• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài phòng hóa trang, vài vị diễn viên đang ở trong studio đóng phim. Còn những diễn viên chưa đến phiên diễn thì ngồi chen chúc ở một bên, có người ngồi đối diễn, có người nói chuyện bát quái.

"Rốt cuộc Lâm Cẩn có địa vị như thế nào? Cư nhiên có thể làm Lê thiếu tới tận nơi chỉ để chúc mừng sinh nhật." Một nam diễn viên mặc trường bào màu lam nhìn thoáng qua phòng hoá trang bên kia, biểu tình nhìn như khinh bỉ lộ ra một tia ghen ghét.

Một nữ diễn viên bên cạnh đầu đội châu sức cũng nhỏ giọng nói: "Nghe nói là tình nhân của Thịnh tổng, nhân vật hiện tại của cậu ta chính là do Thịnh tổng cấp."

"Lê thiếu chính là em họ của Thịnh tổng." Một người khác kinh ngạc không thôi, "Hai anh em bọn họ đều coi trọng một người, Lâm Cẩn này cũng thật là thủ đoạn quá ghê ghớm."

"Ai kêu công phu trên giường của người ta lợi hại, ngay cả Thịnh tổng cũng có thể bắt được. Ha ha, chúng ta dựa vào kỹ thuật diễn kiếm cơm, còn không bằng người ta bán một cái mông."

Đây đều là những diễn viên lăn lộn đã nhiều năm, lại như cũ chẳng có chút tiếng tăm gì, thấy Lê Hi tới thăm Lâm Cẩn, một đám đều tức giận bất bình, khẩu khí chanh chua, rồi lại mang theo vài phần ghen ghét.

Nữ diễn viên kia tròng mắt xoay chuyển, hạ giọng hỏi: "Các người nói, cậu ta cùng Lê thiếu có phải hay không ở bên trong..... Dù sao các người cũng hiểu rồi đó."

"Khẳng định là vậy rồi."


"Thật đủ ghê tởm. Đoàn phim chúng ta mới khởi động máy ngày đầu tiên, cậu ta liền ở bên trong phòng hóa trang làm loạn. Cậu ta như vậy, có phải về sau lâu lâu liền phải ngủ với người khác trong đoàn phim hay không."

Giống như nói tới nghiện, vài người càng nói càng hăng hái, thanh âm cũng không giống lúc trước cố tình đè thấp, thậm chí còn ác ý miêu tả Lâm Cẩn cùng Lê Hi ở trong phòng hóa trang chơi các dạng tình thú gì.

Đang lúc bọn họ đang cười hi hi ha ha vô cùng vui vẻ, nam diễn viên mặc trường bào màu xanh đột nhiên đứng lên, vừa sợ hãi vừa nịnh nọt mà hô một tiếng: "Thịnh tổng, ngài sao lại tới đây?"

Các diễn viên còn lại đều cả kinh, sôi nổi đứng lên, trên mặt đều là thần sắc thấp thỏm bất an.

Lê Hi là em họ của Thịnh Diễn Chi, vừa nãy bọn họ nói quá hưng phấn, cũng không để ý Thịnh Diễn Chi đến studio khi nào, nghe được bao nhiêu.

Nếu Thịnh Diễn Chi tức giận muốn bọn họ toàn bộ lăn ra khỏi đoàn phim, cũng không phải không có khả năng này.

Ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên người nam diễn viên mặc trường bào màu lam, lạnh lùng hỏi: "Đây là bộ phim mà tôi đầu tư. Tôi tới thăm ban còn phải thông báo với cậu?"

Nam diễn viên cuống quít nói: "Không không không, Thịnh tổng, tôi không phải có ý này, ngài đừng hiểu lầm......"

"Vừa rồi cậu nói Lâm Cẩn cùng Lê Hi ở trong phòng hóa trang làm gì?" Thịnh Diễn Chi lạnh giọng đánh gãy lời hắn, chân mày hơi nhướng lên, mắt đen ẩn ẩn vài phần hàn ý khiếp người.

Nam diễn viên lắp bắp nói: "Không, không có gì...... Chính là hôm nay Lê thiếu tới thăm ban, chúc mừng sinh nhật Lâm Cẩn."

Ánh mắt Thịnh Diễn Chi trầm xuống: "Hai người bọn họ đơn độc ở trong phòng hóa trang?"

Nam diễn viên gật đầu: "Đúng vậy."

Sắc mặt Thịnh Diễn Chi bỗng dưng trầm xuống, phân phó trợ lý: "Cậu ra nói với đạo diễn một tiếng, đem mấy diễn viên này đều thay hết đi. Tôi thấy bọn họ thích hợp với nghề phóng viên hơn!"

Giọng nói vừa phát ra, mặt mũi mấy diễn viên kia đều trắng bệch.

Nữ diễn viên đầu đội châu sức hốc mắt đỏ bừng, nhu nhược đáng thương cầu xin Thịnh Diễn Chi: "Thịnh tổng, tôi sai rồi. Tôi không nên nói lung tung, xin ngài cho tôi một cơ hội......"

Nhân vật này vất vả lắm cô mới xin được từ người đại diện, bộ phim này toàn đội đạo diễn vô cùng nổi danh. Phàm là bộ phim do đoàn đội này làm nên, liền vô cùng nổi tiếng, dù là vai phụ cũng có thể hồng một phen.

Mặc cho cô khóc đến hoa lê đái vũ, tâm Thịnh Diễn Chi cũng không dao động một chút, khuôn mặt âm trầm đi về phía trước.

Hắn thường xuyên mang theo bên người hai bảo tiêu xuất thân là lính đánh thuê, lúc nữ diễn viên muốn nhào qua người Thịnh Diễn Chi, bảo tiêu nhanh chóng cản lại, xách như xách gà con đi ra ngoài.

Lần này Thịnh Diễn Chi tới thăm ban cũng không có thông báo trước cho đoàn phim, hắn muốn cho Giang Tinh Thần một kinh hỉ, ai ngờ vừa bước vào liền nghe được có người nghị luận Lâm Cẩn cùng Lê Hi ở trong phòng hóa trang phiên vân phúc vũ!

Giang Tinh Thần đang ở bên trong phòng diễn kịch, Thịnh Diễn Chi lại không đi tìm hắn, lập tức hướng phòng hóa trang đi qua.

Phòng hóa trang cũng không có gì quý giá, cửa khép hờ lõng lẽo, bên trong truyền đến thanh âm ân cần của Lê Hi: "Buổi tối sau khi cậu chụp diễn xong, tôi sẽ tới đón cậu. Tôi đã đặt bàn ở một nhà hàng Nhật để chúc mừng sinh......"

Thịnh Diễn Chi chỉ nghe xong một câu, trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa giận không tên.

Hắn đột nhiên đẩy cửa ra, hai người bên trong đồng thời nhìn ra cửa, ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên người bọn họ, mắt đen thâm thúy sắc bén lại lạnh băng.

Chỉ thấy Lâm Cẩn ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm kịch bản, trước mặt còn có một cái bánh kem. Lê Hi ngồi ở bên cạnh, cánh tay lười biếng gác ở sau lưng ghế của Lâm Cẩn.

Từ góc độ của Thịnh Diễn Chi nhìn qua, tư thế hai người vô cùng thân mật, giống như Lê Hi đang ôm Lâm Cẩn trong ngực.

"Hai người trốn ở chỗ này làm gì?" Thịnh Diễn Chi mặt trầm như nước, nén giận bước tới trước mặt Lê Hi, một tay đem em họ của mình túm lên.

Sức lực hắn rất lớn, Lê Hi thiếu chút nữa bị hắn kéo đến ngã trên mặt đất.

"Anh, anh gấp cái gì a. Em cũng không chạm vào tiểu tình nhân của anh mà, em chẳng qua chỉ muốn mời cậu ấy ăn một bữa cơm......"

"Nơi này là đoàn làm phim, là chỗ để đóng phim, không phải để em tới quậy phá! Bộ phim này anh đầu tư tới vài trăm triệu, em nếu dám ở đoàn phim hồ nháo, gây chuyện thị phi trong đoàn phim, anh tuyệt đối không tha cho em!"

Đột nhiên bị Thịnh Diễn Chi răn dạy một hơi, Lê Hi trực tiếp ngốc lăng, nhất thời phản ứng không kịp, thậm chí có điểm hoài nghi anh của cậu có phải bị trúng tà hay không.

Hai anh em bọn họ từ nhỏ tình cảm vô cùng tốt, nói là anh em họ, nhưng so với anh em ruột thịt còn muốn thân hơn.

Ngày thường cho dù cậu hồ nháo thế nào, Thịnh Diễn Chi cũng chưa từng răn dạy cậu như vậy.

Lê Hi trong lòng nói thầm, nhìn nhìn Lâm Cẩn, lại nhìn vẻ mặt âm trầm của Thịnh Diễn Chi: "Anh hôm nay làm sao vậy? Có phải tâm tình không tốt hay không?"

Sắc mặt Thịnh Diễn Chi hơi cứng lại, tựa hồ cũng ý thức được cảm xúc chính mình có chút mất khống chế, sắc mặt hòa hoãn một ít: "Anh  không hy vọng ngày khởi động máy đầu tiên, đoàn phim bởi vì em mà truyền ra những tin tức không hay."

"Vậy anh yên tâm đi, em sẽ không làm bậy." Lê Hi cợt nhả nói, một chút đều không sợ Thịnh Diễn Chi, "Hiện tại em là fan trung thành của Tiểu Cẩn, fan muốn chúc mừng sinh nhật thần tượng không phải rất bình thường sao."

Tuy rằng lời này nghe có chút kì quái, nhưng đều là lời nói thiệt tình của Lê Hi.

Từ lúc ở trên Weibo xem qua ảnh chụp của Lâm Cẩn, cậu liền vô cùng yêu thích, hơn nửa tháng đem các nhân vật mà Lâm Cẩn đóng đều xem qua một lần.

Nghe được hôm nay 《 Không về người 》 cử hành nghi thức khởi động máy, hơn nữa lại trùng ngày sinh nhật của Lâm Cẩn, Lê Hi liền mua bánh kem chạy tới, muốn kéo gần quan hệ với Lâm Cẩn.

Cậu da mặt dày, nói chuyện lại tùy tính, không có chút khí chất của một đại thiếu gia. Sau một phen lì lợm la liếm, cậu cuối cùng cũng thêm được WeChat của Lâm Cẩn.

Theo đà đó cậu liền mời Lâm Cẩn ăn một bữa tối, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi đột nhiên xuất hiện quấy rầy chuyện tốt của cậu.

Lê Hi buồn bực mà nói: "Anh, anh không thể đợi vài phút rồi mới tiến vào hay sao? Em với Tiểu Cẩn còn đang nói chuyện rất vui vẻ nha, anh như vậy thật quá không phúc hậu."

Một câu hai câu đều là Tiểu Cẩn, giống như cùng Lâm Cẩn rất thân mật, Thịnh Diễn Chi nghe xong liền một bụng lửa giận.

Ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên người Lâm Cẩn, thấy Lâm Cẩn trước sau cúi đầu, vẫn luôn đang xem kịch bản, giống như đem hắn trở thành không khí.

Lê Hi còn đang oán giận hắn quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, sắc mặt Thịnh Diễn Chi càng thêm khó coi, mắt lạnh nhìn chằm chằm em họ của mình: "Hiện tại em tốt nhất liền cút ra ngoài cho anh!"


Lê Hi vẻ mặt mộng bức: "Anh, em không muốn, em với Tiểu Cẩn còn chưa nói xong......"


Giây tiếp theo, cậu liền bị bảo tiêu của Thịnh Diễn Chi cưỡng chế ra khỏi phòng hóa trang.


Phòng hóa trang lập tức trở nên vô cùng im lặng, chỉ có tiếng Lâm Cẩn lật kịch bản rất nhỏ phát ra.


Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm cậu một lát, bỗng nhiên nâng cằm cậu lên: "Cậu từ khi nào đã thân thiết với em họ tôi như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK