Mục lục
Nữ Đặc Công Toàn Năng - Diệp Thiều Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này đừng nhắc lại lần nào nữa.” Phó Tấn Vân vẻ mặt lạnh nhạt đứng dậy: “Tôi cũng sẽ không lấy bất cứ người nào, cơ mà, cậu và nhị tiểu thư nhà họ Diệp đã sớm đã có hôn ước, bây giờ hủy hôn thì không tốt lắm đâu.”

Tộc trưởng nhà họ Phó và mẹ của anh cũng lúng túng, không biết phải làm sao.

Chuyện này nói đến rất hoang đường, ai mà biết được hai con người nước sông không phạm nước giếng này vậy mà hôm nay lại vì một cô gái nhà họ Diệp mà náo thành dạng này.

“Tất cả vẫn là theo quyết định ban đầu đi.” Cuối cùng tộc trưởng nhà họ Phó giải quyết dứt khoát, “Nhưng vẫn phải xem thái độ của nhà họ Diệp.”

Ông ta liếc nhìn Phó Tấn Vân, thở dài một tiếng.

Chuyện này ông ta và mẹ Phó đều không thể quyết định, dù sao thiên vị người nào cũng không được, một người là ruột thịt của bọn họ, một người tuy không phải ruột thịt nhưng lại hơn ruột thịt.

Ngoài miệng nói là nhìn thái độ của nhà họ Diệp, nhưng cuối cùng vẫn thiên vị Phó Duy Phong hơn.

Dù sao chỉ cần là người có đầu óc bình thường, ai cũng sẽ không muốn gả cho một người sắp chết.

****

Sáng sớm Diệp Thiều Hoa và Diệp Minh đã ra khỏi cửa nhà họ Diệp, Ninh Châu hôm nay đã tới thủ đô.

“Diệp đại sư.” Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, Ninh Châu vô cùng kích động, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: “Ơ, tôi nghe Phó Hằng nói, không phải cô và Chu đại sư cùng nhau trở về sao?”

“Người ta là đại sư nổi tiếng, anh cho rằng ông ấy nhàn rỗi giống anh sao?” Diệp Minh vỗ vỗ bả vai Ninh Châu.

Ninh Châu nghe xong, vẫn không cam lòng nói lại một chút: “Cái gì mà nhàn rỗi như tôi chứ? Tôi được cha tôi phái đến chi nhánh ở đây làm việc đó.”

Lúc ba người đi lên lầu ăn cơm, Ninh Châu nhận được một cuộc điện thoại.

Không biết bên kia nói cái gì, chỉ thấy Ninh Châu nhướng mày:”Diệp đại sư, chỗ em họ tôi nói bên kia xảy ra chút việc, tôi đi xem một chút.”

Diệp Thiều Hoa gật đầu, vốn cô cũng muốn cùng Ninh Châu, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của chú Diệp.

Chú Diệp gọi cho Diệp Thiều Hoa là vì chuyện của nhà họ Phó.

Thời điểm tộc trưởng nhà họ Phó uyển chuyển nói lại ý tứ của Phó Duy Phong cho nhà họ Diệp, chén trà trong tay nhị tiểu thư lập tức rơi xuống đất.

Lúc trước đã sớm chốt, để Diệp Thiều Hoa gả cho Phó Tấn Vân, dù sao cũng sắp chết, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không nỡ ném nhị tiểu thư vào hố lửa.

Không ngờ chỉ vì một cuộc điện thoại của nhà họ Phó, tộc trưởng nhà họ Diệp lập tức đổi ý.

Mặc dù nhị tiểu thư không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì thêm, cô ta cũng hiểu rõ cái gì mới là tốt đối với nhà họ Diệp.

Hiện tại Diệp Thiều Hoa là người trong giới phong thuỷ, thực lực cũng không thấp, nhị tiểu thư Diệp thậm chí còn có chút oán trách Diệp Thiều Hoa trước đó giấu diếm bọn họ sự thật này.

“Vốn muốn gả cháu đến nhà họ Phó, nhưng bây giờ vẫn phải xem lựa chọn của cháu.” Tộc trưởng nhà họ Diệp ngồi trên ghế chủ vị, tận lực cho giọng nói ôn hòa nhất, nhìn Diệp Thiều Hoa: “Vị nhà họ Phó kia sau khi sinh ra được mấy năm, có lời đồi, cậu ta sống không quá hai mươi hai tuổi.”

“Sống không quá hai mươi hai tuổi?” Diệp Thiều Hoa xiết chặt ngón tay, cô nhìn tộc trưởng nhà họ Diệp: “Ông nói ai?”

“Chính là Phó Tấn Vân, cháu mới trở về, chắc là chưa nghe nói qua, cậu ta từ trước đến nay vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài, người có thể nhìn thấy cậu ta rất ít.” Khi tộc trưởng nhà họ Diệp nhắc đến Phó Tấn Vân, cũng khó tránh khỏi cảm thán: “Mới vừa rồi nhà họ Phó bên kia gọi điện thoại tới, hỏi cháu giữa Phó Duy Phong cùng Phó Tấn Vân người nào tốt? Ta nghe nói con có quen với Phó Duy Phong, nói chuyện cũng rất hợp ý.”

Diệp Thiều Hoa còn đang bởi vì tộc trưởng nhà họ Diệp nói đến việc Phó Tấn Vân sống không quá hai mươi hai tuổi làm cho cả nửa ngày chưa kịp phản ứng lại.

“Tôi không quen Phó Duy Phong.” Cô trực tiếp đứng lên: “Nếu nói đến quen biết, tôi và Phó Tấn Vân mới được tính.”

“Cháu đừng ngốc! Phó Tấn Vân sống không quá hai mươi hai tuổi, từ nhỏ Duy Phong đã được xem như tộc trưởng tương lai nhà họ Phó mà bồi dưỡng rồi.” Tộc trưởng nhà họ Diệp nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Thiều Hoa, giọng nói cũng to lên.

Ông ta thừa nhận Phó Tấn Vân rất ưu tú, nhưng tất cả phải được phụ thuộc vào thân thể khỏe mạnh của cậu ta.

Bây giờ ở cùng 1 người mấy tháng nữa  sẽ chết, Diệp Thiều Hoa và một người sắp chết, Tộc trưởng Diệp biết rõ ai quan trọng hơn, Diệp Thiều Hoa là một người tài, tộc trưởng nhà họ Diệp không hi vọng cuộc đời sau này của cô bị chôn vùi như vậy.

“Tôi tự hiểu rõ.” Diệp Thiều Hoa trực tiếp đi ra cửa: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

Nhị tiểu thư vốn tsawsc mặc không tốt liền thay đổi trong nháy mắt, cô ta hi vọng nhất là Diệp Thiều Hoa từ chối chuyện này, nhưng vẫn là giả bộ níu lại quan tâm khuyên nhủ rất nhiều.

Thẳng đến khi Diệp Thiều Hoa ra khỏi cửa nhà họ Diệp, cô ta mới thở dài một hơi.

Nhưng trong đáy lòng, cô ta đang cười nhạo Diệp Thiều Hoa là một đứa ngu.

Diệp Thiều Hoa ánh mắt nặng nề, mấy ngày nay cô ở nhà họ Diệp đã tra ra được một chút đầu mối, nhưng không biết được sự việc của Phó Tấn Vân.

“Cháu có biết mình đang làm cái gì không?” Tộc trưởng nhà họ Diệp mồm mép nói ra, ông ta biết Diệp Thiều Hoa có thiên phú, cũng biết cô không chịu quản thúc.


Nhưng chuyện nhà họ Phó đơn giản như vậy sao cô lại không chịu hiểu? Phó Tấn Vân từ nhỏ đã bị xem như người sắp chết mà đối đãi, ngoại trừ có tài năng trời sinh, cậu ta sao có thể so sánh được với Phó Duy Phong?

Về sau người tiếp quản nhà họ Phó cuối cùng vẫn là Phó Duy Phong, Phó Tấn Vân vì làm được gì.

Cũng đều là do cô lớn lên ở bên ngoài, nếu lớn lên ở nhà họ Diệp, thì ngay cả điểm mấu chốt của chuyện cũng nhìn ra được.

Thấy Diệp Thiều Hoa không chịu nghe ông ta, lại còn cứng đầu bỏ đi, để lại cho ông ta một bóng lưng, tộc trưởng nhà họ Diệp cho dù có có tốt tính đến đâu cũng không tránh khỏi tức giận, ông ta ngồi trên ghế, tức đến đau ngực: “Đúng là không biết tốt xấu!”

“Tộc trưởng, ông đừng nóng giận.” Nhị tiểu thư trấn an: “Chờ thêm mấy ngày nữa chắc em ấy sẽ sáng suốt thôi.”

Sắc mặt tộc trưởng nhà họ Diệp tồi tệ, không hề đáp lại.

Lúc đầu ông ta còn nghĩ để anh cả Diệp cùng Diệp Thiều Hoa cùng quản lý nhà họ Diệp, hiện tại xem ra, thôi đi.

Ông ta cũng là vì tiền đồ của Diệp Thiều Hoa mà thôi, ông muốn để cô sai ở đâu để biết tự quay lại, chỉ ra quan hệ của nhà họ Phó, ai ngờ cô một chút cũng không hiểu, còn tưởng rằng mình có ý hãm hại, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tộc trưởng nhà họ Diệp cũng không bảo liên hệ với cô nữa, cô như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày phải chịu khổ, đến lúc đó lại tìm đến ông ta khóc lóc.

Lúc Diệp Thiều Hoa ra cửa, Diệp Minh đã ngồi ở trong xe.

“Chị, chúng ta rời khỏi thủ đô đi.” Cậu nhìn Diệp Thiều Hoa, cho rằng có thể che giấu Diệp Thiều Hoa những lo nghĩ trong đáy mắt mình.

Nhưng Diệp Thiều Hoa là ai, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng cũng không vạch trần, chỉ bình tĩnh hỏi một câu:” Vì sao?”

“Chỉ là em không quen ở đây.” Diệp Minh nở nụ cười: “Em đã hỏi giáo sư rồi, nếu làm sinh viên trao đổi đến đại học S vẫn được, không phải chị cũng đang học ở đó sao? Cũng đã lâu chị không đến trường học rồi.”

Diệp Thiều Hoa híp mắt nhìn Diệp Minh, thấy vậy Diệp Minh có chút hoài nghi, sợ cô đã biết cái gì đó.

Nhưng Diệp Thiều Hoa đã nhanh chóng dời ánh mắt đi: “Ninh Châu nói đại học S có chút chuyện xảy ra, chị cũng muốn trở về một chuyến.”

Diệp Minh nhìn Diệp Thiều Hoa khởi động xe, thở phào một hơi.

Đi được nửa đường, Diệp Thiều Hoa gọi một cuộc điện thoại cho Phó Tấn Vân, là Phó Hằng nghe máy, bên kia vừa alo, Diệp Thiều Hoa đã trực tiếp cúp máy.

“Chị làm gì thế?” Diệp Minh thấy Diệp Thiều Hoa đặt một tờ giấy ố vàng ở đầu xe, cậu chuyển chủ đề.

Lần này Diệp Thiều Hoa còn trả lời lãnh đạm hơn rất nhiều so với trước kia: “Không có gì!”

Chuyện cũ vẫn chưa điều tra xong, lúc đầu Diệp Thiều Hoa không nghĩ sẽ trở về thành phố S sớm như vậy, nếu mà lần này không có Ninh Châu gọi điện thoại đến, cả thị trưởng thành phố S cũng sẽ đến tìm cô.

Nếu như không phải là việc rất nghiêm trọng, chắc chắn những người kia sẽ không cầu đến mình.

Khi Diệp Thiều Hoa đến sân bay, thị trưởng đã sớm phái người đi đón cô.

Cô và Diệp Minh đến khách sạn ngay gần đại học S, đám người trợ lý Vương đều đợi sẵn ở đấy.

Đây là khách sạn quốc tế của đại học S, những người có thể đi vào đều là người thằng lớp thượng lưu, những người quyền cao chức trọng, vừa dừng xe lại đã có người giúp bọn họ đánh xe đến bãi đậu xe.

“Diệp Thiều Hoa?” Diệp Thiều Hoa vừa xuống xe, lại ngoài ý muốn nghe được một giọng nói.

Một người đàn ông có hình dáng cao gầy và tướng mạo tuấn tú đứng cùng một cô gái xinh đẹp, từ đầu tới chân hai người đều là một thân trang phục lộng lẫy.

Chính là Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm đã lâu không gặp.

Tâm tình của Diệp Thiều Hoa không tốt, cô chỉ nhàn nhạt liếc hai người họ một cái, sắc mặt cũng không hề biến hóa.

Nhưng Thôi Hạo lại sửng sốt vô cùng, không ngờ chỉ có mấy tháng không gặp mà Diệp Thiều Hoa giống như đã biến thành người khác, mặc dù khuôn mặt vẫn vậy, nhưng khí chất lại không giống trước đây, trông cô giống như một đóa hoa thanh cao lãnh, người khác không thể chạm tới.

Thôi Hạo cảm thấy hoài nghi, không biết đây rốt cuộc có phải là Diệp Thiều Hoa không?

Từ Dĩ Lâm nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy trên người đối phương vẫn là quần áo cực kỳ bình thường liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Thôi Hạo, đi thôi.”

Thị trưởng đang đợi cô ở quán ăn cách đại học S không xa. Chuyện này khá gấp gáp, trông thấy cô còn chưa đi tới đã tự mình đi đến chỗ cô: “Không ngờ Diệp đại ylại trở về sớm như vậy.”

Ông ta vừa nói, người bên cạnh đã lập tức mở miệng: “Diệp đại sư, cảm ơn ngài đã trở về vào lúc này.”

“Lần đầu tiên gặp Diệp đại sư, không ngờ cô còn trẻ như vậy.”

Rất nhiều người biết sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, nhưng không phải ai cũng có thể gặp được cô.

Dù sao Diệp Thiều Hoa cũng không phải là nguyên chủ. Cho dù lúc trước cô không làm thầy phong thủy, nhưng dáng vẻ như ông cụ non của cô lại không thua kém bất cứ ai.

“Dẫn tôi đi hiện trường xem một chút.” Cô lạnh nhật mở miệng.

Thôi Hạo đứng ở một bên cùng Từ Dĩ Lâm, hai người đều không hẹn mà cùng mở to hai mắt kinh ngạc. Nhất là Lâm Vi Vi lúc trước còn không đem Diệp Thiều Hoa để ở trong mắt, thấy cảnh này, khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta không khỏi có chút vặn vẹo.

Nhưng không biết Từ Dĩ Lâm nghĩ đến cái gì, khóe môi đột nhiên cong lên.

Còn Thôi Hạo, trong trí nhớ của anh ta Diệp Thiều Hoa luôn là một kẻ điên điên khùng khùng, anh ta chưa từng thật sự chú ý đến giá trị nhan sắc của Diệp Thiều Hoa.

Hôm nay nhìn lại, có lẽ toàn bộ giới giải trí cũng khó tìm được một người có giá trị nhan sắc có thể sánh được với cô.

Đây thực sự là Diệp Thiều Hoa sao? Là Diệp Thiều Hoa mà anh ta biết sao?

Anh ta rất muốn hỏi tất cả những điều đó, nhưng lại không có tư cách đi lên hỏi, tất cả người bên cạnh Diệp Thiều Hoa ai cũng có địa vị rất cao.

Ngẫu nhiên có thể nghe được những từ như “Thầy phong thủy”, ” Diệp đại sư”.

Những từ này không phải Thôi Hạo chưa từng nghe qua, nhưng trong khoảng thời gian anh ta yêu đương với Diệp Thiều Hoa, anh ta cũng không thấy cô nói mình là thầy phong thủy, cho nên……những chuyện về ma quỷ trước kia cô từng nói không phải là giả cũng không phải là do cô bị bệnh thần kinh, mà là…… thật ư?

Nghĩ tới đây, sau lưng Thôi Hạo đột nhiên cảm thấy lạnh toát.

Anh ta nhớ tới đêm hôm đó ở bên hồ, Diệp Thiều Hoa chỉ vào sau lưng anh ta nói: “Đừng quay đầu, sau lưng anh có một khuôn mặt.”

“Thôi Hạo, anh sao thế?” Lâm Vi Vi nhíu mày, “Chết tiệt, không biết từ lúc nào cô ta lại có quen biết với thị trưởng, xem ra khối ngọc kia của cô ta khó mà lấy được……”

Nhưng mà Thôi Hạo lại bỏ qua cô ta, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.

***

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thiều Hoa tiếp nhận tư liệu mà hiệu trưởng đưa cho cô, nhíu mày lật xem.

Bầu không khí trên xe rất nặng nề.

Chuyện này liên quan đến hồ tình nhân của ở đại học S, nguyên chủ nhìn thấy phía sau Thôi Hạo có một gương mặt cũng chính là ở cái hồ này.

Nhưng cái hồ này đã bị niêm phong từ khi Diệp Thiều Hoa nhập học, nguyên nhân là do ở đây xảy ra rất nhiều án mạng, lại còn xảy ra ở cùng một chỗ.

Vụ án mạng đầu tiên là vào nửa năm trước, một sinh viên ban đêm hẹn hò cùng người yêu không cẩn thận trượt chân rơi xuống đây, mà điều kỳ quái chính là, bạn trai cô ta nói sau khi hai người tách ra rõ ràng thấy cô ta đã trở về ký túc xá, hơn nữa, người phụ trách ký túc xá cũng nói sau khi cô ta trở về thì không đi ra nữa, vậy mà, đến ngày thứ hai lại tìm được thi thể của cô ta ở trong hồ.

Ngoại trừ án mạng đầu tiên này, còn có bảy án mạng khác đều là bị chết đuối trong hồ.

Người bị chết đuối đều là nữ sinh. Ban đầu bọn họ cũng mời đến không ít thầy phong thủy, nhưng cảnh sát lại tra được một điểm giống nhau, đó là mỗi nữ sinh gặp nạn khi còn sống đều ở những chỗ khác nhau, có người ở thư viện đọc sách, không có chứng cứ đi ra, cuối cùng lại bị phát hiện thi thể ở trong hồ.

Có người được nghỉ về nhà, cha mẹ đều làm chứng, vốn dĩ nên ở trên đường trở về trường học, nhưng không biết vì sao lại chết ở trong hồ.

……

Tất cả những điều xảy ra này đều quá quỷ dị, người điều tra án nhận thấy đây không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay, cuối cùng mới quyết định mới đại sư đến.

Trường học giấu rất kỹ, nhưng một trường đại học lớn như vậy, không có lý do gì mà bắt toàn bộ sinh viên nghỉ học được.

Diệp Thiều Hoa gấp lại văn kiện, ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Người gọi đến là Phó Tấn Vân.

“Cô đang ở đâu?” Giọng điệu của anh rõ ràng rất trầm ổn, nhưng Diệp Thiều Hoa lại cảm giác được sự bất an trong giọng nói của anh.

Diệp Thiều Hoa híp mắt: “Thành phố S.”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Cô trở về đi.”

Lần này, Diệp Thiều Hoa không trả lời. Thấy vậy, Phó Tấn Vân thở dài một hơi: “Chu đại sư, vừa mới về cõi tiên, ở ngay thành phố S.”

Giọng điệu của anh rất nặng nề, bàn tay cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa nắm chặt lại.

Chu đại sư, người này vừa là thầy vừa là bạn của cô.

Phó Tấn Vân biết lời mình nói không lay động được cô, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, vội vàng cúp điện thoại.

Diệp Thiều Hoa cũng không quản anh có chuyện gì mà trực tiếp đi đến trường học.Trường học, hai đệ tử của Chu đại sư đang khóc đến mức thở không ra hơi: “Diệp đại sư, đây là đồ mà trước khi sư phụ ra đi dặn tôi đưa cho cô.”

Đại sư Chu bởi vì nhiệm vụ này mà chết, trước khi ông ấy đi vào cái hồ này đã có dự đoán từ trước.

Diệp Thiều Hoa biết rõ ràng, đây là một thất tuyệt khoá âm trận, Chu đại sư vốn muốn vào nhìn thử xem nơi này có lai lịch gì, không ngờ lệ khí của trận pháp phong thủy này quá nặng, khiến ông ấy phải trả giá bằng cả mạng sống.

Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, nhìn âm khí nồng đậm trên mặt hồ tình nhân.

Cô biết nguyên nhân cái chết của Chu đại sư là do đâu, đây không chỉ có thất tuyệt khóa âm trận, mà còn ẩn chứa chuyển vận* pháp âm độc, người đứng sau đã mượn trường học để bố trí chuyển vận pháp trận.

*Chuyển vận: Thay đổi vận mệnh.

Diệp Thiều Hoa hít sâu một hơi, cô không trực tiếp đi vào, mà trước tiên lấy ngọc bội trên cổ xuống, đặt lên tảng đá bên hồ.

Đám người hiệu trưởng chỉ cảm thấy thời điểm cô đặt ngọc bội xuống đó, âm khí trên hồ đã nhạt đi rất nhiều.

“Lắp đặt camera giám sát ở đây.” Diệp Thiều Hoa chỉ vào một chỗ.

“Diệp đại sư, bây giờ phải làm gì nữa?” Hiệu trưởng run rẩy đáp ứng yêu cầu của cô.

Diệp Thiều Hoa tỏ ra rất bình tĩnh: “Trận pháp này còn thiếu một người, trong vòng hai ngày tiếp, sinh viên trong trường sẽ không có nguy hiểm gì, chúng ta đợi người đứng phía sau xuất hiện.”

Trung tâm của trận pháp phong thủy ở trên người của người kia, chỉ cần tìm được thì có thể xử lý, nhưng lúc này, người cần giải quyết cũng nên giải quyết.

