- Cậu...cậu chủ! Em xin lỗi...hức...làm ơn...khư...đừng làm thế mà, em sợ...Á!
Cô càng cầu xin thì thú tính trong người anh càng trỗi dậy, mặc kệ lời cầu xin của cô mà tiếp tục hành sự. Anh như một con hổ "bỏ đói" gần 30 năm giờ được xổng chuồng mới bắt được con mồi lấy đâu ra mà buông tha. Túc Anh càng ngày càng hoảng loạn trước hành động của anh van xin khẩn cầu trong vô vọng.
- Á...Đừng mà! Đi ra đi...hức...ưm...
Hàn Thương tức giận hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng chúm chím của cô. Từ nãy đến giờ không xin tha thì đuổi đánh, mặc dù cái đánh của cô không nặng chỉ như vỗ nhẹ lên anh nhưng nghe mấy từ cô không chấp thuận thì khiến anh khó chịu. Anh rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc đầy ủy khuất, giọng nói của anh đã khàn đi, đôi mắt đã nhuốm đầy dục vọng vỗ về cô.
- Ngoan! Sẽ không đau đâu.
Nghe lời dụ hoặc của anh mặc dù sợ nhưng vì giọng nói nhẹ nhàng lại ấm áp khiến cô bình tâm lại mà chấp thuận nhưng vẫn khóc thút thít không ngừng. Anh cúi xuống hôn đôi môi mê đắm của cô, những tiếng chụt chụt nhóp nhép vang lên ai nghe cũng phải đỏ mặt. Vì lần đầu được hôn nên Túc Anh không thể tiếp nhận anh được, hơi thở của cô đã bị anh nuốt trọn, khi mất dưỡng khí mới đánh vào vai anh. Hàn Thương rời bỏ đôi môi kéo theo sợi chỉ bạc bất cười mà nói.
- Ngốc quá! Sao không thở.
Túc Anh khó nhọc lấy dưỡng khí mà không nói được gì. Hàn Thương cúi xuống hôn từ cổ xuống bộ ngực đẩy đà vừa với tay anh khiến anh rất thích thú. Mỗi nơi anh chạm qua đều để lại những dấu đỏ chọt trông thật đẹp mắt. Anh không ngờ ẩn trong bộ quần áo rộng thường ngày cô mặc và thân hình bé nhỏ lại cất giấu "báu vật" mê người đến vậy.
Bản thân anh đã không thể nào chịu được nữa rồi. Hàn Thương gấp gáp rút con quái vật nơi đủng quần ra nhưng trước khi đưa nó vào phải nới lỏng cô nếu không sẽ khiến Túc Anh đau đớn và sợ hãi. Đôi bàn tay của anh nhanh chóng luồn xuống dưới vùng bí ẩn của cô mà thăm dò. Mới đầu Túc Anh chưa thích ứng được luôn cự tuyệt anh khóc lóc cầu xin nhưng khi tiếp xúc lâu thì cô đã chấp nhận và đạt đến khoái cảm. Đang mơ màng trong xuân sắc mờ đục đột nhiên Hàn Thương đưa vật gì đó lạnh lẽo vào trong cô khiến Túc Anh giật bắn vì đau. Anh cũng chẳng sung sướng gì mới đưa vào chưa được một nữa đã bị cô giữ chặt khiến anh nghiến răng chịu đựng.
- Ngoan...hừ...thả lỏng, sẽ không sao?
Nhưng tin lời đàn ông là một sai lầm. Khi anh đưa hết vào Túc Anh đã đau đến mức nghẹt thở, quằn quại trong đau đớn, máu xử nữ cũng đã chảy ra khiến anh thích thú mà liên tục đưa đẩy. Túc Anh hét lên đầy đau đớn, sau mấy chục phút trôi qua anh vẫn chưa thể làm bình thường được mà chỉ chậm lại. Nhưng sức chịu của anh hôm nay đã đạt đến cực hạn mặc kệ cô kêu đau đớn Hàn Thương đã mạnh mẽ ra vào đầy thỏa mãn nhưng khác với sự thỏa mãn của anh thì Túc Anh lại như rơi xuống địa ngục. Đây là lần đầu của cô mà anh không hề tiết chế, cứ thế hành hạ cô khiến Túc Anh đã nhiều lần đổ gục.
Mọi nơi trong căn phòng đến nhà tắm họ đã đi qua và làm ở bất cứ đâu đến gần sáng anh mới thỏa mãn mà buông cô ra.
...
Sáng hôm sau.
Theo quy tắc giờ giấc hàng ngày dù mệt nhưng Túc Anh vẫn dạy đúng giờ, lết cái thân hình bé nhỏ đau đớn ra ngoài còn không quên nhìn lại anh rồi vội vàng dọn hết hiện trường như không có gì xảy ra. Sau hôm ấy Túc Anh phát sốt không ai biết vì sao cô sốt cả ngoại trừ cô. Hàn Thương có ký ức làm với cô nhưng không biết là thật hay mơ hơn nữa cứ gặp cô là lại thấy cô né tránh sợ hãi chưa kịp tra hỏi.
- Túc Anh!
Túc Anh đang ngẩn ngơ nhớ về chuyện đêm hôm ấy mà không nghe thấy Băng Thiên đang kể gì đến lúc Băng Thiên lớn tiếng gọi cô mới giật mình mà trở về hiện tại.
- Sao...sao vậy chị?
- Chị đang nói mà em cứ ngẫn ngơ gì thế?
Túc Anh ngại ngùng gãi đầu mà xin lỗi.
- Chị đang hỏi em đã nói với Hàn Thương về chuyện em yêu anh ấy chưa?
Túc Anh ấp úng rồi cũng gật đầu với đôi mắt buồn bã. Nhìn cũng đã đoán ra được kết quả. Băng Thiên đi lại an ủi.
- Ngoan! Không phải buồn, chị có thể giới thiệu cho em đầy người tốt hơn.
Túc Anh buồn bã chỉ gật đầu, cô nhớ lại hành động của anh hôm đó mà rùng mình sợ hãi. Đúng thật là như vậy, kể từ ngày ấy Băng Thiên luôn tạo cơ hội cho Túc Anh và Ấn Pháp gần nhau (vệ sĩ riêng được Hàn Thương đưa đến bảo vệ Băng Thiên). Và những lần ấy đã bị Hàn Thương bắt gặp được đầy khó chịu.
Trên bàn ăn.
Túc Anh đang ngồi bên cạnh Băng Thiên chỉ biết cắm cúi ăn mà không dám lên tiếng. Hôm nay Băng Thiên đã lừa Túc Anh rằng anh không ăn ở nhà ép cô phải ăn với mình cho đỡ buồn nên Túc Anh đã chấp thuận và giờ đây cô phải đối mặt với Hàn Thương.
- Nè Hàn Thương! Túc Anh với Ấn Pháp hợp nhau quá nhỉ, nói chuyện hợp quá ha?
Nghe câu nói của Băng Thiên Túc Anh đỏ mặt không nói gì, nhưng chính vì không nói gì của cô đã khiến cho Hàn Thương tức giận nắm chặt đôi đũa nhìn cô, hành động này khiến Băng Thiên mừng thầm trong lòng "mình đoán đúng rồi".
- Không mấy anh cho hai người họ cưới nhau luôn đi.
Câu nói của Băng Thiên khiến Túc Anh giật bắt, sặc cơm ho lên khó nhọc. Hàn Thương nghe xong thì không thể im lặng được nữa.
- Cưới gì mà cưới, em đừng nói vớ vẩn. Từ nay Ấn Pháp sẽ bảo vệ em có gì anh sẽ điều người khác đến chơi với em còn Túc Anh từ nay sẽ đi bên cạnh anh 24/24.
Nghe Hàn Thương nói Túc Anh bất ngờ ngước đầu lên nhìn còn Băng Thiên thì bất bình lên tiếng.
- Nè! Sao anh lại cướp con bé của em chứ? Gì mà 24/24, hầu anh cả lúc ngủ luôn sao?
Không suy nghĩ nhiều Hàn Thương đã đứng lên mà khẳng định.
- Đúng vậy!
Nói rồi Hàn Thương kéo Túc Anh lên lầu, nhìn thấy bóng hình hai người đi khuất Băng Thiên nhếch mép cười đắc ý nháy mắt Ấn Pháp. Ấn Pháp chỉ biết gật đầu.