- Chú hai! Chú hỏi cô ấy làm gì ạ?
Mọi người cũng tò mò nhìn về phía chú hai và vợ chú đang nóng lòng nghe ngóng.
- Thì con cứ nói đi đã nào.
Lúc này Thiên Ân mới kể hết mọi chuyện về Giai Ý kể từ lúc cô được nhận nuôi. Nghe cậu kể xong chú hai mang tên Hàn Ngụy Thương mới hỏi địa chỉ nhà đang nuôi nấng Giai Ý để đến.
Vừa lấy được địa chỉ Ngụy Thương và Túc Anh nhanh chóng lái xe đến địa chỉ trên tay để lại con ở lại Hàn gia. Khi đến nơi họ đã bắt gặp cô gái y hệt Giai Ý, tất nhiên trí nhớ của Giai Ý đã khôi phục nên không lạ gì khi cô gặp lại người quen nước mắt cô tuôn trào.
Họ nói chuyện mãi mê lúc này Ngụy Thương mới lên tiếng.
- Cảm ơn bà đã cưu mang Giai Ý khi con bé gặp khó khắn, giờ chúng tôi muốn xin phép đưa con bé về lại với gia đình.
Khi họ đến bà Trần biết họ đến để đón cô đi mặc dù không nỡ nhưng bà vẫn muốn nghe ý kiến của cô. Giai Ý lặng im nhưng trong cô là mớ hỗn độn. Cô rất muốn đi cùng họ để tìm anh trai nhưng cô lại không nỡ xa bà dẫu sao Giai Ý cũng đã coi bà không khác gì mẹ ruột. Nhưng…hiện tại cô cũng không muốn ở đây khi phải đối mặt ai đó trong căn nhà này.
Giai Ý nhìn bà nuốt nước mắt vào trong mỉm cười nhẹ nhàng. Từ khi cô ra viện thì đây là nụ cười đầu tiên thoải mái nhất của cô, nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra khiến bà Trần nhói đau.
- Rất cảm ơn mẹ đã cưu mang con, chăm sóc con, lo lắng và xem con như con ruột của mẹ nhưng mà mẹ à. Hiện tại con cần thời gian để lấy lại tinh thần, con muốn gặp anh con.
Bà Trần mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy nhỏ, xanh xao của cô đáp lại.
- Bé con của mẹ. Nếu con muốn đi mẹ cũng không thể cản được nhưng mong con đừng quên mẹ, lúc nào nhớ mẹ căn nhà này luôn mở rộng chào đón con.
Nói rồi hai mẹ con họ ôm nhau trao cho nhau bao sự nuối tiếc và hạnh phúc. Chờ cô dọn đồ xong thì cũng là lúc họ chuẩn bị lên máy bay tư nhân về nước. Cứ nghĩ cuộc hội ngộ của anh em trai sẽ gặp lại thấm đẫm nước mắt nhưng không. Khi chuẩn bị lên máy bay thì điện thoại của Ngụy Thương vang lên.
Nghe xong đầu dây bên kia thì Ngụy Thương khuôn mặt đã biến đổi, anh đẩy vợ con và Giai Ý xuống máy bay để lại câu nói.
- Xin lỗi! Anh không thể mang mọi người về nước được.
Túc Anh nghe anh nói thì biết đã có điềm rồi vội níu lấy tay anh đôi mắt đã ửng đỏ khẩn cầu.
- Xin anh! Mang em đi theo, đừng để em lại nơi này.
Hàn Thương không nghe cô dứt khoát đẩy tay cô ra và máy bay cất cánh. Túc Anh khóc lóc đứng nhìn anh rời đi trong khi mọi người đang rất khó hiểu. Hàn Thương nhìn vợ và các con lần cuối nuối tiếc rời đi.
- Anh cả! Xin anh đừng cho vợ con em về nước.
Ngay sau câu dặn dò của Hàn Thương thì là lúc máy bay lao đi như tên lửa chỉ thấy khóe mắt đỏ của Hàn Thương nhìn Túc Anh mỉm cười hạnh phúc.
Túc Anh khóc lóc điên cuồng mặc kệ các con và mọi người an ủi hỏi thăm. Ở đây Giai Ý cũng đau đớn, lo lắng không kém khi ngày gặp anh ngay trước mắt lại bị vụt tắt.
Túc Anh khi bình tĩnh lại thì lao đến ba của Thiên Ân quỳ xuống van xin.
- Anh cả! Xin anh cho em mượn máy bay tư nhân, em phải về nước.
- Có gì từ từ nói, thím cứ đứng lên đi.
Ông bà Hàn đỡ Túc Anh lên nhưng cô nhất quyết không đứng lên. Cứ níu tay hai người khóc lóc cầu xin.
- Anh ơi! Mau cho em mượn xe nếu không anh ấy sẽ rơi vào nguy hiểm mất.
Hai ông bà Hàn khó xử nhìn em dâu khóc lóc cầu xin không ngừng.
- Nếu thím không đứng lên nói rõ dù thím có quỳ xin bao lâu tôi cũng sẽ không cho thím mượn về đâu.
Nghe ông Hàn đe dọa Túc Anh mới nức nở nín khóc được con đỡ đứng dậy mà kể lại.
- Chuyện này cũng phải kể từ lúc gia đình Giai Ý xảy ra chuyện. Lúc ấy Chấn Kiệt cữ ngỡ Giai Ý đã qua đời nên mới đi theo Minh Triết và Băng Thủy để họ nuôi nấng mà không tìm Giai Ý. Đêm qua cũng mới gọi cho Minh Triết tìm thấy Giai Ý ấy vậy mà anh ấy không muốn cho Giai Ý về nước vì băng lão Hổ giờ đã mạnh hơn rồi sợ con bé gặp nguy hiểm nhưng con bé nhất quyết đòi về và cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Xin anh mau cho em mượn xe về nước đi anh hai.
Nghe lời kể của Túc Anh ai nấy cũng rơi vào trầm tư. Ông Hàn lo lắng cho em trai nhưng cũng lỡ hứa không cho vợ con em trai về nước mà giờ nhìn em dâu đang khẩn thiết cầu xin lại không nỡ lòng từ chối.
- Thím đừng làm khó anh nữa, anh đã hứa với chú không cho thím về nước rồi.
- Anh à! Nếu giờ không có em thì anh ấy sẽ rơi vào nguy hiểm mất, để em về giúp anh ấy đi được không.
Ông Hàn thở dài gật đầu đồng ý kêu người chuẩn bị máy bay tư nhân đón Túc Anh nhưng Túc Anh nhất quyết không cho con và Giai Ý về cùng mặc kệ họ khóc lóc van xin. Ông bà Hàn sợ họ lại quỳ xin nên đã lẫn về phòng.
3 ngày sau.
Cuối cùng ngày Giai Ý được đón về nước cũng đã đến nhưng thứ đón chờ cô ấy lại là năm cái xác lạnh lẽo của một đại gia đình gồm Minh Triết Băng Thủy hai đứa con của họ và xác anh trai mình lạnh lẽo nằm trong quan tài. Ngày hội ngộ với gia đình không ngờ lại tang tóc, lạnh lẽo, đau đớn như vậy.
Giai Ý sốc đến mức không thể khóc được, hiện tại bản thân rất tuyệt vọng lại thấy cô bạn thân của mình là Uyển Đình đang ngồi khóc đến mệt bên mộ của anh mình thì cô đi lại hỏi.
- Uyển Đình! Lâu rồi không gặp sao cậu lại ở đây?
Uyển Đình nhìn thấy Giai Ý ở đây cũng bất ngờ lắm nhưng vì đang đau đớn nên cô ôm trầm lấy Giai Ý khóc thêm lần nữa. Cô khóc không ngừng, khóc để giải tỏa nỗi đau, sự tức giận, lòng yêu thương chưa trọn vẹn.
Chờ Uyển Đình nín khóc Giai Ý mới hỏi vì sao cô lại ở đây khóc trước bàn thờ của anh trai mình. Giờ Uyển Đình cũng mới biết hóa ra Giai Ý là em gái ruột của Chấn Kiệt thảo nào quen. Vì đang mệt mỏi nên cả hai quyết định qua tang sự sẽ tìm hiểu sự thật sau.