Trường học đã nhanh chóng giấu nhẹm đi việc có người chết, vậy nên càng có thêm nhiều người đặt sự chú ý lên người Diệp Thiều Hoa.

Phần lớn đều là do mấy tháng nay Diệp Thiều Hoa không đi học, bọn họ thầm suy đoán có lẽ là do cô bị đả kích quá lớn nên bị người ta đưa đến bệnh viện tâm thần chăng.

Diệp Thiều Hoa ở trong kí túc xá của công nhân viên chức mà hiệu trưởng đã sắp xếp, sáng sớm hôm sau đã có người tới gõ cửa.

Người đến là Phó Tấn Vân, cô nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”

Phó Tấn Vân làm như không nhìn thấy vẻ mặt của cô, tự nhiên đi vào trong phòng: “Tới xem cô chết thế nào…… tôi sẽ…… Diệp Thiều Hoa, cô không sao chứ?”

Cuối cùng, anh nhìn Diệp Thiều Hoa, nghiêm túc hỏi.

Anh biết tình cảm giữa Diệp Thiều Hoa và Chu đại sư rất tốt.

“Vẫn ổn.” Biểu hiện của Diệp Thiều Hoa bình thản, nhìn qua có chút đáng sợ: “Anh cũng nghe nói đến chuyện này rồi chứ? Có phát hiện điểm nào đáng nghi không?”

Nghe được câu này, Phó Tấn Vân xiết chặt ngón tay.

“Có thể đoán được rồi phải không? Tám nữ sinh phải chết kia đều sinh vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch.” Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng, ” Ngày sinh của tôi cũng giống như vậy, trận pháp khóa âm chuyển vận cần rất nhiều âm khí. Cho dù tôi không nhúng tay vào, bọn họ cũng có thể tìm tới tôi.”

“Sẽ không đâu.” Phó Tấn Vân nhìn cô một cái, trái tim như bị ai đó bóp chặt: “Chuyện này sẽ không xảy ra.”

Diệp Thiều Hoa “ha ha” cười một tiếng: “Đùa với anh thôi, tôi là Diệp Thiều Hoa đấy, sao có thể dễ dàng bị người ta hãm hại như vậy chứ? Được rồi, hai người chờ một lát, tôi xuống lầu lấy bữa sáng đã.”

Cô vừa mở cửa định xuống lầu, không ngờ lại gặp phải Thôi Hạo vẻ mặt thâm tình đi tới.

“Thiều Hoa, trước đó anh sai rồi, anh thăm dò được từ bọn bạn mới tìm được chỗ ở của em.” Anh ta nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa không chút cảm xúc, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương: “Anh không quan tâm đến chuyện em có bị tâm thần hay không……”

“Phó Hằng, đuổi đi.” Phó Tấn Vân liếc Thôi Hạo một chút, lạnh lùng mở miệng.

Phó Hằng là người luyện võ, xách Thôi Hạo còn đang giãy dụa giống như xách gà con ném xuống dưới lầu.

“Thiều Hoa, em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao? Anh biết em vẫn hận anh, nhưng anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh……”

Diệp Thiều Hoa chỉ nói một câu: “Lại lẩm nhẩm linh tinh, gọi bảo vệ.”

Phó Tấn Vân nghe nói Chu đại sư cũng chết ở đây thì biết chuyện này không đơn giản, anh đến muốn giúp đỡ Diệp Thiều Hoa, căn bản không hề để ý Thôi Hạo.

Diệp Thiều Hoa đi xuống dưới lầu lấy bữa sáng sau đó hai người mau chóng đi đến nhà họ Chu dự tang lễ Chu đại sư, ngày hôm sau mới gấp gáp trở về.

Trên đường đi tinh thần Diệp Thiều Hoa không quá tốt, Chu đại sư ra đi quá đột ngột.

“Em ổn chứ?” Thấy cô suy yếu như thế, Phó Tấn Vân không khỏi nhíu mày.

Đồng thời, đáy lòng có chút lo nghĩ.

Diệp Thiều Hoa lắc đầu: “Không sao, chỉ là không ngờ Chu đại sư lại ra đi như vậy.”

Nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô với Chu đại sư, Phó Tấn Vân càng thêm lo lắng.

Nhưng Diệp Thiều Hoa vẫn chưa làm gì, đã bị cảnh sát kéo đi tra hỏi.

Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm đột nhiên mất tích.

Không tìm được thi thể cũng không thấy tung tích.

Sau đó trên mạng bỗng nhiên xuất hiện video của Thôi Hạo, chính là vào buổi sáng ngày hôm đó anh ta đến tìm Diệp Thiều Hoa.

Người đăng video này chắc là muốn bôi đen Diệp Thiều Hoa.

“Đã có bệnh còn ghét bỏ bạn trai, đáng đời bị người ta vứt bỏ, tôi đoán lần này Thôi Hạo và bạn gái hiện tại của anh ấy mất tích chính là do cô ta làm!”

“Đương nhiên, con tâm thần này tìm được một người bạn trai có tiền hơn thì trở về trả thù. Ha ha, loại con gái này, quả thực hết thuốc chữa.”

……..

Bởi vì Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâmi mất tích, tất cả chứng cứ đều hướng về Diệp Thiều Hoa nên mấy người này mới tìm Diệp Thiều Hoa tra hỏi theo thông lệ. “Nơi Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm biến mất là ở hồ tình nhân, người cuối cùng xuất hiện ở đó theo băng ghi hình cũng là cô.”

