Thần sắc Lâm Cẩn ngốc ngốc, nằm mơ cũng không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi cư nhiên lại muốn cùng cậu kết giao...... Không, cũng không phải, cậu xác thật đã từng mơ ước có một ngày được sánh bước bên hắn, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Bây giờ nghe được Thịnh Diễn Chi nói một câu này, trong lòng Lâm Cẩn nói không vui là giả, chỉ là phần vui mừng này vô cùng ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức ngay cả bản thân cậu cũng thấy kinh ngạc.
Thì ra cậu đã không còn ý nghĩ chờ mong một ngày nào đó Thịnh Diễn Chi sẽ thích mình.
Thấy Lâm Cẩn trầm mặc không nói, cũng không lộ ra biểu tình kinh hỉ, sắc mặt Thịnh Diễn Chi trầm xuống: "Biểu tình gì đây? Nói chuyện!"
Lâm Cẩn giương mắt nhìn hắn: "Thịnh Diễn Chi, chúng ta không thích hợp, không nên kết giao thì tốt hơn."
Giống như Lâm Cẩn không ngờ được Thịnh Diễn Chi sẽ muốn thử kết giao với cậu, Thịnh Diễn Chi cũng không ngờ được Lâm Cẩn thế nhưng lại dám cự tuyệt mình!
Phản ứng đầu tiên chính là Lâm Cẩn có tư cách gì mà cự tuyệt hắn!
Thịnh Diễn Chi chịu đựng tức giận, trầm giọng nói: "Thích hợp hay không là do tôi định đoạt."
Lâm Cẩn lắc đầu, nói: "Anh như vậy thật không thú vị. Nếu là kết giao, phải là chuyện anh tình tôi nguyện. Chỉ có một bên đồng ý, có phải là đang làm khó người khác hay không."
"Làm khó người khác?" Thịnh Diễn Chi bị lời này chọc cho tức giận đến cười lạnh, "Đừng có mạnh miệng! Cậu cho rằng tôi không nhìn ra là cậu thích tôi? Được rồi, đừng có làm kiêu, hiện tại tôi cho cậu một cơ hội kết giao với tôi. Bỏ lỡ cơ hội này, cậu có hối hận cũng không kịp nữa đâu!"
Lâm Cẩn yên lặng nhìn Thịnh Diễn Chi, người này có một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thuý trắng đen rõ ràng, có đôi khi chỉ là một cái ánh mắt hờ hững mà thôi, đều có thể làm cho người khác phải động tâm.
Không thể nghi ngờ, bề ngoài Thịnh Diễn Chi cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn có thể làm người ta xem nhẹ tính cách vừa ngạo mạn vừa lạnh nhạt kia của hắn.
Thẳng đến giây phút này, Lâm Cẩn thật sự vẫn còn thích gương mặt này của Thịnh Diễn Chi.
Nhưng cậu lại rất kiên định mà đem lời mới nói lặp lại lần nữa: "Thịnh Diễn Chi, chúng ta không thích hợp."
Thịnh Diễn Chi thật sự bị chọc giận, mắt đen hàm chứa sự sắc bén: "Được! Vậy cậu nói đi, rốt cuộc là có gì không thích hợp? Cậu tốt nhất nên nói lí do nào nghe lọt tai một chút!"
Lâm Cẩn cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền nói: "Gia thế, kiến thức, năng lực...... Chúng ta kém nhau quá nhiều. Trước kia anh đã từng nói, tôi không xứng với anh, điểm này tôi vẫn luôn tự mình hiểu lấy."
Thịnh Diễn Chi cười nhạo: "Tôi không ngại, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được."
"Tôi để ý." Lâm Cẩn nói.
Thịnh Diễn Chi nhíu mày, bất mãn nói: "Cậu thì để ý cái gì chứ!"
"Bởi vì tôi không muốn bị anh chi phối! Anh trước nay chưa bao giờ đặt tôi ở một vị trí bình đẳng, cho dù hiện tại anh nói muốn kết giao với tôi, thì cũng chỉ là đem tôi trở thành một sủng vật biết ngoan ngoãn nghe lời mà thôi."
Nói tới đây, Lâm Cẩn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Thịnh Diễn Chi, đây là điểm không thích hợp giữa hai chúng ta. Kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn cho rằng tôi không xứng với......"
"Là do cậu tự ti!" Thịnh Diễn Chi đánh gãy lời Lâm Cẩn, mạnh mẽ đem người kéo vào trong lồng ngực, "Tôi hiện tại sẽ không ghét bỏ cậu!"
Lâm Cẩn bị hắn ôm chặt, nhịp tim trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bị lí trí cưỡng bách bình tĩnh trở lại.
"Được, coi như là tôi tự ti." Lâm Cẩn dùng sức tránh khỏi cái ôm của Thịnh Diễn Chi, "Tóm lại là do tôi không đủ tốt, không xứng với anh, càng không dám cùng anh nói chuyện yêu đương."
"Cậu!" Vẻ mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn.
Hắn đã từng cảm thấy bị Lâm Cẩn thích là một chuyện cực kì ghê tởm, vì làm Lâm Cẩn hết hy vọng, hắn cố ý sỉ nhục đối phương hết lời, nói cái gì mà không "môn đăng hộ đối".
Hiện giờ hắn lại mua dây buộc mình, muốn cho Lâm Cẩn tới gần mình, lại bị những lời nói lúc trước trở thành chướng ngại.
Lâm Cẩn tùy ý để Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm mình, rũ đầu làm như không biết.
Bên trong xe lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, trong không khí tràn ngập một cổ lạnh lẽo cực độ, tài xế ngồi phía trước ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thịnh Diễn Chi đanh mặt, sau một lúc lâu mới lạnh lùng trào phúng nói: "Thật đúng là có tự mình hiểu lấy! Ha, cậu đừng tưởng rằng bản thân rất quan trọng, bất quá là thấy cậu thích tôi lâu như vậy, rất đáng thương, muốn cho cậu một cơ hội mà thôi. Nếu cậu đã không cần, về sau đừng có lại tỏ vẻ đáng thương hề hề mà nói thích tôi!"
Lâm Cẩn sắc mặt hơi trắng tái, gắt gao mà nhấp môi, nghĩ thầm: Đây mới thật sự là Thịnh Diễn Chi!
Cậu biết Thịnh Diễn Chi không có đem chính mình để ở trong lòng, mặt ngoài nói muốn kết giao, trong lòng vẫn như cũ đem cậu trở thành một sủng vật để giải buồn, còn một bộ dáng cao cao tại thượng bố thí cho cậu.
Lâm Cẩn càng nghĩ càng giận, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trả thù.
Cậu nhất thời ham thống khoái, nói cũng không thèm lựa lời: "Nếu như vậy, đừng nói đến chuyện kết giao nữa, làm bạn giường đi. Không nói chuyện tình cảm, gặp nhau thì làm một lần. Tôi cũng không cần tiền của anh, chúng ta coi như là bình đẳng, anh không thể chỉ biết mỗi bản thân thoải mái được, cũng phải nhường cho tôi cùng thoải mái nữa chứ!"
Vừa dùng khẩu khí này nói xong vài câu, Lâm Cẩn liền đối diện với đôi mắt đen kịt của Thịnh Diễn Chi, lúc này mới ý thức được đến tột cùng là bản thân đã nói lung tung cái gì.
"Lâm Cẩn!" Thịnh Diễn Chi cơ hồ là nghiến răng phát ra hai chữ này, giống như muốn đem Lâm Cẩn bóp chết, "Ý của cậu là để tôi làm người tình của cậu? Muốn tìm chết có phải không?"
Lâm Cẩn ra vẻ trấn tĩnh: "Tôi chỉ đề ra kiến nghị thôi mà."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Bớt ở trước mặt tôi cố làm ra vẻ đi! Tôi không thiếu tình nhân, tùy thời tìm một người còn biết nghe lời hơn cậu, tôi nói hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó. Tôi cần thiết phải làm bạn giường với một người không biết nghe lời như cậu sao?"
Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: "Đúng thật là không cần thiết."
Chỉ chốc lát sau, xe đã chạy đến trước tiểu khu của Lâm Cẩn. Mới vừa dừng lại, cậu đã bị Thịnh Diễn Chi không chút lưu tình đẩy xuống.
Có thể thấy được Thịnh Diễn Chi thật sự bị chọc tức.
Từ trước tới nay chưa từng có người dám nói điều kiện làm bạn tình với hắn, thế nhưng còn dám quy định khi nào gặp mới làm tình một lần, chọc hắn thiếu chút nữa liền muốn ở trên xe "thu thập" Lâm Cẩn.
Trở lại biệt thự, cơn giận của Thịnh Diễn Chi vẫn còn chưa tiêu hết, một thân lạnh lẽo làm người hầu lập tức cúi đầu né tránh.
Chỉ có Dương quản gia cười tủm tỉm bước nhanh ra đón, tiếp nhận áo khoác của Thịnh Diễn Chi: "Thiếu gia, Giang tiên sinh tới."
Tinh Thần?
Thần sắc Thịnh Diễn Chi hơi ngừng lại, lúc này mới nhớ tới hai người đã chia tay hơn nửa tháng, tuy nói sau khi chia tay vẫn là bạn bè, nhưng một lần cũng chưa từng liên hệ qua, cũng không có chạm mặt nhau.
Thịnh Diễn Chi từ cửa ngoài đi vào phòng khách, nhìn đến Giang Tinh Thần ngồi ở trên sofa uống cà phê, áo lông cao cổ màu đen càng tôn lên gương mặt sạch sẽ ôn nhuận kia, khóe môi khẽ cong nhẹ, nhìn có chút ấm áp mê người.
"Diễn Chi." Giang Tinh Thần lập tức đặt ly cà phê trong tay xuống, tiến lên ôm Thịnh Diễn Chi một cái.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi hơi hòa hoãn một chút: "Sao cậu lại tới đây?"
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Giang Tinh Thần lúc này mới cười nói: "Như thế nào, chia tay xong ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?"
"Không phải như vậy. Chỉ là cậu luôn bận rộn đóng phim, hiếm khi thấy cậu rảnh rỗi đến đây tìm mình."
Giang Tinh Thần bất đắc dĩ cười: "Tuần trước mình đã quay xong "Không về người" rồi, trước mắt còn chưa có phim mới để quay. Sau khi hai chúng ta chia tay, cậu đều không chú ý đến tin tức của mình đi? Thật đúng là vô tình."
Thịnh Diễn Chi không thích hắn cứ quanh co như vậy, hơn nữa đêm nay còn bị Lâm Cẩn cự tuyệt, lần đầu tiên hắn có điểm không kiên nhẫn hỏi Giang Tinh Thần: "Rốt cuộc là cậu tìm mình có chuyện gì?"