Giang Tinh Thần nhân cơ hội nói với Thịnh Diễn: "Diễn Chi, nếu Tiểu Cẩn đã đáp ứng tha thứ cho các fan, không bằng trước tiên đến Cục Cảnh Sát bảo lãnh cho các em ấy về đi."
Lúc trước Thịnh Diễn Chi bảo trợ lý đem những fan động thủ đánh người toàn bộ đều đưa đi Cục Cảnh Sát, giờ phút này hắn lại mở miệng thay bọn họ cầu tình, bây giờ nếu nói Thịnh Diễn Chi tha cho họ, hắn khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Giang Tinh Thần đang nghĩ như vậy, lại thấy Thịnh Diễn Chi nhíu mày nói: "Những fan còn lại không sao cả, nhưng mấy fan đánh người kia cần phải chịu trừng phạt."
"Nhưng các em ấy tuổi còn nhỏ......" Giang Tinh Thần ý đồ đem việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, để tránh liên lụy đến trên người mình.
Thịnh Diễn Chi tựa hồ có chút phiền lòng, ngón tay thon dài nhéo nhéo giữa mày: "Chuyện này mình sẽ thay cậu xử lý sạch sẽ. Được rồi, đã khuya, ngày mai cậu còn phải đóng phim, mình đưa cậu về."
Giang Tinh Thần không ngu, nhìn ra được đêm nay Thịnh Diễn Chi chắc chắn đã bị Lâm Cẩn làm cho động lòng, nói thêm nữa cũng chỉ khiến người ta phiền chán.
Vì thế hắn cười cười đổi đề tài: "Ừm, vậy tối nay mình liền hưởng thụ một chút được xe riêng của Thịnh tổng chở về."
Giang Tinh Thần trêu chọc như vậy, không khí bỗng nhiên nhẹ nhàng không ít, chân mày Thịnh Diễn Chi cũng chậm rãi giãn ra.
Hắn nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt ôn nhuận của đối phương, Giang Tinh Thần với Lâm Cẩn tuy rằng ngũ quan lớn lên có chút tương tự, nhưng khí chất vẫn là hoàn toàn khác biệt.
Giang Tinh Thần tuấn lãng ôn nhuận, tựa như một quân tử liêm khiết, giơ tay nhấc chân đều nhỉnh hơn Lâm Cẩn một bậc.
Ở trong mắt Thịnh Diễn Chi, Giang Tinh Thần là một người bạn đời phi thường không tồi, lớn lên đẹp, gia cảnh cũng tốt, ở trong xã hội cũng có danh khí cùng địa vị nhất định.
Một người bạn đời như vậy sánh đôi ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ không làm hắn mất mặt, càng sẽ không giống Lâm Cẩn, ngay cả một chai rượu vang mười mấy vạn cũng không phẩm ra được một câu nên hồn. Thịnh Diễn Chi càng nhìn càng cảm thấy mình đã chọn đúng, hắn thật thích loại hình như Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần tự tin chân thành, không tâm cơ, càng sẽ không vì tiền mà đi bồi ngủ, mà Lâm Cẩn quả thực là dối trá tới cực điểm!
Nghĩ đến lần trước bộ dáng Lâm Cẩn cụp mi rũ mắt dính ở trên người tên Dương tổng kia, Thịnh Diễn Chi liền tâm phiền ý loạn, hận không thể đem người này khóa lên, xem cậu ta đi lấy lòng người khác bằng cách nào.
"Diễn Chi, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Giang Tinh Thần thấy Thịnh Diễn Chi đang êm đẹp đột nhiên mặt trầm xuống, tựa hồ nghĩ tới việc gì làm hắn phiền lòng, liền thử hỏi một câu.
"Không có gì." Thịnh Diễn Chi thu hồi suy nghĩ, cố tình xem nhẹ sự bực bội trong lòng, cười nhìn về phía Giang Tinh Thần, "Đi thôi, về sớm để cậu còn nghỉ ngơi."
Giang Tinh Thần gật gật đầu.
Lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài, không biết là vô tình hay cố ý, tay của Giang Tinh Thần thỉnh thoảng lại đụng vào tay Thịnh Diễn Chi, phảng phất như giây tiếp theo liền nắm lấy.
Khi đi đến cửa bệnh viện, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên bắt lấy tay Giang Tinh Thần, còn có chút khẩn trương. Trong mắt Giang Tinh Thần xẹt qua một mạt ý cười, hơi hơi giãy giụa tượng trưng một chút.
Giãy hai lần, liền bất động.
Khoé môi Thịnh Diễn Chi hơi cong lên, mới vừa mở cửa xe muốn cho Giang Tinh Thần ngồi vào, đột nhiên nheo mắt lại, tầm mắt dừng trên hai người đứng ở phía trước cách đó không xa.
Giang Tinh Thần nhận thấy sự khác thường, theo ánh mắt hắn nhìn qua, nhìn thấy Lâm Cẩn cùng Lê Hi đang ở dưới đèn đường nói chuyện.
"Ngủ đến thật giống con heo nhỏ." Lê Hi cười hì hì thò tay lại gần Tiểu Nặc đang ngủ ở trong lồng ngực Lâm Cẩn, càng nhìn càng cảm thấy bé giống như đúc anh cậu khi còn nhỏ, dễ thương đến mức làm cho cậu muốn nựng nựng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bé.
Lâm Cẩn vội vàng nghiêng người né tránh: "Lê thiếu, anh tuyệt đối đừng chạm vào Tiểu Nặc lúc nó đang ngủ, nếu bị đánh thức thì nó sẽ rất cáu kỉnh."
"Không thể nào?" Lê Hi vẻ mặt không tin, "Lúc nãy thời điểm cậu đi làm kiểm tra, tôi thấy cậu bé ngồi ở trên hành lang rất ngoan, chính là không muốn chơi với tôi."
Lâm Cẩn nở nụ cười: "Tiểu Nặc tương đối sợ người lạ."
Lê Hi nhướng mày: "Thì ra bé tên là Tiểu Nặc à. Ai, con trai của cậu thật đáng yêu, khiến tôi muốn sinh một đứa ghê."
Lâm Cẩn buồn cười nói: "Chỉ cần Lê thiếu muốn, tôi tin sẽ có không ít phụ nữ nguyện ý."
"Không được, tôi không thể vì muốn có con mà đi hại đời con gái nhà người ta, kia cũng quá tra rồi." Lê Hi liên tục lắc đầu, "Tôi tuy rằng mê chơi, nhưng chưa bao giờ lấy loại việc này đi gây tai họa cho người khác."
Lâm Cẩn có chút kinh ngạc.
Cậu vẫn luôn cho rằng Lê Hi là cái loại thiếu gia phong lưu đa tình chuyên đi đùa bỡn tình cảm, không nghĩ tới còn rất có nguyên tắc, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với Lê Hi.
Thịnh Diễn Chi đứng cách đó không xa thấy một màn như vậy, chân mày gắt gao mà nhướng lên.
Hắn nghe không rõ Lâm Cẩn và Lê Hi đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy gương mặt mang ý cười của Lâm Cẩn, ở dưới đèn đường thoạt nhìn thật xinh đẹp, cực kỳ giống một con yêu tinh hay đi mê hoặc nhân tâm!
Hắn không khỏi buông tay Giang Tinh Thần ra, đi về phía trước vài bước, muốn nghe rõ Lâm Cẩn cùng Lê Hi đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy. Nhưng dù hắn tập trung lắng nghe thế nào cũng không nghe thấy một chữ.
Tâm tình Thịnh Diễn Chi tức khắc trở nên bực bội, một cổ hỏa khí vô danh nghẹn ở trong ngực, thế nên nhìn hai người phía trước đứng ở dưới đèn đường cảm thấy thập phần chói mắt.
"Diễn Chi, chúng ta lên xe đi." Giang Tinh Thần không dấu vết mà đi đến trước mặt Thịnh Diễn Chi chặn tầm mắt hắn, "Vừa rồi cậu nói muốn đưa mình về mà."
Thịnh Diễn Chi nén giận, ánh mắt miễn cưỡng từ Lâm Cẩn bên kia thu trở về: "Mình đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa nói với Lê Hi. Tinh Thần, cậu về trước đi."
Giang Tinh Thần đứng không nhúc nhích, cười nói: "Chuyện gì mà gấp như vậy, phải nói ngay bây giờ, ngày mai không được sao?"
"Không được." Ngữ khí Thịnh Diễn Chi có vài phần bực bội, nhưng lúc nói với Giang Tinh Thần vẫn là có chút kiên nhẫn, "Mình kêu tài xế đến đưa cậu về trước, cậu đêm nay nghỉ ngơi cho tốt."
Ngữ khí không có ý thương thảo, ý cười trong mắt Giang Tinh Thần dần dần biến mất, nhìn Thịnh Diễn Chi thấp giọng hỏi: "Cậu....có phải thích Lâm Cẩn hay không?"
Thịnh Diễn Chi dường như là trả lời ngay lập tức: "Không có, mình sao có thể thích loại người này."
"Nhưng đêm nay cậu có điểm không quá thích hợp." Khuôn mặt ôn nhuận của Giang Tinh Thần lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Cậu vì Lâm Cẩn mà đưa fan của mình vào Cục Cảnh Sát, chúng ta hẹn ăn bữa tối cũng không thành, âm nhạc cũng không đi nghe. Vừa nãy cậu mới nói muốn đưa mình trở về, hiện tại nhìn thấy Lâm Cẩn cậu lại thay đổi chủ ý......"
"Tinh Thần!" Thịnh Diễn Chi tựa hồ bị nói trúng tim đen, hạ giọng hô một tiếng, giống như là thẹn quá hoá giận.
Giang Tinh Thần bất đắc dĩ cười: "Thế nào, bây giờ cậu đang nổi giận với mình sao?" . Truyện Full
Thịnh Diễn Chi nhìn gương mặt tươi cười của Giang Tinh Thần, lửa giận không cách nào phát ra, giơ tay nhéo nhéo giữa mày: "Mình tìm Lê Hi xác thật là bởi vì Lâm Cẩn, bất quá không phải như cậu suy đoán. Mình chỉ là lo lắng Lê Hi bị Lâm Cẩn mê hoặc, Lâm Cẩn là loại người dối trá lại tham lam, Lê Hi chỉ sợ không phải đối thủ của cậu ta."
Giang Tinh Thần trong lòng cười lạnh một tiếng, nếu hắn tin lời của Thịnh Diễn Chi, thì thật là uổng phí hắn lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy.
Lê đại thiếu gia chính là tay ăn chơi có tiếng ở G thành, sao có thể dễ dàng bị Lâm Cẩn mê hoặc, làm không được có khi Lâm Cẩn còn có thể bị tên thiếu gia này đùa bỡn cảm tình.
Cái mà Thịnh Diễn Chi lo lắng chỉ sợ không phải em trai của mình bị Lâm Cẩn lừa gạt, mà là sợ Lâm Cẩn thích Lê Hi!
Giang Tinh Thần cũng rất thông minh, không chọc tức Thịnh Diễn Chi thêm nữa. Nếu là bởi vì chuyện này mà làm quan hệ của hai người xuất hiện vết nứt, chẳng phải là vừa lúc đem Thịnh Diễn Chi đẩy đến bên người Lâm Cẩn hay sao.
Hắn không có ngu như vậy.
Giang Tinh Thần thuận thế nói: "Thì ra là vậy. Được, vậy mình đi về trước. Vừa rồi mình ngồi xe bảo mẫu tới đây, không cần phiền cậu gọi tài xế."
Không biết là bởi vì chột dạ hay là đang muốn che giấu cái gì, ngữ khí Thịnh Diễn Chi so với ngày thường ôn nhu hơn không ít: "Mình thiếu cậu một bữa cơm, ngày mai chúng ta lại hẹn."
Giang Tinh Thần dương môi cười: "Được rồi, đây chính là cậu tự nói."
Sau khi Giang Tinh Thần rời đi, ý cười trên mặt Thịnh Diễn Chi lập tức biến mất, thậm chí có điểm âm trầm, đi nhanh qua chỗ Lâm Cẩn bên kia.
Mới vừa đi tới gần đã nghe thấy Lê Hi nói: "Tiểu Cẩn, mau lên xe, tôi đưa cậu về nhà."
Thịnh Diễn Chi từ phía sau đạp một chân qua: "Còn cần đến lượt em đưa về sao?"
Lê Hi bị đá đến lảo đảo vài bước, quay đầu nhìn lại, buồn bực nói: "Anh, sao anh lại như âm hồn bất......Í, không phải, ý em không phải như vậy, hôm nay thật trùng hợp, gặp anh nhiều lần thật đấy."
"Cút mau!"
Thịnh Diễn Chi nghẹn đầy lửa giận, thần sắc lạnh lẽo làm cho người ta thấy vô cùng sợ hãi, "Tại sao còn chưa cút về nhà, có cái gì tốt để nói hả!"
Lê Hi chỉ là sửng sốt một chút, còn Lâm Cẩn lại bị tiếng hô của Thịnh Diễn Chi làm cho hoảng sợ, không khỏi ôm chặt Tiểu Nặc, lui về phía sau vài bước.
Động tác này làm cho Thịnh Diễn Chi càng bực bội: "Trốn cái gì mà trốn! Lúc cùng Lê Hi nói chuyện thì hận không thể dính hết lên người nó, tôi mới vừa lại gần thì liền làm bộ làm tịch trốn đi, cậu cho rằng tôi không nhìn thấy hai người các cậu ở chỗ này làm gì hả?"
Lâm Cẩn bị hắn rống một hồi, sắc mặt có chút trắng bệch: "Tôi với Lê thiếu chỉ là nói mấy câu mà thôi."
"Nói mấy câu?" Thịnh Diễn Chi không chỉ không bớt giận, ngược lại thiếu chút nữa muốn bùng phát, đột nhiên túm lấy cánh tay Lâm Cẩn, muốn đem người kéo đến bên người.
Lâm Cẩn đang ôm Tiểu Nặc, bị hắn thô bạo kéo mạnh qua, thiếu chút nữa buông tay.
Tiểu Nặc giật mình bừng tỉnh, gắt gao mà ôm cổ Lâm Cẩn, mơ màng nói: "Ba ba!"
"Tiểu Nặc đừng sợ." Lâm Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, sau đó đem bé thả xuống đất, lúc này mới giương mắt nhìn về phía vẻ mặt tức giận của Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cậu: "Cậu tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao còn chưa chịu đi về! Vừa rồi ở trên hành lang bệnh viện luôn miệng nói phải về nhà, hiện tại lại ôm con trai ở chỗ này câu dẫn em trai tôi, cũng không ngại mất mặt trước mặt con trai! Lâm Cẩn, tôi thấy cậu một chút cảm giác hổ thẹn cũng không có!"
Tiếng hắn nói khá lớn làm người xung quanh đi ngang qua phải dừng lại nhìn một chút, vài bệnh nhân đi xuống dưới lầu tản bộ đều đang lén lút đánh giá Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn tức giận đến bả vai đều run rẩy, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tôi không có câu dẫn em trai anh!"
Lê Hi cũng xen mồm nói: "Anh, lời này có phải hơi quá đáng không? Em với Tiểu Cẩn chính là......"
"Nơi này không còn chuyện của em!" Thịnh Diễn Chi lạnh giọng đánh gãy, biểu tình phá lệ lạnh băng, "Cút về nhà đi, nếu không đừng trách anh trở mặt với em!"
Lê Hi thấy hắn không giống như là đang nói giỡn, tựa hồ như giây tiếp theo liền động thủ đánh người, đành phải nói: "Được được được, em đi. Bất quá anh đừng có hung dữ với Tiểu Cẩn như vậy, em với cậu ấy chỉ là bạn......"
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi lạnh lẽo, Lê Hi đem lời còn lại nuốt vào bụng, lưu luyến bước từng bước lên xe, lại chậm rì rì mà lái xe đi.
Thẳng đến khi xe ra khỏi cổng bệnh viện, Lê Hi vẫn không yên tâm, chắc là anh của cậu sẽ không động thủ với Tiểu Cẩn đâu nhỉ?
—————————
Ai cíu tui ra khỏi sự lười biếng này đi!!!!!!!!!!!!