• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Tố Tố còn chưa kịp phản ứng lại, quyển sách đã được nhét vào tay cô rồi.

Tần Tư Sương đang ngồi trong xe ngựa nghe thấy âm thanh, vén rèm ló đầu nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lục Dịch đang đưa sách cho Ân Tố Tố.

“Ân phu nhân”. Lục Dịch ngồi trên ngựa, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Tần Tư Sương gật đầu đáp lại, ôn hòa hỏi: “Nguyên Tân hỏi mượn sách của ngài?”

Lục Dịch gật đầu trả lời: “Nguyên Tân nhờ ta tìm hộ một quyển sách, ta vừa tìm thấy nên chuẩn bị đưa đến Ân phủ, không ngờ lại gặp được xe ngựa của Ân phủ ở đây, đỡ mất công đi một chuyến, ta còn công vụ phải xử lý nữa”.

Ân Tố Tố nhận lấy sách, tùy tiện lật xem mấy trang, thấy bên trong có kẹp một phong thư thì lập tức gấp sách lại, nói: “Lục đại nhân, ta nhất định sẽ giao sách đến tận tay ca ca, đợi ca ca ta thi xong, sẽ bảo huynh ấy mời ngài uống rượu”.

Lục Dịch cười, sau khi cáo biệt với Ân Tố Tố và Tần Tư Sương, liền thúc ngựa rời đi.

Xe ngựa của Ân phủ cũng từ từ chuyển động.

Ân Tố Tố quay lại trên xe ngựa, nhìn Tần Tư Sương nói: “Mẫu thân, trong sách này có lời chú giải của một số danh gia, chắc là rất hiếm”.



Tần Tư Sương vẫy tay với Ân Tố Tố, kéo cô sang ngồi bên cạnh mình, hiếu kỳ hỏi: “Ca ca con và hắn quen biết lúc nào thế?”

“Ca ca quan hệ rộng, con cũng không biết họ quen biết lúc nào, nhưng mà lúc con với ca ca đến trang tử, vừa hay Lục đại nhân đang điều tra vụ án mất trộm, gặp được ca ca, còn thuê trang tử ở tạm mấy ngày”. Ân Tố Tố giải thích.

“Ồ, thì ra là vậy, quen biết thêm nhiều người cũng tốt”. Tần Tư Sương nói.

Ân Tố Tố cười, cố ý hỏi: “Mẫu thân muốn ca ca kết bằng hữu với người khác, tránh xa Tiêu thế tử một chút đúng không?”

Tần Tư Sương gật đầu, chính là ý này.

“Ta không thích Bạch cô nương đó, hơn nữa cô ta đến kinh thành chưa được bao lâu đã gây ra một mớ rắc rối. Tiêu thế tử cứ phải theo sau, cũng không biết đã giúp cô ta xử lý bao nhiêu chuyện, ta đúng là muốn ca ca con tránh xa Tiêu thế tử chút”. Tần Tư Sương thở dài một hơi, “nếu là nữ tử ca ca con thích gây ra chút chuyện, nó giúp người ta thì không nói, nhưng nếu là người khác thì tuyệt đối không được, dựa vào cái gì chứ”.

Ân Tố Tố lập tức gật đầu.

Đúng rồi, dựa vào cái gì chứ.

Ân Tố Tố cảm thấy mẫu thân cô nói không sai chút nào, hơn nữa theo định luật của nhân vật chính thì những chuyện sau này xảy ra với cô ta chỉ nhiều thêm chứ không ít đi.

“Đúng rồi, hai đứa nó sắp đi rồi”. Tần Tư Sương nói.

Ân Tố Tố không khỏi vỗ tay cười lớn: “Tin thật sao, còn muốn đi nữa? Tổ mẫu có nỡ không?”

“Vốn dĩ là không nỡ, nhưng sau khi biết mưu tính của hai đứa nó, ta nghĩ chắc là lão phu nhân sẽ đồng ý”. Tần Tư Sương nói.

Đúng thật là, từ già đến trẻ đều không nhìn rõ khác biệt giữa hai bên sao? Cũng không thử nghĩ xem những công tử tôn quý đó nếu thật sự muốn định thân thì nhất định phải môn đăng hộ đối, sao có thể dây dưa với họ chứ.



“Mẫu thân, vậy lúc về đến phủ, chúng ta có nên khuyên vài câu không, nếu không làm sao biết được hai người đó có quyết tâm muốn đi hay không”. Ân Tố Tố nói.

“Cái con bé này, cũng ít có chiêu trò lắm”. Tần Tư Sương cười, nhéo mũi Ân Tố Tố một cái.

Lúc Tần Tư Sương và Ân Tố Tố về đến phủ, bên ngoài Ân phủ đang có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, có người đang bê vác đồ lên xe ngựa, nhìn có vẻ không ít đồ.

Ân Tố Tố chỉ liếc một cái đã thu hồi tầm mắt, dìu mẫu thân cô chầm chậm bước xuống xe ngựa, bước lên thềm đá đi vào phủ.

“Mẫu thân, nếu con không nhìn nhầm, thì hình như là đồ ở khố phòng nhỉ”. Ân Tố Tố thấp giọng hỏi.

“Phải, lúc đến thì chỉ đem theo hai cái tay nải, lúc đi thì náo nhiệt phết đấy”. Tần Tư Sương cười lạnh một tiếng, nhưng không có ý định lấy mấy tấm vải vóc đó về. Nói trắng ra, tuy mấy tấm vải đó quý giá, nhưng đều là vải nhà họ may y phục còn thừa ra, không thịnh hành nữa. Hơn nữa để lâu nên vải đã phai màu rồi, muốn thì cứ lấy.

Tần Tư Sương đưa theo Ân Tố Tố một đường đi đến Hồng Lư Uyển, vừa hay nhìn thấy cảnh bà cháu chia tay, hai tôn nữ thì khóc thảm thiết, lão phu nhân cố nén không chảy nước mắt, đúng là đáng thương. Truyện Quan Trường

Lão phu nhân khẽ lau khóe mắt nói: “Nói từ biệt với đại bá mẫu đi, đại bá mẫu cũng xem như đã chăm sóc hai đứa một khoảng thời gian, nếu ở bên ngoài chịu ấm ức gì, cứ việc nói với đại bá mẫu”.

Tần Tư Sương chỉ cười, không nói gì, nhận lễ của hai người xong, mới chầm chậm mở miệng: “Sao lại đi rồi, ở thêm một thời gian nữa, chuyện lần trước mẫu thân nói, con suy đi nghĩ lại nhiều lần, cảm thấy rất hợp lý. Cha mẹ hai đứa không ở đây, chuyện hôn sự tất nhiên do con làm chủ, cho nên dạo gần đây con có xem mắt vài nhà, đang chuẩn bị để mẫu thân chọn nữa”.

Ân Tố Tố đỡ Tần Tư Sương ngồi xuống, còn mình thì đứng sang bên cạnh.

Tần Tư Sương nhìn lão phu nhân, rồi nói tiếp: “Đều là người trẻ tuổi lại xuất chúng, đã thi đỗ tú tài, tuy nói hoàn cảnh không phải quá tốt, những cũng xem là môn đăng hộ đối, hơn nữa bà mai nói hai đứa trẻ đó tư chất tốt, nếu không phải tại người nhà trì hoãn thì sớm đã học xong rồi, tương lai chắc chắn là tiền đồ vô hạn”.

Ân Uyển Nhi có hơi hoảng, trực tiếp mở miệng nói: “Không cần đâu, con không cần!”

Tần Tư Sương khẽ cười, nói: “Tiểu cô nương mới lớn, xấu hổ đúng không? Đừng sợ, đại bá mẫu giúp con xem rồi, đúng là không tồi, đợi hôm nào gọi đến phủ để tổ mẫu các con xem xem có được không”.



Lão phu nhân muốn nói lại thôi, mãi mới dặn ra được vài chữ: “Không cần đâu, chuyện của hai đứa nó thì cha mẹ nó làm chủ, chúng ta không cần phải bận lòng nữa”.

“Xem mẫu thân nói kìa, đều là người một nhà, con bận lòng cũng là chuyện đương nhiên mà. Mẫu thân xem khi nào thì gọi hai tú tài kia đến được?” Tần Tư Sương hỏi.


“Không cần đâu”. Lão phu nhân hít sâu một hơi, da mặt run rẩy, trực tiếp nói: “Chất nữ nhà mẹ ta, ta rất rõ, dù là người khác dốc hết tâm tư tìm cho cũng vậy thôi, nó phải nhìn trúng mới được. Chuyện này cô không cần quản nữa, lát nữa ta viết thư gọi mẫu thân chúng nó về đây trước, quản lý nhà cửa”.


“Mẫu thân, vậy sau này chuyện của Uyển Nhi và Minh Châu không cần con quản nữa?” Tần Tư Sương hỏi.


“Không cần quản nữa, chúng nó có mẫu thân, tất nhiên không cần người khác bận lòng hộ”. Lão phu nhân vội nói, “về phần hai tú tài kia, cô cứ nói với bà mai ta muốn giữ hai cô nương lại thêm mấy năm nữa, tạm thời không bàn hôn sự”.


Tần Tư Sương cười lạnh một tiếng, đã bao lớn rồi còn giữ lại thêm mấy năm nữa.


“Được thôi, vậy con chỉ đành từ chối người ta vậy”. Tần Tư Sương ra vẻ đáng tiếc nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu, “nếu hai đứa không cần đại bá mẫu là ta đây quản nữa, vậy sau này ta cũng không quản nữa. Nhưng mấy tiểu cô nương như hai đứa, mẫu thân lại không ở gần, ta lấy một ít vải vóc và nội thất trong khố phòng cho hai đứa đem về cũng được. Tuy không tính là thứ gì quý giá, cũng bỏ không một thời gian rồi, nhưng thiết kế tinh xảo. Lấy mấy tấm vải may y phục mới, đợi đến Lễ hội mùa xuân để A Man đưa hai đứa cùng tham gia”.


Tần Tư Sương nói xong, lập tức gọi người vào, dẫn hai đường tiểu thư tới khố phòng.


Phen này không chỉ khiến sắc mặt lão phu nhân đại biến, mà sắc mặt hai vị đường tỷ của Ân Tố Tố cũng trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK