Hôm nay cha lại nướng sạch tiền vào những trận đỏ đen, ông ta đem nỗi bực dọc ấy tút lây sang mẹ và cô, cơn nóng giận ấy hoá thành những đòn roi, căn nhà nhỏ chật chội bị đập phá, tiếng la thét của cha và tiếng cầu xin của mẹ vang lên, chó nghe thấy động tĩnh sủa vang, người người đi qua nghe thấy chỉ vội vàng chạy đi, chẳng ai báo cảnh sát cả, vì họ biết dù có báo thì cũng chẳng thể làm được gì, ngược lại còn gây hoạ cho bản thân.
Cơn thịnh nộ đi qua, Châu Chí Cường lăn ra ngủ mà không hề hay biết cô gái nhỏ đang cầm lấy con dao gọt trái cây trong tay, ánh mắt ngập tràn thù hận đang tiến đến chỗ ông ta, lúc cô giơ lên rồi định hạ xuống thì cổ tay đã bị nắm lại, xoay đầu nhìn chỉ thấy Lương Niệm Hoa nước mắt giàn giụa ra sức cầu xin:
"Vũ Hinh, đừng làm vậy, ông ấy là cha của con đấy ".
Một bên má Châu Vũ Hinh sưng đỏ, ánh mắt của cô lạnh lẽo nhìn thẳng về phía mẹ mình, tự giễu câu lên một nụ cười, bàn tay đang dùng lực buông thõng.
Lương Niệm Hoa kéo con gái vào trong phòng, bà nắm chặt lấy tay cô, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu như sợ sẽ đánh thức người đàn ông đang ngủ say tỉnh giấc.
Châu Vũ Hinh nhìn mẹ mình, ánh mắt của cô mang theo uất hận cùng với bất lực, môi khẽ nhếch lên:
"Việc ông ta làm có việc nào là việc của một người cha nên làm không? ".
Đối với cô mà nói, Châu Chí Cường chỉ là cha về mặt sinh học, và chỉ có thế thôi.
Lương Niệm Hoa cố lấy con dao mà cô nắm chặt, Châu Vũ Hinh buông ra hít vào một hơi đầy mệt mỏi như chẳng còn sức lực, cô nói:
"Con muốn ngủ ".
Mẹ cô lấy lại được con dao, nghe thấy cô nói thế cũng không ở lại mà bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, Châu Vũ Hinh đến trường với một bên má sưng to, đối với những lời bàn tán của mọi người cô chẳng quan tâm, vẫn như thường lệ, ngồi vào chỗ rồi lấy sách vở ra để học.
Một quyển vở được ném lên bàn, ở bên trong có kẹp vào một tờ tiền, Vũ Hinh nhìn một lúc rồi nhận lấy chép bài cho đối phương.
Thiếu niên tuỳ tiện ném vở lên bàn của cô vẫn đứng ở đó không chịu đi, con ngươi đen láy của hắn nhìn cô thờ ơ nhưng lại không giây nào rời khỏi. Từ đôi mắt mệt mỏi hơi thâm cho đến một bên má sưng to đều được hắn thu vào trong tầm mắt.
Lâm Lan nhìn thấy như thế trong lòng đương nhiên cảm thấy không hề tốt chút nào, nhanh chóng tiến tới nắm lấy cánh tay hắn rồi gượng cười:
"Cảnh Nghiên, sắp vào tiết rồi, về chỗ thôi ".
Hắn lúc đó hệt như con rối bị hoa khôi kéo đi, ngồi vào chỗ rồi vẫn cứ dán mắt về phía cô.
Tiết học bắt đầu, cô gái nhỏ vừa phải làm bài giúp người khác và hoàn thành luôn phần của mình, cô chẳng hề ngơi tay, dù đang vô cùng mỏi mệt, trong lòng cảm xúc cũng không tốt.
Châu Vũ Hinh nhìn vào bài tập, đang tập trung thì một khoảng không trước mắt mờ mờ ảo ảo khiến cô khó chịu, mũi hơi nhột nhột, một giây sau thứ chất lỏng màu đỏ rơi xuống quyển vở trắng tinh, cô vội vàng lấy tay che mũi, ngẩng đầu lên trời. Vì quá bất ngờ nên âm thanh tạo ra có hơi lớn khiến cho tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, nhưng Châu Vũ Hinh đâu thể quan tâm được trong khi đầu óc đang choáng váng?
"Em không sao chứ, sao lại chảy máu rồi? " - Giáo viên tiến đến rồi nói, nhìn thấy tình hình náo loạn lại lo lắng nếu như cô có việc gì thì sẽ phiền phức, vậy nên liền lên tiếng:
"Đến phòng y tế nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt em không tốt, ở đây lỡ đâu ngất xỉu thì sao? ".
Châu Vũ Hinh không muốn bỏ lỡ bài tập, cô không đi học thêm, nếu như còn bỏ tiết thì chắc chắn sẽ bị mất kiến thức.
Cô gái nhỏ một tay che mũi vẫn không ngừng chảy máu, một tay xua vội, thều thèo:
“Không cần đâu ạ, chỉ là chảy máu cam thôi, em ngồi đây nghỉ một chút… sẽ khoẻ…”.
Ánh mắt của cô gái hiện rõ sự mệt mỏi, cô chỉ đang gắng gượng, giáo viên thở dài một hơi rồi lại nói:
"Lên phòng y tế đi, khoẻ lại có gì không hiểu thì đến tìm tôi, tôi giảng lại cho em ".
Vũ Hinh nghe đến đây, lại thêm thái độ cương quyết của giáo viên nên chỉ đành nghe theo, cô đứng lên, chuếnh choáng chống tay lên mặt bàn cứng rắn rồi đi ra khỏi lớp.
Cơn thịnh nộ đi qua, Châu Chí Cường lăn ra ngủ mà không hề hay biết cô gái nhỏ đang cầm lấy con dao gọt trái cây trong tay, ánh mắt ngập tràn thù hận đang tiến đến chỗ ông ta, lúc cô giơ lên rồi định hạ xuống thì cổ tay đã bị nắm lại, xoay đầu nhìn chỉ thấy Lương Niệm Hoa nước mắt giàn giụa ra sức cầu xin:
"Vũ Hinh, đừng làm vậy, ông ấy là cha của con đấy ".
Một bên má Châu Vũ Hinh sưng đỏ, ánh mắt của cô lạnh lẽo nhìn thẳng về phía mẹ mình, tự giễu câu lên một nụ cười, bàn tay đang dùng lực buông thõng.
Lương Niệm Hoa kéo con gái vào trong phòng, bà nắm chặt lấy tay cô, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu như sợ sẽ đánh thức người đàn ông đang ngủ say tỉnh giấc.
Châu Vũ Hinh nhìn mẹ mình, ánh mắt của cô mang theo uất hận cùng với bất lực, môi khẽ nhếch lên:
"Việc ông ta làm có việc nào là việc của một người cha nên làm không? ".
Đối với cô mà nói, Châu Chí Cường chỉ là cha về mặt sinh học, và chỉ có thế thôi.
Lương Niệm Hoa cố lấy con dao mà cô nắm chặt, Châu Vũ Hinh buông ra hít vào một hơi đầy mệt mỏi như chẳng còn sức lực, cô nói:
"Con muốn ngủ ".
Mẹ cô lấy lại được con dao, nghe thấy cô nói thế cũng không ở lại mà bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, Châu Vũ Hinh đến trường với một bên má sưng to, đối với những lời bàn tán của mọi người cô chẳng quan tâm, vẫn như thường lệ, ngồi vào chỗ rồi lấy sách vở ra để học.
Một quyển vở được ném lên bàn, ở bên trong có kẹp vào một tờ tiền, Vũ Hinh nhìn một lúc rồi nhận lấy chép bài cho đối phương.
Thiếu niên tuỳ tiện ném vở lên bàn của cô vẫn đứng ở đó không chịu đi, con ngươi đen láy của hắn nhìn cô thờ ơ nhưng lại không giây nào rời khỏi. Từ đôi mắt mệt mỏi hơi thâm cho đến một bên má sưng to đều được hắn thu vào trong tầm mắt.
Lâm Lan nhìn thấy như thế trong lòng đương nhiên cảm thấy không hề tốt chút nào, nhanh chóng tiến tới nắm lấy cánh tay hắn rồi gượng cười:
"Cảnh Nghiên, sắp vào tiết rồi, về chỗ thôi ".
Hắn lúc đó hệt như con rối bị hoa khôi kéo đi, ngồi vào chỗ rồi vẫn cứ dán mắt về phía cô.
Tiết học bắt đầu, cô gái nhỏ vừa phải làm bài giúp người khác và hoàn thành luôn phần của mình, cô chẳng hề ngơi tay, dù đang vô cùng mỏi mệt, trong lòng cảm xúc cũng không tốt.
Châu Vũ Hinh nhìn vào bài tập, đang tập trung thì một khoảng không trước mắt mờ mờ ảo ảo khiến cô khó chịu, mũi hơi nhột nhột, một giây sau thứ chất lỏng màu đỏ rơi xuống quyển vở trắng tinh, cô vội vàng lấy tay che mũi, ngẩng đầu lên trời. Vì quá bất ngờ nên âm thanh tạo ra có hơi lớn khiến cho tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, nhưng Châu Vũ Hinh đâu thể quan tâm được trong khi đầu óc đang choáng váng?
"Em không sao chứ, sao lại chảy máu rồi? " - Giáo viên tiến đến rồi nói, nhìn thấy tình hình náo loạn lại lo lắng nếu như cô có việc gì thì sẽ phiền phức, vậy nên liền lên tiếng:
"Đến phòng y tế nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt em không tốt, ở đây lỡ đâu ngất xỉu thì sao? ".
Châu Vũ Hinh không muốn bỏ lỡ bài tập, cô không đi học thêm, nếu như còn bỏ tiết thì chắc chắn sẽ bị mất kiến thức.
Cô gái nhỏ một tay che mũi vẫn không ngừng chảy máu, một tay xua vội, thều thèo:
“Không cần đâu ạ, chỉ là chảy máu cam thôi, em ngồi đây nghỉ một chút… sẽ khoẻ…”.
Ánh mắt của cô gái hiện rõ sự mệt mỏi, cô chỉ đang gắng gượng, giáo viên thở dài một hơi rồi lại nói:
"Lên phòng y tế đi, khoẻ lại có gì không hiểu thì đến tìm tôi, tôi giảng lại cho em ".
Vũ Hinh nghe đến đây, lại thêm thái độ cương quyết của giáo viên nên chỉ đành nghe theo, cô đứng lên, chuếnh choáng chống tay lên mặt bàn cứng rắn rồi đi ra khỏi lớp.