Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người gõ vang, Lâm Cẩn hoảng sợ, vội vàng đẩy Thịnh Diễn Chi: "Đừng hôn......"
"Anh còn chưa hôn đủ." Thịnh Diễn Chi quấn lấy lưỡi Lâm Cẩn, mút rồi lại mút, đầu lưỡi cậu đều bị hắn mút đến tê rần.
Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên giọng nói vội vàng của Giang Tinh Thần: "Diễn Chi, mình là Tinh Thần, mình có việc gấp tìm cậu!"
Đang thân mật thì bị người khác phá đám, mà người phá còn là bạn trai cũ, sắc mặt Thịnh Diễn Chi có chút không quá đẹp.
Môi Lâm Cẩn nóng rát, thật vất vả mới có cơ hội thở dốc, vội vàng nói: "Anh để hắn vào đi."
Thịnh Diễn Chi bất mãn nói: "Em cứ như vậy muốn anh gặp mặt Giang Tinh Thần, không ghen chút nào sao?"
Không ghen chính là không quan tâm hắn.
Lâm Cẩn chỉ chỉ môi mình: "Em sợ nếu anh không cho hắn vào, môi của em liền sưng lên mất."
Kì thật đã sưng lên rồi.
Hai mảnh môi bị mút đến đỏ thẫm, óng ánh ánh nước, đặc biệt là môi dưới, ướt đẫm, vừa đỏ vừa sưng, càng thêm dụ người tới liếm mút.
Thịnh Diễn Chi khẽ cười một tiếng, thò lại gần hôn lên khóe môi cậu: "Thực đáng yêu."
Lâm Cẩn: "...... Ngoại trừ khen em đáng yêu, còn có từ nào khác hay không?"
Dù sao cậu cũng là đàn ông, cả ngày bị khen đáng yêu, như thế nào cũng thấy kì kì.
Thịnh Diễn Chi lại cười một tiếng, tâm tình sung sướng thỏa mãn, hướng về phía cửa nói: "Vào đi."
Rất nhanh cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Giang Tinh Thần mang kính râm cùng khẩu trang đi vào.
Vì không muốn bị đội paparazzi phát hiện, cả khuôn mặt hắn đều che đến kín mít, vào phòng bệnh mới tháo kính và khẩu trang trên mặt xuống.
Ánh mắt đầu tiên hắn liền nhìn đến Lâm Cẩn đang ngồi ở bên cạnh Thịnh Diễn Chi, môi có chút sưng đỏ, đuôi mắt còn mang theo một màu hồng nhạt, trong tay cầm kịch bản bộ phim mới của Tần Phong – "Đồ đệ bỏ mạng".
Nhìn thấy hình ảnh này, Giang Tinh Thần càng nhìn càng cảm thấy Lâm Cẩn vô cùng chướng mắt, thật vất vả mới bình ổn lại được tâm tình ghen ghét của mình.
Mặc kệ là kịch bản phim hay là Thịnh Diễn Chi, hết thảy nguyên bản đều thuộc về hắn, hiện giờ lại bị Lâm Cẩn đoạt mất...... Ánh mắt Giang Tinh Thần âm ngoan liếc nhìn Lâm Cẩn một cái.
Bất quá hắn che giấu rất khá, giây lát liền mặt mang tươi cười, quan tâm hỏi: "Diễn Chi, thân thể cậu đã khá hơn chút nào chưa?"
Nói xong hắn liền đem hoa tươi cắm vào bình, lại cười ngâm ngâm nói một câu: "Mình nhớ rõ cậu thích nhất là hoa lan kiếm và lan tử la."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày, không nói chuyện, ngay sau đó hắt xì hai cái.
Giang Tinh Thần vội hỏi: "Làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh hay không?"
"Anh ấy bị dị ứng hương lan tử la." Lâm Cẩn nhẹ nhàng thở dài, đem bó hoa vừa mới cắm vào bình lấy ra.
Cậu đột nhiên lại có cảm giác không đáng thay Thịnh Diễn Chi.
6 năm qua, Thịnh Diễn Chi đều đem sở thích của Giang Tinh Thần nhớ kĩ trong lòng, Giang Tinh Thần ngay cả chuyện hắn bị dị ứng với hương lan tử la cũng đều không nhớ rõ, thật quá vô tâm.
Thịnh Diễn Chi lại hắt xì thêm ba cái, sắc mặt có chút khó coi.
Lâm Cẩn nhanh chóng cầm hoa đi ra ngoài.
Giang Tinh Thần vẻ mặt cứng đờ, miễn cưỡng duy trì tươi cười: "Diễn Chi, xin lỗi, mình...... Lúc nãy mình vội vã tới thăm cậu, nhất thời quên mất chuyện cậu bị dị ứng."
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt châm chọc nói: "Là vội vã tìm tôi hỗ trợ đi?"
Giang Tinh Thần chần chờ một chút, nói: "Đúng là mình có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ. Bất quá chủ yếu vẫn là muốn đến thăm cậu, không nghĩ tới cậu và Lâm Cẩn đã ân ái như vậy......"
Nói tới đây, hắn đồng thời lộ ra vẻ mặt chứa vài phần ảm đạm.
Thịnh Diễn Chi không dao động, lãnh đạm nói: "Tôi không giúp được cậu."
Giang Tinh Thần trong lòng căng thẳng: "Cậu còn chưa nghe mình nhờ hỗ trợ cái gì mà."
Thịnh Diễn Chi vừa muốn mở miệng, Lâm Cẩn đã trở lại.
Giang Tinh Thần lo lắng Lâm Cẩn sẽ ở giữa làm khó dễ, mỉm cười nói với Lâm Cẩn: "Tiểu Cẩn, tôi muốn nói chuyện riêng với Diễn Chi."
Nói chuyện riêng?
Lâm Cẩn nhìn về phía Thịnh Diễn Chi, phát hiện Thịnh Diễn Chi cũng đang nhìn mình, chỉ là không chịu lên tiếng.
Lâm Cẩn âm thầm buồn cười, quỷ ấu trĩ này chắc chắn là muốn thấy bộ dáng ghen tuông của cậu đây mà.
Vì thế Lâm Cẩn không chỉ không đi, ngược lại đi đến bên cạnh Thịnh Diễn Chi, cười lạnh hỏi: "Anh cũng muốn nói chuyện riêng với bạn trai cũ à?"
"Đương nhiên không muốn." Thịnh Diễn Chi vội vàng giữ chặt tay Lâm Cẩn, môi mỏng không tự chủ hơi cong lên, "Em đừng tức giận được không?"
"Vậy em ngồi ở chỗ này." Lâm Cẩn liếc mắt nhìn Giang Tinh Thần một cái, sau đó vững vàng ngồi xuống bên cạnh Thịnh Diễn Chi, một bộ muốn tuyên thệ chủ quyền.
Thịnh Diễn Chi hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị Lâm Cẩn "bá chiếm" có gì không đúng, ngược lại còn vui đến cực điểm.
Hắn thậm chí hy vọng Lâm Cẩn cũng ở trước mặt mọi người tuyên bố: Thịnh Diễn Chi là bạn trai của tôi, các người ai cũng đừng nghĩ tới chuyện câu dẫn hắn!
Thấy Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn làm trò ve vãn đánh yêu trước mặt mình, mặt Giang Tinh Thần đều tái đi, gắt gao nắm chặt tay.
Hắn thầm nghĩ, hôm nay hắn tới tìm Thịnh Diễn Chi hỗ trợ, nhất định phải bình tĩnh, hắn sẽ tính sổ với Lâm Cẩn sau!
Nghĩ đến đây, Giang Tinh Thần đem buồn bực nuốt trở vào, cười nói: "Tiểu Cẩn, cậu không cần khẩn trương. Tôi và Thịnh Diễn Chi hiện tại chỉ là bạn bè, chuyện quá khứ đã sớm qua rồi."
Lâm Cẩn sao có thể tin lời hắn nói, không nóng không lạnh "a" một tiếng, hỏi: "Vậy anh tìm bạn trai tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Bạn trai tôi...... Ba chữ này nghe thật xuôi tai, Thịnh Diễn Chi tâm tình vui vẻ, khóe miệng cong lên càng cao.
Giang Tinh Thần tức đến cắn răng, nhưng giải quyết chuyện cấp bách của mình mới quan trọng, vì thế đem chuyện ảnh chụp nói ra.
Đương nhiên, hắn không ngu đến mức ăn ngay nói thật, hắn còn phải bảo trì hình tượng trước mặt Thịnh Diễn Chi.