“Đội trưởng, tôi nghĩ cứ bắt cô ta về, ba ngày không cho ngủ, cô ta sẽ khai ra hết.” Tên cảnh sát có lẽ đã trải qua đủ loại vụ án, không phải chưa từng gặp loại tội phạm giảo biện, muốn nhanh chóng phá án nên đưa ra một lời đề nghị.

Nhưng Diệp Thiều Hoa rất khó chơi, ngay cả thị trưởng và hiệu trưởng của đại học S đều đến nói thay Diệp Thiều Hoa.

Đại đội trưởng hút một hơi thuốc rồi nhìn Diệp Thiều Hoa, ánh mắt sáng ngời: “Tôi không tin đống lý luận phong kiến kia, Diệp Thiều Hoa, cho dù hôm nay cô đi có ra ngoài được cũng vô dụng, rồi một ngày nào đó tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ tôi sẽ tự tay bắt cô lại.”

Diệp Thiều Hoa thong dong dựa lưng vào ghế ngồi, cười: “Anh chưa kết hôn đúng không?”

Không biết tại, lời nói của cô luôn có một loại ma lực khiến cho người khác phải lắng nghe.

Đội trưởng vô ý thức nói: “Còn chưa...”

“Nhưng trong nhà đã lo hết việc kết hôn cho anh rồi, mùng tám tháng giêng năm sau.” Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng: “Đừng nhìn tôi, ba giây sau mẹ anh sẽ gọi điện thoại cho anh”.

Đội trưởng cười nhạo một tiếng, chưa kịp mở miệng nói cô giả thần giả quỷ, điện thoại trong túi đã vang lên, quả thực là mẹ anh ta gọi tới.

Nghe xong điện thoại, anh ta ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Hoa.

Đúng lúc này, một người cảnh sát cầm điện thoại mặt mũi tràn đầy hoảng sợ xông vào phòng thẩm vấn: “Đội trưởng, Thôi Hạo xuất hiện.”

Tặng chương này cho Ánh Nguyễn nhé!

Nói đúng ra, Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm đều xuất hiện ở một video trực tiếp.

Thời điểm mười hai giờ đêm, internet của thành phố S đều bị một người thần bí hack. Trên màn hình máy tính mỗi người đều xuất hiện một đồng hồ đếm ngược bắt đầu từ mười, vừa đến một, gương mặt của Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm cùng xuất hiện.

Hai người đang đứng ở mép nước, vô cùng chật vật.

Thôi Hạo khủng hoảng nhìn chằm chằm vào không trung: “Không……không phải do tôi làm, không phải tôi giết người, tất cả đều là do Từ Dĩ Lâm làm!”

“Vậy Diệp Thiều Hoa thì sao? Tại sao anh lại lên mạng nói tinh thần của cô ấy có vấn đề?” Ngay vào lúc này, trên màn hình xuất hiện một chi lan ngọc thụ*, mặc dù chỉ có thể nhìn được góc nghiêng mặt của anh nhưng ai cũng nhận ra được tướng mạo người này không hề tầm thường.

*Ý chỉ một con người ưu tú.

Giống như nhìn thấy được một tia hi vọng, Thôi Hạo sợ hãi mở miệng: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói! Bạn gái của tôi là Từ Dĩ Lâm, cô ta rất thích ngọc bội của Diệp Thiều Hoa, có một lần tôi từng đi tìm Diệp Thiều Hoa, muốn mua lại nó, nhưng cô ấy không chịu bán. Tôi đành giả bộ làm bạn trai cô ấy, đợi đến khi cô ấy thích tôi, tôi liền chia tay, Từ Dĩ Lâm nói chỉ cần khiến tinh thần cô ấy suy sụp, về sau ngọc bội chính là của chúng tôi!”

“Lời anh ta nói là sự thật sao?” Phó Tấn Vân nhàn nhạt nhìn về phía Từ Dĩ Lâm.

“Tôi không muốn chết, anh mau cứu tôi!” Từ Dĩ Lâm khủng hoảng nhìn xung quanh: “Tôi không muốn lấy ngọc bội của cô ta đều là do người kia, người kia nói tôi sinh vào ngày âm nguyệt, nói chỉ cần tôi có được ngọc bội của cô ta, cô ta sẽ chết thay tôi. Tôi…… Lúc đầu tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng vì ghen ghét cô ấy. Từ nhỏ đến lớn vốn dĩ tôi là hoa khôi của trường, nhưng khi cô ấy vừa đến đã đoạt mất vị trí của tôi. Tôi không muốn cô ta chết, chỉ muốn cho cô ta một bài học thôi…”



Video trực tiếp trên mạng kết thúc, biến mất hoàn toàn.

Nhưng cuối cùng cảnh sát cũng đã tìm được địa điểm phát trực tiếp, hiện trường so với video phát trực tiếp còn quỷ dị hơn.

Từ Dĩ Lâm ngồi bệt dưới đất, quần cô ta đều đã bị nước tiểu làm ướt, khi nhìn thấy cảnh sát, hai mắt tỏa sáng.

Nhưng ngay lúc này, cô ta nghiêng đầu một cái, giống như bị một đôi tay vô hình bóp cổ: “Không phải….tôi….”

Người nào tinh mắt đều có thể nhìn thấy, trên cổ cô ta thực sự có vết đỏ bị siết.

Đội trưởng muốn tiến lên cứu viện, nhưng không hiểu sao cho dù bọn họ có giãy giụa thế nào cũng đều đứng nguyên tại chỗ không di chuyển được.

Diệp Thiều Hoa trực tiếp lấy ra vài lá bùa dán vào trán của Từ Dĩ Lâm, trên trán Từ Dĩ Lâm lập tức xuất hiện ấn ký màu lam.

