• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước đến cửa phòng Tử Phong, Băng Thiên có chút chần chừ không biết có nên vào hay không? Lý trí cô thì không muốn cho cô vào con tim thì trái ngược lại. Nhưng cuối cùng trái tim vẫn thắng.

Băng Thiên bước vào trong căn phòng tối om và lạnh lẽo khiến cô bất giác rùng mình. Cánh cửa hành lang đã bị mở tung ra những ngọn gió mùa đông vào đêm lạnh lẽo len vào khiến cô phải ôm cánh tay lạnh giá của mình mò tìm công tắc bật điện. Mặc dù ánh trăng hôm nay rất sáng nhưng không thể nào len lỏi vào trong phòng hết được.

Ngay sau khi cô tìm được điện thì công tắc điện được bật, cô đưa đôi mắt nhìn xung quanh đến khi ánh mắt ấy chạm về phía người đàn ông lãnh khốc đang nằm trên giường nhăn mặt khó chịu vì chưa thích nghi kịp với ánh sáng. Cô chạy vội đóng cửa hành lang rồi chạy về phía anh lo lắng hỏi.

- Thiếu gia! Người khó chịu ở đâu sao?

Băng Thiên chạy về phía Tử Phong hơi cúi người nhìn anh hỏi nhưng lại không có tiếng trả lời. Cô đưa tay lên trán anh thì thấy nóng khiến cô phát hoảng mà vội dụt tay lại.

- Sao lại nóng thế này.

Cô vội cởi áo khoác ngoài chạy vào trong phòng tắm lấy 1 chậu nước nhỏ cùng với 1 chiếc khăn mang ra ngoài. Cô đắp chiếc khăn ướt lạnh ấy lên trán anh cho đỡ nóng nhưng chưa đầy 1 phút chiếc khăn ấy đã nóng ra.

Cô lại giặt nó và làm cho nó lạnh rồi đặt lại trán anh sau nhiều lần cố gắng cuối cùng anh cũng đã đỡ nóng phần nào.

- Nước...Nước...

Nghe thấy anh nói cô mới quay lại nhìn nhưng ánh mắt anh vẫn còn nhắm nghiền mặt nhăn nhó nhưng đã bớt khó chịu hơn lúc nãy.

- Người khát nước sao? Để tôi đi lấy.



Nói rồi cô đứng lên thì bị anh giữ tay lại mắt vẫn nhắm nghiền thều thào nói.

- Đừng...đừng đi... truyện kiếm hiệp hay

Câu nói đầy khó nhọc của anh thốt ra.

- Tôi không đi đâu hết, người để tôi đi lấy thuốc giảm sốt nếu không cơ thể sẽ rất khó chịu.

Vừa nói cô vừa gỡ bàn tay anh ra nhưng cô càng gỡ thì anh càng nắm chặt hơn khiến cô đau đến nhăn mặt. Đột nhiên anh kéo cô khiến cô mất đà mà ngã xuống bên cạnh anh. Mấy giây mất hồn thì cô đã trở về hiện tại vội đẩy anh ra nhưng cả cơ thể cô đã bị anh ôm chọn trong lòng chặt cứng khiến tim cô đập thình thịnh liên hồi.

Đột nhiên có tiếng sấm chớp vang lên rạch ngang chời khiến cô giật mình nhìn ra ngoài trời thấy mây đen đã che đi ánh trăng sáng từ bao giờ thay vào đó là bầu trời âm u với sấm chớp liên hồi khiến cô có chút sợ đẩy anh nhanh ra để về phòng với Băng Thủy nhưng anh không cho cô cơ hội nào thoát ra.

Đột nhiên đèn trong nhà tắt hết chỉ còn lại chớp nhoáng bên ngoài khiến cô nút nước bọt sợ hãi không dám phản kháng chỉ biết lùi lại về phía anh tìm chút sự an toàn. Ngày bà mẹ cô mất cũng là ngày trời mưa mình 2 chị em cô ở trong nhà sấm chớp đùng đùng khiến cho điện sáng trông nhà mất hết, 2 chị em sợ hãi chỉ biết ôm nhau ngồi trong góc tường.

Tiếng sấm cứ thi nhau kêu gào khiến Băng Thủy sợ khóc lớn mặc dù Băng Thiên cũng rất sợ nhưng vì có đứa em bên cạnh mình nên cô bớt sợ hơn và là chỗ dựa để an ủi Băng Thủy. Trong đêm đó Băng Thiên không thể nào chợp mắt được không hiểu sao sau khi chợp mắt thì lại thấy hình ảnh máu me của ba mẹ khiến cô sợ hãi không dám ngủ.