"Diễn Chi, cậu tin mình đi, mình và nam sinh kia đã sớm không còn liên lạc. Lúc trước cậu ta tự xưng là fan của mình, vì mình nên mới cố ý ghi danh vào đại học ở G thành, còn nháo loạn với người trong nhà một trận. Mình không đành lòng, an ủi cậu ta vài lần, không nghĩ tới lại bị cậu ta quấn lên......"
Thịnh Diễn Chi chỉ nghĩ muốn thân mật với Lâm Cẩn, nghe hắn nói trong chốc lát liền không kiên nhẫn: "Cậu và người khác thế nào tôi không có hứng thú, chuyện này tôi không giúp được."
Giang Tinh Thần nói tới miệng đắng lưỡi khô, lại nghe được Thịnh Diễn Chi nói một câu như vậy, áp lực cùng oán hận trong lòng tức khắc vọt ra.
"Không, cậu không phải không giúp được, cậu chính là không muốn giúp mình! Diễn Chi, cho dù chúng ta đã chia tay, tốt xấu gì cũng đã quen biết 6 năm, cậu nhẫn tâm nhìn mình ngã xuống vực không ngóc đầu lên được sao?"
Thịnh Diễn Chi hơi nhíu mày.
Tuy rằng hắn không thích Giang Tinh Thần cứ giả vờ làm bộ làm tịch, nhưng 6 năm qua bản thân cũng đã thật lòng với hắn, coi như là lần hỗ trợ cuối cùng đi.
Thịnh Diễn Chi lạnh mặt, nói: "Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?"
Trong mắt Giang Tinh Thần hiện lên một tia mừng rỡ.
Hắn biết Thịnh Diễn Chi vẫn chưa dứt bỏ tình cảm trong quá khứ, chỉ cần bắt lấy điểm này, còn sợ Thịnh Diễn Chi không hồi tâm chuyển ý sao?
Giang Tinh Thần ổn định tâm tình, vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Cẩn: "Kỳ thật chỉ cần Tiểu Cẩn nguyện ý giúp mình một chút, vấn đề này liền được giải quyết."
Lời này vừa dứt, Lâm Cẩn lập tức đoán được ý đồ của hắn, không khỏi cười khẩy: "Anh lại muốn tôi đội cái nồi này thay anh?"
Giang Tinh Thần mặt lộ vẻ xin lỗi: "Tiểu Cẩn, tôi biết mình làm như vậy không tốt lắm, nhưng tôi ở trong giới giải trí cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới có hôm nay, tôi không muốn cứ như vậy từ bỏ. Coi như là tôi nợ cậu, cậu giúp tôi một lần cuối cùng có được không? Cậu yên tâm, về sau tôi sẽ không bao giờ quấy rầy cậu và Diễn Chi nữa."
Lâm Cẩn không thể nhịn được nữa, trào phúng nói: "Anh xác định anh đã rất cố gắng? Tôi thấy anh chính là dựa vào Thịnh Diễn Chi chống lưng mới đi lên được! Nỗ lực của anh đáng giá, vậy nỗ lực của tôi thì không đáng giá sao? Giang Tinh Thần, tôi mới là người rất vất vả mới có được ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho fan của tôi thất vọng!"
"Cậu!" Sắc mặt Giang Tinh Thần rất khó coi, theo bản năng nhìn về phía Thịnh Diễn Chi.
Hắn cảm thấy Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ giúp mình.
Nhưng mà Thịnh Diễn Chi mặt đầy hàn ý, ánh mắt lạnh lẽo: "Cút!"
Giang Tinh Thần ngạc nhiên, mặt lập tức trắng bệch.
Thịnh Diễn Chi chán ghét nói: "Vốn dĩ tôi nể tình cũ trước kia, có thể giúp cậu một lần cuối cùng, nhưng cậu lại dám đánh chủ ý lên Lâm Cẩn! Cút! Về sau đừng có lại lấy tình cũ tới phiền tôi!"
Đây là lần đầu tiên Thịnh Diễn Chi không chừa cho Giang Tinh Thần nửa điểm mặt mũi.
Giang Tinh Thần vừa kinh ngạc vừa oán hận nói: "Thịnh Diễn Chi, cậu thật đúng là vô tình vô nghĩa!"
Lâm Cẩn khinh thường nói: "Giang Tinh Thần, tôi thấy người vô tình vô nghĩa chính là anh mới đúng. Sau khi hai người chia tay, hắn vẫn luôn xem anh là bạn bè mà đối đãi, còn nhiều lần giúp anh giải quyết khó khăn. Anh để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay anh có một lần nào là thật lòng với tình yêu của hắn hay không? Anh không có! Anh chỉ muốn lợi dụng tình cảm của hắn để đạt được danh lợi, hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi mà thôi!"
"Cậu nói bậy!" Giang Tinh Thần thẹn quá hóa giận, đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo Lâm Cẩn, dương tay muốn đánh người.
Lê Hi vốn muốn đến thăm Thịnh Diễn Chi, mới vừa đẩy cửa liền thấy một màn này, lập tức rống lên: "Anh làm gì!"
Đang muốn tiến lên ngăn cản Giang Tinh Thần đánh người, liền thấy Thịnh Diễn Chi lưu loát nâng chân lên, hung hăng đá vào chân Giang Tinh Thần!.
Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
Hắn đá bằng cái chân không bị thương còn lại, lại dùng sức, trực tiếp đá Giang Tinh Thần ngã xuống!
Lê Hi tiến lên đè Giang Tinh Thần lại, phòng ngừa hắn lần nữa động thủ.
Lâm Cẩn lo lắng Thịnh Diễn Chi dùng sức quá độ sẽ ảnh hưởng tới vết thương trên bụng, vội vàng nhấc áo của hắn lên xem: "Thế nào? Anh có đau không? Vết thương có bị vỡ ra hay không?"
Thịnh Diễn Chi cũng không cảm thấy đau, nhưng thấy Lâm Cẩn khẩn trương như vậy, hắn liền kêu đau: "Có một chút."
"Em đi gọi bác sĩ." Lâm Cẩn vội vàng chuẩn bị đi.
Thịnh Diễn Chi lập tức nắm lấy tay cậu: "Bây giờ hết đau rồi."
Lâm Cẩn không yên tâm: "Để bác sĩ tới đây kiểm tra sẽ tốt hơn."
Lê Hi nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Cẩn, cậu sao lại ngốc như vậy, cậu nhìn anh ấy có đau xíu nào không. Hắn là cố ý muốn cậu đau lòng, quá vô sỉ!"
Lâm Cẩn nghi ngờ nhìn về phía Thịnh Diễn Chi, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại trừng mắt với hắn: "Ấu trĩ!"
Thịnh Diễn Chi vô cùng đắc ý, mặc kệ hắn có ấu trĩ hay không, có thể làm Lâm Cẩn đau lòng hắn là được.
Dư quang liếc đến Giang Tinh Thần còn đứng ở một bên, hắn lạnh lùng nói: "Còn chưa chịu cút?"
Trong mắt Giang Tinh Thần tràn ngập oán hận, không nói một lời rời khỏi phòng bệnh.
Lê Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, hiếu kỳ nói: "Hắn tới làm gì? Tại sao lại muốn đánh Tiểu Cẩn?"
Lâm Cẩn không muốn nhắc lại chuyện của Giang Tinh Thần, nhắc tới liền khó chịu, liền nói: "Không có gì, cãi vã một chút mà thôi."
Lê Hi làm mặt quỷ: "Có phải hắn muốn tranh giành anh tôi với cậu hay không?"
Lâm Cẩn dứt khoát nói: "Không biết. Đúng rồi, không phải anh phải về M quốc sao?"
Lê Hi đặt mông ngồi xuống sô pha, gác chân tiêu sái nói: "Bổn thiếu gia chưa đi được."
Lâm Cẩn cười cười, trêu ghẹo nói: "Bị người nào kéo chân vậy?"
Lê Hi hừ một tiếng, không phủ nhận, nói: "Bồi họ Tần chơi mấy ngày."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Anh đã cảnh báo em đừng có quá thân cận với Tần Phong rồi mà, xem ra em một chút cũng không để trong lòng. Sớm hay muộn em cũng sẽ hối hận!"
Lê Hi không cao hứng: "Em tự có chừng mực!"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Vậy em có biết Tần Phong và Triệu gia có hôn ước không?"
Hôn ước?
Lê Hi ngây người.