Hôm nay mặt trời đã lên cao nhưng vợ chồng Băng Thiên vẫn chưa dậy. Ở phòng của 2 người, Dương Tử Phong vẫn đang ôm chặt cô trong lòng như không muốn cô thoát ra còn Băng Thiên vì cái ôm chặt chẽ của anhneen khó chịu tỉnh giấc.
- Ưm!
Cô khẽ nhấc mí mắt nặng trĩu nhìn căn phòng tối om cứ ngỡ là vẫn còn đêm nhưng nhờ mấy ánh sáng góc cửa sổ cô mới biết đã sáng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô bước xuống nhà thì thấy Băng Thủy đang ngồi nặn bánh với bà Dương.
- Mẹ, Băng Thủy! 2 người đang làm gì vậy?
- Chị! Chào buổi sáng.
Thấy cô hỏi cả 2 người nhìn về phía cô rồi Băng Thủy cất tiếng chào.
- Mẹ với em đang làm bánh Tổ.
- Bánh Tổ ạ?
Băng Thiên kéo ghế ra ngồi về phía đối diện 2 người sau đó cũng lấy bột ra nặn bánh cùng.
- Còn 1 tháng nữa là đến tết mẹ tính làm 1 ít để ăn trước. Tử Phong thích ăn nên mẹ làm sớm. Với lại mẹ đang rảnh nên làm ăn cho vui.
- Vâng!
Mọi người lại trờ chuyện vui vẻ vừa làm bánh vừa nói chuyện cười vui thật hạnh phúc biết bao.
- Dì! Con đến thăm dì nè.
Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến cả 3 quay lại.
- Oh! Minh Triết đấy hả? Lâu lắm rồi không đến thăm dì.
Bà Dương đứng lên lau tay chạy về phía anh ôm anh vào lòng cười nói.
- Dạo này còn bận nên không thể đến thăm dì được.
- Thôi được rồi! Mẹ con vẫn khỏe chứ?
- Cảm ơn dì, mẹ con vẫn khỏe ạ.
- Ừm! Tốt tốt. Hôm nào dì sẽ rủ bà ấy đi sắm đồ tết.
- Vâng!
Nói rồi anh đi lại ghế ngồi cạnh Băng Thiên khiến cô có chút bối dối nhìn về hướng Băng Thủy nhưng khuôn mặt của Băng Thủy không có phản ứng gì khiến cô khó hiểu.
- Nào! 2 đứa, đây là Minh Triết bạn thân của Tử Phong đấy.
2 người con gái không biết phải trả lời như thế nào Minh Triết đã nhanh chóng lên tiếng.
- Chào 2 em! Anh là bạn của Tử Phong sau này chúng ta cùng làm bạn nhé?
Thấy cô em của mình không nói gì Băng Thiên liền lên tiếng trả lời đầy e ngại.
- Vâng!
Kể từ lúc Minh Triết đến đây Băng Thủy không ngẩng mặt lên lấy 1 lần cũng không nói 1 từ gì mặc dù cả 3 người đối diện đều cười nói vui vẻ riêng chỉ có mình Băng Thủy là yên lặng. Lúc này Tử Phong từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Băng Thiên đang ngồi cạnh Minh Triết lại còn cười nói vui vẻ khiến anh khó chịu với bạn mình.
- Này! Cậu đến đây làm gì?
Cả 4 người đều ngước đầu nhìn về phía anh, Minh Triết cười niềm nở lên tiếng.
- Anh bạn của tôi dậy rồi à?
Minh Triết đứng lên đưa 2 tay về phía Tử Phong nhưng nhanh chóng bị anh ngó lơ mà đi lại gần phía Băng Thiên kéo ghế ra ngồi. Lúc đầu cô cứ nghĩ anh sẽ ra chỗ Băng Thủy ngồi nào ngờ lại đến chỗ mình khiến cô mừng thầm trong lòng.
Minh Triết thấy anh lấy chỗ mình ngồi rồi thì đành phải lại gần phía Băng Thủy ngồi. Anh vừa ngồi xuống hương thơm quen thuộc của anh phả vào mũi Băng Thủy khiến cô lạnh gáy vội dừng mọi việc mình làm mà đứng lên gượng cười.
- Mẹ à! Con chợt nhớ ra con phải học bản thảo để ra tết quay phim không thể ngồi làm cùng mọi người được. Con xin phép lên lầu trước ạ.
- Vậy à! Tết cũng phải làm sao?
- Vâng!
Nghe cô nói vậy bà xuýt xoa đau lòng.
- Khổ thân con gái tôi. À mà không phải Minh Triết cũng là diễn viên sao?
Lúc này Băng Thiên mới nhanh nhảu trả lời.
- Anh ấy là ảnh đế đó mẹ.
- Vậy thì quá tốt rồi. Băng Thủy nè, dù sao Minh Triết cũng là diễn viên xuất sắc con có thể đưa thằng bé đến hỏi bản thảo cũng được.
Nghe bà nói vậy cô giật mình hoảng sợ vội lên tiếng.
- Ấy chết! Sao con dám làm phiền anh ấy chứ? Con tự học được mà, anh ấy mới đến vẫn nên ở đây chơi với mọi người.
Nghe cô nói vậy bà Dương có chút buồn vì bà đang tính tạo cơ hội riêng tư cho Băng Thủy và Minh Triết để tìm hiểu nhau nhưng chưa gì cô đã từ chối thẳng thừng. Nhưng không để cho bà thất vọng quá lâu Minh Triết đã đứng dậy nắm lấy tay Băng Thủy nở nụ cười híp mắt mà nói.
- Không sao đâu em! Dù sao em cũng là đàn em của anh chúng ta có thể trao đổi kiến thức anh không thấy phiền.
Không để cô phản kháng bà Dương vội chạy lại nắm lấy bàn tay của Minh Triết đang cầm chặt tay Băng Thủy vỗ vỗ vài cái cười vui nói.
- Vậy thì tốt quá! Nhờ con giúp đỡ em nó nha. À mà đến tối ở đây ăn cơm luôn.
- Vâng!
Không phản kháng anh đã chấp nhận luôn mà kéo cô lên lầu như người thành thạo mọi ngóc ngách trong nhà mặc kệ nổi sợ đang ập đến trong lòng Băng Thủy.
Bà Dương xuýt xoa nhìn đôi trẻ mà gật đầu ưng ý ngồi xuống nói với Băng Thiên và Tử Phong.
- Này 2 đứa, 2 đứa thấy thế nào nếu Băng Thủy và Minh Triết cưới nhau?
Nghe bà hỏi vậy cả 2 cùng ngừng động tác lại, Băng Thiên liếc mắt nhìn trộm cảm xúc của anh. Đúng như cô nghĩ khuôn mặt Tử Phong đã thay đổi trở nên tức giận mặc dù không nói gì. Băng Thiên lắc đầu cười khổ cho bản thân mà tim đã đau đớn.
- Mẹ à! Chuyện này bọn con không biết được, phải để cho 2 người họ tự phát triển.
Sau khi làm bánh xong Tử Phong kéo Băng Thiên lên phòng rồi đóng cửa lại tức giận nói với cô.
- Tôi không cần biết cô làm cách gì nhưng phải tách 2 người họ ra.
- Em...
Nghe lời ra lệnh của anh khiến cô khó xử, cô không muốn dính líu đến chuyện này 1 chút nào.
- Không phải là cô luôn thương em gái mình sao? Cô không thấy dạo này Băng Thủy rất yêu tôi sao?
Nghĩ lại cũng đúng, dạo này lúc nào Băng Thiên cũng thấy Băng Thủy với Tử Phong dính với nhau cười nói vui vẻ khiến cô đau lòng nhưng không nói gì lại nhìn thái độ của Băng Thủy hôm nay đối với Minh Triết cô càng khẳng định Băng Thủy đã hết yêu Minh Triết mà đã yêu chồng mình.
- Cứ vậy đi! Nếu cô không tách họ ra được thì đừng trách tôi ác.
Không để cô phản kháng Tử Phong đã nhanh chóng bước ra ngoài để lại cô trong trạng thái đau khổ.