Hôm nay Băng Thiên ăn mặc rất giản dị, cô tô 1 chút son môi vì da cô trắng nên cô không cần phấn. Cô mặc 1 chiếc quần bò jean tôn lên đôi chân dài cuốn hút của cô và chiếc áo phông đen khiến da cô trắng lại càng trắng hơn với mái tóc buộc cao bồng bềnh.
- Tiểu Thiên!
Ở ngã tư thường ngày anh đứng đó chờ thấy bóng dáng cô thì vui mừng vẫy tay lên tiếng. Thấy anh gọi cô cũng cười tươi mà chạy lại chỗ anh.
- Anh chờ có lâu không?
Chu Minh Triết xoa đầu cô lên tiếng đầy yêu chiều.
- Không! Anh mới đến, chúng ta đi thôi.
- Vâng!
Sau khi cô trả lời anh thì anh mở cửa phụ cho cô lên ngồi. Chiếc siêu xe đen sáng nhoáng đầy kiêu hãnh tiến đi khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.
....
Tại khu vui chơi.
Lần đầu tiên hẹn họ của 2 người lại là khu vui chơi không phải là nơi có không khí lẳng mạn gì. Nhìn cô vui vẻ anh cũng vui lây.
Trò chơi đầu tiên là trò chơi tàu lượn siêu tốc. Nghe đến tàu lượn siêu tốc thì Minh Triết hoa mắt chóng mặt mặc dù chưa lên vì nó là 1 trong số trò chơi anh sợ nhất. Nhưng thấy ánh mắt sáng rực và sự khẩn cầu của cô thì anh lại mũi lòng.
Được sự đồng ý của anh cô vui mừng mà kéo anh chạy về phía lấy vé. Nhưng khi anh đã ngồi yên vị trên ghế rồi thì khá hối hận vì quyết định của mình. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của Minh Triết cô mỉm cười quay sang anh mà xòa bàn tay của mình ra.
- Nếu anh sợ thì nắm lấy tay em.
Thấy cô nói vậy đột nhiên mặt anh trở nên tỉnh bơ, oai nghiêm nói.
- Sao anh có thể sợ....Aaaaa....
Nói đến đây đột nhiên máy chạy với vận tốc cao khiến anh giật bắn mình khi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Minh Triết sợ hãi nắm vội lấy tay Băng Thiên mặc dù nó an ủi anh phần nào nhưng cũng không thể xóa đi nổi sợ.
Cuối cùng cỗ xe cũng dừng, Chu Minh Triết cũng hết la. Mặt anh bơ phờ khi đáp xuống đất. Khuôn mặt trắc bạch, đầu tóc bù xù vì gió làm cho anh mất đi hình tượng đẹp trai vốn vó của mình. Xe dừng hẵn anh chạy vội ra ngoài nôn thốc nôn tháo đến khi cô ra thì anh đã dừng nôn vì sợ mất hình tượng với cô.
Trái với nỗi sợ hãi của anh thì cô lại đầy thích thú và vui mừng. Cô chạy lại chỗ Minh Triết đang ngồi mà nói.
- Em xin lỗi! Anh có sao không?
Thấy vẻ mặt tội lỗi của cô thì anh mỉm cười mà nói.
- Anh không sao! Chỉ cần có em bên cạnh anh sẽ không sao.
- Thật không?
Nghe anh nói vậy mắt cô sáng rực khiến anh lạnh gáy mà gật đầu nói.
- Thật!
Nghe vậy cô cười tươi kéo anh đi lại chỗ cỗ xe mà nói.
- Được! Vậy chúng ta sẽ chơi thêm 10 vòng nữa.
- Hả! Cái gì?
Anh nghe cô nói như không tin vào tai mình mà bất lực trước dòng đời không biết anh có thể sống sau 10 vòng ấy nữa không?
Sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc mặc dù bản thân rất mệt nhưng Chu Minh Triết cũng rất tinh tế. Anh đã đi ra quán đồ ăn vặt gần đó mua cho cô nước và đồ ăn vặt vì sợ cô đói, khát sau cuộc chơi vừa rồi.
2 người cùng ngồi nghỉ ngơi để tiếp sức chơi tiếp các trò chơi tiếp theo. Hôm nay là cuối tuần nên cũng có rất nhiều người đến đây. Họ chọn đây là khu vui chơi gắn kết tình yêu, tình cảm gia đình của từng thành viên lại với nhau. Trong số đó 2 người cũng chọn đây làm nơi gắn kết tình yêu.
Sau khi ăn uống xong cô tiếp tục dẫn anh đến vòng quay ngữa gỗ. Mặc dù cô lớn nhưng vẫn rất thích chơi trò này. Khi ba mẹ cô còn sống 2 chị em cô được đưa đến đây chơi vào dịp 2 ông bà rãnh nhưng từ khi họ mất 2 chị em cô không thể đến đây được nữa mà chỉ có thể ngắm nhìn người ta chơi, sau này khi được nhận nuôi khu vui chơi này cũng dần trôi vào quên lãng.
Lúc đầu cô có ý định muốn anh lên chơi cùng nhưng anh không lên như vậy thì anh mới có thể chụp được những tấm hình đáng yêu của cô. Không nằm ngoài dự đoán, Băng Thiên rất ăn ảnh. Mỗi ấm hình được Minh Triết chụp cô đều rất xinh làn da trắng trước những tia nắng dịu êm len lỏi với nụ cười hồn nhiên như xõa hết những mệt mỏi, buồn tủi ra mà chơi với 1 tâm thế thoải mái nhất.
Vì thời gian đã muộn nên họ đành tạm biệt khu vui chơi ra về ăn trưa với bà Chu đến chiều lại quay lại nơi này. Vì anh đã hứa hôm nay sẽ dành hết ngày đưa cô chơi hết khu vui chơi này.
@Mình xin phép được bỏ qua phần ăn trưa đến với phần vui chơi của 2 người.
Sau khi ăn trưa nghỉ ngơi xong họ tiếp tục lên đường đến khu vui chơi để chơi tiếp. Mặc dù bà Chu có nói 2 người ở lại thêm nhưng vì để con trai mình hẹn họ nên bà đành nhẫn chịu để con dâu bị đưa đi.
Khi bước vào khu vui chơi họ đã mua 2 tai thỏ đeo cho anh và cho cô rồi họ chạy vào khu chụp ảnh để chụp 2 người. Những bức ảnh nhanh chóng được đưa về phía 2 người. Cô nhìn ảnh đầy thích thú. Nhìn họ thật hợp đôi, những cử chỉ tạo dáng cô chỉ cần làm 1 động tác anh đã biết phải tạo dáng như thế nào để hợp với cô nên cô rất thích thú.
Những bức ảnh này thì anh cầm 1 nữa và cô cầm 1 nữa. Sau đó cô đi qua khu nhà ma thì nhảy lên ý định muốn vào. Bình thường cô rất sợ ma nhưng vì nhiều người nên cô không sợ.
Lúc đầu anh cũng nghỉ với tính cách quật cường của cô chắc chắn sẽ không sợ nhưng không, cô rất sợ. Không ngờ bên trong lại tối như thế với những hình thù đáng sợ nhảy ra bất chợt khiến cô phải bám dính lấy anh. Thấy cô sợ như vậy Chu Minh Triết ngõ ý quay lại ra ngoài nhưng cô đã nói.
- Không! Đã vào rồi thì chúng ta phải đi hết.
Anh cũng yêu chiều cô mà luôn đi sát bên cô những lần người đóng giả ma xuất hiện cô không còn nắm chặt cánh tay anh mà nhắm mắt nữa thay vào đó Minh Triết đã ôm trọn cô vào lòng khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc trong lòng.