Không dám hỏi rõ liền suy nghĩ lung tung, trong đầu Vũ Hinh lúc này đều là hình ảnh hắn gặp gỡ rồi trò chuyện vui vẻ với người được mẹ mình giới thiệu, cô khá giỏi trong việc khống chế cảm xúc nhưng dù có giỏi cách mấy thì cũng chẳng thể nào qua được đôi mắt tinh anh của hắn.
Hoàng Cảnh Nghiên không hề bỏ qua mà hỏi cô:
"Có chuyện gì không vui sao? Sắc mặt của em không tốt ".
"Không có gì ".
Bên tai vang lên tiếng thở dài của hắn, Hoàng Cảnh Nghiên không gây khó dễ cho cô, hắn thả lỏng vòng tay xaoy người rời đi, cởi áo khoác rồi treo lên giá, Vũ Hinh chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, giọng nói mang theo chút buồn, hắn nói:
"Ăn cơm thôi ".
Lúc cô xoay người đi, hắn đã treo áo lên giá, không vội rời đi mà vẫn đứng ở đó một lúc, nhìn chiếc áo màu xám đen nằm yên một chỗ, đại não chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều nhưng lại nặng nề hệt như bị đè bởi tảng đá lớn.
Vũ Hinh tiến ra ban công lấy chăn đã được phơi khô vào, hắn nhìn cô mãi không rời, môi mỏng bất giác thốt ra câu nói:
"Dù là trước đây hay hiện tại thì em không thể tin tưởng mà chia sẻ với tôi dù chỉ là một chuyện nhỏ hay sao? ".
Nào có ai biết được hắn muốn cô mở lòng biết bao, dù chỉ là than vãn việc ở công ty, chỉ cần như thế là đủ.
Hắn của lúc này vẫn hệt như khi trước, bất an vô cùng.
Cô ở trước mặt nhưng lại có cảm giác sẽ biến mất bất cứ lúc nào, dù có ôm cô hằng đêm thì cảm giác lo sợ vẫn chẳng thể nào biến mất.
Đã có thời gian hắn từng nghĩ đến việc giam cầm cô ở một nơi chỉ có hắn mới nhìn thấy, nếu như thế thì có phải sự bất an trong hắn sẽ được xoá sạch hay không?
Ý nghĩ ấy vừa dứt thì trong đầu lại loé lên hình ảnh nữ sinh nhỏ ngồi thẫn thơ ở trên cầu vượt, gương mặt vô cảm, hai mắt sưng đỏ vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.
Rốt cuộc phải làm gì thì em mới chịu mở lòng đây?
_________________
Tại một căn biệt thự xa hoa nọ, Hoàng Dực Phi trở về nhà với gương mặt chẳng mấy vui vẻ, chiếc túi xách đắt tiền bị ném xuống sàn nhà, bà ta bực dọc bỏ lên lầu, nghiến răng lẩm nhẩm:
"Châu Chí Cường đúng là tên khốn vô dụng, chẳng được tích sự gì. Cố sức giúp gã ra khỏi tù cứ tưởng sẽ làm nên việc, ai ngờ cái gì cũng không làm được ".
Việc đến nước này rồi, chỉ có thể nghỉ cách từ phía Châu Vũ Hinh.
Hoàng Dực Phi về chưa được bao lâu lại lấy xe rời đi, chẳng bao lâu đã ngừng xe ở trước cửa căn hộ nọ.
Lưu Bảo Ngọc đang ở trước sân quét lá, gương mặt tươi tắn lại lần nữa bị người không mời mà đến làm cho mất hứng thú, dù cô vì chuyện cha mẹ li hôn năm xưa mà trở nên có ác cảm với mẹ nhưng cũng không thể cư xử ngỗ ngược.
Lưu Bảo Ngọc dựng chổi vào góc, cố gắng né tránh chạm mắt Hoàng Dực Phi nhất có thể, nhỏ giọng:
"Mẹ ".
Bà không nhìn con gái mình mà nhìn sang nhà bên cạnh, khi thấy Lương Niệm Hoa liền cười mỉa rồi lên tiếng:
"Quả nhiên là ở đây ".
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lưu Bảo Ngọc và sự khinh miệt của Hoàng Dực Phi, Lương Niệm Hoa lại khá bình tĩnh đáp lại:
"Lâu rồi không gặp, phu nhân vẫn khoẻ mạnh nhỉ? ".
Lương Niệm Hoa hơi ho khan vài tiếng, vết thương đã hồi phục nhưng nếu để khoẻ mạnh thì có lẽ cần thêm một khoảng thời gian dài, bà nhìn Bảo Ngọc:
"Không có gì đâu, chúng ta là người quen cũ ".
Bảo Ngọc không tò mò quá nhiều, chỉ qua loa gật đầu rồi tìm cớ rời đi.
Lương Niệm Hoa vẫn để cho Hoàng Dực Phi đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không có ý mời bà ta vào trong nhà ngồi, điều này khiến cho Hoàng Dực Phi muốn gây khó dễ, nhưng còn chưa kịp nói thì bà đã lên tiếng:
"Tôi không muốn mời kẻ đã hành hung con gái của mình vào nhà là điều đương nhiên, chắc hẳn phu nhân nếu rơi vào hoàn cảnh như tôi thì cũng sẽ như thế ".
Gương mặt vẫn khó chịu và mang đầy sự khinh miệt như hôm nào, nhưng Lương Niệm Hoa không cần phải nhượng bộ nữa, bà thẳng thừng mà nói thẳng vào mặt người đang đứng phía đối diện:
"Dù có làm cách nào thì tôi cũng không nghe theo đâu, tôi đây đang muốn xem thử tình cảnh bà bị con trai ghét bỏ. Đây là cái giá cho việc bà dám đày đoạ con gái của tôi ".
Hoàng Cảnh Nghiên không hề bỏ qua mà hỏi cô:
"Có chuyện gì không vui sao? Sắc mặt của em không tốt ".
"Không có gì ".
Bên tai vang lên tiếng thở dài của hắn, Hoàng Cảnh Nghiên không gây khó dễ cho cô, hắn thả lỏng vòng tay xaoy người rời đi, cởi áo khoác rồi treo lên giá, Vũ Hinh chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, giọng nói mang theo chút buồn, hắn nói:
"Ăn cơm thôi ".
Lúc cô xoay người đi, hắn đã treo áo lên giá, không vội rời đi mà vẫn đứng ở đó một lúc, nhìn chiếc áo màu xám đen nằm yên một chỗ, đại não chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều nhưng lại nặng nề hệt như bị đè bởi tảng đá lớn.
Vũ Hinh tiến ra ban công lấy chăn đã được phơi khô vào, hắn nhìn cô mãi không rời, môi mỏng bất giác thốt ra câu nói:
"Dù là trước đây hay hiện tại thì em không thể tin tưởng mà chia sẻ với tôi dù chỉ là một chuyện nhỏ hay sao? ".
Nào có ai biết được hắn muốn cô mở lòng biết bao, dù chỉ là than vãn việc ở công ty, chỉ cần như thế là đủ.
Hắn của lúc này vẫn hệt như khi trước, bất an vô cùng.
Cô ở trước mặt nhưng lại có cảm giác sẽ biến mất bất cứ lúc nào, dù có ôm cô hằng đêm thì cảm giác lo sợ vẫn chẳng thể nào biến mất.
Đã có thời gian hắn từng nghĩ đến việc giam cầm cô ở một nơi chỉ có hắn mới nhìn thấy, nếu như thế thì có phải sự bất an trong hắn sẽ được xoá sạch hay không?
Ý nghĩ ấy vừa dứt thì trong đầu lại loé lên hình ảnh nữ sinh nhỏ ngồi thẫn thơ ở trên cầu vượt, gương mặt vô cảm, hai mắt sưng đỏ vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.
Rốt cuộc phải làm gì thì em mới chịu mở lòng đây?
_________________
Tại một căn biệt thự xa hoa nọ, Hoàng Dực Phi trở về nhà với gương mặt chẳng mấy vui vẻ, chiếc túi xách đắt tiền bị ném xuống sàn nhà, bà ta bực dọc bỏ lên lầu, nghiến răng lẩm nhẩm:
"Châu Chí Cường đúng là tên khốn vô dụng, chẳng được tích sự gì. Cố sức giúp gã ra khỏi tù cứ tưởng sẽ làm nên việc, ai ngờ cái gì cũng không làm được ".
Việc đến nước này rồi, chỉ có thể nghỉ cách từ phía Châu Vũ Hinh.
Hoàng Dực Phi về chưa được bao lâu lại lấy xe rời đi, chẳng bao lâu đã ngừng xe ở trước cửa căn hộ nọ.
Lưu Bảo Ngọc đang ở trước sân quét lá, gương mặt tươi tắn lại lần nữa bị người không mời mà đến làm cho mất hứng thú, dù cô vì chuyện cha mẹ li hôn năm xưa mà trở nên có ác cảm với mẹ nhưng cũng không thể cư xử ngỗ ngược.
Lưu Bảo Ngọc dựng chổi vào góc, cố gắng né tránh chạm mắt Hoàng Dực Phi nhất có thể, nhỏ giọng:
"Mẹ ".
Bà không nhìn con gái mình mà nhìn sang nhà bên cạnh, khi thấy Lương Niệm Hoa liền cười mỉa rồi lên tiếng:
"Quả nhiên là ở đây ".
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lưu Bảo Ngọc và sự khinh miệt của Hoàng Dực Phi, Lương Niệm Hoa lại khá bình tĩnh đáp lại:
"Lâu rồi không gặp, phu nhân vẫn khoẻ mạnh nhỉ? ".
Lương Niệm Hoa hơi ho khan vài tiếng, vết thương đã hồi phục nhưng nếu để khoẻ mạnh thì có lẽ cần thêm một khoảng thời gian dài, bà nhìn Bảo Ngọc:
"Không có gì đâu, chúng ta là người quen cũ ".
Bảo Ngọc không tò mò quá nhiều, chỉ qua loa gật đầu rồi tìm cớ rời đi.
Lương Niệm Hoa vẫn để cho Hoàng Dực Phi đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không có ý mời bà ta vào trong nhà ngồi, điều này khiến cho Hoàng Dực Phi muốn gây khó dễ, nhưng còn chưa kịp nói thì bà đã lên tiếng:
"Tôi không muốn mời kẻ đã hành hung con gái của mình vào nhà là điều đương nhiên, chắc hẳn phu nhân nếu rơi vào hoàn cảnh như tôi thì cũng sẽ như thế ".
Gương mặt vẫn khó chịu và mang đầy sự khinh miệt như hôm nào, nhưng Lương Niệm Hoa không cần phải nhượng bộ nữa, bà thẳng thừng mà nói thẳng vào mặt người đang đứng phía đối diện:
"Dù có làm cách nào thì tôi cũng không nghe theo đâu, tôi đây đang muốn xem thử tình cảnh bà bị con trai ghét bỏ. Đây là cái giá cho việc bà dám đày đoạ con gái của tôi ".