Phó Hằng ở bên cạnh trợn tròn hai mắt: “Khả năng vẽ bùa của Diệp tiểu thư thật làm cho người khác nể phục.”

Trước đó đội trưởng khẳng định chắc chắn với Diệp Thiều Hoa rằng mình không tin vào chuyện ma quỷ, giờ đây cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh ta cảm thấy tam quan* sụp đổ.

*Thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.

Phó Tấn Vân cắn nát ngón tay, đợi khi Diệp Thiều Hoa vừa bắt được Từ Dĩ Lâm thì nhỏ một giọt máu lên trên ấn ký, rất nhanh sau đó, cả người Lâm Vi Vi giống như bị rút sạch, trong nháy mắt biến thành xác khô.

Chắc người đứng sau màn đã thông qua Từ Dĩ Lâm làm môi giới, dùng mạng của các cô gái trẻ tuổi làm thành trận pháp chuyển vận để kéo dài tính mạng, hai người này có liên hệ chặt chẽ với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, bây giờ Từ Dĩ Lâm chết rồi, kẻ đó chắc chắn cũng không thể sống nổi.

Phó Tấn Vân nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa một hồi, sau đó nói: “Ngọc bội của em đâu?”

Diệp Thiều Hoa đút tay vào túi quần: “Không biết.”

Sau một màn này, Từ Dĩ Lâm chết rồi, Thôi Hạo không chết nhưng bộ mặt thật bị vạch trần, ai cũng nhìn thấu được nhân phẩm của anh ta.

Đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta, còn chửi bới người ta, có người sau khi xem video kia xong đều nói nếu mình là cô gái kia có lẽ sẽ không nhịn được như cô mà tự sát rồi.

Một số người bởi vì trước đó xem video kia mà hiểu lầm Diệp Thiều Hoa, bây giờ hận không thể cầm trứng thối đập vào mặt Thôi Hạo.

Thôi Hạo biến thành chuột chạy qua đường, nhà họ Thôi cũng vì anh ta mà phá sản, báy giờ anh ta suốt ngày điên điên khùng khùng nói có ma, lúc trước anh ta ghét bỏ Diệp Thiều Hoa bị bệnh tâm thần, vậy mà bây giờ bản thân anh ta lại trở thành một bệnh nhân tâm thần mà anh ta chán ghét nhất.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cha mẹ Thôi phải đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần.

Ngày thứ hai sau khi Từ Dĩ Lâm chết, trong giới phong thuỷ liền truyền đến một tin tức là lão tổ tông nhà họ Thẩm hơn một trăm năm mươi tuổi đột ngột qua đời.

Ngay từ đầu Từ Dĩ Lâm đã nhằm vào Diệp Thiều Hoa.

Bởi vậy Phó Tấn Vân bắt đầu theo sát Diệp Thiều Hoa một tấc không rời.

Diệp Thiều Hoa cũng giả bộ như không biết lúc trước anh tận lực xa cách với mình.

Sinh nhật của Phó Tấn Vân ngày càng gần, mỗi ngày Phó Hằng đều cười rất miễn cưỡng, bọn họ trở về nhà họ Phó, Diệp Thiều Hoa cũng đi theo về thủ đô.

“Sao em càng ngày càng lười thế?” Ngồi ở trong xe một lúc lâu, Diệp Thiều Hoa đã ngủ thiếp đi, Phó Tấn Vân không khỏi nở nụ cười.

Sau đó lại thở dài một hơi.

Dường như Diệp Thiều Hoa rất mệt mỏi, lần này cô không nói gì với Phó Tấn Vân, chỉ nở nụ cười.

Người nhà họ Phó đều biết Phó Tấn Vân không sống qua sinh nhật năm nay, cũng không chúc mừng sinh nhật.

Nhị tiểu thư nhà họ Diệp biết Diệp Thiều Hoa cùng Phó Tấn Vân trở về,  cố ý kéo Phó Duy Phong ra trước mặt bọn họ ra vẻ: “Thiều Hoa, em hãy nén bi thương.”

Phó Duy Phong cũng nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận.”

“Cẩn thận.” Phó Tấn Vân thấy Diệp Thiều Hoa đi lên bậc thang xém chút nữa là vấp ngã, lập tức đỡ cô dậy, sau đó lại nhỏ giọng dặn dò, giọng điệu chán nản, không biết nói gì hơn.

Nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ thận trọng đối xử dịu dàng từng li từng tí với một cô gái như vậy, nhị tiểu thư nhà họ Diệp khó chịu không nói lên lời.

Trước giờ Phó Duy Phong vẫn theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.

Nhị tiểu thư vốn muốn thấy Diệp Thiều Hoa hối hận, cuối cùng chính mình lại phải chịu một bụng tức giận.

Cô ta thầm nghĩ, không sao, dù sao ngày mai anh ta cũng sẽ chết, Nhị tiểu thư nhà họ Diệp nghĩ nghĩ.

Nhưng khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chuyện hậu sự cho Phó Tấn Vân, ai ngờ đến ngày hôm sau anh vẫn khỏe mạnh bình thường, ngủ dậy rời giường như cũ.

Ngay cả tộc trưởng cũng không dám tin tưởng.

Trong lòng Nhị tiểu thư nhà họ Diệp và Phó Duy Phong còn đang thầm nhủ, chắc chắn sẽ sống không quá mấy ngày.

Nhưng Phó Tấn Vân lại sống, sống được thêm mấy chục năm nữa. Phó Tấn Vân còn sống, Phó Duy Phong sao có thể thừa kế được nhà họ Phó, nhị tiểu thư nhà họ Diệp lại càng không thể trở thành chủ mẫu nhà họ Phó.

Ngược lại, Diệp Thiều Hoa chỉ sống vài năm thì chết, nhưng cô đã lại dỗ được ba học trò xuất sắc nhất, Diệp Minh và hai người học trò của Chu đại sư.

Sau khi cô chết, năng lực của ba người này không phân cao thấp cùng nhà họ Phó.

Ngay cả những vị đại sư kia cũng hoài nghi, cho rằng Phó Tấn Vân có thể sống tiếp là vì có Diệp Thiều Hoa chuyển mệnh.

Biết được chuyện này, tộc trưởng Diệp hối hận phun ra một ngụm máu, ông ta nhớ lại lúc trước, nếu có thể liều mạng giữ Diệp Thiều Hoa lại thì tốt rồi, Diệp Thiều Hoa thủ đoạn  xuất quỷ nhập thần, ngay cả Phó Tấn Vân cũng có thể cứu sống……

Nhưng mà, bây giờ hối hận cũng không có ích gì, nhà họ Diệp vẫn không thoát khỏi số kiếp sụp đổ.

******

“Thiều Hoa, con nghe mẹ nói một câu, mẹ sẽ không hại con, bao nhiêu người muốn gả cho An thiếu tướng cũng không có cửa, con có biết bao nhiêu người đang ghen tị với con hay không, đừng suốt ngày nghĩ đến Allen nữa, đừng cứng đầu như vậy nữa có được không?” Diệp Thiều Hoa vừa mở mắt ra đã thấy một người phụ nữ đang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Diệp Thiều Hoa nhìn thấy trên mặt bà ấy tràn ngập vẻ đau lòng không chút che giấu thì có chút sửng sốt.

Cho đến khi 008 truyền tổng cho cô nội dung cốt truyện

Đây là một thế giới cơ giáp thời đại Tinh Tế.

Nguyên chủ tên là Diệp Thiều Hoa, tư chất không kém, tinh thần lực cấp B,  đối với nữ giới tinh thần lực này hiếm thấy, nhưng mà, nhân vật chính của thế giới này không phải là cô, mà là người chị gái cùng cha khác mẹ của cô – Diệp Quân Văn.

Người chị gái này là do Tướng quân Diệp ở trong quân khu có tình ý với một người bình thường sinh ra, người đó cho con gái mình nhập học ở học viện cơ giáp từ nhỏ, cũng vì có tướng mạo giống với Tướng quân Diệp nên cô ta bị người ta điều tra ra thân phận.

Tướng quân Diệp giấu diếm mẹ Diệp mang Diệp Quân Văn về, nói dối là con gái của một chiến hữu, nhưng không lâu sau đã bị người khác tra ra được.

Mẹ của nguyên chủ là đệ tử của Vương tộc đứng đầu thế giới này, không ai tin nổi một người chồng gương mẫu như Tướng quân Diệp lại làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

Người của Vương tộc vô cùng giận dữ, không cho hai mẹ con Diệp Quân Văn bước chân vào cửa nhà họ Diệp, chỉ đồng ý cung cấp cho họ một chút tiền sinh hoạt.

Hai mẹ con Diệp Quân Văn khuất nhục rời đi, khiến Tướng quân Diệp vô cùng áy náy.

Sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, Diệp Quân Văn nhập học ở học viện cơ giáp, sau khi kiểm tra, cô ta có tinh thần lực cấp S, cuộc sống của cô ta như có bàn tay vàng hỗ trợ, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.

Về sau cô ta đi học ở trường sĩ quan hệ Cơ Giáp đứng đầu thế giới, sau đó ra chiến trường lái máy bay lập được công quân.

Cô ta phá vỡ tư tưởng nữ giới yếu đuối hơn nam giới ở thế giới này, từng bước trở thành vị nữ tướng quân đầu tiên trong lịch sử.

Mà nguyên chủ mặc dù có thiên phú không tệ, nhưng không thể sánh được với Diệp Quân Văn. Diệp Quân Văn luôn cảm thấy mẹ con nguyên chủ xem thường cô ta và mẹ, nên sau khi có được quyền lực thì tìm cách trả thù hai mẹ con Diệp Thiều Hoa.

Lợi dụng quan hệ của mình trong quân đội khiến cho nhà họ Diệp xuống dốc, thậm chí lật đổ vương triều của thế giới, gia tộc của mẹ Diệp Thiều Hoa đều bị tước vị.

Bởi vì sau khi Diệp Quân Văn lật đổ vương triều, không còn sự tồn tại của vương triều, mẹ con nhà họ Diệp cũng mất đi chỗ dựa.


Cô ta khiến nguyên chủ từ phu nhân thiếu tướng cao cao tại thượng trong vòng một đêm trở thành người bình thường, còn cha của nguyên chủ lại tìm đến tình yêu đích thực của mình là mẹ của Diệp Quân Văn mà chung sống.


Mẹ của nguyên chủ trở thành trò cười cho cả thế giới, cảm thấy bản thân đã liên lụy cả gia tộc, cho nên trầm cảm tự sát.


Diệp Thiều Hoa xuyên đến vào thời điểm rất khéo, Diệp Quân Văn vừa mới kiểm tra ra thiên phú cấp S, người trên thế giới này đều đang dõi theo từng bước vươn lên của thiếu nữ thiên tài này.


Mà Diệp Thiều Hoa, vừa mới gả cho vị thiếu tướng hoàn mỹ nóng bỏng tay của cả thế giới lại bị mọi người đố kỵ, cả thế giới đều đang chờ cô và thiếu tướng ly hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK