Thịnh Diễn Chi lừa gạt hai lão Thịnh gia nói hắn với Lâm Cẩn là người yêu, Thịnh lão phu nhân vô cùng vui vẻ, bắt hắn ngày mai nhất định phải đem Lâm Cẩn về nhà cho họ nhìn xem.
Thịnh Diễn Chi đau đầu không thôi, đang muốn tìm cớ thoái thác, Thịnh lão gia tử đã uy áp nói: "Nếu anh không đem cậu ấy đến đây thì tôi và nãi nãi của anh tự mình đi gặp cậu ấy!"
Thịnh Diễn Chi giả vờ trấn định: "Được, ngày mai con dẫn cậu ấy về nhà."
Cúp điện thoại, sắc mặt hắn trầm xuống, có chút bực bội mà đi tới đi lui trong văn phòng, nghĩ phải làm thế nào để ứng phó với hai lão nhân gia trong nhà.
Chẳng lẽ thật sự phải đưa Lâm Cẩn về nhà sao?
Nhưng cái loại người dối trá lại tham lam như vậy làm sao xứng bước vào cửa Thịnh gia bọn họ.
Không phải là hắn cố tình hạ thấp Lâm Cẩn, cũng không phải hắn xem thường cậu sống ở dưới tầng lớp thấp, mà là mấy năm nay, Lâm Cẩn vẫn luôn ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch.
Lúc nào cũng khom lưng uốn gối, giả ngây thơ thanh thuần làm người tốt là loại người mà Thịnh Diễn Chi ghét nhất.
Nếu không phải vì Lâm Cẩn ở trên giường cũng có chút bản lĩnh, ngày thường cũng không chọc hắn phiền toái, cũng không có mở miệng nói nhiều, thì hắn đã sớm một chân đạp bay Lâm Cẩn.
Lê Hi bước tới kế bên Thịnh Diễn Chi, u oán hỏi: "Anh không phải nói anh với Lâm Cẩn là giả sao? Hai người như thế nào đã trở thành người yêu rồi? Em thấy anh chính là khẩu thị tâm phi."
Thịnh Diễn Chi không để ý đến cậu.
Lê Hi giơ tay quơ quơ trước mắt hắn: "Anh? Anh trả lời đi. Anh có phải thích Lâm Cẩn hay không, nếu anh không thích thì đem cậu ấy nhường cho.........A!"
Lê Hi đột nhiên bị Thịnh Diễn Chi nắm lấy cổ tay, đau đến kêu to, Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Lại dong dài một câu, thì đừng có nghĩ đến chuyện anh sẽ đầu tư cái quán bar mới của em!"
Lê Hi lập tức ngậm miệng.
Cậu gần đây nhàn rỗi lại nhàm chán, học hỏi gây dựng sự nghiệp, ở khu thương nghiệp mở một cái quán bar.
Bởi vì không có kinh nghiệm, giai đoạn trước làm bậy, đập một đống tiền vào, kết quả một chút lợi nhuận đều không có, nên muốn nhờ Thịnh Diễn Chi tới thay cậu thu thập cục diện rối rắm.
Thịnh Diễn Chi buông tay ra, mặt lạnh nói: "Cút đi, đừng có tới làm phiền anh."
Lê Hi xoa xoa cổ tay, cợt nhả nói: "Vậy em đây liền cút. Bất quá em thật sự coi trọng tiểu tình nhân của anh, dù sao người anh thích chính là Giang Tinh Thần, tiểu tình nhân kia liền để em chiếu cố đi."
Nói xong lại sợ bị Thịnh Diễn Chi đánh, chạy nhanh như chớp.
Thịnh Diễn Chi mặt âm trầm, bực bội mà đạp một cái vào chân bàn.
Lâm Cẩn có cái gì tốt, chỉ là một tấm ảnh mà thôi, thế nhưng lại chọc đến tên tiểu tử Lê Hi này ngo ngoe rục rịch.
Thịnh Diễn Chi cau mày, biểu tình ghét bỏ mà click vào Weibo Lâm Cẩn. Nhìn đến gương mặt Lâm Cẩn trong ảnh, không biết như thế nào, cảm thấy có vài phần động tình.
Trong ảnh, Lâm Cẩn mặc một cái áo thun màu đen phổ thông, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết.
