuyết không có nửa điểm sợ.
Ông không coi trọng tấm lòng của ả ta, vậy thì ả ta cũng không thèm nịnh nọt ông, tóm lại, thân phận của ả ta, Diệp Thiều Hoa không đủ tư cách thay thế.
Diệp Như Tuyết không dám đưa mắt nhìn về phía ông Diệp.
Chỉ đứng ở một bên đàn dương cầm, nụ cười chân thành nhìn Diệp Thiều Hoa, giống như một con thiên nga cao cao tại thượng đang nhìn vịt con xấu xí, như đang nhìn một con hề đang nhảy nhót.
Tất cả động tác của mọi người trên sân đều ngừng lại.
Ngay từ đầu bọn họ muốn xem Diệp Thiều Hoa đánh đàn đã bị người nhà họ Diệp cắt đứt, những người này đã cảm thấy có chút không đúng.
Hiện tại Diệp Như Tuyết nói một câu như vậy, những người này rốt cục kịp phản ứng...
Có chút ý vị sâu xa nhìn Diệp Thiều Hoa.
Bọn họ đã ngờ ngợ rồi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một đại tiểu thư, trừ bỏ lão gia tử, người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp cũng không để ý cô.
Lần này Diệp Minh không mở miệng, mặc dù hắn có chút tức giận, nhưng lần này cũng không trách cứ Diệp Như Tuyết.
Mà trách Diệp Thiều Hoa lại trở về làm mất thể diện.
Sớm biết như vậy đã gọi điện bảo nó đừng về.
Nếu biết rõ lão gia tử lần này muốn công bố thân phận Diệp Thiều Hoa, Diệp Minh hắn coi như dùng hết thủ đoạn cũng sẽ không mở cửa cho nó vào.
Người ông Diệp giữ gìn đúng là hố chết người.
Ông vừa định mở miệng, lại bị Diệp Thiều Hoa đưa tay ra ngừng lại.
Ông Diệp sửng sốt một chút.