• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Ân Nguyên Tân đến Thanh Trúc Viện, thấy Ân Tố Tố đang khóc nức nở trong lòng Tần Tư Sương, Tần Tư Sương đau lòng an ủi cô, lại căm hận nghiến răng nói: “Sợ là biết được lão phu nhân sắp về, nên mới dám làm loạn như vậy?”

Ân Nguyên Tân vừa đặt chân và cửa phòng liền khựng lại, hỏi: “Tổ mẫu sắp về rồi? Mẫu thân biết khi nào vậy?”

“Mới đây thôi, cữu cữu con cho người truyền tin đến, lão phu nhân ngồi thuyền về. Lúc cữu cữu con dỡ hàng ở bến sông Lâm An nhìn thấy nên giúp ta đi nghe ngóng, nhị phòng không có về cùng, nhưng có mấy đứa trẻ nhà nhị phòng về”. Tần Tư Sương cau mày, như vậy, xem ra nhị phòng không về, nhưng mấy đứa nhà nhị phòng vẫn sẽ vào đây ở. Đợi đến khi nhị phòng về, tất nhiên cũng sẽ dọn hết vào đây.

Nghĩ đến đây, bà lại ôm một bụng tức.

Ân Tố Tố ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống, nhưng đây là do tác dụng của bùa, tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng tí nào.

Chỉ là cô không ngờ được khó khăn lắm mới đuổi được nhị phòng đi, kết quả đám người Ân Minh Châu lại về rồi.

Ân Nguyên Tân tính toán thời gian, lần này tổ mẫu không gửi thư thông báo trước, không biết là nhất thời nổi ý hay là có tính toán khác nữa. Nếu tính thời gian gửi thư, cộng thêm đường xá xa xôi, có lẽ khoảng 2 3 ngày là đến được kinh thành rồi.

Nhà nhị phòng có hai vị cô nương, lúc này đến đây, vừa hay là lễ ủ rượu tuyết.

“Tổ mẫu quay về, thêm cả mấy đường đệ đường muội nhà nhị phòng về cùng, tất nhiên sẽ do cha sắp xếp. Dù sao A Man cũng vừa bị vấy bẩn xong, trong lòng khó chịu, mẫu thân vì chăm sóc A Man mà tâm lực kiệt quệ. Ngoài ra nhị phòng có hai vị nam tử, không tiện ở hậu viện, kệ cha tự nghĩ cách đi”. Ân Nguyên Tân hơi nhíu mày, trực tiếp đem mọi chuyện đẩy hết đi.

“Đừng để ai vào viện tử của con”. Ân Tố Tố vẫn thút thít nói.

“Tất nhiên không thể để chúng vào, phía Tây không phải vẫn còn mấy gian phòng sao, sắp xếp đến chỗ đó ở là được. Bây giờ ta bận học hành, không muốn bị người khác làm phiền, để ta nói với cha cho”. Ân Nguyên Tân cúi người, sờ sờ đầu Ân Tố Tố, thấp giọng nói: “Đại ca không để muội chịu thiệt đâu”.

Lúc này Ân Tố Tố mới yên tâm.

Dù sao tổ mẫu thương trưởng tôn nhất, trưởng tôn lại là người có thể gánh vác Ân gia, thế nên chỉ cần không phải loại ngu xuẩn đều biết nên lựa chọn thế nào.

“A Man, Vương phi chỉ gửi thiệp mời cho một mình muội, cũng không cho phép đưa người khác theo, muội phải nhớ kỹ đó, nếu không Vương phi nổi giận thì không dễ xử lý đâu”. Ân Nguyên Tân dặn dò.

Ân Tố Tố phì cười ra tiếng, nhưng lại vội mím môi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Người Vương phi mời đều là nữ tử nhà quyền quý, đám người Ân Minh Châu kia quả thực không đủ tư cách, hơn nữa chúng còn phải cầu xin cô để cùng tham gia Lễ hội mùa xuân nữa kìa.

Lễ hội mùa xuân chính là hội xem mắt lớn nhất, đó cũng chính là lý do lão phu nhân đem hai tỷ muội kia từ chỗ hoang vu hẻo lánh đó về đây, chỉ có ở kinh thành mới tìm được một phu quân tốt.

“Tam phòng có về đây không?” Ân Tố Tố đột nhiên hỏi.

Ân Nguyên Tân cân nhắc rồi nói: “Lần trước nghe cha nói qua một lần, Như Ý đường muội cũng đến tuổi cập kê rồi, đợi qua kỳ thi mùa xuân, xem xem có người nào phù hợp hay không”.

Ân Tố Tố nghe xong, đột nhiên căng thẳng lên, có khi nào Như Ý đường tỷ lại giống kiếp trước không, vẫn gả cho cử nhân tên Vương Nhược Phong đó.

Không được, cô bắt buộc phải ngăn cản.

“Ca ca, viết thư gọi mấy người nhà Như Ý đường tỷ cũng đến đi, tổ mẫu đã muốn cho Uyển Nhi đường tỷ và Minh Châu đường tỷ xem mắt, thì không thể bỏ qua Như Ý đường tỷ được”. Ân Tố Tố nói.

Ân Nguyên Tân nghĩ cũng phải, có Như Ý bên cạnh A Man cũng tốt, không thì sợ rằng mấy đứa nhà nhị phòng không có đứa nào tốt lành cả. Đặc biệt là Ân Uyển Nhi, tuổi tác còn nhỏ nhưng tâm tư thì nhiều.

“Được, ta sẽ viết thư”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Nguyên Trình không thể nào ngờ được một trận ầm ĩ cuối cùng cứ như vậy kết thúc, điều nó càng không ngờ được đó chính là nó bị lột sạch y phục kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, kết quả trên người đến một vết bầm tím cỡ móng tay cũng không có.

Những đáng thương và kể lể khi trước bây giờ đều trở thành trò cười.

Ân Hằng nổi trận lôi đình, trực tiếp cấm túc Hạ Hà Uyển, không ai được bước ra ngoài nửa bước.

Châu ma ma là kẻ gây chuyện đều tiên nên bị phạt gậy, trả lại chứng thư, vứt ra khỏi phủ. Người lớn tuổi vậy rồi cũng không bán đi được, Châu ma ma chỉ đành tập tà tập tễnh lấy hoa tai vàng đi đổi thuốc, về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Ân Hằng vốn muốn đến Thanh Trúc Viện, nhưng Tần Tư Sương cho người đóng cửa viện, không cho ai vào, náo đến mức Ân Hằng cũng phát cáu, bỏ đi luôn rồi.

“Mẫu thân, người có đau lòng không?” Ân Tố Tố thấp giọng hỏi, nếu nói không đau lòng thì cũng không phải, trong lòng cô vẫn thoáng buồn rầu, nhưng may mà trải qua một số chuyện, cô cũng ngộ được tình cảm cha con giữa hai người quá yếu.

Ví như hôm nay, chuyện nhỏ như vậy đã khiến cha nổi trận lôi đình như vậy, nếu không phải vì kiêng dè danh tiếng, sợ là đã trực tiếp cho cô ăn đòn rồi.

Vậy nên sau khi nghĩ thông suốt, chút thoáng buồn đó đã dần dần biến mất rồi, điều cô lo nhất là mẫu thân.

Tần Tư Sương ôm Ân Tố Tố trong lòng, khẽ mở miệng nói: “Ta tất nhiên là đau lòng buồn bã, chàng ấy không tin con, cũng không tin người dạy dỗ con là ta đây, hôm nay chàng ấy không hề đặt chúng ta trong lòng dù chỉ một chút, cho dù là điều tra cũng nên là hai bên đối chứng, chứ không phải vội vã định tội con. A Man yên tâm, chỉ cần mẫu thân còn ở đây, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa, nhiều kẻ như vậy, giống như là đã bàn bạc xong từ trước rồi mới đến vu cáo con, ta nhất định phải khiến chúng trả giá”.

Tần Tư Sương lạnh lùng nói, sau đó để Ân Tố Tố nghỉ ngơi trước, tự mình đi xử lý đám người kia.

Ân Tố Tố bảo Tiểu Nha bưng chậu nước nóng lên, sau khi rửa mặt xong, lại nhìn Tiểu Nha đang áy náy, nói: “Không phải lỗi của em”.

“Nhưng mà tiểu thư…”

“Người ta muốn gài bẫy ta, tất nhiên là đã tính toán bàn bạc xong xuôi, nếu không phải Ân Nguyên Trình giả bệnh, thì hôm nay ta có nhảy xuống thành hào cũng không rửa sạch tội”. Ân Tố Tố vắt khăn, sau khi lau tay xong, nói tiếp: “Sau này phải cẩn thận hơn”.

“Nhưng mà tiểu thư, Hạ Hà Uyển đã bị cấm túc, Châu ma ma cũng bị đuổi đi rồi”. Tiểu Nha nói.


“Nhưng tổ mẫu ta sắp về rồi”. Ân Tố Tố nhàn nhạt nói, cô có dự cảm sau khi lão phu nhân quay về, nhất định lại gây sóng gió.


Bây giờ cô không biết kẻ đứng sau là ai, nhưng không có nghĩa là cô không tra ra được!


“Tiểu Nha, hôm nay em cũng bị dọa sợ, lui xuống nghỉ ngơi đi. Tóm lại em phải nhớ, sau này nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là với người của Hồng Lư Uyển”. Ân Tố Tố căn dặn.


“Tiểu thư, em hiểu rồi”. Tiểu Nha nói xong lại do dự nhìn Ân Tố Tố, thấp giọng hỏi: “Có cần mua chuộc trước vài hạ nhân không?”


Ân Tố Tố cau mày nghĩ ngợi, sắp xếp người của mình ở Hồng Lư Uyển cũng không tồi, nhưng để cô làm thì không ổn lắm, hơn nữa mẫu thân cô cũng không vừa đâu, chắc là sắp xếp trước rồi.


“Cái này thì tạm thời không cần”. Ân Tố Tố nói.


Tiểu Nha “vâng” một tiếng, sau đó bưng chậu nước lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK