Châu Vũ Hinh nhíu mày đứng ở trước cửa xe một lúc lâu, cô đưa tay sờ lên má, vẫn còn cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh của hắn dù đã rời đi được một lúc, gương mặt của cô hơi ngây ra, lúc hắn đã ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn, Vũ Hinh vẫn còn đứng trơ ra ở đó.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn cô thông qua kính chiếu hậu rồi chậm rãi xoay đầu, hắn áp mặt vào vô lăng, câu lên một nụ cười yêu nghiệt rồi nhẹ nhàng nói:
"Cô Châu định khi nào mới vào xe đây? ".
Châu Vũ Hinh thu liễm nét mặt rồi chui vào trong, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Người nào đó lái xe, nhàn hạ nói với em gái mình:
"Hôm nay ngủ ở nhà của anh đi, anh đã nói với cha rồi ".
Lưu Bảo Ngọc trời đất quay cuồng ngồi tựa hẳn ra sau ghế rồi lười biếng mà đáp lại bằng giọng mũi:
"Ừm… sao… cũng được, em mệt quó ".
Vũ Hinh ngồi bên cạnh im lặng không nói gì, gương mặt của cô lúc này hai má đỏ hồng, sờ vào có chút nóng, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng, giây tiếp theo quay cuồng.
Cô hít vào một hơi, cảm nhận hơi lạnh quanh đầu mũi rồi thở ra thật dài, hơi men cũng từ đó mà bay ra, đầu óc cũng được thanh tỉnh đôi chút.
Chợp mắt một lúc thì cũng tới nhà, Hoàng Cảnh Nghiên đỗ xe ở căn hộ bên cạnh, bế cô em gái đang ngủ say như chết vào trong phòng ngủ rồi ném lên giường, đóng cửa. Lưu Bảo Ngọc bị ném đến mức bụng dạ nhộn nhạo cả lên, mắt không mở ra nỗi nhưng vẫn cáu gắt mà càu nhàu:
"Ưm, gì vậy? ".
Hoàng Cảnh Nghiên túm lấy góc chăn rồi phủ lên người cô, đối đãi hệt như một mớ thịt sắp được đem đi bán cần phải che kín, tiếp đó lại trở ra ngoài bế Châu Vũ Hinh sang căn hộ bên cạnh.
Động tác của hắn trái ngược hoàn toàn, bế cô lên nhẹ nhàng, mở cửa phòng ngủ cũng cẩn thận vì sợ phát ra tiếng động sẽ ảnh hưởng đến người đang say giấc, đặt cô xuống giường, hắn đắp chăn lên nhưng không vội vàng rời đi mà ngồi ở đó, bàn tay chậm rãi đưa ra vén sợi tóc đang rũ xuống gương mặt đỏ ửng.
Hai má vì rượu mà nóng lên, hắn áp tay vào, gương mặt của cô gái lập tức giãn ra, mang theo chút thoải mái mà cong môi.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn ngắm cô một lúc, bất giác cũng cười theo, hắn cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn, rất lâu sau mới luyến tiếc rời khỏi, ánh mắt vẫn trìu mến nhưng miệng thì lại thì thầm:
"Đồ sâu rượu ".
Người đàn ông chợt nhớ đến gì đó, hắn lấy điện thoại từ trong túi quần rồi nhắn vài dòng, tiếp sau đó liền đặt nó lên bàn rồi bước vào trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau thì bước ra ngoài với bộ đồ ngủ dài màu xanh đen, đi một vòng rồi nằm lên giường ôm lấy cô gái đang ngủ say vào lòng rồi thở đều.
Sáng hôm sau thức giấc vì tiếng tin nhắn của điện thoại, Hoàng Cảnh Nghiên chưa hoàn toàn tỉnh ngủ chau mày rồi mở điện thoại lên, liền nhìn thấ dòng tin nhắn của em gái.
/Thương anh nhất đó, hôm nào sẽ mời anh ăn một bữa/.
Hôm qua trước khi tắm rửa rồi ngủ hắn đã nhắn cho Lưu Bảo Ngọc một dòng, nói rằng mình phải đến công ty làm việc sớm, vậy nên cô em gái này sáng sớm thức dậy nhìn thấy nhà không có ai, chẳng hề nghi ngờ mà còn cảm thấy thương anh trai mình vô cùng.
Người đàn ong nhếch môi cười vì lừa được đứa em này quá dễ dàng, tiếp đó nhắn thêm một dòng.
/Càng đông càng vui/.
Giây tiếp theo Bảo Ngọc liền nhán lại.
/Vậy thì tối nay đi, em sẽ bảo Vũ Hinh đi cùng cho vui, anh thấy sao?/.
Hắn nhanh chóng nhắn lại.
/Đừng có mời quá nhiều là được/.
Phía bên kia Lưu Bảo Ngọc đần mặt ra, vô cùng khó hiểu. Cái ông anh này câu trước thì bảo càng đông càng vui, câu sau đã bảo đừng mời quá nhiều là đang muốn cái gì đây?
Chậc, thôi kệ vậy.
/Được/.
Người nào đó nhìn thấy dòng tin nhắn vừa ý liền ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ôm lấy con sâu rượu và tiếp tục ngủ.
Lần trước tiệc tân gia nhỏ em ham vui này đã mời đến người không cần thiết, vậy nên khó tránh khỏi việc hôm nay nó sẽ lại làm chuyện dư thừa, mong là nói ít hiểu nhiều.
Hắn chôn đầu vào gáy của cô hít một hơi, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương chỉ thuộc về cô hài lòng thở ra.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn cô thông qua kính chiếu hậu rồi chậm rãi xoay đầu, hắn áp mặt vào vô lăng, câu lên một nụ cười yêu nghiệt rồi nhẹ nhàng nói:
"Cô Châu định khi nào mới vào xe đây? ".
Châu Vũ Hinh thu liễm nét mặt rồi chui vào trong, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Người nào đó lái xe, nhàn hạ nói với em gái mình:
"Hôm nay ngủ ở nhà của anh đi, anh đã nói với cha rồi ".
Lưu Bảo Ngọc trời đất quay cuồng ngồi tựa hẳn ra sau ghế rồi lười biếng mà đáp lại bằng giọng mũi:
"Ừm… sao… cũng được, em mệt quó ".
Vũ Hinh ngồi bên cạnh im lặng không nói gì, gương mặt của cô lúc này hai má đỏ hồng, sờ vào có chút nóng, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng, giây tiếp theo quay cuồng.
Cô hít vào một hơi, cảm nhận hơi lạnh quanh đầu mũi rồi thở ra thật dài, hơi men cũng từ đó mà bay ra, đầu óc cũng được thanh tỉnh đôi chút.
Chợp mắt một lúc thì cũng tới nhà, Hoàng Cảnh Nghiên đỗ xe ở căn hộ bên cạnh, bế cô em gái đang ngủ say như chết vào trong phòng ngủ rồi ném lên giường, đóng cửa. Lưu Bảo Ngọc bị ném đến mức bụng dạ nhộn nhạo cả lên, mắt không mở ra nỗi nhưng vẫn cáu gắt mà càu nhàu:
"Ưm, gì vậy? ".
Hoàng Cảnh Nghiên túm lấy góc chăn rồi phủ lên người cô, đối đãi hệt như một mớ thịt sắp được đem đi bán cần phải che kín, tiếp đó lại trở ra ngoài bế Châu Vũ Hinh sang căn hộ bên cạnh.
Động tác của hắn trái ngược hoàn toàn, bế cô lên nhẹ nhàng, mở cửa phòng ngủ cũng cẩn thận vì sợ phát ra tiếng động sẽ ảnh hưởng đến người đang say giấc, đặt cô xuống giường, hắn đắp chăn lên nhưng không vội vàng rời đi mà ngồi ở đó, bàn tay chậm rãi đưa ra vén sợi tóc đang rũ xuống gương mặt đỏ ửng.
Hai má vì rượu mà nóng lên, hắn áp tay vào, gương mặt của cô gái lập tức giãn ra, mang theo chút thoải mái mà cong môi.
Hoàng Cảnh Nghiên nhìn ngắm cô một lúc, bất giác cũng cười theo, hắn cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn, rất lâu sau mới luyến tiếc rời khỏi, ánh mắt vẫn trìu mến nhưng miệng thì lại thì thầm:
"Đồ sâu rượu ".
Người đàn ông chợt nhớ đến gì đó, hắn lấy điện thoại từ trong túi quần rồi nhắn vài dòng, tiếp sau đó liền đặt nó lên bàn rồi bước vào trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau thì bước ra ngoài với bộ đồ ngủ dài màu xanh đen, đi một vòng rồi nằm lên giường ôm lấy cô gái đang ngủ say vào lòng rồi thở đều.
Sáng hôm sau thức giấc vì tiếng tin nhắn của điện thoại, Hoàng Cảnh Nghiên chưa hoàn toàn tỉnh ngủ chau mày rồi mở điện thoại lên, liền nhìn thấ dòng tin nhắn của em gái.
/Thương anh nhất đó, hôm nào sẽ mời anh ăn một bữa/.
Hôm qua trước khi tắm rửa rồi ngủ hắn đã nhắn cho Lưu Bảo Ngọc một dòng, nói rằng mình phải đến công ty làm việc sớm, vậy nên cô em gái này sáng sớm thức dậy nhìn thấy nhà không có ai, chẳng hề nghi ngờ mà còn cảm thấy thương anh trai mình vô cùng.
Người đàn ong nhếch môi cười vì lừa được đứa em này quá dễ dàng, tiếp đó nhắn thêm một dòng.
/Càng đông càng vui/.
Giây tiếp theo Bảo Ngọc liền nhán lại.
/Vậy thì tối nay đi, em sẽ bảo Vũ Hinh đi cùng cho vui, anh thấy sao?/.
Hắn nhanh chóng nhắn lại.
/Đừng có mời quá nhiều là được/.
Phía bên kia Lưu Bảo Ngọc đần mặt ra, vô cùng khó hiểu. Cái ông anh này câu trước thì bảo càng đông càng vui, câu sau đã bảo đừng mời quá nhiều là đang muốn cái gì đây?
Chậc, thôi kệ vậy.
/Được/.
Người nào đó nhìn thấy dòng tin nhắn vừa ý liền ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống ôm lấy con sâu rượu và tiếp tục ngủ.
Lần trước tiệc tân gia nhỏ em ham vui này đã mời đến người không cần thiết, vậy nên khó tránh khỏi việc hôm nay nó sẽ lại làm chuyện dư thừa, mong là nói ít hiểu nhiều.
Hắn chôn đầu vào gáy của cô hít một hơi, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương chỉ thuộc về cô hài lòng thở ra.