Hoàng Cảnh Nghiên đứng hình, hắn máy móc cử động hệt như một robot, xoay đầu nói chuyện với vợ mình bằng giọng nói căng thẳng:
"Vợ, em… em đừng có doạ anh… ".
Hắn lúng túng xoay sang nhìn Lương Niệm Hoa bằng ánh mắt không thể tha thiết hơn rồi nói:
"Mẹ, cứu con với ".
Bà cũng thông cảm mà tiến đến bế cháu gái của mình.
Hoàng Cảnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, từ đó hắn đã ngầm khẳng định mình nợ mẹ một ân huệ to lớn.
Cảnh gia đình đoàn tụu dường như cũng không tiện cho người ngoài chen vào, Chu Tiểu Mai ở đó một lúc lâu cũng cảm thấy bản thân nên đi rồi, sau khi chào hỏi mọi người thì liền rời khỏi, nhưng nào biết được ở bên ngoài cửa phòng đang có một người đứng đợi từ sớm.
Cô vừa bước ra, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, đáy mắt bình tĩnh bỗng hoang mang.
Chu Tiểu Mai trong lòng bất an dẫn đến việc cô cúi gằm mặt xuống rồi lướt qua thật nhanh, nhưng hắn ta không để cho cô thực hiện được việc này, Lý Thiên Thiên nắm lấy cổ tay nhỏ mảnh khảnh, cô vung tay ra thật nhanh, hốt hoảng nhìn hắn.
Người đàn ông đôi mắt vươn vài tơ máu, hắn câu lên nụ cười vừa mừng vừa đau thương, nhỏ giọng:
"Cuối cùng cũng đã tìm thấy em rồi ".
Chu Tiểu Mai nghe thấy giọng nói của hắn ta, từng tế bào trong người như muốn kêu gào, ngay cả thở cũng quên mất, dù đang lo sợ nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh đáp lại một câu trước khi xoay người rời đi:
"Chắc là đằng ấy nhầm người rồi ".
Trong ánh mắt của Lý Thiên Thiên thoáng mang theo ngạc nhiên, hắn hơi nghi ngại mà hỏi:
"Em… nói chuyện được? ".
Cô cố gắng không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, đáp lại thêm một lần nữa như đang bố thí chút ân điển:
"Tôi đã nói anh nhầm người rồi ".
Cô rời đi trong vội vã, để lại hắn ta đứng ở đó ngây ra một hồi.
Trước đó hắn ta đã dò xét thử Hoàng Cảnh Nghiên, dù không nghe được thông tin gì nhưng có thể biết được tên tuổi.
Thử hỏi trên đời liệu có hai người giống nhau cả về ngoại hình và tên gọi sao?
Nhưng mà Chu Tiểu Mai trong quá khứ của hắn ta vốn không thể nói chuyện được, xem ra hắn ta phải tìm hiểu việc này kỹ lưỡng hơn rồi, mang danh là người có thế lực trong hắc đạo nhưng tìm kiếm một cô gái mất hơn 6 năm mới tìm ra nhờ may mắn.
__________
Châu Vũ Hinh 1 tuần sau thì xuất viện, sau khi dỗ bé con ngủ xong thì cô cùng với em chồng cùng ngồi dùng trà.
Lưu Bảo Ngọc nhìn Vũ Hinh một hồi lâu, dường như có khá nhiều suy nghĩ, Vũ Hinh nhìn ra được liền hỏi:
"Có gì muốn nói với tớ à? ".
"Hinh Hinh, hôm qua có một buổi tiệc nên tớ đến đó thì nghe được một vài chuyện về cô giáo. Nghe nói cách đây 9 năm, cô ấy là người hầu ở nhà họ Lý. Gia đình họ có chút phức tạp, có hai người con trai, Lý Thiên Thiên, Lý Hoàng Hoàng và một cô con gái nuôi tên Lý Uyên. Người ta đồn rằng cô giáo… là tình nhân của anh Lý Thiên Thiên, sau này nhà họ Lý phá sản cho nên cô giáo liền rời đi ".
Châu Vũ Hinh có chút kinh ngạc trong ánh mắt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc liền lên tiếng:
"Tớ tin cô không phải người như vậy, tin đồn thì chỉ là tin đồn thôi, không đáng tin ".
"Nhưng mà hình như là giữa cô giáo với anh Lý Thiên Thiên kia đúng là có quen biết, cô giáo… ".
"Đó là việc riêng tư, cô giáo không nói thì tớ cũng không hỏi, nhưng mà tớ vẫn tin tưởng cô của mình. Lý Thiên Thiên lăn lộn ở giới hắc đạo, nếu như nói anh ta không có thủ đoạn thì thực sự khá khó tin ".
Vũ Hinh suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại rồi nhắn tin cho Chu Tiểu Mai, lỡ đâu cô ấy có điều khó xử, hoặc bị Lý Thiên Thiên gây khó dễ thì còn biết đường mà tính toán.
Chu Tiểu Mai đối với Châu Vũ Hinh có ơn, vậy nên dù có đắc tội với Lý Thiên Thiên thì cũng phải bảo vệ cô ấy.
Dạo này Lý Thiên Thiên rất hay hỏi về tình hình của Chu Tiểu Mai, đúng là kỳ lạ thật đấy, hắn ta rõ ràng có thể tự điều tra nhưng lại không làm như thế, cứ như thể… dù muốn biết thông tin nhưng lại không muốn gây khó dễ vậy.
Hoàng Cảnh Nghiên là người khác nghe lời vợ cho nên hầu như chẳng moi được bất cứ thông tin nào, vậy mà hắn ta vẫn kiên trì vô cùng.
"Vợ, em… em đừng có doạ anh… ".
Hắn lúng túng xoay sang nhìn Lương Niệm Hoa bằng ánh mắt không thể tha thiết hơn rồi nói:
"Mẹ, cứu con với ".
Bà cũng thông cảm mà tiến đến bế cháu gái của mình.
Hoàng Cảnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, từ đó hắn đã ngầm khẳng định mình nợ mẹ một ân huệ to lớn.
Cảnh gia đình đoàn tụu dường như cũng không tiện cho người ngoài chen vào, Chu Tiểu Mai ở đó một lúc lâu cũng cảm thấy bản thân nên đi rồi, sau khi chào hỏi mọi người thì liền rời khỏi, nhưng nào biết được ở bên ngoài cửa phòng đang có một người đứng đợi từ sớm.
Cô vừa bước ra, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, đáy mắt bình tĩnh bỗng hoang mang.
Chu Tiểu Mai trong lòng bất an dẫn đến việc cô cúi gằm mặt xuống rồi lướt qua thật nhanh, nhưng hắn ta không để cho cô thực hiện được việc này, Lý Thiên Thiên nắm lấy cổ tay nhỏ mảnh khảnh, cô vung tay ra thật nhanh, hốt hoảng nhìn hắn.
Người đàn ông đôi mắt vươn vài tơ máu, hắn câu lên nụ cười vừa mừng vừa đau thương, nhỏ giọng:
"Cuối cùng cũng đã tìm thấy em rồi ".
Chu Tiểu Mai nghe thấy giọng nói của hắn ta, từng tế bào trong người như muốn kêu gào, ngay cả thở cũng quên mất, dù đang lo sợ nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh đáp lại một câu trước khi xoay người rời đi:
"Chắc là đằng ấy nhầm người rồi ".
Trong ánh mắt của Lý Thiên Thiên thoáng mang theo ngạc nhiên, hắn hơi nghi ngại mà hỏi:
"Em… nói chuyện được? ".
Cô cố gắng không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, đáp lại thêm một lần nữa như đang bố thí chút ân điển:
"Tôi đã nói anh nhầm người rồi ".
Cô rời đi trong vội vã, để lại hắn ta đứng ở đó ngây ra một hồi.
Trước đó hắn ta đã dò xét thử Hoàng Cảnh Nghiên, dù không nghe được thông tin gì nhưng có thể biết được tên tuổi.
Thử hỏi trên đời liệu có hai người giống nhau cả về ngoại hình và tên gọi sao?
Nhưng mà Chu Tiểu Mai trong quá khứ của hắn ta vốn không thể nói chuyện được, xem ra hắn ta phải tìm hiểu việc này kỹ lưỡng hơn rồi, mang danh là người có thế lực trong hắc đạo nhưng tìm kiếm một cô gái mất hơn 6 năm mới tìm ra nhờ may mắn.
__________
Châu Vũ Hinh 1 tuần sau thì xuất viện, sau khi dỗ bé con ngủ xong thì cô cùng với em chồng cùng ngồi dùng trà.
Lưu Bảo Ngọc nhìn Vũ Hinh một hồi lâu, dường như có khá nhiều suy nghĩ, Vũ Hinh nhìn ra được liền hỏi:
"Có gì muốn nói với tớ à? ".
"Hinh Hinh, hôm qua có một buổi tiệc nên tớ đến đó thì nghe được một vài chuyện về cô giáo. Nghe nói cách đây 9 năm, cô ấy là người hầu ở nhà họ Lý. Gia đình họ có chút phức tạp, có hai người con trai, Lý Thiên Thiên, Lý Hoàng Hoàng và một cô con gái nuôi tên Lý Uyên. Người ta đồn rằng cô giáo… là tình nhân của anh Lý Thiên Thiên, sau này nhà họ Lý phá sản cho nên cô giáo liền rời đi ".
Châu Vũ Hinh có chút kinh ngạc trong ánh mắt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc liền lên tiếng:
"Tớ tin cô không phải người như vậy, tin đồn thì chỉ là tin đồn thôi, không đáng tin ".
"Nhưng mà hình như là giữa cô giáo với anh Lý Thiên Thiên kia đúng là có quen biết, cô giáo… ".
"Đó là việc riêng tư, cô giáo không nói thì tớ cũng không hỏi, nhưng mà tớ vẫn tin tưởng cô của mình. Lý Thiên Thiên lăn lộn ở giới hắc đạo, nếu như nói anh ta không có thủ đoạn thì thực sự khá khó tin ".
Vũ Hinh suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại rồi nhắn tin cho Chu Tiểu Mai, lỡ đâu cô ấy có điều khó xử, hoặc bị Lý Thiên Thiên gây khó dễ thì còn biết đường mà tính toán.
Chu Tiểu Mai đối với Châu Vũ Hinh có ơn, vậy nên dù có đắc tội với Lý Thiên Thiên thì cũng phải bảo vệ cô ấy.
Dạo này Lý Thiên Thiên rất hay hỏi về tình hình của Chu Tiểu Mai, đúng là kỳ lạ thật đấy, hắn ta rõ ràng có thể tự điều tra nhưng lại không làm như thế, cứ như thể… dù muốn biết thông tin nhưng lại không muốn gây khó dễ vậy.
Hoàng Cảnh Nghiên là người khác nghe lời vợ cho nên hầu như chẳng moi được bất cứ thông tin nào, vậy mà hắn ta vẫn kiên trì vô cùng.