Người đàn ông cởi bỏ giày cao gót rồi tuỳ ý vứt xuống sàn nhà bằng gỗ, hắn ép cô nằm sấp lên giường, bàn tay to gân guốc ở trên tấm lưng gợi cảm ấy miết nhẹ từ sống lưng một đường đi xuống.
"A! Đừng! " - Cô gái run rẩy thét lên một tiếng, cô nắm chặt drap giường.
Lúc này đây cô hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông khoái trá thế nào, cô càng phản kháng thì hắn lại càng thích thú, bàn tay ấy di chuyển xuống tận bờ mông tròn trịa, không hề có ý định buông tha mà ở một bên căng mọng tuỳ hứng vẽ vài vòng tròn.
Vũ Hinh rùng mình, hít vào một hơi, không khống chế được mà nấc lên thành tiếng:
"Hic, không, anh bỏ ra, đang chạm vào đâu… ".
"Mông em " - Người đàn ông chẳng hề biết thế nào là xấu hổ còn nhanh chóng đáp lại lời cô, một ngụm nước bọt được nuốt xuống yết hầu liền di chuyển, hắn cúi người xuống đặt môi lên bờ lưng trắng không tỳ vết hít một hơi sâu.
"Không, đồ biến thái ".
Cô dứt câu này thì liền thấy hắn hạ toàn bộ cơ thể lên người mình, có thể cảm nhận được nơi nào đó cứng ngắt đang cạ vào quả đào to tròn, Hoàng Cảnh Nghiên đưa lưỡi liếm dọc từ giữa lưng lên tận chiếc gáy rồi cắn lấy vành tai của cô, không bỏ qua một khắc nào trêu chọc:
"Biến thái? Nếu em đã nói như thế thì tôi đây cũng không ngại biến lời em nói thành sự thật đâu ".
"Nga… bỏ… ra… ".
Gương mặt của cô đỏ bừng, ánh mắt đầy giận dữ và uất ức, cố gắng xoay đầu trừng hắn.
Người đàn ông chẳng hề sợ hãi, hắn tiếp tục hít một hơi sâu rồi khàn giọng:
"Thơm quá ".
Vũ Hinh có chút váng đầu, cô muốn né hắn xa nhất có thể nhưng làm sao tên biến thái này để điều đó xảy ra? Hắn áp lồng ngực lên lưng cô, bàn tay luồng xuống bên dưới rồi bắt lấy chiếc cằm thon gọn, nụ hôn rơi lên một bên má mịn màng.
Cả cơ thể của cô bất ngờ bị hắn lật lại, tức thật chứ, cô có phải là thịt nướng đâu, chín mặt này nên trở sang mặt còn lại à?
Vũ Hinh há miệng kinh ngạc, chữ còn chưa kịp rời khỏi miệng thì đã bị nhét cho vật gì đó, trơn trượt, nong nóng và di chuyển khắp nơi hệt như con rắn, thậm chí còn cạy môi của cô ra rồi tiến vào bên trong.
Hít vào một hơi đều là mùi hương đặc trưng của hắn, cô sợ đến mức nín thở, cơ thể cũng cứng đờ, mắt mở to hết mức có thể, ngấn lệ, hai má đỏ bừng.
"Ưm!!! " - Vũ Hinh xoay đầu đi nơi khác, kháng cự nụ hôn đó, cô sợ đến mức thét lớn:
"Không!!! Ưm… ".
Chỉ vừa xoay đi chưa tròn một giây thì hai bên má bị bóp lấy, ghì chặt.
Hoàng Cảnh Nghiên hơi ngẩng lên, hắn liếm vệt nước dính trên khoé môi, câu lên nụ cười bất lương, đưa lưỡi ra rồi lần nữa cúi xuống nhắm chuẩn xác vào đôi môi anh đào.
Người đàn ông như thể xem môi cô là thức ăn vậy, hắn ngấu nghiến, hết liếm rồi lại mút, Vũ Hinh uống không quá nhiều rượu nhưng vẫn còn lưu lại chút mùi vị của trái cây lên men cho đến khi hắn dán môi lên.
Âm thanh ngượng chín mặt vang lên trong căn hộ cao cấp, nếu như không cách âm thì lỡ đâu bên ngoài có người thì sẽ nghe thấy mất.
Châu Vũ Hinh nắm chặt tay rồi đấm mạnh vào lồng ngực cường tráng của hắn, cứng như đá vậy, dù cô có dùng hết sức bình sinh thì hắn cũng chẳng hề di chuyển, bàn tay to nổi gân xanh kia an vị đặt ở trên chiếc eo thon thả tuỳ cho cô đánh đấm.
Hắn coi thường cô đến thế là cùng.
Cô gái nhỏ bị hắn ngấu nghiến quên cả thở, dần sức lực cũng chẳng còn, đầu óc choáng váng vì không có oxi để đẩy lên não, trước mắt là một mảng mơ hồ, dù như thế hắn vẫn chẳng hề buông tha, mút lấy cánh môi bên dưới đến mức nó sưng đỏ.
Hơi thở nóng rực ấy phả lên gương mặt đang mê man của cô, Vũ Hinh khóc rồi, cô vừa sợ vừa ức.
Cuối cùng không chịu đựng được mà yếu ớt van nài:
"Xin anh… ngừng… lại ".
Hoàng Cảnh Nghiên đã lên kế hoạch từ lâu, đối với lời nói khẩn thiết của cô hắn bỏ ngoài tai, liếc mắt nhìn lên gương mặt đỏ như quả táo của cô rồi lại tiếp tục.
Vũ Hinh cầu xin không được, yếu ớt đẩy hắn ra, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô ghì lên đỉnh đầu.
Trong căn phòng phát ra âm thanh lạ, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng kháng cự yếu ớt của cô gái nhỏ.
"A! Đừng! " - Cô gái run rẩy thét lên một tiếng, cô nắm chặt drap giường.
Lúc này đây cô hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của người đàn ông khoái trá thế nào, cô càng phản kháng thì hắn lại càng thích thú, bàn tay ấy di chuyển xuống tận bờ mông tròn trịa, không hề có ý định buông tha mà ở một bên căng mọng tuỳ hứng vẽ vài vòng tròn.
Vũ Hinh rùng mình, hít vào một hơi, không khống chế được mà nấc lên thành tiếng:
"Hic, không, anh bỏ ra, đang chạm vào đâu… ".
"Mông em " - Người đàn ông chẳng hề biết thế nào là xấu hổ còn nhanh chóng đáp lại lời cô, một ngụm nước bọt được nuốt xuống yết hầu liền di chuyển, hắn cúi người xuống đặt môi lên bờ lưng trắng không tỳ vết hít một hơi sâu.
"Không, đồ biến thái ".
Cô dứt câu này thì liền thấy hắn hạ toàn bộ cơ thể lên người mình, có thể cảm nhận được nơi nào đó cứng ngắt đang cạ vào quả đào to tròn, Hoàng Cảnh Nghiên đưa lưỡi liếm dọc từ giữa lưng lên tận chiếc gáy rồi cắn lấy vành tai của cô, không bỏ qua một khắc nào trêu chọc:
"Biến thái? Nếu em đã nói như thế thì tôi đây cũng không ngại biến lời em nói thành sự thật đâu ".
"Nga… bỏ… ra… ".
Gương mặt của cô đỏ bừng, ánh mắt đầy giận dữ và uất ức, cố gắng xoay đầu trừng hắn.
Người đàn ông chẳng hề sợ hãi, hắn tiếp tục hít một hơi sâu rồi khàn giọng:
"Thơm quá ".
Vũ Hinh có chút váng đầu, cô muốn né hắn xa nhất có thể nhưng làm sao tên biến thái này để điều đó xảy ra? Hắn áp lồng ngực lên lưng cô, bàn tay luồng xuống bên dưới rồi bắt lấy chiếc cằm thon gọn, nụ hôn rơi lên một bên má mịn màng.
Cả cơ thể của cô bất ngờ bị hắn lật lại, tức thật chứ, cô có phải là thịt nướng đâu, chín mặt này nên trở sang mặt còn lại à?
Vũ Hinh há miệng kinh ngạc, chữ còn chưa kịp rời khỏi miệng thì đã bị nhét cho vật gì đó, trơn trượt, nong nóng và di chuyển khắp nơi hệt như con rắn, thậm chí còn cạy môi của cô ra rồi tiến vào bên trong.
Hít vào một hơi đều là mùi hương đặc trưng của hắn, cô sợ đến mức nín thở, cơ thể cũng cứng đờ, mắt mở to hết mức có thể, ngấn lệ, hai má đỏ bừng.
"Ưm!!! " - Vũ Hinh xoay đầu đi nơi khác, kháng cự nụ hôn đó, cô sợ đến mức thét lớn:
"Không!!! Ưm… ".
Chỉ vừa xoay đi chưa tròn một giây thì hai bên má bị bóp lấy, ghì chặt.
Hoàng Cảnh Nghiên hơi ngẩng lên, hắn liếm vệt nước dính trên khoé môi, câu lên nụ cười bất lương, đưa lưỡi ra rồi lần nữa cúi xuống nhắm chuẩn xác vào đôi môi anh đào.
Người đàn ông như thể xem môi cô là thức ăn vậy, hắn ngấu nghiến, hết liếm rồi lại mút, Vũ Hinh uống không quá nhiều rượu nhưng vẫn còn lưu lại chút mùi vị của trái cây lên men cho đến khi hắn dán môi lên.
Âm thanh ngượng chín mặt vang lên trong căn hộ cao cấp, nếu như không cách âm thì lỡ đâu bên ngoài có người thì sẽ nghe thấy mất.
Châu Vũ Hinh nắm chặt tay rồi đấm mạnh vào lồng ngực cường tráng của hắn, cứng như đá vậy, dù cô có dùng hết sức bình sinh thì hắn cũng chẳng hề di chuyển, bàn tay to nổi gân xanh kia an vị đặt ở trên chiếc eo thon thả tuỳ cho cô đánh đấm.
Hắn coi thường cô đến thế là cùng.
Cô gái nhỏ bị hắn ngấu nghiến quên cả thở, dần sức lực cũng chẳng còn, đầu óc choáng váng vì không có oxi để đẩy lên não, trước mắt là một mảng mơ hồ, dù như thế hắn vẫn chẳng hề buông tha, mút lấy cánh môi bên dưới đến mức nó sưng đỏ.
Hơi thở nóng rực ấy phả lên gương mặt đang mê man của cô, Vũ Hinh khóc rồi, cô vừa sợ vừa ức.
Cuối cùng không chịu đựng được mà yếu ớt van nài:
"Xin anh… ngừng… lại ".
Hoàng Cảnh Nghiên đã lên kế hoạch từ lâu, đối với lời nói khẩn thiết của cô hắn bỏ ngoài tai, liếc mắt nhìn lên gương mặt đỏ như quả táo của cô rồi lại tiếp tục.
Vũ Hinh cầu xin không được, yếu ớt đẩy hắn ra, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô ghì lên đỉnh đầu.
Trong căn phòng phát ra âm thanh lạ, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng kháng cự yếu ớt của cô gái nhỏ.