Cậu vừa nói vừa dùng sức bẻ tay bảo tiêu ra, ngực hơi hơi phập phồng, thở gấp nói: "Thịnh Diễn Chi, tôi thật sự hoài nghi anh đối với tôi không phải là yêu, mà là ý muốn chiếm hữu! Anh xem tôi như đồ vật, là thứ chỉ thuộc về một mình anh, cho nên anh mới có dục vọng khống chế và chiếm hữu biến thái như vậy!"
Thịnh Diễn Chi không vui, nhíu mày: "Yêu một người, đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách để chiếm hữu đối phương."
"Tôi sẽ không!"
"Chứng minh em không hề yêu tôi, không để tâm đến tôi!" Thời điểm nói ra những lời này, trong mắt Thịnh Diễn Chi hiện lên một sự thất vọng thật sâu, còn có vài phần đau đớn ẩn nhẫn.
Lâm Cẩn lắc đầu: "Anh sai rồi. Đó là tôi tín nhiệm anh, tôn trọng anh, từ trong lòng tôi vẫn luôn tin tưởng anh sẽ không phản bội tôi. Nhưng anh thì sao? Anh ngay từ lúc bắt đầu đã không hề tin tôi, cho nên anh hận không thể thời thời khắc khắc nắm chặt tôi trong lòng bàn tay!"
Thịnh Diễn Chi lại châm chọc: "Nếu em đã nghĩ như vậy, tôi tình nguyện không cần em tin tưởng."
Hắn duỗi tay sờ mặt Lâm Cẩn: "Nếu em để ý tới tôi nhiều thêm một chút, có lẽ tôi sẽ không lo được lo mất như bây giờ."
"Lo được lo mất?" Lâm Cẩn giật mình, không nghĩ tới những từ này lại được nói ra từ trong miệng Thịnh Diễn Chi.
Là người thừa kế của Thịnh gia, từ nhỏ Thịnh Diễn Chi đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Giống thiên chi kiêu tử vậy, mặc kệ là cái gì, chỉ cần hắn phân phó xuống một câu, tự nhiên sẽ có người đưa đến trước mặt hắn.
Cho nên ở trong lòng Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi là kiêu ngạo nhất, tự tin nhất, cậu rất khó tưởng tượng được bản thân lại làm cho Thịnh Diễn Chi cảm thấy lo sợ!
Khi Lâm Cẩn còn đang ngây người, Thịnh Diễn Chi lạnh giọng phân phó bảo tiêu: "Đưa em ấy cùng tôi trở lại bệnh viện."
Lâm Cẩn lúc này mới hồi phục tinh thần, không rảnh tự hỏi bản thân đến tột cùng là mình đã làm cái gì mới có thể khiến cho Thịnh Diễn Chi cảm thấy như vậy, gấp giọng nói: "Anh đã hứa sẽ không làm tổn thương tôi!"
Thần sắc Thịnh Diễn Chi hơi cứng lại, ánh mắt thâm trầm yên lặng nhìn Lâm Cẩn.
Hai mắt Lâm Cẩn có chút hồng: "Anh đã hứa với tôi rồi, tính nuốt lời sao?"
Thịnh Diễn Chi không nói gì, môi mỏng mím chặt, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.
Dương quản gia thấp giọng nói một câu: "Thiếu gia, ngài bình tĩnh một ít, hãy cho bản thân ngài và Lâm tiên sinh một đường lui."
Nếu cứ mạnh mẽ ép Lâm Cẩn đi, dựa theo tính tình ngoài mềm trong cứng của Lâm Cẩn, chỉ sợ đoạn tình cảm vừa mới chớm nở này của hai người sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Thịnh Diễn Chi trầm mặc hồi lâu, mới phân phó bảo tiêu buông Lâm Cẩn ra, nói với Dương quản gia: "Đi thôi."
Giọng nói hắn khàn khàn có chút nghẹn lại.
Rõ ràng vừa rồi còn rất cường thế, một bộ dáng hùng hổ doạ người, giờ phút này lại giống như một kẻ bại trận, ảm đạm rời đi.
"Thịnh Diễn Chi!" Lâm Cẩn kêu một tiếng, nhịn không được đuổi tới trước cửa thang máy.
Dương quản gia ấn giữ thang máy, Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình nhìn cậu: "Em nguyện ý vì tôi mà rời khỏi giới giải trí?"
Lâm Cẩn lắc đầu: "Tôi thích diễn xuất."
"Em thích nó nhiều hơn cả tôi. Như vậy ở trong lòng em tôi xếp thứ mấy đây? Trước tôi còn có em trai em, con trai em, bạn bè và công việc của em, mà tôi chỉ là một người dùng để tiêu khiển khi em buồn phiền......"
"Không phải." Lâm Cẩn lập tức cắt ngang lời hắn.
"Nhưng em đã lựa chọn như vậy." Thịnh Diễn Chi ra hiệu cho Dương quản gia đóng thang máy.
Lâm Cẩn đứng ở bên ngoài cửa thang máy, không tiếng động đối diện với Thịnh Diễn Chi, cả hai cứ im lặng như vậy mà nhìn nhau.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khuôn mặt Thịnh Diễn Chi cũng từ từ biến mất trong tầm mắt của Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn vô lực dựa vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà phát ngốc.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, trong lòng rất loạn, đầu cũng cảm thấy đau.
"Anh, anh không sao chứ?" Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc đứng ở cửa nhà nhìn cậu.
"Không có việc gì." Lâm Cẩn đứng thẳng lên, miễn cưỡng cười cười, "Hai đứa còn chưa ăn bữa sáng đúng không? Anh đi làm bánh trứng cho hai đứa."
Tiểu Nặc bỗng nhiên chạy đến trước mặt cậu, tay nhỏ đưa ra một viên kẹo sữa: "Ba ba, cho ba ăn."
"Tại sao lại đột nhiên cho ba ăn kẹo?"
"A...... Mẹ nuôi nói mỗi lần cãi nhau với bạn trai xong đều ăn một viên kẹo, mẹ nói kẹo rất ngọt, ăn xong trong lòng cũng sẽ ngọt ngào."
Lâm Cẩn cười, ôm bé lên: "Chỉ cần có bảo bối Tiểu Nặc ở đây, ba ba không ăn kẹo cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Đi, chúng ta cùng làm bánh trứng nào."
"Dạ!" Tiểu Nặc lớn tiếng đáp lại, sau đó ôm mặt Lâm Cẩn dùng sức hôn một cái.
Lâm Cẩn không khỏi cười khẽ, tâm tình nặng nề cũng nhẹ nhàng đi một ít.
Tay chân cậu lanh lẹ, rất nhanh đã làm xong mấy cái bánh trứng thơm ngào ngạt, Lâm Phi Phồn cũng hỗ trợ rót ba ly sữa đậu nành.
Sau khi cả nhà ăn xong bữa sáng, bởi vì Tiểu Nặc đang được nghỉ đông, không cần đi nhà trẻ, nên muốn tới nhà Kiều Tiểu Hân học vẽ tranh.
Khác với những đứa trẻ bị người lớn trong nhà buộc đi học các loại kĩ năng nghệ thuật, Tiểu Nặc là thực sự thích vẽ tranh, Lâm Cẩn thường xuyên dẫn bé đi nhà sách chọn lựa giấy và dụng cụ vẽ.
Vốn dĩ kế hoạch nghỉ đông của Lâm Cẩn là đưa Tiểu Nặc đi Trung tâm Thanh thiếu niên, Kiều Tiểu Hân lại nói: "Hà tất gì phải uổng phí tiền. Cậu cứ dẫn Tiểu Nặc đến nhà mình, mình dạy bé vẽ, còn có thể để bé chơi cùng Kiều Tinh Lan."
Lâm Cẩn hỏi ý kiến của Tiểu Nặc, bé rất thích đi theo Kiều Tiểu Hân học vẽ tranh, vì thế ăn xong bữa sáng Lâm Cẩn liền đưa bé đến Kiều gia.
Hôm nay cậu không có lịch trình, vỗn dĩ chị Chu đã giúp cậu tiếp vài cái đại ngôn, trong đó có hai cái định chiều nay sẽ quay.
Nhưng sáng nay trên mạng đều đang mắng chửi cậu, nơi nơi đều là scandal. Tuy rằng đều là bịa đặt, nhưng người khác tất nhiên sẽ không rõ nội tình như cậu.
Thấy danh tiếng Lâm Cẩn không tốt, mấy nhãn hiệu kia đều lập tức yêu cầu ngừng hợp tác. Nói cách khác, Lâm Cẩn không còn bất cứ đại ngôn nào.
Thông tin này là vừa rồi trên đường cậu đưa Tiểu Nặc đến Kiều gia nhận được.
Chị Chu ở trong điện thoại vừa tức vừa gấp: "Không phải Thịnh Diễn Chi tốt hơn hay sao? Còn không nhanh nói hắn cho cậu vài cái đại ngôn, đừng có ngây ngốc nói chuyện yêu đương, kết quả cái gì cũng không lấy được!"
Lâm Cẩn không thích nghe những lời này, liền nói: "Tôi vốn dĩ cũng không định từ trên người hắn vớt vát cái gì."
Chị Chu lại mắng cậu ngu xuẩn, cười lạnh nói: "Nếu cậu thông minh bằng một nửa Giang Tinh Thần, tôi đây sẽ không cần vì cậu mà nhọc lòng như vậy!"
Lâm Cẩn nghĩ thầm: Chị vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu nhọc lòng vì tôi.
Đương nhiên, lời này cậu cũng không nói ra.
Chị Chu tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu, đôi khi cũng sẽ chỉ điểm Lâm Cẩn vài câu, cho nên cậu vẫn luôn cảm kích cô.
Lâm Cẩn nói: "Chị Chu, thứ em và Giang Tinh Thần muốn không giống nhau."
Giang Tinh Thần muốn danh lợi, cậu muốn tình yêu, chỉ là cậu và Thịnh Diễn Chi còn có thể tiếp tục đi tiếp sao?
Lâm Cẩn không có đáp án.
Trên mạng đã mắng đến ngập trời, có người còn cố đi lục tìm "lịch sử đen tối" của Lâm Cẩn, bởi vì vừa mới cãi nhau với Thịnh Diễn Chi, cảm xúc cậu có chút chùng xuống, lười để ý tới những lời mắng chửi trên mạng.
Chỉ là không ngừng có phóng viên gọi điện thoại tới dò hỏi, Lâm Cẩn phiền đến không chịu được, trực tiếp tắt máy.
Thời tiết ấm áp dễ chịu, Lâm Cẩn sau khi về đến nhà chuyện gì cũng đều không muốn làm, trong lòng cũng buồn phiền, dứt khoát nằm ở trên tatami phơi nắng.
Lâm Phi Phồn ngồi ở một bên đọc sách, đọc được một lúc đột nhiên nói: "Anh, buổi sáng em nghe được anh và Thịnh Diễn Chi cãi nhau."
"Ừm, giữa người yêu cãi nhau là chuyện bình thường mà." Lâm Cẩn làm bộ như không có việc gì.
"Hai người sẽ chia tay sao?"
"Không biết, hắn chưa nói." Lâm Cẩn bị nắng chiếu đến nheo mắt, liền giơ tay che ở trên trán.
Lâm Phi Phồn không hỏi tiếp, ánh mắt nhìn Lâm Cẩn có chút lo lắng.
Lâm Cẩn lẩm bẩm nói: "Hắn nói khi ở bên anh vẫn luôn có cảm giác lo được lo mất."
"Cố Dư Nhiên cũng nói như vậy." Lâm Phi Phồn nhẹ giọng nói một câu, chân mày hơi nhướng lên, "Đây là bọn họ vì muốn khống chế chúng ta mà lấy cớ."
Lâm Cẩn ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Anh sẽ không thỏa hiệp."
Lâm Phi Phồn yên tâm một ít, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Lâm Cẩn đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Cố Dư Nhiên không lại tìm em nữa chứ?"
"Không có, nghe nói hắn bị đưa ra nước ngoài rồi."
"Cố gia cũng không tới tìm em gây phiền phức đi?"
Lâm Phi Phồn lắc đầu.
Lâm Cẩn lại tiếp tục nằm đó phát ngốc, trong lòng lại nghĩ muốn dành chút thời gian đi thăm hai vị lão nhân Thịnh gia. Em trai cậu đã làm phiền đến Thịnh lão gia tử ra mặt, nếu không Cố gia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Lâm Cẩn nằm phơi nắng đến mơ màng sắp ngủ, khi tỉnh lại thì dùng một chiếc điện thoại khác đăng nhập WeChat, nhìn thấy Hứa Thanh Dương đã nhắn cho cậu một đống tin nhắn.
"Anh Cẩn, lớn chuyện rồi! Chuyện chúng ta bán hủ bị vạch trần rồi!"
"Anh Cẩn, em cảm thấy cái người tung tin nóng hắc anh đang đánh rắm a, anh không phải là loại người đó. Em muốn phát Weibo thanh minh cho anh!"
"Anh Cẩn, Thịnh Diễn Chi cư nhiên dám đăng ảnh diễm chiếu của anh! Anh và hắn cũng muốn bán hủ sao? Anh đây là đang ngoại tình phụ lòng em, anh đem em đặt ở chỗ nào a *khóc lớn* * khóc lớn*.
Nhìn đến hai chữ "diễm chiếu", Lâm Cẩn thật muốn bắt Hứa Thanh Dương quay lại cấp 1 đọc sách, này là đang dùng từ ngữ lung tung rối loạn gì để hình dung vậy hả.
Lâm Cẩn kiên nhẫn đọc hết đống tin nhắn vô nghĩa kia của Hứa Thanh Dương, cuối cùng là một tin nhắn ghi: "Anh Lâm! Nhìn thấy mau trả lời! Nhìn thấy mau trả lời!"
Lâm Cẩn buồn cười, nhắn lại: "Thanh Dương, tìm anh có chuyện gì?"
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, Hứa Thanh Dương đã gọi điện tới, Lâm Cẩn tiếp.
Hứa Thanh Dương cảm thán nói: "Khó trách anh lại không muốn xào CP với em, thì ra anh đã có CP rồi, em còn suốt đêm viết một cái kịch bản kinh thiên động địa, cái này không dùng được nữa rồi."
Lâm Cẩn bật cười, nói: "Nếu không em đổi thành kịch bản tẩy trắng đi?"
"Chuyện này độ khó quá cao. Hai chúng ta cố ý bán hủ là thật, tẩy không trắng nổi, nằm yên chịu trận thôi." Thái độ Hứa Thanh Dương rất lạc quan, một chút cũng không bởi vì những lời mắng chửi trên mạng mà phiền não.
Ngẫm lại cũng đúng, Hứa Thanh Dương là sao nhí xuất đạo, mấy năm nay vẫn luôn không chìm không nổi, thỉnh thoảng lại bị quần chúng ăn dưa lôi ra trào phúng.
Cái gì mà không còn linh khí khi còn nhỏ, càng lớn càng xấu...... Tóm lại Hứa Thanh Dương cũng coi như là một đường bị ăn mắng lớn lên, tâm lý thừa nhận tất nhiên phải cao hơn một bậc.
Cậu còn có hứng thú truy hỏi bát quái của Lâm Cẩn: "Anh và Thịnh Diễn Chi đến với nhau như thế nào?"
Lâm Cẩn hàm hồ nói: "Vì thích nên đến với nhau."
Hứa Thanh Dương nói thầm: "Này không phải vô nghĩa sao."
Lâm Cẩn trầm mặc trong chốc lát, nói: "Có lẽ bọn anh phải chia tay."
"Hả?" Hứa Thanh Dương chấn động, "Sáng nay hai người còn ở trên Weibo khoe ân ái mà."
Lâm Cẩn cười khổ một tiếng.
Hứa Thanh Dương đầu óc xoay rất nhanh, xem xét lại một loạt chuyển xảy ra trên Weibo liền phản ứng lại: "Bởi vì anh bán hủ với em?"
Lâm Cẩn ừ một tiếng, tâm tình lại không thể tự chủ mà đi xuống.
Hứa Thanh Dương nói: "Trách không được hắn đột nhiên lên Weibo đánh dấu chủ quyền, thì ra là ghen tị. Nhưng cũng không đến mức phải chia tay chứ? Anh giải thích rõ ràng với hắn không phải là được rồi sao."
"Đã giải thích, nhưng hắn không tin."
"...... Haizz, phải trách em, một hai phải lôi kéo anh bán hủ. Em đi giúp anh giải thích, cũng không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm hại các anh chia tay được."
—————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chia tay? Không có khả năng!