Vì quá lo lắng nên suốt của buổi đến tối mịt cô ẫn chưa bỏ hạt cơm nào vào bụng. Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở 1 cách mạnh bạo khiến cô giật mình vội quay lại nhìn.
Vì đứng ngược với ánh sáng nên Băng Thiên phải nhe mắt lại nhìn mãi mới thấy người vừa mới mở cửa là Tử Phong. Cô vui mừng lên tiếng gọi anh.
- Cậu chủ! Băng Thủy...Á!
Chưa kịp để Băng Thiên nói hết câu Tử Phong đã đi nhanh lại gần co mà bóp chặt cổ cô khiến Băng Thiên khó thở vội ôm lấy cánh tay anh.
- Cô gan lắm! Dám hãm hại người ngay chính trong căn nhà của tôi lại còn trước mặt tôi nữa để xem cô cãi được gì không?
Nói rồi chưa kịp để Băng Thiên lấy lại hơi thở Tử Phong đã nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Băng Thiên mà lôi đi.
Anh kéo cô ra sau hậu hoa viên con đường này không còn lạ lẫm gì với Băng Thiên nữa rồi nên vừa nhìn thấy hướng đi cô đã lo sợ lên tiếng.
- Cậu chủ! Cậu kéo tôi xuống đây làm gì...Á...
Câu hỏi của cô vừa dứt thì Tử Phong kéo cô càng mạnh bạo hơn khiến co không đuổi kịp nhưng vẫn có gắng thoát khỏi tay anh.
- Không muốn! Cậu chủ, tôi không muốn đến đó đâu.
Nhìn thấy anh ẫn im lặng kéo cô đi mà không có điểm dừng cô liền dơ tay lên cắn mạnh vào tay anh.
- A!
Vì đau nên anh đã dừng lại và thả cổ tay cô ra đồng thời đưa tay lên tầm mắt nhìn vết răng cô cắn mà xoa. Thấy có cơ hội Băng Thiên liền liều mạng chạy về phía trước. Nhưng chân cô ngắn lại không đủ sức cuối cùng vẫn bị anh bắt lại bế lên vai đi về phía trước.
Băng Thiên ra sức quẩy đạp, khóc lóc, van xin.
- Huhu...xin cậu buông tôi ra...hức...tôi không muốn xuống đó...có gì từ từ nó được không?
Nhưng anh mặc kệ lời cô nói mà vẫn 1 mực đi xuống căn phòng tối ấy. Đó là nơi phòng giam rành cho nhưng cực hình khi ai đó dám phản bội Tử Phong hoặc phạm nhân. Mức độ hình phạt sx tùy vào từng phòng mà anh đi xuống.
Ở trong căn phòng này có nhiều mức độ ác liệt khác nhau, tất cả căn phòng cô đều không sự chỉ duy nhất 1 căn phòng biệt lập với tất cả căn phòng khác nó ở phía tay trái rẻ vào đó là căn phòng số 7. Nơi mà cô sợ vào nhất. Tất nhiên cô sợ cái gì thì anh sẽ cho cô vào nơi ấy khi thấy anh rẻ vào thì nỗi sợ càng lớn hơn trong khi Băng Thiên ra sức quẩy đạp trong vô vọng.
Cánh cửa phòng số 7 tối om được bật mở anh ném cô xuống đất rồi khóa trái cửa bất đèn lên.
- Aaaa!
1 tiếng la thất thanh đến từ phía Băng Thiên. Tử Phong quay sang nhìn sắc mặt cô thấy cô đã tái mét ngồi co dúm lại ở giữa bịt tai lại hoảng loạn nhìn xung quanh.
- Xì xì xì...xì xì xì...
Tiếng những con rắn trườn bò khắp nơi nhưng chúng đã bị chiếc lưới cản lại nên không thể đến gần cô được. Vô số những con rắn khác nhau đang nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Cuộc đời cô không sợ gì chỉ duy nhất là sợ rắn. Nhìn thấy biểu cảm của cô anh lại thích thú muốn ức hiếp cô hơn nữa đi lại lôi cô dậy kéo cô về phía lồng ngực của mình đồng thời ôm eo cô bắt cô phải đối diện với đôi mắt sắc lạnh của anh.
- Sợ sao?
Trong căn phòng này đã lạnh lẽo rồi giọng anh càng lạnh lẽo hơn không khác gì chùm của loài rắn mà đúng thật là như vậy mà, anh là chủ của chúng. Trong đấy có con rắn chúa to cỡ bắp tay 1 người đàn ông tập tạ, nặng khoảng 60kg đã được anh huấn luyện.
- Cậu chủ, tối không muốn...đem tôi ra ngoài đi mà...huhu..
Cô càng nói nước mặt lại không kiềm lại được mà tuôn ra. Bàn tay lạnh lẽo của anh chạm lên mặt cô lau đi những giọt nước mắt nóng hổi khiến co rùng mình khẽ ớn lạnh.
- Sao phải khóc! Lúc cô đẩy Băng Thủy xuống cầu thang khiến cô ấy nhập viện hôn mê sâu liệu cô có nghĩ đến kết cục này không?
- Không! Không có, em không đẩy con bé. Nhà có camera mà có thể kiểm...
Chưa kịp để cô nói hết anh đã chặn lại mà lên tiếng.
- Chính mắt tôi nhìn rõ cần gì phải xem. Cô đang chê mắt tôi mù sao?
Câu nói của anh khiến cô cứng họng không biết nối gì hơn nữa đang định giải thích thì anh lôi cô đến cạnh mấy cái lưới nơi chứa đựng cả bầy rắn.
- Á! Không muốn...huhuhu...
Thấy mình đứng sát lại mấy con rắn cô sợ hãi đẩy cánh tay anh ra mà chạy thoát nhưng đã bị anh nắm lại kéo sát cô trở lại. Băng Thiên sợ hãi không đường lui đã ôm lấy cổ anh đẩy cả người anh cách xa chỗ này để khỏi phải nhìn chúng thêm nữa nhưng sức cô sao lại sức anh chỉ biết đẩy trong vô vọng.
Thấy cả người cô run bần bật anh bật cười cái tiếng cười lạnh lẽo như đến từ cõi u minh vọng về anh lên tiếng.
- Mới thế đã sợ rồi sao? Nãy cô còn phản kháng tôi cơ mà? Chưa đâu, kịch hay nằm ở phía sau.
Nói rồi anh kéo cô trở ề gian giữa cầm lấy dây xích sắt còng tay cô lại.
- Không! Không, anh tính làm gì? Buông tôi ra, tôi xin anh. Tại sao không bao giờ anh tin tôi hết vậy hả?
Câu nói uất nghẹn phát ra từ trong cổ họng cô khiến anh có chút nhói đau nhưng nhanh chóng đã bị anh gạt bỏ.
- Tôi chỉ tin nhưng gì tôi thấy.
Nghe anh nói vậy cô tuyệt vọng buông xuôi để anh trói lại. Sau khi trói xong anh bật công tắc cho dây xích kéo cô lên cao đồng thời những tấm lưới cũng theo đó được kéo lên.
Bên dưới cơ man là rắn bò lúc nhúc chui ra vây quanh ở dưới cô nhe nanh múa vút nhảy lên muốn cắn cô nhưng không thể với được nhưng như vậy cũng đủ để cô sợ phát khiếp rồi chúng chỉ quanh quẩn chỗ cô mà lại không còn mào dám lại gần anh vì rắn chúa đang quanh quẩn bên anh lúc này.
Cô đã khóc đến mệt nhìn anh rồi nỡ nụ cười rũ xuống không phản kháng nữa. Vậy là cô kiệt sức đến ngất đi thân người đang được treo lủng lẳng trên cao.
@Chào tất cả các bạn độc giả của tui, tui đã quay lại với mọi người rồi đây. Xin lỗi vì để các bạn phải chờ lâu. Tui đã ôn và thi xong giờ thời gian nghỉ hè tui sẽ dành hết cho mọi người liệu mọi người còn ở đó chờ tui và truyện nữa không???