Lâm Cẩn tránh không được, tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi?"
"Bằng hợp đồng của chúng ta!" Thịnh Diễn Chi hợp tình hợp lí mà nói, "Cậu đừng quên, chúng ta đã kí hợp đồng đóng giả người yêu! Hiện tại hợp đồng vẫn chưa hết hạn, cậu muốn vi ước?"
Lâm Cẩn vừa vội vừa tức: "Thịnh Diễn Chi, anh đừng có khinh người quá đáng! Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người!"
Thịnh Diễn Chi cười nhạo, khinh thường nói: "Cậu thì có thể làm gì tôi? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nếu cậu muốn đổi ý cũng có thể, lấy tiền vi phạm hợp đồng ra đi rồi tính tiếp!"
Lâm Cẩn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, tức giận đến nghiến răng: "Đừng có bức tôi, nếu không tôi liền tung lên mạng cho mọi người hấp thụ ánh sáng tình yêu của anh và Giang Tinh Thần! Còn có chuyện hai người thân mật ở trên xe, tôi cũng sẽ nói ra hết toàn bộ, đến lúc đó cho dù có anh che chở cho Giang Tinh Thần, thanh danh của hắn cũng sẽ bị huỷ hoại!"
"Cậu dám!" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn mang theo một tia tàn nhẫn.
Lâm Cẩn đang nổi nóng, cũng không cảm thấy sợ hãi, nổi giận đùng đùng mà trừng lại Thịnh Diễn Chi.
Đôi mắt Lâm Cẩn rất lớn, con ngươi lại đen, bởi vì kìm nén tức giận nên đuôi mắt có chút hồng hồng, như là che một tầng sương mù ướt át, thế nhưng lại có vài phần câu nhân.
Tâm Thịnh Diễn Chi vừa động, một loại hưng phấn bí ẩn từ đáy lòng xông ra.
Hắn càng thêm dùng sức bắt lấy Lâm Cẩn, theo thói quen liền uy hiếp nói: "Cậu dám tung chuyện này lên mạng, cũng không sợ em trai và con trai cậu sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"
Lại lấy người nhà ra uy hiếp cậu!
Lâm Cẩn nổi trận lôi đình: "Tôi ở lại bên cạnh anh, bọn họ sẽ sống tốt sao? Tiểu Nặc mỗi lần nhìn thấy anh đều không vui, chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi mà thôi, lại bị anh làm cho ngủ cũng không an tâm!"
Thịnh Diễn Chi châm chọc nói: "Đó là do nó nhát gan!"
Lâm Cẩn không muốn tiếp tục đứng đây giằng co với hắn, trực tiếp đem hai lão nhân Thịnh gia ra làm lá chắn: "Nếu anh dám đụng đến người nhà tôi, tôi liền tới trước mặt lão gia tử và lão phu nhân nói ra hết những chuyện mà anh làm. Tôi tin tưởng hai vị trưởng bối tuyệt đối sẽ không cho phép anh khi dễ người như vậy!"
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi hơi đổi, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Cậu thật ra cũng rất có năng lực! Cư nhiên dám dùng lão gia tử và lão phu nhân uy hiếp tôi?"
"Là do anh bức tôi trước!" Lâm Cẩn có ý muốn bẻ tay hắn ra, "Buông tay! Về sau đường ai nấy đi, tôi tuyệt đối sẽ không dây vào anh!"
Mặt Thịnh Diễn Chi thâm trầm, lực tay hơi hơi thả lỏng.
Nhưng lúc Lâm Cẩn xoay người muốn rời đi, hắn lại tựa như không cam lòng, lần nữa đem người túm trở lại.
"800 vạn!" Môi mỏng lạnh lùng mà phun ra ba chữ.
"Cái gì?" Lâm Cẩn nhíu mày.
"Tôi cho cậu 800 vạn, chỉ cần hoàn thành nốt kì hạn còn lại của hợp đồng là được." Sau khi nói ra, Thịnh Diễn Chi tự nhận bản thân đã vô cùng dung túng Lâm Cẩn.
Ai ngờ Lâm Cẩn cũng không hề nể tình, lập tức trả lời: "Cho dù anh có cho tôi 8000 vạn, tôi cũng không có ý định tiếp tục làm tấm bia chắn cho các người. Nhưng cũng không phải không được, nếu anh cho tôi 800 triệu, có lẽ tôi sẽ hảo hảo suy nghĩ một chút."
Câu cuối cùng kia của cậu mang theo vài tia trào phúng.
Thịnh Diễn Chi cố gắng áp xuống hỏa khí đang muốn vọt ra của mình: "Cậu đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Lâm Cẩn kéo kéo khoé môi, châm biếm nói: "Vẫn là cưỡng ép, là lợi dụ, làm cho tôi cảm thấy tôi rất là quan trọng với anh. Thật ra anh có thể tìm một người khác làm bia chắn mà, tôi tin tưởng 800 vạn kia có thể tìm được một người có kỹ thuật diễn tốt hơn tôi gấp nhiều lần. Trừ phi......"
Cậu dừng một chút, cố ý lộ ra biểu tình đắc ý dào dạt.
Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi anh thích tôi." Lâm Cẩn cố ý thả chậm ngữ khí, gằn từng chữ.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi khẽ biến: "Không có khả năng!"
Lâm Cẩn lập tức phản kích: "Vậy anh hà tất gì phải nắm tôi không bỏ? Tôi thấy, chắc là anh đã sớm thích tôi, chỉ là anh cảm thấy tôi là loại người ti tiện bất kham, mang ra ngoài không đủ thể diện, cho nên anh mới luôn không muốn nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình......"
"Câm miệng!" Thịnh Diễn Chi như là thẹn quá hoá giận, giống như là cảm thấy ghê tởm, một phen đẩy Lâm Cẩn ra.
Lâm Cẩn ngã ngồi trên sô pha, nhưng vẫn không quên kích thích Thịnh Diễn Chi: "Bị tôi nói trúng rồi?"
Quả nhiên Thịnh Diễn Chi đã bị khích tới bùng nổ: "Tôi sao có thể thích cái loại mặt hàng như cậu! Cũng không biết tự đi soi gương, chính mình có cái gì đáng để người khác thích? Là gương mặt hay là dáng người? Là tính cách hay là tài hoa? Có gương mặt giống Tinh Thần thì sao, tính cách cũng không tốt bằng hắn, tài hoa thì lại càng không có! Đến nỗi dáng người, ai sẽ thích chơi cái loại hình......"
"Thịnh Diễn Chi!" Sắc mặt Lâm Cẩn trắng bệch, bỗng nhiên lên giọng, cẩn thận nghe một chút sẽ phát hiện thanh âm kia còn có vài phần bởi vì quá mức phẫn nộ mà có chút run rẩy.
Trong phòng khách còn có Dương quản gia cùng vài người hầu khác, lúc này đều yên lặng mà đứng ở một bên, cúi đầu không nói, nhưng Lâm Cẩn tinh tường cảm giác được ánh mắt của bọn họ đang lặng lẽ khinh miệt chính mình.
Thịnh Diễn Chi hơi hơi nâng cằm, ngữ khí trào phúng nói: "Làm cũng đều làm qua rồi, còn không cho người ta nói. Ha, Lâm Cẩn, cậu đây là đang lập đền thờ trinh tiết sao."
"Tôi không có......"
"Không có cái gì? Không có bởi vì tiền mà bò lên trên giường tôi, hay là không có đi lấy lòng cái tên họ Dương kia? Lúc trước ở hội sở, mấy chục người ở đó đều nhìn thấy cậu rót rượu cho tên họ Dương, bộ dáng nịnh nọt kia quả thực làm người khác phải buồn nôn!"
Lâm Cẩn xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, lý trí cũng gần như biến mất, phẫn nộ buột miệng thốt ra.
"Anh chê tôi ghê tởm, tôi còn chưa chê một tên tra nam như anh! Luôn miệng nói thích Giang Tinh Thần, nhưng lần nào cũng cùng tôi lên giường, anh không sợ làm Giang Tinh Thần thất vọng sao? Hiện tại cả hai còn đang nói chuyện yêu đương, còn bức tôi phải lốp phòng hờ! Thịnh Diễn Chi, anh thật là buồn cười! Tôi thấy anh mới chính là tra nam một cái chân đạp hai thuyền!"
Bang!
Lâm Cẩn vừa dứt lời, liền ăn một cái tát!
Một cái tát này của Thịnh Diễn Chi đánh thật sự mạnh, bởi vì bạo nộ mà không có thu lực, thế nên Lâm Cẩn bị hắn đánh đến ngã vào sô pha, khóe miệng đều bị đánh vỡ.
Trong phòng khách tức khắc một mảnh tĩnh mịch, Dương quản gia cùng đám người hầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, toàn bộ đều cúi đầu nhìn sàn nhà.
Lâm Cẩn ghé vào trên sô pha, vẫn không nhúc nhích, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Sau khi Thịnh Diễn Chi đánh xong cái tát này, chính mình đều ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm người trên sô pha vài giây, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đi vặn bả vai Lâm Cẩn.
"Tôi nhìn xem......" Trong thanh âm của hắn mang theo vài phần hoảng loạn rõ ràng, mạnh mẽ vặn bả vai Lâm Cẩn.
Khi nhìn đến hốc mắt đầy nước của Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi nhất thời cứng miệng, ngực nổi lên một loại đau lòng không tên, cùng với cảm giác hối hận hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Diễn Chi cực kỳ ít có loại cảm xúc hối hận này. Rất nhiều việc hắn làm chính là làm, cũng không hối hận, mặc dù đôi khi có làm sai, hắn cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì luôn có phương pháp cứu chữa.
Nhưng hiện tại cũng không biết tại sao lại thế này, một cái tát này đánh vào mặt Lâm Cẩn, hắn chính là hối hận.
Tựa như lúc trước cho Lâm Cẩn 600 vạn để cậu tự rạch lên mặt mình sáu đường, lúc Lâm Cẩn rạch đến đường thứ ba, Thịnh Diễn Chi liền có chút hối hận, cho nên mới để Lâm Cẩn dừng lại.
Chỉ là khi đó cảm giác hối hận cũng không quá rõ ràng, chợt loé qua trong lòng rồi biến mất. Mà hiện tại, nhìn đến gương mặt sưng đỏ hằn dấu tay của Lâm Cẩn, hắn lại cảm thấy hối hận đến xanh hết ruột gan.
Thịnh Diễn Chi nâng cằm Lâm Cẩn, đưa mặt tới gần để nhìn rõ gò má sưng đỏ kia.
Nhìn đến Lâm Cẩn nước mắt giàn giụa, thế nhưng chân tay hắn lại có chút luống cuống: "Được rồi, cậu đừng khóc. Tôi không phải cố ý, ai kêu cậu nói chuyện chọc người như vậy, trước kia cậu đều thực ngoan."
Sắc mặt Lâm Cẩn trắng bệch, môi run nhè nhẹ, nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống.
"Rất đau sao? Sao lại không biết né hả!?" Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên quát lớn, vừa lau nước mắt cho Lâm Cẩn vừa phân phó quản gia, "Chú Dương, đi lấy cao tiêu sưng tới. Nhanh lên!"
"Vâng!" Dương quản gia vội vàng đi đến tủ thuốc.
Thịnh Diễn Chi đang muốn quay qua nhìn Lâm Cẩn, Lâm Cẩn đột nhiên nảy sinh ý muốn trả thù, một quyền đánh mạnh vào cằm hắn!
Thịnh Diễn Chi không hề phòng bị, bị đánh đến ngửa ra sau, lập tức cả giận nói: "Cậu phát điên cái gì!"
Lâm Cẩn không trả lời, nắm lấy cổ áo hắn, dương tay đánh thêm một quyền nữa! (Há há há!!! Xin lũi mn em highhh quá)
Thịnh Diễn Chi bị cậu đánh liên tiếp hai quyền, tức giận đến bóp chặt cổ Lâm Cẩn, đem cậu ấn ở trên sô pha: "Tìm chết a! Cậu cư nhiên dám động thủ với tôi, có tin hiện tại tôi liền phế cậu hay không!"
Lời nói tuy tàn nhẫn, nhưng lần này Thịnh Diễn Chi cố ý thu vài phần sức lực, không thật sự đem người bóp chết.
Lâm Cẩn bắt lấy tay hắn, thanh âm nghẹn ngào: "Tôi đương nhiên tin! Anh cao cao tại thượng giống như Diêm Vương vậy, hôm nay muốn tôi chết, tôi còn có thể sống đến ngày mai sao? Có bản lĩnh hiện tại anh liền giết tôi đi!"
Thịnh Diễn Chi trừng mắt nhìn cậu, ngừng một lát, đột nhiên cười lạnh nói: "Cậu thật sự cho rằng tôi không có biện pháp với cậu sao? Được! Kiên cường đúng không? Tôi sẽ làm cậu phải phục tùng!"
Lâm Cẩn ý thức được ý đồ của hắn, hai chân liều mạng đá Thịnh Diễn Chi, gân xanh trên cổ bởi vì dùng sức quá mức mà lồi lên: "Anh đừng có chạm vào tôi!"
Thịnh Diễn Chi từ phía trên áp xuống, thân hình cường tráng hữu lực nặng nề đè lên thân thể Lâm Cẩn, mạnh mẽ cúi đầu xuống cắn một cái lên xương quai xanh của cậu!
Lâm Cẩn đau đến kêu lên một tiếng, nước mắt lại lần nữa chảy ra.
Cậu vốn dĩ không phải là người hay khóc, nhưng là một người đàn ông, thế nhưng lại bị Thịnh Diễn Chi làm trò cường bạo trước mặt người khác, tự tôn đều bị dẫm đạp thê thảm!
Dương quản gia nhìn không đành lòng, thấp giọng khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài đừng đối đãi với Lâm tiên sinh......"
"Không phải chuyện của chú!" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói, quay đầu lại nhìn lướt qua đám người hầu, "Tất cả đều cút về phòng cho tôi, ai dám nhìn lén tự gánh lấy hậu quả!"
Người hầu bị sắc mặt đáng sợ cùng ngữ khí của hắn dọa tới cúi đầu run rẩy, vội vàng chạy về phòng của mình, giống như bị ai đó đuổi theo ở phía sau.
Dương quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng chỉ đành rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn không hề giãy giụa, ánh mắt mệt mỏi chết lặng, lẩm bẩm nói: "Anh cũng chỉ dư lại duy nhất chiêu này."
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi rất khó xem, phẫn nộ cắn môi Lâm Cẩn, vừa muốn thông qua phương thức này phát tiết hoả khí của chính mình, vừa làm cho Lâm Cẩn câm miệng!
Vạn nhất Lâm Cẩn lại nói ra cái gì đó khó nghe, hắn sợ không khống chế được tâm tình của mình, thật sự đem người đang ở dưới thân mình giết chết!
Nhưng mà cho dù hắn hôn kịch liệt bao nhiêu, Lâm Cẩn cũng không hề phản ứng, giống như một khối thi thể, điều này làm cho Thịnh Diễn Chi lần đầu tiên nếm được cảm giác gọi là thất bại.
Hắn rốt cuộc cũng ngừng động tác, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Chỉ cần cậu đáp ứng lưu lại, tôi sẽ tha cho cậu."