Còn bây giờ nằm trong vòng tay anh cô lại thấy an toàn và buồn ngủ nên đã nhắm mắt lại cứ thế 2 thân ảnh ôm nhau chặt cứng trong chăn tìm hơi ấm mà không biết đó là 1 âm mưu của 2 người nào đó.

Ở 1 phía khác, hôm nay đúng là trờ mưa nhưng không đến nổi mất điện. Vì chờ mãi mà không mất điện nên 2 người phụ nữ nào đó đã bày mưu dập cầu dao rồi vui mừng vì kế hoạch đã thành công. Nhưng Băng Thủy cũng sợ nên bà Dương đã ngủ cùng cô chỉ còn lại ông Dương nằm trong phòng đang xoay đi xoay lại mà không ngủ được.

Sáng hôm sau.

Trời chỉ vừa mới ló dạng thì đã nghe tiếng bà Dương la lên từ trong phòng của Tử Phong khiến 2 người đang nằm trên giường cũng phải giật mình vội vàng đưa mắt thích ứng với ánh sáng nhìn bà.

- 2 đứa dậy mau cho mẹ.

- Mẹ/Phu nhân! Sao vậy ạ?

2 người đồng thanh nhìn bà hỏi.

- Còn sao à? 2 đứa có biết mình đang làm gì không?

Lúc này cả 2 người mới nhìn lại tình trạng của mình thì giật mình. Băng Thiên vội xuống giường đến mức ngã phịch xuống đất khiến bà lo lắng chạy lại hỏi han.



- Con có đau không?

- Con không sao?

Lúc này anh mới khó chịu lên tiếng.

- Sao cô lại ở trên giường tôi?

Cô lo lắng sợ anh hiểu lầm vội lên tiếng giải thích.

- Hôm qua người bị ốm nên tôi mới vào chăm sóc.

Nghe đến đây anh có chút nhẹ nhàng nhưng khi ánh mắt anh chạm phải chiếc nhẫn trên ngón tay cô khiến anh tức giận mà nói.

- Người trong nhà này chết cả rồi hay sao mà cô phải vào chăm.

- Không...

- Quát cái gì chứ? Người ta có tấm lòng chăm sóc con là may lắm rồi.

Chưa kịp để cô nói bà đã chen ngang vào.

- Mẹ à! Con không có quát con đang hỏi cô ta mà.

Lúc này cô mới lên tiếng nói.

- Hôm qua Băng Thủy có việc không thể vào, phu nhân thì đau chân mà người hầu trong nhà không thể vào phòng cậu nên tôi mới vào.

Anh tức giận nói lớn coi như là cho người bên trong và tất cả người trong nhà đều nghe.

- Bắt đầu từ hôm nay tất cả người hầu trong nhà có thể vào phòng ta dọn dẹp chăm sóc ta ngoại trừ cô ta. Nếu ta có bệnh chết thì cô ta cũng không được vào.

Vừa nói anh vừa chỉ tay vào mặt cô nhưng không nhìn cô mà nói những lời cạy nghiệt khiến tim cô nhói đau từng hồi chỉ biết cúi mặt không nói gì. Nếu như hôm qua cô cứ nhất quyết đẩy anh ra thì hôm nay đã không có chuyện như vậy.



- Khoan đã! Ta chưa nói xong.

Lúc này bà Dương mới nghiêm mặt nói.

- Còn chuyện gì sao mẹ?

- Con phải cưới con bé.


Nghe đến đây cả 2 người đều giật mình nhìn bà.


- Mẹ! Sao lúc nào mẹ cũng ép con cưới người phụ nữ này chứ? Mẹ có biết cô ta còn trong sạch hay không mà bắt con cười cô ta.


Lúc đầu nghe bà nói Băng Thiên cũng có chút giật mình nhưng khi nghe câu trả lời của anh thì cô lại tức giận. Đây là anh đang khinh thường sự trong trắng của cô nói cô là người phụ nữ lăng loàn sao.


Cô đang tính lên tiếng phản bác thì bà đã chạy lại nói.


- Con nói cài gì vậy? Trước nay con bé là người như thế nào ta là người hiểu rõ nhất. Chỉ vì hôm qua chăm con mà con bé mất đi thanh danh giờ con phải chịu trách nhiệm với con bé.


- Mẹ nói gì vô lý vậy? Con chưa làm gì cô ta cả chỉ ngủ chúng giường thôi mà.


- Vậy người bên ngoài nghe được thì họ nghĩ con chỉ ngủ với con bé thôi sao? Hôm nay con nhất định phải cưới con bé nếu không thì con không yên với mẹ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK