• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tư Sương xử lý đám người đó thanh thế phô trương, dẫn đến không ít phỏng đoán, nhưng Ân phủ bịt kín miệng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, nhưng Tần Tư Sương vẫn còn giận, nên bán hết đám người đó đi.

Loại nô bộc phản chủ như thế này không có nhà nào muốn mua, nhưng không ngờ thế mà lại có người muốn mua thật, hơn nữa còn ra giá cao cơ.

Sau khi mua đám người đó về, còn lạnh giọng trào phúng, nói Ân phủ xem mạng người như cỏ rác, tùy tiện xử lý hạ nhân, bụng dạ hẹp hòi, không muốn có qua lại gì với Ân phủ.

Nghe thấy mấy lời miêu tả của Thường An, Ân Tố Tố cau mày, chỉ cảm thấy nực cười, nói: "Lẽ nào người mua đám hạ nhân này họ Bạch?"

"Nghe người xung quanh nói thì đúng là họ Bạch, là y tiên gì đó. Vừa hay mới mua một căn trạch tử, còn thiếu nô bộc, vậy nên dứt khoát mua họ luôn". Thường An nói.

Ân Tố Tố tức đến bật cười, Bạch Như Sương này đúng là có mặt ở khắp nơi mà.

Bạch Như Sương tình cờ gặp phải cảnh này, tấm lòng thánh mẫu đột nhiên nổi lên muốn mua chúng về thì thôi đi, nếu như cô ta còn muốn giở trò, vậy thì cô nuốt không trôi cục tức này.

【Kí chủ, hào quang thánh mẫu của nữ chính.】

Ân Tố Tố gật đầu, cái này thì cô biết. Lương thiện cũng là phẩm chất tốt của nữ chính, nhìn thấy có người bị bán nên nổi lòng tốt, cũng không hỏi rõ nguyên do mọi chuyện, chỉ thấy hạ nhân là kẻ yếu, tất nhiên là lỗi sai của nhà quyền quý, mà bản tính trời sinh của cô ta là thiên vị kẻ yếu.



Nhưng trong kinh thành này, trừ khi xảy ra chuyện lớn, nếu không sẽ không gióng trống khua chiêng mà rao bán nô bộc đi như vậy đâu. Vậy nên Tần Tư Sương dám làm vậy, nhất định là do đám nô bộc này phạm sai, phía phủ nha sẽ ghi chép lại, đến cả ngự sử cũng không lấy chuyện này ra để vạch tội được.

"Nếu cô ta cho là như vậy thì có thể hả giận, vậy là do cô ta nghĩ nhiều rồi". Ân Tố Tố xì một tiếng, nhưng sắc mặt nhanh chóng thay đổi, giống như nghĩ đến cái gì đó, nhìn Thường An nói: "Trạch tử cô ta mua nằm ở đâu?"

"Hình như là ở ngay trên con phố này". Thường An trả lời.

Sắc mặt Ân Tố Tố càng khó coi, trong kinh thành, phố phía Nam hầu hết đều là gia đình quan lại, phố phía Bắc nhiều thương nhân, phố phía Tây chính là Trấn Nam Vương Phủ, phố phía Đông là nơi náo nhiệt nhất, tập hợp đủ hạng người.

Theo lẽ thường, cùng lắm là Bạch Như Sương sẽ mua trạch tử ở phố phía Bắc, kết quả cô ta lại nhất quyết ở phố phía Nam. Nếu chỗ này không phải là của Tiêu Cảnh Vân, thì chắc chắn là cái danh y tiên đã giúp cô ta không ít.

Nhưng lại mua hạ nhân của Ân phủ nhà cô, còn chọn mua trạch tử ở phố phía Nam, được, được lắm!

Ân Tố Tố nghiến răng hít sâu một hơi, gọi Thường An bước lên, thấp giọng phân phó: "Đi tra xem viện tử được mua lúc nào, lại tra xem bình thường có những người nào hay lui tới".

"Vâng". Thường An nhận mệnh, sau đó lui ra ngoài.

"Tiểu thư, vị Bạch cô nương đó là cố ý mà!" Tiểu Nha vốn đã cực kỳ không thích cô ta, bây giờ lại càng ghét.

"Kệ cô ta có phải cố ý hay không, dù sao ta cũng không định nuốt cục tức này đâu". Ân Tố Tố nói xong, cười lạnh một tiếng, thật sự cho rằng kinh thành là giang hồ sao?

"Đi, đi thăm mẫu thân ta". Ân Tố Tố đứng dậy, chỉnh lại y phục, cùng Tiểu Nha đi về phía Ngô Đồng Uyển.

Mẫu thân cô bán hạ nhân, Bạch Như Sương này làm như vậy, không phải chính là trực tiếp tát vào mặt người ta sao! Không lấy được lợi từ chỗ cô, nên xả giận ở chỗ mẫu thân cô, thật sự coi cô là Bồ Tát làm bằng đất sét hay gì?

Ân Tố Tố vừa bước vào cửa phòng, liền nghe thấy âm thanh thanh thúy của tách trà bị vỡ.

Tiểu Nha vội vàng gõ cửa: "Phu nhân, tiểu thư đến rồi".

Tần Tư Sương cho người nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ, rồi mới đi ra, để Ân Tố Tố vào trong.

"Mẫu thân". Ân Tố Tố bước nhanh đến, cẩn thận kiểm tra tay bà một lượt, thấp giọng nói: "May mà không bị thương".



"Ta không sao, sao con lại đến đây?" Tần Tư Sương dịu dàng hỏi.

"Mẫu thân ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, con sao có thể không đến?" Ân Tố Tố nói, ôm cánh tay Tần Tư Sương, đỡ bà ngồi xuống, nói: "Mẫu thân, chuyện này trách con, con không để cô ta chiếm được lợi ở chỗ con, lại hại mẫu thân rồi".

Tần Tư Sương khẽ lắc đầu, vỗ tay Ân Tố Tố nói: "Ta cũng coi như mở rộng tầm mắt, vị Bạch cô nương mang danh y tiên trong kinh thành, không ngờ lại là người không có giáo dưỡng như vậy!"

"Nhân sĩ giang hồ, lần đầu đến kinh thành, nhà tôn quý trong kinh thành xử lý hạ nhân thế nào chắc cô ta cũng không biết. Có điều cô ta mua rồi cũng tốt, loại hạ nhân phản chủ đó cứ để cô ta giữ lại mà dùng đi, mẫu thân không cần tức giận với loại người này". Ân Tố Tố khuyên.

Thanh Trúc tiến lên, bóp vai giúp Tần Tư Sương, nói: "Đúng vậy ạ, phu nhân, tức giận với loại người đó không đáng đâu, người tức giận như vậy ngược lại lại ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Nếu vị Bạch cô nương đó đồng ý bỏ ra số tiền lớn mua hạ nhân thì cứ để cô ta mua, mua loại hạ nhân phản chủ như vậy về, xem cô ta dùng thế nào".

"Đúng vậy". Ân Tố Tố nói.

"A Man, đây chính là người Tiêu thế tử thích?" Tần Tư Sương thật sự thấy khó hiểu.

Ân Tố Tố gật đầu.

Tần Tư Sương khẽ lắc đầu, nói: "Bỏ đi, ta đành nuốt cục tức này vào vậy".

Ân Tố Tố biết mẫu thân đây là đang suy nghĩ cho huynh muội hai người, nếu không sẽ xảy ra xích mích với Tiêu thế tử, nhất định không tốt cho họ. Trong kinh thành này, quan nhất phẩm thôi đã bức chết được người, huống hồ là thế tử của Vương phủ.

Ân Tố Tố cảm thấy có chút ấm ức, thế nên cô mới nuốt không trôi cục tức này.

"Đúng rồi mẫu thân, người đã điều tra đám người đó chưa?" Ân Tố Tố hỏi.

Nói đến chuyện này, Tần Tư Sương khó khăn lắm mới nén được giận, lại bộc phát ra rồi.

"Tất nhiên là người của Liễu di nương!"

"Liễu di nương có khả năng mua chuộc nhiều người tới vậy sao? Trong đó cũng có không ít người đã làm việc lâu năm ở Ân phủ mà nhỉ". Ân Tố Tố không hiểu.



"Ta tra kỹ rồi, quả thực là trừ Liễu di nương ra, không còn ai khác nữa. Chắc là khế ước bán thân, cũng không biết rốt cuộc lão phu nhân để lại cho cô ta cái gì". Sắc mặt Tần Tư Sương trầm xuống, chuyện bên ngoài bà không có cách, nhưng chuyện trong trạch tử thì bà nói mới tính.

Ân Tố Tố ngồi nói chuyện với Tần Tư Sương một lúc, cho đến khi mẫu thân cô bớt giận mới quay về viện tử của mình.

Lúc này, Thường An cũng vừa về.


"Tiểu thư, tra rất dễ dàng, tùy tiện hỏi vài người, hình như đều biết". Thường An nói, thậm chí còn cảm thấy có chút kỳ lạ, chưa từng thấy người nào trong kinh thành này phách lối tới vậy, "trạch tử mới mua ba ngày trước, có Tiêu thế tử giúp đỡ, người qua lại có Tiêu thế tử, ngũ hoàng tử, Lâu Vọng Các của Quỳnh Ngọc Lâu, còn có một vị nữa. Vị Bạch cô nương này hình như mới tới kinh thành, mới đến không lâu đã đánh nhau một trận ầm ĩ với công tử nhà Hộ bộ Thị lang, đánh Tiền công tử rất thảm".


Ân Tố Tố nghe xong thì chết lặng.


"Tùy tiện hỏi vài người cũng biết mấy chuyện này?" Ân Tố Tố hỏi lại.


Thường An gật đầu chắc chắn, "cũng không biết mấy người đó lan truyền kiểu gì, hình như ai cũng biết".


Ân Tố Tố để Thường An lui xuống nghỉ ngơi, còn mình thì dựa vào đệm mềm sau lưng cau mày suy nghĩ, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ... Đợi đã, Tiêu thế tử mua trạch tử?


Người khác thì không nói, người lui tới nhiều tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng còn ngũ hoàng tử sao lại trắng trợn công khai như vậy được.


Khả năng duy nhất đó chính là do Tiêu Cảnh Vân tung tin tức về ngũ hoàng tử ra ngoài, mục đích là khiến một số người phải kiêng dè, không dám làm càn, lấy chuyện này để bảo vệ Bạch Như Sương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK