Hắn chôn đầu vào giữa hai chân của cô gái, môi lưỡi nhằm vào hạt đậu yếu ớt mà cắn mút khiến cho Vũ Hinh cứng hết cả người, lúc này dọc sống lưng truyền đến một cảm giác vô cùng kỳ lạ, vừa thoải mái vừa bức bối, hơi thở của cô cũng trở nên khó nhọc, nhịp tim tăng cao, cơ thể cũng nóng lên, hắn ở giữa hai chân cô mà làm loạn, Vũ Hinh tay bám ở trên bả vai lúc này đã đặt ở trên đầu hắn, cố dùng chút sức lực nhỏ nhoi đẩy hắn ra.
Người đàn ông trượt bàn tay to lên vùng đồi núi rồi dày xéo quả trong trên đỉnh trong khi đầu thì vẫn vùi vào phía hoa viên ướt đẫm.
"A… không, ngừng lại… ưm, tôi… không ổn, a~ ".
Toàn thân cô co quắp, Vũ Hinh bị khoái cảm bủa vây quên cả việc hô hấp, cô cong người đón nhận lấy cảm giác ích thích kia.
Mãi đến khi nó đi qua thì cô đã nằm xụi lơ ở trên chiếc giường, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, Hoàng Cảnh Nghiên lúc này đã rời khỏi hoa viên, Châu Vũ Hinh nhìn gương mặt của hắn mang theo chút tà giáo, quanh miệng lại không được sạch sẽ như lúc bình thường, chẳng hề giống một thiếu gia được học lễ nghi chút nào.
Hắn đưa tay lau đi khoé môi dính đầy mật, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô không rời dù chỉ là một giây, cái cách mà hắn liếm ngón tay đang ướt đẫm khiến cho trái tim của Vũ Hinh run rẩy không ngừng, chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy cảnh đó trong lòng của cô lại phập phồng không an.
Đôi mắt đen láy của hắn chậm rãi nhìn xuống dưới, hệt như một con thú săn mồi đang khoá chặt mục tiêu, nhìn xem thử trên người của con mồi có bao nhiêu điểm yếu, mắt hắn ngừng ở nơi đang không ngừng co giật, tràn đầy nước xuân.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, hắn cúi người.
Cơ thể của người đàn ông không rám nắng, ngược lại trắng sáng đến mức khiến cho con gái phải ganh tỵ nhưng khối cơ bắp rắn rỏi lại tôn lên vẻ nam tính và mạnh mẽ, Hoàng Cảnh Nghiên nhoài người từ trên xuống, cơ thể ấy to lớn bao bọc lấy khiến cho cô gái nằm ở bên dưới trở tay không kịp.
Hắn nắm lấy phần phân thân đang cứng ngắt rồi mặc bảo hộ chèn vào giữa hai mép hoa cạ cạ lên xuống, Vũ Hinh còn chưa kịp chuẩn bị thì nó đã tiến vào bên trong.
Khác với đầu lưỡi và ngón tay, vật đó to cứng lại nóng rực khiến cho thịt non không ngừng co bóp, nhưng nó không đau như lần đầu.
Hắn lướt dọc theo hai bên sườn rồi nắm hờ lấy eo thon cứ thế mà đong đưa thân mình, phần hông cường tráng cũng thúc vào khiến cho nhịp điệu càng thêm nhịp nhàng và mạng mẽ tạo ra âm thanh đầy xấu hổ.
Châu Vũ Hinh chẳng biết từ khi nào tay đã nắm lấy drap giường, hoàn toàn rơi vào thế bị động, để mặc cho hắn ra vào.
Toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, dù đã động một lúc, hơi thấm mệt nhưng vẫn không chịu ngừng động tác, Hoàng Cảnh Nghiên cho hết vào bên trong rồi chỉ rút ra một đoạn nhỏ sau đó nhanh chóng lặp lại vài lần.
Cô gái nằm dưới thân thể lực không thừa như hắn, chỉ được một lúc liền uất ức mà khóc, thực sự không thể chịu nỗi sự bắt nạt này, nhưng Vũ Hinh nào biết gương mặt thấm đẫm nước mắt của cô ở trong mắt của hắn dù có chút đáng thương cơ mà phần lớn lại khiến cho con thú trong thâm tâm hắn trỗi dậy, lúc này hắn chỉ muốn cô phải khóc dưới thân mình.
Thực sự Hoàng Cảnh Nghiên đã sớm không còn tỉnh táo, cô khóc càng to thì hắn càng cảm thấy kích thích.
Hắn đẩy mạnh vào bên trong đến tận gốc rễ rồi xoay trong cái hông cường ngạnh, tiếp đó vài lần rồi giữ chặt eo thon không ngừng chạy nước rút.
Hoa viên thiếu nữ mềm yếu bị xâm chiếm không ngừng tiết ra mật, Châu Vũ Hinh có cảm giác nó sắp đâm thủng bụng mình đến nơi rồi, cô rên rỉ cầu xin nhưng càng như thế thì hắn lại càng đẩy nhanh tốc độ.
"Ưm, a… đừng… tôi không được… ".
Người đàn ông nghiến răng, đẩy thật nhanh và mạnh, trong suy nghĩ của hắn lúc này dường như chỉ muốn phá hỏng cô, chiếc giường đắt tiền vô cùng chắc chắn cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu kháng nghị hành động phi nhân đạo này, nhưng hắn bỏ ngoài tai, chỉ muốn làm theo ý mình.
Chẳng mấy chốc hắn đạt đến đỉnh điểm.
‘Phốc’ một cái đã đẩy vào nơi sâu nhất, cả hai cơ thể mệt mỏi quấn lấy nhau rồi nằm yên bất động ở trên giường.
Người đàn ông trượt bàn tay to lên vùng đồi núi rồi dày xéo quả trong trên đỉnh trong khi đầu thì vẫn vùi vào phía hoa viên ướt đẫm.
"A… không, ngừng lại… ưm, tôi… không ổn, a~ ".
Toàn thân cô co quắp, Vũ Hinh bị khoái cảm bủa vây quên cả việc hô hấp, cô cong người đón nhận lấy cảm giác ích thích kia.
Mãi đến khi nó đi qua thì cô đã nằm xụi lơ ở trên chiếc giường, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, Hoàng Cảnh Nghiên lúc này đã rời khỏi hoa viên, Châu Vũ Hinh nhìn gương mặt của hắn mang theo chút tà giáo, quanh miệng lại không được sạch sẽ như lúc bình thường, chẳng hề giống một thiếu gia được học lễ nghi chút nào.
Hắn đưa tay lau đi khoé môi dính đầy mật, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô không rời dù chỉ là một giây, cái cách mà hắn liếm ngón tay đang ướt đẫm khiến cho trái tim của Vũ Hinh run rẩy không ngừng, chẳng hiểu sao sau khi nhìn thấy cảnh đó trong lòng của cô lại phập phồng không an.
Đôi mắt đen láy của hắn chậm rãi nhìn xuống dưới, hệt như một con thú săn mồi đang khoá chặt mục tiêu, nhìn xem thử trên người của con mồi có bao nhiêu điểm yếu, mắt hắn ngừng ở nơi đang không ngừng co giật, tràn đầy nước xuân.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, hắn cúi người.
Cơ thể của người đàn ông không rám nắng, ngược lại trắng sáng đến mức khiến cho con gái phải ganh tỵ nhưng khối cơ bắp rắn rỏi lại tôn lên vẻ nam tính và mạnh mẽ, Hoàng Cảnh Nghiên nhoài người từ trên xuống, cơ thể ấy to lớn bao bọc lấy khiến cho cô gái nằm ở bên dưới trở tay không kịp.
Hắn nắm lấy phần phân thân đang cứng ngắt rồi mặc bảo hộ chèn vào giữa hai mép hoa cạ cạ lên xuống, Vũ Hinh còn chưa kịp chuẩn bị thì nó đã tiến vào bên trong.
Khác với đầu lưỡi và ngón tay, vật đó to cứng lại nóng rực khiến cho thịt non không ngừng co bóp, nhưng nó không đau như lần đầu.
Hắn lướt dọc theo hai bên sườn rồi nắm hờ lấy eo thon cứ thế mà đong đưa thân mình, phần hông cường tráng cũng thúc vào khiến cho nhịp điệu càng thêm nhịp nhàng và mạng mẽ tạo ra âm thanh đầy xấu hổ.
Châu Vũ Hinh chẳng biết từ khi nào tay đã nắm lấy drap giường, hoàn toàn rơi vào thế bị động, để mặc cho hắn ra vào.
Toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, dù đã động một lúc, hơi thấm mệt nhưng vẫn không chịu ngừng động tác, Hoàng Cảnh Nghiên cho hết vào bên trong rồi chỉ rút ra một đoạn nhỏ sau đó nhanh chóng lặp lại vài lần.
Cô gái nằm dưới thân thể lực không thừa như hắn, chỉ được một lúc liền uất ức mà khóc, thực sự không thể chịu nỗi sự bắt nạt này, nhưng Vũ Hinh nào biết gương mặt thấm đẫm nước mắt của cô ở trong mắt của hắn dù có chút đáng thương cơ mà phần lớn lại khiến cho con thú trong thâm tâm hắn trỗi dậy, lúc này hắn chỉ muốn cô phải khóc dưới thân mình.
Thực sự Hoàng Cảnh Nghiên đã sớm không còn tỉnh táo, cô khóc càng to thì hắn càng cảm thấy kích thích.
Hắn đẩy mạnh vào bên trong đến tận gốc rễ rồi xoay trong cái hông cường ngạnh, tiếp đó vài lần rồi giữ chặt eo thon không ngừng chạy nước rút.
Hoa viên thiếu nữ mềm yếu bị xâm chiếm không ngừng tiết ra mật, Châu Vũ Hinh có cảm giác nó sắp đâm thủng bụng mình đến nơi rồi, cô rên rỉ cầu xin nhưng càng như thế thì hắn lại càng đẩy nhanh tốc độ.
"Ưm, a… đừng… tôi không được… ".
Người đàn ông nghiến răng, đẩy thật nhanh và mạnh, trong suy nghĩ của hắn lúc này dường như chỉ muốn phá hỏng cô, chiếc giường đắt tiền vô cùng chắc chắn cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu kháng nghị hành động phi nhân đạo này, nhưng hắn bỏ ngoài tai, chỉ muốn làm theo ý mình.
Chẳng mấy chốc hắn đạt đến đỉnh điểm.
‘Phốc’ một cái đã đẩy vào nơi sâu nhất, cả hai cơ thể mệt mỏi quấn lấy nhau rồi nằm yên bất động ở trên giường.