Ảnh chụp bằng camera thường, nhưng người trong hình vẫn như cũ môi hồng răng trắng, mặt mày tuấn tú, lại không có chút nào có vẻ nữ tính, có một loại mơ hồ đẹp đến phi giới tính.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm ảnh chụp của Lâm Cẩn, hơi hơi xuất thần, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, ngón tay đã nhấn lưu hình ảnh.
A, nếu đã lỡ nhấn, thì liền lưu lại đi. Một tấm ảnh mà thôi, cũng không chiếm nhiều dung lượng.
Tóm lại hắn sẽ không giống tiểu tử Lê Hi kia đi thích Lâm Cẩn, Lâm Cẩn toàn thân trên dưới không có một chút so được với Giang Tinh Thần, hắn nhìn đến Lâm Cẩn liền phiền lòng.
Thịnh Diễn Chi cất điện thoại đi, một lần nữa trở lại bàn làm việc xử lý văn kiện.
..........
Bên kia, Lâm Cẩn còn không biết mình vô duyên vô cớ lại bị đội thêm một cái nồi, cái nồi người yêu của Thịnh Diễn Chi.
Cậu sau khi ngủ trưa tỉnh lại phát hiện tin nhắn trên Weibo đã nhanh chóng nổ mạnh, cơ hồ mỗi một tin đều là mắng, khu bình luận tất cả đều là fan của Giang Tinh Thần đang comment chửi cậu.
Ở trong mắt fan, Giang Tinh Thần biến thành người bị hại, thay Lâm Cẩn đội cái nồi đồng tính luyến ái, Lâm Cẩn nên đi tìm chết đi.
"Tôi biết người trong ảnh chụp không phải là ca ca của chúng ta mà, cái loại rác rưởi từ nơi nào lớn lên sao lại giống ca ca như vậy. Nôn!!!"
"Chính là ở trong xe bán mông a, ca ca của chúng ta mới sẽ không làm cái loại chuyện hạ tiện như vậy."
"Ca ca là idol tốt nhất, chưa từng lừa gạt fan chúng ta, tôi vĩnh viễn đều ủng hộ ca ca!"
Đối mặt với nhiều ác ý trên Weibo như vậy, tâm trạng Lâm Cẩn còn tính là bình thản. Dù sao cậu 19 tuổi cũng đã bắt đầu lăn lê bò lết ở trong xã hội, những lời chửi rủa còn ác ý hơn cậu đều đã nghe qua.
Bây giờ nhìn những bình luận ở trên Weibo, cậu thậm chí còn cảm thấy có điểm buồn cười.
Chỉ sợ fan của Giang Tinh Thần trăm triệu không nghĩ tới, người trong bức ảnh bị các nàng điên cuồng nhục mạ, kỳ thật chính là ca ca mà các nàng yêu nhất.
Cũng không biết Giang Tinh Thần nhìn thấy những lời nhục mạ vô cùng chân thành đó thì sẽ có cảm giác gì.
Lâm Cẩn đóng Weibo rồi mở WeChat, muốn hỏi chị Chu có lịch chụp diễn gì hay không. Chỉ cần có thể kiếm tiền, diễn nhân vật gì đều không quan trọng.
Sau khi nhắn tin xong, chị Chu phỏng chừng như có việc bận, vẫn chưa có trả lời lại.
Lâm Cẩn nhàn rỗi lại nhàm chán, lấy một quyển về kĩ thuật diễn xuất ra xem.
Cậu chưa từng học qua các trường lớp dạy kĩ năng diễn xuất, mấy năm nay ở trong giới, dù sinh hoạt cũng có chút khó khăn nhưng cậu thích công việc này.
Diễn hàng trăm sắc thái, câu chuyện của các nhân vật luôn xoay chuyển, làm cho Lâm Cẩn cảm thấy thực kỳ diệu, rất có ý tứ.
Đáng tiếc cậu không có hậu thuẫn, không còn cách nào khác, diễn tới diễn lui cũng chỉ là vài loại nhân vật pháo hôi này.
Đọc sách được một lúc, điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, nhìn tên người gọi đến Lâm Cẩn có chút kinh ngạc.
Là Thịnh Diễn Chi.
Chỉ trong một ngày, Thịnh Diễn Chi lại gọi cho cậu đến hai lần. Nếu là lúc trước, Lâm Cẩn khẳng định rất cao hứng, nhưng hiện tại ngược lại có chút sợ hãi khi nhìn thấy Thịnh Diễn Chi gọi tới.
Lâm Cẩn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới tiếp điện thoại.
"Tới kí hợp đồng, có một nhân vật rất hợp với cậu." Thịnh Diễn Chi nói xong một câu này liền cúp.
Lâm Cẩn ngốc hai giây, phản ứng lại là vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi nhanh như vậy đã thực hiện lời hứa.
Ngẫm lại cũng đúng, Thịnh Diễn Chi là người đứng đầu tập đoàn giải trí Thịnh Thế, là người mà toàn bộ giới giải trí đều muốn ôm đùi kêu gọi đầu tư.
Ánh mắt hắn độc đáo, từ trước đến nay bất kể là đầu tư điện ảnh hay phim truyền hình đều được rất nhiều người xem yêu thích, mỗi năm đều kiếm cả bộn tiền.
Chỉ cần Thịnh Diễn Chi muốn, cho Lâm Cẩn một nhân vật bất quá chỉ là một câu nói.
Lâm Cẩn tới tập đoàn Thịnh Thế, bước vào liền nhìn thấy Giang Tinh Thần cũng ở văn phòng.
Đại khái là bởi vì giải quyết xong một trận phong ba trên mạng, trạng thái Giang Tinh Thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng, chủ động mở miệng tiếp đón Lâm Cẩn.
"Lần này cảm ơn cậu đã giúp tôi." Giang Tinh Thần từ trên sô pha đứng dậy, cười cười đưa tay ra, gương mặt tuấn lãng thoạt nhìn hiền hoà lại thân thiết, làm cho người khác rất có hảo cảm.
Nhìn Giang Tinh Thần một bộ như vậy, Lâm Cẩn làm thế nào cũng không thể đem hắn cùng cái người ở trong xe hôn môi với Thịnh Diễn Chi là một. Nhưng trên thực tế, Giang Tinh Thần xác thật là lừa fan.
Lâm Cẩn đưa tay ra nắm lấy tay hắn, cười nói: "Giang tiên sinh không cần khách khí như vậy."
Ba người ngồi ở trên sô pha, Thịnh Diễn Chi đem hợp đồng ném ở trước mặt Lâm Cẩn, dùng một bộ dạng bố thí mà mở miệng: "Xem xong ký tên, đừng có lãng phí thời gian của tôi với Tinh Thần."
Lâm Cẩn không nói gì, mở hợp đồng ra xem.
Thịnh Diễn Chi không được đáp lại, nhíu nhíu mày nói: "Nhân vật này là Tinh Thần giúp cậu tìm, suất diễn không ít, cậu đừng có quá tham lam."
Giang Tinh Thần cười nói: "Tôi là nghe Diễn Chi nói cậu muốn một nhân vật có nhiều suất diễn. Vừa hay tôi có một kịch bản, nhân vật này còn chưa có chọn được người phù hợp cho nên liền cùng Diễn Chi đề cử."
Lâm Cẩn nhanh chóng nhìn sơ qua kịch bản.
Cậu đóng vai con trai út của Vương gia, hiếu chiến hiếu thắng, ngu xuẩn lại độc ác. Từ nhỏ đã ghen ghét với đại ca của mình, cũng chính là Giang Tinh Thần đóng vai thế tử.
Cậu ta thậm chí còn cấu kết địch quốc, thông đồng với địch hãm hại chính đại ca của mình, làm hết các loại chuyện xấu, cuối cùng bị ngũ mã phanh thây mà chết.
Nói ngắn lại, đây là một nhân vật rất không được người xem yêu thích.
Lâm Cẩn đều có thể dự kiến, sau khi bộ phim này chiếu ra, cậu nhất định sẽ bị người xem mắng đến máu chó đầy đầu.
Thịnh Diễn Chi thấy Lâm Cẩn đem kịch bản lật tới tờ cuối cùng, lại lần nữa châm chọc nói: "Tôi cảm thấy cậu phi thường thích hợp với nhân vật này, diễn như không diễn."
Diễn....như không diễn?
Lâm Cẩn không khỏi siết chặt kịch bản, thần sắc có chút cứng đờ.
Ở trong mắt Thịnh Diễn Chi, cậu xấu xa như vậy sao? Thịnh Diễn Chi rốt cuộc có biết hay không, mỗi lần hắn thuận miệng trào phúng, đều giống gai nhọn đâm từng nhát vào người cậu, vô cùng đau đớn.