"Ca ca, bình thường muội hay nghịch đan dược, có thể giúp muội tránh được một số chất độc, chỉ ngửi một chút chắc là không sao đâu". Ân Tố Tố giải thích với ca ca, nhưng càng là muốn nói cho Lục Dịch nghe hơn, nếu không hắn thật sự xem cô là yêu nghiệt mất.
Lúc này Ân Nguyên Tân mới thở phào một hơi, nói: "Lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa, lỡ như đan dược của muội không có tác dụng, mấy cây ngân châm này khiến muội mất mạng thì phải làm sao".
Lục Dịch nhìn mấy cây ngân châm kia, sắc mặt ảm đạm không rõ.
"Làm sao Ân tiểu thư biết trên ngân châm có độc?"
Ân Tố Tố nghĩ thầm trong lòng từ khi năm sáu tuổi cô đã biết rồi, khi đó hệ thống thưởng cho cô một bản Bách khoa toàn thư về độc dược của Hoàng Lão Tà, lúc không có gì làm thì lấy nó giết thời gian, biết rõ về các loại độc dược trong đó. Trong sách có một chương giới thiệu về độc dược Miêu Cương, trong đó có Hắc Yết Tử.
"Trong sách sư phụ cho ta có". Sau khi Ân Tố Tố đem hết mọi chuyện đẩy cho vị sư phụ thần bí kia, liền nghiêm túc giải thích về độc của Hắc Yết Tử.
"Hắc Yết Tử là độc vật do người Miêu Cương nuôi, nọc độc được lấy từ nước bọt của bọ cạp đen, kết hợp thêm một số dược liệu do người Miêu Cương đặc chế ra tạo thành, trên đầu mấy cây ngân châm này có màu lục, chắc hẳn là đã bị ngâm trong độc một thời gian". Ân Tố Tố nói xong, lại chỉ vào đầu ngân châm nói tiếp: "Ca ca ta nói sai rồi, độc này sẽ không lấy mạng người, bởi vì thời gian ngâm không đủ, nhiều nhất chỉ khiến cơ thể tê liệt và rơi vào hôn mê".
"Theo như Ân tiểu thư nói, độc này có lẽ rất khó có được nhỉ". Lục Dịch hỏi.
Ân Tố Tố gật đầu, nghiêm túc nói: "Đây là độc của Miêu Cương, độc Miêu Cương không truyền ra ngoài, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở kinh thành, chuyện này e rằng không đơn giản".
Lục Dịch cười lạnh một tiếng: "Chuyện này đúng là càng tra càng lớn mà".
"Ca ca, hộp gỗ đâu?" Ân Tố Tố hỏi.
"Ở trên bàn, ta vừa xem thử bên trong rồi, không còn ám khí nào khác nữa". Ân Nguyên Tân trả lời.
Ân Tố Tố đem đồ trong hộp đổ hết ra ngoài, có hai tờ ngân phiếu 500 lượng, còn có vài tờ khế đất, ngoài ra còn có một miếng ngọc và hộp phấn.
Ân Tố Tố đưa miếng ngọc cho Lục Dịch, còn mình thì mở hộp phấn kia ra, sau khi tỉ mỉ kiểm tra một lượt, ngửi qua phấn bên trong rồi mới nói: "Đây chắc là phấn của Nguyệt Hương Lầu, điểm khác biệt giữa phấn của Nguyệt Hương Lầu và các tiệm khác đó chính là nó có mùi thuần túy hơn, giá cả cũng cao hơn, hộp phấn này chắc cũng phải trên dưới mười lượng bạc".
Mười lượng bạc cũng đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong một năm rồi, vậy nên bách tính bình thường sẽ không mua loại phấn này. Nhưng tên thư sinh nghèo kia lại mua hẳn một hộp đắt tới vậy, nhất định là muốn tặng cho người khác, mà chắc chắn là người trong lòng.
"Tên thư sinh nghèo đó đã có đối tượng định thân chưa?" Ân Tố Tố quay đầu lại, cầm hộp phấn hỏi Lục Dịch.
Lục Dịch đang nhìn miếng ngọc kia, sau khi nghe thấy Ân Tố Tố hỏi, quyết đoán nói: "Không có, thậm chí đến bằng hữu thân thiết cũng tra không ra".
"Lục đại nhân, tại hạ có thể xem qua miếng ngọc bội này không?" Ân Nguyên Tân hỏi.
Lục Dịch lập tức đưa ngọc bội cho cậu.
Sau khi Ân Nguyên Tân nhìn qua miếng ngọc bội trong suốt kia một lát, lại nhìn thấy hình con tì hưu* được khắc trên đó, có hơi không chắc chắn nói: "Ta hình như từng nhìn thấy ngọc bội này ở đâu đó rồi".
*Tì hưu: loài dã thú trong sách cổ.
"Từng thấy!" Lục Dịch mừng rỡ, không ngờ vụ án đình trệ đã lâu cuối cùng đã chi tiết mới, hai huynh muội nhà này đúng là phúc tinh của hắn mà.
Ân Nguyên Tân nghĩ một lát, đột nhiên nắm chặt ngọc bội trong tay, nhìn Lục Dịch nói: "Năm ta 15 tuổi, từng cùng phụ thân đến phủ Quốc công dự yến tiệc, hôm đó phủ Quốc công có không ít người đến, đến cả một số thân thích lâu không qua lại cũng có mặt ở đó, ta nhớ cha ta từng nói trừ Quốc công gia ra, những người đã phân nhà ra ở riêng kia đều là sâu mọt vô dụng".
"Ngọc bội này hình như là vật tùy thân của nhị phòng Trình gia Trịnh nhị gia, khi đó ngọc bội của Trình nhị gia bị rơi mất, lợi dụng lúc say rượu la lối om sòm, náo đến cực kỳ khó coi, kết quả phát hiện là bị con trai của Trình nhị gia lấy đi chơi, lúc đó phủ Quốc công thực sự rất mất mặt".
Ân Nguyên Tân nói như vậy, Lục Dịch cũng nhớ ra rồi, khi đó hắn nhận được thiệp mời nhưng không muốn đi, nhưng cũng nghe được một số chuyện, biết nhị phòng Trình gia náo một trận lớn, nhưng lại không ngờ là vì miếng ngọc này.
Lục Dịch nhìn Ân Tố Tố nói: "Quả nhiên, ngọn nguồn vẫn là ở phủ Quốc công".
"Lục đại nhân phái người đến Nguyệt Hương Lầu hỏi thăm trước, Nguyệt Hương Lầu có kê khai tên khách đã đến mua đồ, ai mua thì tra là biết". Ân Tố Tố nói.
Lục Dịch gật đầu, lại gọi tới một người, kêu người đó cầm hộp phấn đến Nguyệt Hương Lầu.
"Nếu đã biết ngọc bội là của ai, ta sẽ ra tay từ chỗ Trình nhị gia trước, lần này thực sự là vất vả cho Ân công tử Ân tiểu thư rồi, ngày sau ta nhất định sẽ đích thân đến tận cửa cảm tạ". Lục Dịch chắp tay nói.
Ân Tố Tố xua tay, dáng vẻ không thể tin được hỏi lại: "Lục đại nhân nói gì vậy? Ngài không kiểm tra hộp phấn kia nữa sao?"
Lục Dịch ngạc nhiên, "không phải đã cho người đến Nguyệt Hương Lầu hỏi rồi sao?"
Thực ra chỉ cần ra tay từ phía Trình nhị gia, điều tra ngọc bội là bị rơi hay tặng cho người khác, là có thể lấy được tin tức hắn muốn rồi.
Ân Tố Tố hơi cau mày, âm thầm nói một câu: Trai thẳng.
Ân Tố Tố khoác áo choàng, nhìn Lục Dịch nghiêm túc nói: "Hộp phấn này chắc chắn là mua để tặng người khác, loại phấn đắt như vậy nhất định là để tặng người trong lòng. Sau khi tên thư sinh nghèo này có tiền, liền đặt mua trạch viện khẳng định là vì muốn đến gần người đó hơn. Chỗ này chỉ có một ít ngân phiếu, khế đất, hắn đều cất cẩn thận, điều này nói lên cái gì, nói lên trước kia người này rất nghèo, sau này lừa được chút tiền, vậy nên mới cẩn thận cất như vậy. Còn có đống ngân châm kia, có thể là có tác dụng khác, nhưng hắn lại dùng để bảo vệ tiền, điều này chứng minh cái gì, chứng minh số tiền này chính là mạng của hắn!"
Ân Nguyên Tân hiểu rồi, Lục Dịch cũng nghe hiểu rồi.
Lục Dịch lập tức phản ứng lại, "ngân châm là dùng để giết người, nhưng hắn không nỡ dùng, vậy nên sau khi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Kim Quang Tự, không biết làm sao nên đành phải phóng hỏa, nhằm hủy xác, xóa vết tích".
"Kẻ đã đưa ngân châm cho người này mới chính là kẻ đứng đằng sau thật sự, còn người giết Tôn ma ma chính là tên thư sinh nghèo kia". Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố bất lực, phớt lờ luôn hai người này, trực tiếp gọi mấy người ngoài cửa vào, phân phó: "Trên con phố này, tìm xem có cô nương nào bình thường ăn mặc giản dị mộc mạc, vẫn chưa định thân, lập thành một danh sách đưa cho ta".
Người đó ngạc nhiên, nhìn Lục Dịch.
Lục Dịch xua tay, người đó lập tức nhận lệnh đưa thêm mấy người nữa ra ngoài.
"Đúng rồi, hai người nói Trình nhị gia....ca ca, hôm qua không phải Trình nhị gia bị người ta ném từ lầu hai xuống, nôn ra máu hôn mê bất tỉnh rồi sao, hiện tại thế nào rồi?" Ân Tố Tố hỏi.
Lục Dịch nhận lấy ngọc bội Ân Nguyên Tân đưa, hai tay chắp sau lưng, nói: "Trình nhị gia bị đánh cũng cố cắn răng nuốt máu, dù sao nhị phòng bọn họ cũng là dựa vào phủ Quốc công, vậy nên không dám rêu rao".
"Trình nhị gia nhát gan như vậy, chắc cũng không có gan dùng ngọc bội, sai người đi tìm Từ thái phi gây rắc rối đâu". Ân Tố Tố lắc đầu nói.
Phủ Quốc công, Từ thái phi, độc Miêu Cương, liên kết lại với nhau, khiến người ta không thể hiểu được rốt cuộc kẻ đứng phía sau đang muốn làm cái gì.
Sắc mặt Lục Dịch hơi ngưng lại: "Kẻ này có bao nhiêu lớp mặt nạ đây".