- Anh bị ngốc rồi à? Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy theo cô ấy đi.
Bị cô đánh vào đầu anh mới giật mình mà chạy ra ngoài tìm cô. Nhưng rất tiếc cho anh là chạy khắp nơi vẫn không thấy cô đâu. Lúc này anh mới nhớ đến nơi mà hai người đã từng hẹn hò, anh vội chạy đến nơi ấy.
Tại ngôi nhà sau dinh thự, một cô gái bé nhỏ đang ngồi dưới ánh trăng ánh mắt đượm buồn nhìn về phía vết thương đang được bản thân cắn răng chịu đựng xử lý. Lúc này Hàn Thương nhẹ nhàng đi đến ôm cô từ phía sau, cái ôm ấy khiến cô giật mình đang tính kháng cự thì bị anh ngăn cản.
- Đừng đẩy anh ra! Anh xin lỗi.
Túc Anh thở dài nhưng cũng không đẩy anh ra điềm nhiên nói.
- Tại sao anh lại ra đây? Chị Băng Thiên đang bị thương, hãy mau trở về đi.
Nhưng anh không trả lời mà chỉ ôm cô mạnh hơn như sợ cô sẽ rời xa anh, Túc Anh nhăn mặt đưa tay lên kháng cự.
- Đau quá! Anh buông ra đi.
Nghe cô nói đau thì anh mới nới lỏng tay ra chứ không hề buông cô ra, nhìn bàn tay bé nhỏ của cô được băng bó qua lớp vải trắng đã nhuộm đỏ một mảng anh đau lòng cầm lấy bàn tay cô.
- Đau không?
Không muốn anh quan tâm mình quá nhiều nên cô đã nói không đau rồi rút ra nhưng bị anh nắm lại. Nhìn ánh mắt đau đớn của anh cô khổ tâm không biết đâu mới là cảm xúc thật của anh.
- Hàn Thương!
Tiếng cô nhẹ nhàng cất lên khiến anh bất an lại ôm chặt cô hoảng loạn lên tiếng.
- Sao...sao vậy?
Thấy hành động của anh cô cũng bất lực mà không nói gì, giờ đây trái tim cô đang đau lên từng hồi hơn nữa nước mắt cũng đang động trên khóe mắt.
- Chúng ta...chia tay đi.
Câu nói của cô khiến anh chết lặng, biết điều cô muốn nói là gì nhưng anh không muốn chấp nhận.
- Không! Em nói giỡn đúng không?
Nước mắt Túc Anh đã chảy, cô bất lực thật rồi, cô không thể níu kéo tình yêu vốn không thuộc về mình, thà nói bây giờ còn hơn để lâu đến lúc nói chia tay sợ rằng cô sẽ không nói được người nói có thể là anh. Cô muốn chia tay ngay bây giờ để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
- Hàn Thương! Em không muốn tiếp tục nữa, buông tha em đi.
Hàn Thương đã tức đến cực điểm, anh kéo cô đứng lên đối diện với mình, mắt anh đã đỏ ngàu hiện lên sự tức giận.
- Túc Anh! Em có biết mình đang nói gì không? Cho dù có chết anh cũng sẽ không buông tha em đâu.
Thấy hành động của anh như vậy thì trái tim cô đau đớn hơn, cô đã khóc nấc lên nếu là cô của trước đây thì sẽ rất vui bởi lời nói của anh nhưng giờ đây cô đã biết được trái tim của anh nên cô chỉ thấy ở bên cạnh anh đau đớn hơn mà thôi, mỗi lần nhìn anh hết mình chăm sóc cho Băng Thiên làm sao cô có thể chịu được cơ chứ? Dẫu sao vì yêu anh cô cũng đã trở nên ích kỷ chỉ muốn anh quan tâm mình cô, trong mắt anh chỉ có mình cô nhưng điều đó là không thể.
- Hàn Thương! Anh bình tĩnh lại đi, anh nghe em nói nè.
Nói rồi Túc Anh đưa đôi mắt đầy nước nhìn thẳng vào anh rồi đưa tay lên lồng ngực nơi chứa đựng trái tim của anh mà hỏi một câu.
- Giữa em và chị Băng Thiên, anh chọn ai?
- ...
Câu hỏi của cô khiến anh lỡ một nhịp, cả hai người đều là người quan trọng của anh làm sao anh có thể chọn một trong hai đây? Dẫu sao anh cũng đã từng thích Băng Thiên giờ để chọn một trong hai anh cũng đã rất khó rồi. Nhưng chính sự im lặng ấy của anh thì Túc Anh cũng đã biết được đáp án. Đúng là anh đã có chút tình cảm với cô cô có thể cảm nhận được nhưng khi hỏi chọn một trong hai thì anh lại không thể cho cô một câu trả lời khiến cô thất vọng.
- Hàn Thương! Đừng suy nghĩ nữa, em biết rồi.
Nói rồi cô đây anh ra mà rời đi, lần này anh không đuổi theo cô, anh đang rất hoang mang không biết mình yêu ai thật sự. Thấy anh khó suy nghĩ để đưa ra câu trả lời nên cô đã thay anh lựa chọn, cô quyết định rời bỏ anh không đưa anh về thế khó, khi cô hiểu biết hết sự đời thì thứ đau đớn đến với cô đầu tiên lại là tình yêu.
Kể từ hôm đó đúng theo vai vế chủ tớ quay lại ngày xưa chỉ là quan hệ chủ tớ. Mấy ngày này anh cũng đang suy nghĩ về câu hỏi của Túc Anh muốn biết được trái tim của mình thuộc về ai nên anh không muốn làm phiền cô lúc này.
Hôm nay Băng Thiên đòi đi mua đồ bầu, Túc Anh có ngăn cản nhưng thấy cô buồn Túc Anh cũng đã mềm lòng đưa theo hơn chục vệ sĩ. Nhưng cái gì đến cũng đến có né cũng không được sau khi về đến nhà cả chặng đường đều không bị gì nhưng vừa về đến nhà thì hai người bị bắt cóc và tất nhiên tin tức này được Đồng Đồng gửi đến Hàn Thương.