Nghe câu trả lời của Hàn Thương, Đồng Đồng cười trong bất ngờ. Vì cô ta đã thấy ánh mắt của anh rất lo cho Túc Anh nhưng đến cuối anh lại chọn Băng Thiên.
- Tôi thấy lạ quá ha, rõ ràng ánh mắt của anh nói lên yêu Túc Anh lo lắng cho Túc Anh nhưng đến cuối cùng thì vẫn hi sinh Túc Anh để cứu lấy Băng Thiên. Hóa ra là do tôi nhìn lầm.
Những câu nói của Đồng Đồng như ngàn nhát dao đâm xuống tim Túc Anh, Hàn Thương cũng chẳng dễ chịu mấy khi đưa ra quyết định này, anh thà để Túc Anh đau về tâm hồn còn hơn để hai người đau về thể xác. Nhưng anh đã sai, quá sai...
ĐOÀNG.
Tiếng súng vang lên trước con mắt ngỡ ngàng của Hàn Thương và Băng Thiên.
- Á!
Túc Anh đau đớn ngã khụy thi được người hầu của Đồng Đồng đỡ lấy, bắp chân cô đã bị đạn ghim vào, máu bắt đầu chảy, Túc Anh nén chịu cơn đau thấu xương xâm chiếm.
- Cô bị điên à?
Hàn Thương lớn tiếng hỏi, lúc này anh mới nhìn vào Túc Anh đang quằn quại đau đớn mà trái tim anh chua xót. Vậy mà anh lại không ngờ tới cô ta điên đến mức như vậy, hại cả người vô tội đúng là vô phương cứu chữa.
- Sao anh lại mắng tôi? Chẳng phải đó là lựa chọn của anh sao? Chỉ thương thay cô gái tội nghiệp một lòng vì người mình thương nguyện hiến dâng cả tính mạng mình cho người ấy nhưng người ấy lại vì người con gái mình yêu đem tính mạng cô ta cho người khác để đổi lấy người con gái anh yêu.
- Cô câm miệng.
Hàn Thương điên tiết lớn tiếng nói muốn chạy đến đâm chết cô ta nhưng nếu giờ manh động thì cả tính mang Băng Thiên và Túc Anh không thể cứu.
- Anh lớn tiếng cái gì? Tôi nói sai sao? Vì cứu Băng Thiên anh chấp nhận để Túc Anh bị thương mà, đâu thương yêu gì cô ây? Cô ấy chỉ là người thế mang thôi.
Từng câu từng chữ của Đồng Đồng cất lên khiến Túc Anh khó chịu, dù không muốn tin nhưng hành động của anh có câu nào Đồng Đồng nói là sai cơ chứ?
- Nếu bây giờ tôi đem Túc Anh ném cho người hầu tôi chơi vui vẻ chắc anh cũng không để ý đâu ha?
Câu nói của Đồng Đồng khiến anh giật mình, cô ta đúng kà điên rồi, bất chấp tất cả.
- Đồng Đồng! Cô đừng quá đáng, để đến lúc tôi bắt được cô không sống nổi đâu.
Câu nói của anh khiến cô ta bật cười.
- Hàn thiếu gia à, tôi đâu còn gì để mất nữa đâu? Trước sau gì hôm nay tôi cũng phải chết thì tôi cũng sẽ lôi theo đàn ông các người sống không yên khi dám không nghe lời và đe dọa tôi.
Câu nói của cô ta khiến anh hết đường, không biết nên làm thế nào thì cô ta đã lên tiếng.
- Được thôi! Tôi chơi chán rồi, giờ tôi sẽ thả ra...
- Thật không?
Nghe cô ta nói sẽ thả ra khiến anh vừa mừng vừa lạ khi cô ta không đòi hỏi gì nhưng câu nói tiếp theo của cô ta khiến anh chết đứng.
- Anh vội gì chưa? Tôi đã nói xong đâu.
Câu nói vừa dứt khiến anh có linh cảm không tốt.
- Tôi lại cho anh hai lựa chọn, một là thả Băng Thiên, còn hai...là thả Túc Anh.
Lại nữa, cô ta lại đưa đẩy anh phải chọn một trong hai. Sau khi biết được độ liều của cô ta thì anh đã không dám đưa ra quyết định nữa. Sau nhiều ngày suy nghĩ thì anh cũng đã khẳng định được người anh yêu đến chết đi sống lại chỉ có Túc Anh còn Băng Thiên chỉ như đứa em gái nên giờ chọn cũng rất đắn đo với anh.
- Sao nào? Ai đây.
Anh không biết phải đưa ra câu trả lời thế nào thì Túc Anh đã vùng ra khiến mọi người giật mình, tất cả đồng loạt nhìn về phía Túc Anh đi đến mép đá mặc cho vết thương cứ chảy máu, cô quay lại mỉm cười nước mắt đã chảy thành dòng.
- Hàn Thương...Chúc anh hạnh phúc.
- TÚC ANH!
Nói rồi Túc Anh nhảy xuống khiến tất cả mọi người giật mình nhìn theo đặc biệt là anh. Hàn Thương điên loạn khi thấy cô nhảy xuống, vô thức gọi tên cô chạy đến nhưng bị ngăn cản bởi tay sai của Đồng Đồng. Cô ta không nghĩ đến Túc Anh sẽ tự vẫn làm đảo lộn kế hoạch cô ta nhất thời không nghĩ được điều gì thì Băng Thiên đã nhảy xuống luôn cùng Túc Anh.
Đồng Đồng đã mất đi con bài cô ta nhìn anh đau đớn và cũng biết Tử Phong kiểu gì cũng đang ở dưới nước chờ Băng Thiên nên cô ta đã tự kết liệu cho mình có thể chết thanh thản.
...
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Băng Thiên và Túc Anh nhảy xuống, không một chút tin tức nào về họ. Tử Phong và Hàn Thương rất tức giận khi họ phải sống trong cảnh đau đớn và lo lắng nhưng Đồng Đồng lại chết một cách dễ dàng sau những cái ác mà cô ta gấy ra.
Ông bà Dương cũng trở về trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Hỏi ra mới biết tất cả là do Đồng Đồng, cô ta làm hư phanh xe ô tô khiến Băng Thiên không thể dừng xe, vụ nổ đã khiến ông bà Dương văng xuống cây bị cô ta mang về nhốt dưới hầm, đến khi họ trốn ra được trở về đến đây cũng quá muộn.
Lão phu nhân tính khí thay đổi là do Đồng Đồng gây ra. Cô ta bên cạnh lão phu nhân, tiếp cận bà để lấy lòng tin có thể ra vào tùy ý nơi ở của bà sau đó học y nhưng lại học tâm lý học và thôi miên lão phu nhân khiến bà phải theo ý cô ta nên mới xảy ra tình trạng như vậy.
Đúng là Đồng Đồng yêu Tử Phong nhưng chính vì lời hứa năm xưa của anh khiến cô ta hiểu lầm rằng anh sẽ quay lại cưới cô ta nên cô ta nuôi hy vọng đến khi nghe tin anh cưới vợ. Lúc đó cô ta tức giận đến phát điên mới hành sự như vậy. Điều mà cô ta thấy bại nhất trong thôi miên ấy chính là không thể nào thôi miên được anh vì ý chí của anh khi nghĩ đến Băng Thiên khiến anh quá quật cường cô ta không thể làm gì được chỉ khiến anh mệt mỏi mà thôi.
Mọi chuyện đã vỡ lẽ nhưng Băng Thiên và Túc Anh lại không quay trở lại cạnh hai người nữa rồi.
@ Gửi đến độc giả thân ❤❤❤.
Do tối nay mình có chuyện đột xuất nên chuyện mình viết sớm hơn dự kiến. Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ🥰🥰🥰.