• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Tố Tố rót cho Ân Minh Châu một tách trà, cô chỉ cần liếc một cái là biết Ân Minh Châu đang nghĩ gì.

Ân Minh Châu là con gái của di nương được sủng ái, cuộc sống từ nhỏ cũng xem như đầy đủ, nhưng nhị thúc đó của cô vẫn chưa vừa lòng, mua thêm kĩ nữ Mẫu Đơn từ hoa lâu về, sủng ái vô cùng, từ đó di nương của Ân Minh Châu thất sủng.

Mà một khi di nương thất sủng, thì đãi ngộ đương nhiên là một đường đi xuống, ngay cả Ân Minh Châu có thông minh đến mấy cũng vô dụng.

Kiếp trước, Ân Minh Châu được ở cùng đại phòng nhà cô, tuy di nương thất sủng, nhưng ăn, mặc, đồ dùng đều có đãi ngộ giống cô, vì vậy tuy là con gái của quan nhỏ, nhưng vẫn dưỡng ra được vài phần phong thái.

Kiếp này Ân Minh Châu lớn lên ở Vị Hà huyện, di nương thất sủng, còn bản thân cũng không có cách nào kiếm ra tiền, cho nên cử chỉ hành động trông rất hèn mọn, uổng cho một lòng khát vọng và tâm cơ không có chút tác dụng nào.

Ân Tố Tố nhìn lỗ tai có hơi đỏ lên của Ân Minh Châu, lại nhìn sang tai còn lại.

Chắc là Ân Uyển Nhi không vui là lại động tay động chân rồi, mẫu thân của Ân Uyển Nhi là chất nữ nhà mẹ của lão phu nhân, lại là chính thê, đãi ngộ tất nhiên rất tốt.

Trước mặt người có địa vị cao hơn mình, cô ta muốn giở thủ đoạn gì cũng vô dụng, mà cho dù bị phát hiện, Ân Uyển Nhi cũng chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong.

“Minh Châu đường tỷ, tỷ đến tìm muội có chuyện gì sao?” Ân Tố Tố nhấp một ngụm trà, cử chỉ đoan trang đứng đắn.

Ân Minh Châu siết chặt bàn tay đang cầm tách trà, học theo dáng vẻ của Ân Tố Tố, cũng khẽ nhấp một ngụm trà, sau khi đặt tách trà xuống mới nói: “Tỷ vốn muốn hỏi ở chỗ tổ mẫu rồi, nhưng tỷ tỷ lại đang ở đó, nên chỉ đành đợi tới bây giờ mới qua hỏi thăm A Man đường muội một câu”.

Mắt Ân Tố Tố hơi cụp xuống, thấp giọng nói: “Không sao”.

Nhưng tỷ tỷ lại đang ở đó? Ý nói Ân Uyển Nhi không muốn dây dưa với cô, nên cũng không muốn để muội muội mình thân thiết với cô?



Đúng là nực cười.

Ân Minh Châu đúng là không có chút tiến bộ nào, bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều thích bày trò ly gián.

Có điều những kẻ đó đều không phải người cô quan tâm. Cuối cùng vẫn là câu nói đó, chỉ cần ngươi đứng ở chỗ cao hoặc đủ mạnh, thì mọi mưu kế tâm cơ đều vô dụng.

“A Man đường muội gầy rồi thì phải”.

“Vẫn vậy”.

“Lúc tỷ đến kinh thành có nghe nói qua rồi, A Man đường muội rất lợi hại, cầm kỳ thư họa đều giỏi”.

“Cũng tạm”.

“A Man đường muội trông giống như Bồ Tát trong tranh vẽ vậy, vừa nhìn liền có hảo cảm”.

“Vậy sao”.

Ân Minh Châu thấy miệng mình hơi khô, cô ta thật sự không biết nên nói chuyện gì với vị đường muội này, khen cũng không được, tìm chuyện nói cũng chẳng xong.

Sau cùng, Ân Minh Châu hạ quyết tâm, liếm đôi môi khô khốc, nhìn Ân Tố Tố, muốn thăm dò một chút: “Vị y tiên đó quá đáng như vậy, rốt cuộc là người thế nào?”

Ân Tố Tố nâng tách trà lên nhấp một ngụm, còn mang vẻ say mê mà mở miệng nói: “Trà này đúng là ngon thật, hương thơm ngào ngạt, màu nước trà cũng đẹp, Minh Châu đường tỷ thấy có đúng không?”

Ân Minh Châu không muốn uống trà nữa, cô ta cũng không muốn thể hiện ra gì đó bất thường trước mặt Ân Tố Tố, cô ta biết loại trà này chắc chắn tốt hơn trà mình hay dùng, lại sợ nói gì không đúng, bị xấu mặt trước mặt Ân Tố Tố. Thế nên Ân Tố Tố mở miệng, cô ta chỉ cần đáp lại là được.

“Ừm, đúng là trà ngon”. Ân Minh Châu trả lời.

Ân Tố Tố cười, nói tiếp: “Bạch cô nương ấy à, là một nữ tử đẹp tựa thiên tiên, thanh lãnh lạnh lùng, nói chuyện thì giống như giấu băng trong miệng vậy, không cho ai mặt mũi cả”.

Ân Minh Châu nghe xong thì mắt sáng lên.

Nữ tử không hiểu đạo lý dĩ phu vi thiên* như thế xem ra không khó đối phó.

*Dĩ phu vi thiên: xem chồng là trời.



“Thật ra, Bạch cô nương cũng rất đáng thương, Bạch cô nương không cha không mẹ, chỉ có một người sư phụ, bây giờ sư phụ không ở bên cạnh, cho nên Bạch cô nương chỉ có Tiêu thế tử thôi”. Ân Tố Tố nói.

“Bạch cô nương này hình như là nhân sĩ giang hồ phải không?” Ân Minh Châu hỏi.

“Phải”. Ân Tố Tố cười trả lời.

Được rồi, cắn câu rồi.

“Nhân sĩ giang hồ phần lớn đều là người tùy tiện, nam nữ đi chung đường, ngồi chung bàn uống rượu với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng Tiêu thế tử là người thừa kế của Vương phủ, nếu thế tử phu nhân tương lai là một nữ tử giang hồ, sợ là…” Ân Minh Châu muốn nói lại thôi, đợi Ân Tố Tố tiếp lời.

Ân Tố Tố không nói gì, cứ như vậy chờ cô ta nói tiếp.

“Sợ là, sợ là không ổn cho lắm”. Ân Minh Châu chỉ đành tự mình nói tiếp.

Trông tình cảnh hiện tại, sao mà cứ giống như mình tự hát tự nghe vậy nhỉ, lẽ nào do mình nghĩ nhiều?

“Minh Châu đường tỷ nói đúng, nhưng Tiêu thế tử thích”. Ân Tố Tố nói.

Ân Minh Châu gấp gáp thăm dò thêm, cố ý nói: “Tiêu thế tử đối với A Man đường muội rất tốt, tỷ còn tưởng Tiêu thế tử thích kiểu người trong sáng đáng yêu như A Man đường muội”.

Ân Tố Tố cười lớn nói: “Không đâu, huynh ấy thích nữ tử dịu dàng như nước cơ, muội không phải”.

“….Bạch cô nương là người dịu dàng sao?” Ân Minh Châu ngạc nhiên hỏi.

“Chắc là những lúc riêng tư thì dịu dàng với Tiêu thế tử”. Mặt Ân Tố Tố tràn đầy ý cười, lại uống một ngụm trà nữa, cô sợ mình không nhịn được mà cười ra tiếng mất.

Tiếp theo đó, Ân Minh Châu lại hỏi thêm không ít chuyện, lá gan càng ngày càng lớn, những gì nên hỏi những gì không nên hỏi đều hỏi hết.

Ân Tố Tố cũng thật thật giả giả mà nói hết, chỉ hy vọng nữ tử thông minh này mau chóng đưa Ân Uyển Nhi cút khỏi Ân phủ, thế là tốt nhất.

Cho đến khi trà nguội, Ân Minh Châu mới bịn rịn không nỡ mà rời đi, cho dù chỉ là đến làm khách ở viện tử như vậy, cô ta cũng thấy vui trong lòng.

Cô ta nghĩ nếu sau này mình cũng có một viện tử riêng, nhất định phải tự mình bày trí, nhất định phải đẹp hơn của Ân Tố Tố gấp trăm lần.



Ân Tố Tố để Tiểu Nha đi tiễn khách, sau đó đóng cửa lại bắt đầu vươn vai lười biếng.

Mệt thật.

Có điều không biết qua mấy ngày nữa Bạch Như Sương thấy Ân Minh Châu đến bái phỏng sẽ có tâm trạng như thế nào, nhưng chắc không được đâu nhỉ?

Sau khi đuổi được người đi, Ân Tố Tố bắt đầu điều chế dược hoàn, các bước điều chế rườm rà, cần làm thật tỉ mỉ, nên nếu không có chuyện gì to, cô cũng chẳng muốn ra tiền sảnh làm gì.

Sau khi Ân Hằng biết chuyện, cũng cảm thấy đây là chuyện cô nên làm, nếu không sợ rằng phía phủ Quốc công không vui, sau đó ông cũng đến Hồng Lư Uyển nói chuyện này, để lão phu nhân miễn thỉnh an cho Ân Tố Tố.


Lão phu nhân không can tâm nhưng chỉ đành đồng ý.


Ân Tố Tố rất vui, nên tập trung tinh thần điều chế dược hoàn, cuối cùng thì ba ngày sau đã hoàn thành, cô bọc một phần dược hoàn lại thật cẩn thận, giao cho Thường An đưa đến phủ Quốc công, còn chuẩn bị thêm ít điểm tâm nữa.


Sau khi làm xong hết, Ân Tố Tố lại gói phần dược hoàn còn lại lại, Vương ma ma tuổi tác đã cao, chắc là thường xuyên bị đau đầu nhức óc, nên cô cũng chuẩn bị một phần cho Vương ma ma, cô chú thích rõ ràng bên ngoài, sau đó đưa hết cho Vương ma ma.


Buổi trưa, Tần Tư Sương và Ân Tố Tố đích thân tiễn Vương ma ma đến cửa thành, đợi đến khi xe ngựa đi xa rồi mới có chút không nỡ mà chuẩn bị quay về.


“Đợi đã, xe ngựa phía trước có phải của Ân phủ?”


Ân Tố Tố vừa nghe thấy liền thò đầu ra khỏi xe ngựa, có chút bất ngờ nói: “Lục đại nhân”.


“Thì ra là Ân tiểu thư, đúng lúc thật. Dạo trước Nguyên Tân có nhờ ta tìm một quyển sách, ta tìm thấy rồi, đang định đến Ân phủ một chuyến, không ngờ lại gặp được cô ở đây, vậy đành nhờ cô giúp ta đem về Ân phủ”. Lục Dịch khẽ cười, trong mắt còn hàm chứa ẩn ý khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK