• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm!

Cùng với tiếng đinh tai nhức óc của sấm sét, vài tia chớp cắt qua bầu trời đêm đen nhánh, mưa to tầm tã như trút nước, bùm bùm mà đánh vào cửa sổ xe.

Xe ngừng lại trong cơn mưa lớn, bên trong xe ánh đèn mờ nhạt, không khí cổ quái mà nặng nề.

Sau một trận yên tĩnh, Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc mắt sang người ngồi bên cạnh mình một cái, môi mỏng gợi lên một tia trào phúng: “Cậu vừa rồi mới nói cái gì? Thích tôi?”

Lâm Cẩn phảng phất như không nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của Thịnh Diễn Chi, khẽ ừ một tiếng.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Thịnh Diễn Chi giọng đầy khinh thường nói: “Một kẻ vì tiền mà bò lên giường người khác thì có tư cách gì nói thích tôi?”

Lâm Cẩn thần sắc cứng đờ, khuôn mặt là một vẻ chật vật không chịu nổi.


Cậu giật giật môi, muốn nói cái gì đó nhưng trong cổ họng lại như bị nghẹn, một chữ đều nói không nên lời.

Thịnh Diễn Chi nâng cằm của cậu lên, lãnh mắt nhìn chằm chằm một lát, lại chán ghét buông lỏng tay ra.

Mấy năm nay, rất nhiều người vì danh lợi mà có ý đồ bò lên giường hắn, cố tình còn muốn làm một vẻ thanh thuần, nói cái gì vì thích chính con người của hắn, không phải tiền, vọng tưởng lợi dụng cảm tình từ trên người hắn đạt được nhiều chỗ tốt hơn, một bước lên mây.

Loại người dối trá lại tham lam như thế này làm cho sắc mặt Thịnh Diễn Chi thêm phần chán ghét.

Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.

Giống như loại người vì tiền mà bán thân như Lâm Cẩn thì sẽ có bao nhiêu thật lòng đây? Cho nên ngoại trừ việc lên giường, những điều khác Thịnh Diễn Chi một điểm hứng thú cũng không có.

Lâm Cẩn ở bên hắn hai năm, đến nay Thịnh Diễn Chi cũng chẳng biết đối phương thích ăn cái gì, trong nhà có bao nhiêu người.

Không phải hắn tra không được, mà là không có hứng thú muốn biết.

Thấy Lâm Cẩn im lặng không nói gì, Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: “Sao? Chột dạ? A, đừng tưởng rằng cậu có gương mặt tương tự em ấy thì tôi liền thích cậu, cậu thì tính là thứ gì! Hừ! Cậu lớn lên giống em ấy thì sao, một đầu ngón tay cũng chẳng thể so được!”

“Thịnh tổng, tôi.....” Lâm Cẩn ngập ngừng, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, phảng phất như bị người ta hung hăng đánh một bạt tai, đánh đến đầu hoàn toàn choáng váng, nói chuyện đều là âm thanh run rẩy.

Người mà Thịnh Diễn Chi nhắc đến dung mạo có mười phần giống cậu và cũng là người trong lòng của hắn.

Lâm Cẩn đúng là vì cùng đối phương lớn lên có vài phần tương tự nên mới được Thịnh Diễn Chi lưu lại bên người.

Nhưng mà giờ phút này, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Cút xuống xe!”

Lâm Cẩn ngây người một chút, trên mặt chẳng còn một chút huyết sắc, có điểm không thể tin được mà nhìn Thịnh Diễn Chi. Cậu thế mà bị hắn đuổi xuống xe trong cơn mưa to thế này.

Thịnh Diễn Chi thấy cậu còn ngồi ngốc lăng ở đó, không kiên nhẫn nói: “Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!”

Ý tứ cảnh báo không mang theo chút độ ấm nào, rét lạnh đến mức làm cậu giật mình một cái lập tức hồi phục tinh thần, tay run nhè nhẹ, hoảng loạn mà mở cửa xe.

Nước mưa lạnh như băng lập tức ập vào mặt.

Hai chân cậu vừa mới đứng vững trên mặt đất, Thịnh Diễn Chi liền lái xe như bay rời đi, bánh xe ma sát với mặt đất ẩm ướt bắn hết nước mưa lên người cậu, giày cùng ống quần đều là một vệt vết bẩn.

Trên đường chỉ có vài tia sáng mờ nhạt yếu ớt của đèn đường, không có bất kì nơi nào để có thể trú mưa.

Lâm Cẩn đứng ở trong mưa to, rất nhanh đã bị nước mưa thấm ướt toàn thân.

Quần áo ướt đẫm dính vào cơ thể, cho dù bây giờ là mùa hè, cậu vẫn cảm thấy lạnh đến run bần bật, gương mặt trắng bệch, môi cũng bị đông lạnh đến tím tái.

Cậu nhìn theo hướng xe Thịnh Diễn Chi đã phóng đi xa, bỗng nhiên cảm thấy chính mình vô cùng buồn cười, cũng vô cùng ngu xuẩn!

Cậu không nên bày tỏ với Thịnh Diễn Chi.

Một kẻ bán thân thể cho người khác thì có tư cách gì cùng Thịnh Diễn Chi nói đến chữ thích. Đối với Thịnh Diễn Chi mà nói, bị loại người này thích chỉ sợ là vô cùng nhục nhã.

Kim chủ và tình nhân, vốn chỉ nói tiền không nói tình, đây là quy tắc cơ bản nhất của cuộc giao dịch.

Ngày thường cậu đều che giấu rất kĩ, chưa bao giờ biểu hiện nửa phần yêu thích Thịnh Diễn Chi vì sợ sẽ bị hắn ghét bỏ.

Cố tình đêm nay cậu lại nhịn không được.

Đêm nay Thịnh Diễn Chi bởi vì bị người trong lòng cự tuyệt mà không cao hứng, Lâm Cẩn vốn muốn an ủi hắn vài câu, kết quả lại lỡ miệng đem sự yêu thích giấu ở đáy lòng nói ra.

Hiện tại bị hắn chán ghét, là cậu gieo gió gặt bão, không có chừng mực.

Thịnh Diễn Chi là một người cao cao tại thượng, xuất thân hào môn thế gia, nổi tiếng khắp giới giải trí, giá trị con người cũng theo đó mà cao vô cùng, giới giải trí biết bao nhiêu người mơ tưởng bò lên giường hắn.

Lâm Cẩn đã nghĩ được ở bên hắn hai năm là tốt lắm rồi, tại sao cậu còn đi vọng tưởng một thứ tình cảm không thuộc về mình để rồi phải chật vật như bây giờ?

Cậu tự giễu mà kéo kéo khóe môi, hốc mắt một mảnh ẩm ướt, mơ mơ hồ hồ không còn thấy rõ chung quanh giống như bị một tầng hơi nước bao phủ, không rõ là nước mắt hay là nước mưa.

Gần 12 giờ đêm, Lâm Cẩn rốt cuộc cũng về đến nhà.

Vừa mở cửa ra, trong phòng khách đã là một mảnh hỗn độn, trên sàn nhà đều là mảnh vỡ thủy tinh. Bàn trà, sô pha, TV như là bị người dùng bạo lực đập phá.

Lâm Cẩn trong lòng căng thẳng, nhất định là đám người cho vay nặng lãi tới.

“Ba ba!” Một bé trai khoảng chừng năm tuổi vừa kêu vừa chạy như bay đến trước mặt Lâm Cẩn, ôm chặt lấy đùi cậu, “Vừa rồi bọn người xấu đó lại tới nữa, con rất ghét bọn họ!”

Cậu bé thoạt nhìn vô cùng tức giận, tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.

Lâm Cẩn vừa áy náy vừa đau lòng: “Thực xin lỗi, ba ba về trễ.”

Bé nhấp nhấp cái miệng nhỏ, đôi mắt có chút hồng, ngước mặt nhìn Lâm Cẩn ủy khuất mà nói: “Ba ba, người xấu đem phi cơ mà con thích nhất dẫm hỏng rồi.”

“Không sao! Ngày mai chúng ta đi mua một cái phi cơ mới đẹp hơn có được không? Hoặc là ba ba giúp con nhìn xem phi cơ còn có thể sửa được hay không.”


Bé nín khóc mỉm cười: “Ưm! Ba ba giúp con sửa phi cơ đi.”


Bé có một gương mặt vô cùng tinh xảo, làn da trắng hồng nộn nộn, đôi mắt to tròn, mái tóc mềm mại cắt ngắn dán vào trán, cười rộ lên càng làm cho người ta yêu thích.


Quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Thịnh Diễn Chi.


Lâm Cẩn nhìn lướt qua mặt đứa bé, không khỏi một trận hoảng hốt, nghĩ thầm: Quả nhiên là cha con ruột, càng lớn càng giống Thịnh Diễn Chi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang