- ----
Kinh thành, tầng hai Phong Nhã Lâu.
"Tiểu thư, quán rượu này thật là độc đáo nha" Mặc Ngân nhìn thứ được gọi là sô pha ở trong không gian tầng hai, cảm thấy rất quen mắt, nửa ngày mới nhớ ra "Tiểu....thiếu gia, đây không phải là người...."
Ở trong cốc có một cái gần giống. Nhưng nó đẹp hơn cái này.
Chỉ là câu phía sau còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thiều Hoa cắt ngang "Bánh ngọt còn không thể chặn được miệng của ngươi?"
Mặc Ngân ủy khuất ăn miếng bánh ngọt, lại chỉ những món khác trên bàn "Thiếu gia đây là mỳ ý, đây là kem ly, đây là nước hoa quả...."
Nàng một bên rót nước cho Diệp Thiều Hoa, một bên giới thiệu cho Diệp Thiều Hoa, nhịn không được ca ngợi "Đúng là ngon thật! Không biết làm thế nào chủ cửa hàng này lại có thể nghĩ ra nhiều thứ ngon và mới lạ như vậy, Ta nghe nói thiên hạ đệ nhất quán còn có một thứ gọi là lẩu, tiểu thư, chúng ta có thời gian thì nếm thử một chút được không? Nói đến, cũng không biết vị Nhị công tử này làm bằng cách nào."
Nếu không có tiểu thư nhà mình ở trước mặt, vậy vị Nhị công tử này nhất định là người Mặc Ngân sùng bái nhất.
Tòa nhà này được gọi là Phong Nhã Lâu là vì đây là nơi để những những người tri thức đến giao lưu, hai năm trước khách của Phong Nhã Lâu còn xuất hiện một trạng nguyên, từ đây mà làm lần đầu tiên đã thành công.
Ba năm nay, quan chức trong kinh thành đều có thói quen ở đây tìm kiếm khách, môi trường ở đây quả thực không tồi.
"Ấy, nhìn hình dáng của nó" Diệp Thiều Hoa uống một ngụm nước hoa quả rồi lắc đầu, sau đó chỉ vào nước hoa quả "Nước hoa quả này cho thêm pectinase* thì uống sẽ ngon hơn, có thời gian ta làm cho ngươi nếm thử một chút:"
*Phụ gia sử dụng - Pectinase là một nhóm enzyme thủy phân các chất pectin, sản phẩm tạo thành là acid galacturonic, galactose, metanol. Enzyme pectinase được tìm thấy ở thực vật bậc cao, pectinase có nhiều trong lá, củ khoai tây, trong chanh, cà chua dứa, cỏ ba lá
Bạch Trăn Trăn chắc lúc trước học hóa học không giỏi lắm nếu không thì đã có thể làm ra Pectinase ngon miệng hơn.
Diệp Thiều Hoa nhìn Mặc Ngân ăn, bản thân cũng lười động đũa, Mặc Ngân cũng muốn thử những thứ mới lạ. Trên thực tế hầu hết các thứ ở đây đều bình thường, mặc dù nàng không biết tiểu thư nhà mình nói pectinase là gì, nhưng tiểu thư biết rất nhiều, vả lại còn kinh doanh thứ hiếm lạ hay những thứ kỳ quái, hỏi cũng nhớ không hết, nên nàng đã có thói quen là không hỏi rồi.
Người đã ăn qua bữa ăn Michelin hiện đại như Diệp Thiều Hoa thì đối với những thứ này không có hứng thú.
Đợi Mặc Ngân ăn xong, hai người chuẩn bị xuống lầu lại không nghĩ đến lúc này tầng hai đã chật kín người.
" Mơ chưa lưu vị mềm răng
Chuối xanh lá biếc cả mành cửa sa
Ngày dài ngủ dậy thì ta
Rỗi xem con trẻ bắt hoa đùa cành"
(Dịch: Aya Shinta)
Một người sau khi đọc câu thơ đó không nhịn được cảm thán
"Chỉ trong ba nhịp hơi mà có thể làm ra được bài thơ đẳng cấp như vậy, Bạch Nhị tiểu thư quả nhiên tài trí hơn người, ta có phi ngựa cũng không theo kịp, còn có chữ này, cương nhu cùng hướng, con số thực tế không dễ dàng, đệ nhất tài nữ danh bất hư truyền đúng là kiểu nữ tử mẫu mực."
Những người khác cũng liên tiếp phụ họa.
Bạch Thiên Hộ nghe vậy ưỡn ngực vô cùng tự hào, phủ tướng quân có một nữ tử hiếm thấy về sau còn ai dám nói dân thường không nào?
Diệp Thiều Hoa bước đi không nghe, chỉ là Mặc Ngân đi đằng sau nghe đến câu này, không nhịn được liền liếc nhìn câu thơ treo trong hội trường, lẩm bẩm một tiếng "Cũng chỉ có vậy thôi mà"
Câu nói này rất nhỏ nhưng Bạch Thiên Hộ từ nhỏ đã học võ thì có thể nghe thấy, lần đầu tiên trong mấy năm nghe thấy có người coi thường muội muội của mình, lúc này tức giận nói lên: "Đồ nô lệ nhà ngươi, hiểu được ý nghĩa của câu thơ này à? Còn nữa thể chữ Liễu viết độc đáo như vậy ư, trên thế gian này còn ai có thể viết ra như vậy?"
Diệp Thiều Hoa đã ba năm chưa xuất hiện trước mặt người khác, lần này ăn mặc quần áo nam, dịch dung thuật của cô tuyệt vời đến ngay cả huynh muội trong nhà cũng không nhận ra cô.
Mặc Ngân nhìn tiểu thư nhà mình không nói, không nhịn được ưỡn ngực "Ai nói là không có, ta có biết một người"
Nghe đến lời này, hầu hết mọi người ở quán đều dừng lại, Bạch Trăn Trăn hiếu thắng cũng đặt bút xuống, nhìn Mặc Ngân gương mặt cũng rất đẹp "Không biết là vị hiền tài nào?"
"Đương nhiên là kinh thành đệ nhất tài nữ, đại tiểu thư Diệp gia Diệp Thiều Hoa" Mặc Ngân vô cùng tự hào.
Một câu này nói ra những tài tử trong quán vô cùng tò mò trong phút chốc lắc đầu, bây giờ Diệp Thiều Hoa làm sao có thể đánh đồng với Bạch Trăn Trăn được?
Bạch Thiên Hộ không như những người trí thức hàm súc kia, hắn cười khẩy một tiếng "Đại tiểu thư Diệp gia? Vậy ngươi hỏi nàng ta xem nàng ta có dám xuất kiện không? Hội thơ ba năm trước đã thua muội muội của ta, kinh thành đệ nhất tài nữ? Người là lần đầu đến kinh thành đúng chứ? Không biết danh hiệu này sớm đã chuyển cho người khác rồi sao?
Đã ba năm, thời điểm đó Diệp Thiều Hoa luôn ở trong cốc, ba năm nay, Bạch Trăn Trăn có <Tương Tiến Tửu>, <Mãn Giang Hồng> hai bài thơ này được giới tri thức quyền luyến không rời, nổi khắp kinh thành.
Không chỉ vậy, cách viết thể chữ Liễu độc đáo của ả cũng được công chúng yêu thích rộng rãi.
Khúc phổ của ả cũng được lưu hành rộng rãi trên đường phố và các con hẻm, khúc <Quảng Lăng Tán> ngay cả những bậc thầy trong cung cũng không dễ dàng đàn tấu.
Càng quan trọng hơn là, cách sắp xếp bàn cờ của ả ở Phong Nhã Lầu đến nay không ai có thể giải được.
"Ngươi...." Chữ của tiểu thư Bạch gia ngay cả Thiên Cơ Tử cũng đã từng ca ngợi về phong cách độc đáo, Mặc Ngân không hiểu mấy thứ này lắm, nhưng nàng đã từng thấy chữ của tiểu thư nhà mình với thế viết tự do, phóng khoáng, thần vần siêu dật, chữ của người đàn ông bình thường đều không rầm rộ bằng cô.
Nàng chỉ biết là nàng nhìn chữ của Bạch Trăn Trăn rất bình thường, nhìn chữ của tiểu thư đều nhịn không được mà kinh ngạc.
"Tiểu Cẩu tử" Diệp Thiều Hoa coi như không có gì, cô "ba" một tiếng mở quạt giấy, nhìn một chút, vẻ mặt trong sáng lạnh nhạt:"Chúng ta quay về". Truyện Kiếm Hiệp
Ngay cả khi có sự che đậy, ngay cả khi có cải trang thành nam thì gương mặt gần giống như sói, như được bút tĩnh tâm phác họa tinh tế khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Ngay cả Bạch Thiên Hộ cũng nhịn không được mà quay mặt lại, nam tử lớn lên mang dáng vẻ như vậy cũng thật hiếm thấy?
Diệp Thiều Hoa nghe Mặc Ngân nhắc mãi suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến được phủ Tể tướng.
So với sự đông đúc của ba năm trước thì phủ Tể tướng bây giờ tuy nói không đến mức quá vắng vẻ, nhưng cũng không gặp được bao nhiêu người.
Ngay khi vừa hồi phủ, một nữ phụ cung kính đưa cô về khuê phòng, thay cho cô một bộ váy áo bằng gấm trắng như tuyết, váy được thêu hoa mận, bên ngoài khoác áo choàng mỏng màu đỏ, ngay lập tức biến thành một vị cô nương thanh nhã tinh tế, mỗi bước đi đều có thể đẹp như tranh, hào quang tỏa sáng.
Đừng nói Diệp phu nhân, ngay cả Mặc Ngân luôn bên cạnh cô, cũng phải sững sờ trước với gương mặt đó thật lâu, thầm nói trong lòng, tiểu thư so với ba năm trước càng khiến người khác nhìn không thể rời mắt, cũng không biết người nào mới có thể sánh duyên được với nàng.
Diệp phu nhân cảm thấy hài lòng, sau đó đưa Diệp Thiều Hoa đến thư phòng của phủ thừa tướng, hai người đứng đằng sau bức bình phong, Diệp phu nhân xuyên qua góc tối chỉ về phía trước nói nhỏ "Nhìn thấy chưa, người kia chính là Phương Thác, trạng nguyên của hai năm trước, phong lưu hào phóng, trong nhà chưa có vợ con, đang là đệ nhất tài tử kinh thành, cha con khen không ngừng, là bạn tốt của ca ca con, có hợp ý con không?"
Nghe vậy Diệp Thiều Hoa đỡ trán thở dài, nhưng mà điều đó cũng không làm gián đoạn sự nhiệt tình của Diệp phu nhân.
Vì cô biết, Phương Thác này chính là người hỗ trợ bí mật cho Bạch Trân Trân, hắn cũng biết Nhị công tử vang danh thiên hạ và Bạch Nhị tiểu thư thật ra là cùng một người.
Nhìn thấy ý tưởng độc đáo của Bạch nhị tiểu thư kia, hơn nữa ả vốn là một tài nữ, hắn sớm đã để ý đến ả, làm sao có thể thấy được đại tiểu thư Diệp gia không có tiếng tăm trong ba năm?
- ----
Mai tử lưu toan nhuyễn xỉ nha.
Ba tiêu phân lục dữ song sa.
Nhật trường thụy khởi vô tình tư
Nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa
Bản gốc của bài thơ trong chương này.