• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khương Dung có nói Khương phu nhân bị bệnh gì không?' Ân Tố Tố vội hỏi.

Trình Yên Nhiên lắc đầu: "Không biết bệnh gì, cô ấy không nói rõ, nhưng người đến báo tin trông có vẻ rất gấp".

Ân Tố Tố mím môi không nói, cô vừa nghĩ tới một tình tiết.

Khương phu nhân mắc một căn bệnh lạ, không biết nguyên nhân. Mời vô số đại phu đến, thậm chí mời cả ngự y cũng chẳng ăn thua.

Vừa hay lúc này nữ chính nổi danh ở kinh thành, Khương phu nhân ôm hy vọng, bèn mời cô ta về phủ trị bệnh.

Nữ chính trị bệnh vốn là tùy tâm trạng, nhưng người của Khương phủ đến mời, cô ta không nói hai lời trực tiếp đi luôn.

Sau khi được nữ chính châm cứu, bệnh của Khương phu nhân dần dần tốt lên, sau đó vào một lần châm cứu, nữ chính đuổi hết người đi, hỏi Khương phu nhân một chuyến khiến bà vô cùng bất ngờ.

Thì ra Khương phu nhân và Đào cô nương được gả vào Bạch gia là khuê mật, cho dù hai người đều đã gả đi, nhưng vẫn luôn thư từ qua lại.

Đến mức sau này Bạch gia gặp nạn, Khương phu nhân lo lắng đến nỗi đêm ngủ không ngon giấc, chỉ lo thư từ của mình bị lấy ra làm chứng cứ, liên lụy đến Khương gia, thế nên vội vàng đem toàn bộ thư đốt hết. Mà toàn bộ Bạch gia đều chết thảm dưới một trận lửa, không còn sót lại thứ gì, lúc này Khương phu nhân mới yên tâm.

Kết quả nữ chính lại đề cập đến chuyện này với Khương phu nhân, hỏi về chuyện năm đó của Bạch gia, lúc này Khương phu nhân mới chú ý đến danh tính của cô ta, dù sao Bạch gia cũng bị thiêu sạch sẽ rồi, làm sao còn có hậu nhân được chứ.



Dưới sự truy hỏi của nữ chính, Khương phu nhân không thể không nói ra chuyện trong thư, nhưng có những bức thư đã được gửi quá lâu rồi, bà cũng không nhớ rõ nữa, điều duy nhất bà nhớ đó là trong thư khuê mật của bà gửi có nhắc đến tiểu cô tử*.

*Tiểu cô tử: em gái chồng.

Hình như tiểu cô tử về nhà vì có chuyện gì đó, náo đến mức trên dưới cả nhà đều không yên, Đào cô nương còn tưởng tiểu cô tử đó sắp bị đuổi đi rồi. Kết quả đột nhiên có một ngày tiểu cô tử không náo nữa, cả nhà cũng bình tĩnh lại. Sau đó, có một lần Đào cô nương đi kiểm tra khố phòng nên về viện tử muộn một chút, phát hiện tiểu cô tử và một vài trưởng bối trong nhà lặng lẽ đi ra hậu viện.

Hậu viện là nơi cấm kị của Bạch gia, vô cùng bí ẩn, bình thường cũng không có ai dám đi. Kết quả hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào mà Đào cô nương lại lén đi theo họ, đang hoảng hốt thì nhìn thấy vài bóng người, hình như còn nhìn thấy cả bảo quang, ngay khi định nhìn kỹ hơn thì tiểu cô tử đột nhiên đi ra, mang theo một tay nải, giống như muốn rời đi vậy.

Đào cô nương bị dọa, mau chóng chạy về viện tử, sang ngày hôm sau thì nghe tin tiểu cô tử đi từ sáng sớm rồi, nhưng rõ ràng chính mắt Đào cô nương nhìn thấy tiểu cô tử đi trong đêm. Khi đó Đào cô nương còn cho rằng tiểu cô tử làm ra chuyện xấu hổ gì, nên Bạch gia cho chút tiền rồi đuổi ra ngoài, gạch tên khỏi gia phả, thế nên mới đem ra tám với khuê mật.

Sau khi Khương phu nhân nói hết những gì mình biết, nữ chính nhờ bà giữ bí mật, nếu không cô ta cứu được bà, cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà giết bà.

Khương phu nhân gật đầu lia lịa, giữ kín bí mật này trong lòng.

Sau khi nữ chính biết chuyện này, cảm thấy có thể có liên quan đến vụ án tham ô tiền cứu nạn thiên tai năm đó, họ đuổi người đó ra ngoài, có lẽ là vì biết nguy hiểm sắp đến, nên bảo người đó đem chút đồ đi.

Bởi vì biết được chuyện này, thế nên nữ chính bắt đầu điều tra người bị gạch tên khỏi gia phả năm đó.

Ân Tố Tố biết được tình tiết có liên quan đến Khương phu nhân, thế nên Khương phu nhân bị bênh, nữ chính lại sắp ra mặt rồi. Dù sao bây giờ nữ chính đang là y tiên, chỉ cần cô ta ra tay, Khương phu nhân chắc chắn sẽ không có chuyện, nhưng bị uy hiếp là nhất định xảy ra.

Chính vào lúc này, một tiểu nha hoàn gõ cửa bẩm báo: "Tam tiểu thư, có thư đến".

Trình Yên Nhiên ngạc nhiên.

Ân Tố Tố đột nhiên nghĩ đến lẽ nào là Lâu Vọng Các?

"Vào đi". Trình Yên Nhiên nói xong, tiểu nha hoàn mở cửa đi vào, sau khi giao thư liền lui ra ngoài.

"Là thư của Khương Dung". Trình Yên Nhiên ngạc nhiên, mở thư ra, sau khi xem xong, không nhịn được vui mừng nói: "Khương phu nhân không sao rồi".



"Hả?" Ân Tố Tố ngạc nhiên, sao lại không sao rồi, nữ chính trị khỏi rồi?

"A Man, ta đã nói mà, dược hoàn của cô có tác dụng". Trình Yên Nhiên cười, đưa thư cho Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố vẫn chưa phản ứng lại, chỉ ngây ngốc cầm lấy thư, đọc qua một lượt, dở khóc dở cười.

Cô lại làm hỏng một tình tiết của nữ chính rồi sao?

"Dược hoàn gì đó, cho ta mấy viên phòng khi cần dùng với". Triệu Niệm Chân vội vàng vỗ tay Trình Yên Nhiên, bảo cô lấy ra mấy viên.

Ân Tố Tố vội vàng giải thích: "Chỉ là mấy viên dược hoàn bình thường thôi, chắc là vừa hay trị được bệnh".

"Vậy thì ta cũng muốn". Triệu Niệm Chân nói, bảo Trình Yên Nhiên mau chóng lấy ra cho cô.

Trình Yên Nhiên cười bất lực, gõ trán Triệu Niệm Chân một cái rồi mới lấy dược hoàn ra.

Còn dư lại sáu viên dược hoàn, vừa hay chia cho Triệu Niệm Chân ba viên, Trình Yên Nhiên cho vào một lọ sứ nho nhỏ rồi mới đưa: "Đây, cho cô".

Triệu Niệm Chân không hề khách khí nhận luôn, cẩn thận cất vào túi nhỏ.

"A Man, cô không thể điều chế nhiều thêm mấy viên dược hoàn nữa sao?" Triệu Niệm Chân hỏi.

Trình Yên Nhiên lắc đầu nói: "Hình như là không thể, cha ta đưa cho ngự y kiểm tra qua rồi, điều chế vô cùng phức tạp, không thể qua loa, phối thuốc cũng cực kỳ quan trọng".

Ân Tố Tố cười gượng hai tiếng nói: "Phải đó, ta đem hết dược hoàn ra rồi, hơn nữa điều chế dược hoàn quả thực rất phức tạp, ta phải luyện hơn một năm mới được đó".

Trình Yên Nhiên đau lòng nói: "Hay là cô lấy dược hoàn về đi, sao ta dám lấy nhiều như vậy".

"Không sao, cô là vì ta mới bị thương. Dù sao ta vẫn có thể điều chế tiếp mà". Ân Tố Tố vội nói.



Lúc này Trình Yên Nhiên mới yên tâm.

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, sau khi Ân Tố Tố và Triệu Niệm Chân cáo biệt với Trình Yên Nhiên, ra khỏi phủ Quốc công. Sau lần gặp mặt này, chắc phải đến Lễ hội mùa xuân mới gặp lại.

Vì kỳ thi mùa xuân năm nay, thế nên Lễ hội mùa xuân có lẽ sẽ tổ chức muộn một chút, đợi công bố bảng vàng, hoa mai nở rộ, đến lúc đó vườn hoa mai trong Vương phủ cũng nở rồi, chắc chắn sẽ rất đẹp.


Vương phi thích náo nhiệt, bây giờ không cần dẫn binh đánh trận nữa, thế nên bà thích nhất là mời các nam thanh nữ tú tụ họp. Có điều chắc năm nay Vương phi không còn tâm tư quan tâm người khác đâu, bà còn phải định hôn sự cho con trai nhà mình nữa.


Ân Tố Tố và Triệu Niệm Chân cùng đường một đoạn thế nên hai người bèn ngồi cùng một xe ngựa.


"Đây là xe ngựa lấy từ chỗ biểu ca ta sao?" Triệu Niệm Chân cười hỏi.


Ân Tố Tố nhướng mày nói: "Ta làm tốt chứ".


Triệu Niệm Chân gật mạnh đầu, làm tốt lắm! Khiến Bạch Như Sương không vui thì cô mới vui.


"Đúng rồi, chắc lần này đại ca cô sẽ là Trạng nguyên chứ". Triệu Niệm Chân chọc Ân Tố Tố, "đến cả ca ca ta ngày nào ở nhà cũng nhắc mãi, nếu huynh ấy có thể được một phần như đại ca cô, huynh ấy nguyện dâng hương bái Phật, ăn chay cả đời".


"Làm sao biết được, hơn nữa ngoài thi Hội còn có thi Đình, còn chưa chắc chắn mà". Ân Tố Tố tuy rất có lòng tin với ca ca nhà mình, nhưng vẫn nên khiêm tốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK