• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ chối lời mời ở lại ăn tối của Nguyễn phủ, ba người nhanh nhẹn ra khỏi Nguyễn phủ.

Sau khi lên xe ngựa, Ân Nguyên Tân dặn dò một câu, phu xe lập tức thúc ngựa đi.

“Hôm nay làm phiền hai vị rồi”. Lục Dịch nói.

Ân Nguyên Tân xua tay nói: “Trang tử của A Man lớn, thêm vài người ở cũng không thành vấn đề, hơn nữa ngày mai chúng ta còn phải cùng nhau ra ngoài chuyến nữa”.

Ân Tố Tố nhanh chóng kéo cánh tay Ân Nguyên Tân, nhắc nhở: “Tiêu thế tử tìm muội mượn trang tử, muội nói trước mắt là mẫu thân giúp muội quản lý, huynh đừng để lộ đấy”.

Ân Nguyên Tân quay đầu nhìn Ân Tố Tố, hỏi: “Khi nào thế?”

Ân Tố Tố thở dài một hơi, đem chuyện gặp phải trên đường hôm xuống núi ở Kim Quang Tự kể lại một lượt, còn thêm một câu: “Dù sao muội cũng không muốn cho mượn”.

Ân Nguyên Tân tức đến bật cười, nói: “Tiêu Cảnh Vân vừa đụng phải Bạch cô nương này, não liền hỏng rồi, nếu muội cho mượn, há chẳng phải coi muội làm bình phong cho Bạch cô nương sao”.

Lục Dịnh nghe xong, suy nghĩ một lát, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Hóa ra là vị Bạch cô nương đó à, cô ta ở kinh thành cũng xem như là có được chút danh tiếng”. Tuy hắn vẫn luôn tra án, nhưng sẽ có người bẩm báo những tin tức mới nhất trong kinh thành.

“Danh tiếng?” Ân Tố Tố hỏi một câu xong mới phản ứng lại, hôm qua Tiêu Cảnh Vân và Bạch Như Sương mới ở phủ nha xong, lẽ nào hôm nay liền thi châm cứu người rồi sao? Nhưng chuyện này làm sao mà biết được đã trị khỏi hay chưa?



“Đúng, nghe nói là đã trị khỏi bệnh chứng của công tử nhà Tiền thị lang, Tiền công tử cảm thấy tốt lên nhiều rồi”. Lục Dịch khẽ ho hai tiếng, nói xong mới nhận ra loại chuyện này không nên nói trước mặt thiên kim khuê các như Ân tiểu thư.

Ân Tố Tố không quan tâm đến vấn đề này, mà trực tiếp mở miệng: “Bệnh này mà cũng trị được, Bạch cô nương đúng là lấy được không ít danh tiếng”.

“Không phải chuyện tốt”. Ân Nguyên Tân lạnh nhạt phân tích.

Lục Dịch gật đầu, đây quả thực không phải chuyện tốt.

Thực ra bản thân Bạch cô nương có y thuật xuất chúng là chuyện tốt, nhưng trước mắt Tiêu thế tử vẫn chưa kế thừa Vương vị, người dưới trướng dùng được cũng không nhiều, chưa chắc đấu lại được những gia tộc tôn quý lâu năm trong kinh thành, lỡ những gia tộc tôn quý đó tìm đến cửa xin chữa bệnh, vị Bạch cô nương đó không thể từ chối, nếu không chính là đẩy Tiêu Cảnh Vân lên trước đầu sóng ngọn gió.

Ân Tố Tố đem chuyện của Bạch Như Sương vứt ra sau đầu, dù sao bây giờ cô đang ở trang tử, Bạch Như Sương tác quai tác quái tạo ra được danh tiếng như thế nào cũng không liên quan đến cô.

Nghĩ đến đây, Ân Tố Tố liền rẽ chủ đề sang hướng khác, nói: “Nguyễn cô nương nói, người đó tên Vương Uất Sơn, là người không làm nổi chuyện gì bình thưởng cả, từng làm gác cổng ở hoa lâu, tay sai ở sòng bạc….” Ân Tố Tố đem mọi chuyện nghe được tỉ mỉ kể lại một lượt, cuối cùng thêm một câu: “Ta cứ luôn cảm thấy vị Nguyễn cô nương đó có chỗ nào không được bình thường cho lắm”.

“Bất luận cô ta muốn làm gì, có phải muốn lợi dụng chúng ta để trừ khử Vương Uất Sơn hay không cũng không sao, tóm lại chỉ cần cô ta rời khỏi kinh thành thì không có liên quan gì đến chúng ta nữa”. Ân Nguyên Tân bình tĩnh nói.

Ân Tố Tố nghĩ cũng phải, cũng có thể là do cô nghĩ nhiều, vị Nguyễn cô nương đó có lẽ là muốn chọn ra một lang quân giữa ca ca cô và Lục Dịch thôi.

“Theo như chứng cứ mà Nguyễn cô nương nói, thì có lẽ người này có nơi ẩn thân, đợi sau khi quay về trang tử của Ân tiểu thư, ta sẽ ra lệnh bắt người trước”. Lục Dịch nói, để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nên đem người về Đại Lý Tự thì yên tâm hơn.

“Hai người nói xem, tại sao người đeo mặt nạ kia lại muốn Vương Uất Sơn giết từ Từ thái phi?” Ân Tố Tố luôn nghĩ không thông điểm này.

Theo lẽ thường mà nói thì Vương Uất Sơn chính là loại lưu manh, người đeo mặt nạ thần bí này tìm một tên lưu manh, để hắn trà trộn vào Kim Quang Tự ám sát Từ thái phi, chuyện này không hợp lý tí nào.

Có điều cũng có khả năng bản thân người thần bí đó rất cảnh giác, cố ý tìm một tên lưu manh, lỡ như hắn không làm nên chuyện cũng không sợ ảnh hưởng đến mình.

“Chỉ có thể đợi sau khi bắt được người, mới thẩm vấn ra được”. Đốt ngón tay Lục Dịch cong lại, vô thức gõ vào chân mình, hành động không có chút gì liên quan tới vẻ mặt bình thản kia cả. Thực ra hắn có hơi lo liệu Vương Uất Sơn có bị giết người diệt khẩu không, nên mới nghĩ đến chuyện nhân lúc đêm khuya đi bắt người.



Ân Tố Tố nghĩ cũng phải, bèn thở dài một hơi, nếu bắt được người, cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của cô được hoàn thành.

Sau khi đi khoảng nửa canh giờ, xe ngựa từ từ dừng lại, Lục Dịch đứng dậy trước, đang chuẩn bị xuống xe thì liền dừng lại.

“Sao Tiêu thế tử lại ở đây?” Lục Dịch cười hỏi một câu, sau khi xuống xe ngựa, thản nhiên đánh giá một lượt bạch y nữ tử đang đứng bên cạnh Tiêu Cảnh vân.

Nữ tử kia dung mạo xinh đẹp, biểu cảm lạnh lùng, khoác trên mình áo choàng lông cáo, nhàn nhạt mà đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.

“Ngài chính là Thiếu khanh của Đại Lý Tự - Lục Dịch?” Bạch Như Sương hỏi.

Ân Tố Tố ở trong xe ngựa, vừa đứng dậy liền nghe thấy câu này, ngay lập tức cơn giận liền xông lên tận đỉnh đầu, sau khi nhìn Ân Nguyên Tân một cái, liền xuống xe ngựa trước.

Lục Dịch đỡ cô xuống, Ân Nguyên Tân theo sau cũng xuống xe nốt.

“Sao các người lại ở cùng nhau?” Bạch Như Sương trực tiếp hỏi.

Ân Tố Tố vờ như không hiểu, hỏi: “Tại sao không thể ở cùng nhau? Đúng rồi Bạch cô nương, cô đến đây làm gì?”

Tiêu Cảnh Vân nói xen vào: “Ta đến Ân phủ mới biết hai người đã đến trang tử, nên ta đưa Sương Nhi đến cùng, chúng ta cũng vừa tới thôi”.

“Trang tử này của cô…..” Bạch Như Sương khẽ mở miệng, cau mày đánh giá hồi lâu rồi mới nói: “Cô có bán trang tử này không?”

“Trang tử này là cha mẹ tặng ta khi đến tuổi cập kê, thứ cho ta không bán được”. Ân Tố Tố khẽ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia chán ghét.

“Sương Nhi?” Tiêu Cảnh Vân cũng giật mình.



Ánh mắt của Bạch Như Sương rơi trên người Ân Tố Tố, khẽ nói: “Ta tưởng trang tử này là Cảnh Vân tặng cô, dù sao huynh ấy cũng hay tặng đồ cho cô”.

Ân Tố Tố không muốn duy trì cái biểu cảm lịch sự giả dối trên mặt nữa, dứt khoát nói: “Đồ Vương phi tặng ta còn nhiều hơn con trai bà ấy tặng nữa kìa, nếu cô muốn biết cụ thể có có thể đích thân đi hỏi Vương phi".

Bạch Như Sương mím môi, gương mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng ban đầu.


“Trang tử này hợp mắt ta, vậy nên hỏi nhiều một câu, nếu như khiến cô không vui, ta xin lỗi là được”. Bạch Như Sương lạnh lùng nói.


“Không cần đâu, chả có gì mà không vui cả”. Ân Tố Tố nói xong, càng chắc chắn phỏng đoán của mình.


Bạch Như Sương này chắc chắn là thông qua cách nào đó mà biết trước một số chi tiết trong kịch bản, cái gọi là hợp mắt thực ra là giả thôi, có lẽ là trong kịch bản trang tử này là của cô ta, nên cô ta mới muốn có nó.


Nhưng đó là kiếp trước, nếu như vì vậy mà tự cho rằng bản thân có năng lực dự đoán trước tương lai, liền có thể làm gì cũng thuận lợi thì đúng thật là trò cười, phải biết rằng cho dù chỉ có một chi tiết nhỏ thay đổi, cũng có thể khiến kết cục đi lệch hướng.


“Cảnh Vân, ngươi đến đây làm gì?’ Ân Nguyên Tân hỏi.


“Trong kinh thành có không ít người biết y thuật của Sương Nhi, lũ lượt kéo đến xin trị bệnh, Sương Nhi không muốn bị quấy nhiễu, nên ta muốn đưa muội ấy đến trang tử của A Man trốn vài ngày”. Tiêu Cảnh Vân có chút bất lực nói.


“Vậy thì đáng tiếc rồi”. Lục Dịch khẽ cười, “ta vừa hỏi thuê trang tử để xử án từ chỗ Ân công tử rồi, sợ là không thể tiếp đãi hai vị nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK